Ngày hôm đó khi Khương Thanh Vũ xem lại các bản thảo trước đó để chuẩn bị viết lại một phiên bản mới cho tiểu thuyết《Nam Kha》.
Khác với bản thảo đầu tiên cách đây vài năm, lần này cô sửa lại toàn bộ dàn ý, chọn ra hai nhân vật riêng biệt để chuyển thành một câu chuyện xưa có buồn nhưng kết thúc ấm áp.
Vì lúc trước Khương Hoa và bạn thân của bà ấy đã từng xem qua《Nam Kha》nên cô thật sự muốn nghiêm túc viết lại. Ích kỷ muốn nó thực sự trở thành cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cô, nghiêm túc đến mức quên ăn quên ngủ, còn không để ý tới sự khác thường của Cố Vân Dực.
Cùng với.
Sự khác thường trong chính cơ thể mình.
Công việc Cố Vân Dực rất bận rộn, mỗi ngày sau khi ăn tối cùng cô xong anh đều vội vã vào phòng làm việc. Trước đây Khương Thanh Vũ sẽ đợi anh làm việc xong rồi cùng ôm nhau ngủ. Nhưng vài ngày gần đây mặc dù cô vẫn muốn đợi anh nhưng lại vô thức ngủ quên mất.
Đồng thời, càng ngày cô cũng càng không thể tập trung vào sáng tác, dù là vẽ tranh hay viết lách cô đều rất khó đi vào trạng thái tập trung.
Cuối cùng, ngay lúc cô mất cảm giác ngon miệng trước cả bàn ăn thịnh soạn mà ngược lại còn thấy buồn nôn, cô mới muộn màng phát hiện ra manh mối.
Nhẹ nhàng chạm vào bụng dưới.
Hình như bà dì cũng lâu rồi chưa tới.
Không phải là cô không để ý đến chuyện này, chỉ là từ sau khi mẹ cô qua đời cô thường xuyên bị ốm nên đã khiến cho kinh nguyệt của cô không đều.
Buổi chiều Cố Vân Dực có một cuộc họp rất quan trọng, thậm chí anh còn chưa ăn cơm đã phải rời đi. Cô không muốn làm phiền công việc của anh, huống chi cô cũng không muốn lãng phí niềm vui khi chưa xác nhận được điều gì.
Khương Thanh Vũ gọi Âu Ninh cùng cô tới bệnh viện, quá trình đăng ký rồi chờ đợi kết quả thật hồi hộp.
Y tá giúp cô lấy tờ báo cáo, đưa tới tay mình đã mờ mịt. Khi nhìn thấy hai chữ "Dương tính", mọi thứ xung quanh cô dường như đã ngừng lại trong nháy mắt.
Cô thực sự có con rồi.
Trong bụng có một sinh mạng nhỏ bé, Khương Thanh Vũ sờ sờ bụng dưới phẳng lì, cảm giác vừa mới mẻ lại vừa vui mừng.
"Mau nói cho sếp Cố nhà cậu đi."
"Trước hết đừng nói, tớ muốn cho anh ấy một điều bất ngờ."
Âu Ninh đưa người phụ nữ mang thai đến cổng tiểu khu, lúc rời đi còn vừa đi vừa nghịch điện thoại di động, trong nháy mắt nhóm chát ba người đã nổ tung. Khương Thanh Vũ nhìn hai người cậu một câu, tớ một câu thì cảm thấy đau đầu nên cô nhanh chóng kéo Bùi Chiêu vào nhóm chat để được bình yên.
Con số phía trên thang máy không ngừng tăng lên, "Đinh" một tiếng rồi cửa chậm rãi mở ra, cô vừa cúi đầu bước ra thì đã có một bóng đen phóng vụt tới trước mặt.
"Thanh Vũ?"
Đầu tóc Cố Vân Dực có chút lộn xộn, hơi thở nặng nề gấp gáp.
Một bóng đen nhanh chóng bao trùm cô, nhiệt độ cơ thể anh theo làn da chảy vào mạch máu cô, trái tim phập phồng kịch liệt trong lồng ngực.
"Em đi đâu vậy?"
"Em đi gặp Âu Ninh, lúc đi đường có hơi tắc một chút."
"Ừm."
Cố Vân Dực không nói gì nữa mà chỉ ôm lấy cô đi về phía cửa nhà.
Ánh hoàng hôn đỏ bừng trải dài dưới khe cửa, nét mặt Khương Thanh Vũ có chút kinh ngạc.Vậy mà cửa nhà vẫn còn đang mở.
Cuối cùng là anh vội làm gì mà đến cửa cũng quên đóng vậy.
Trong phòng tràn ngập mùi hương thơm nhẹ, trên bàn có đặt mấy quả chanh.
Cố Vân Dực bỏ đồ ăn trưa vào lò vi sóng, Khương Thanh Vũ muốn giúp nhưng anh không cho. Cuối cùng cô chỉ có thể ngơ ngác ngồi nhìn những quả chanh vàng sáng bóng.
Không đúng.
Cô nhấp một ngụm nước canh, vị chua dịu làm giảm bớt cảm giác khó chịu, giúp cô có thêm không gian quan sát biểu hiện của Cố Vân Dực.
Giữa lông mày anh có một khe rãnh nhàn nhạt, dưới mắt còn có một mảng xanh nhạt càng làm tăng thêm cảm giác suy sụp.
May mắn là lúc ăn cơm nên nước bọt tiết ra quá mức không bị phát hiện.
Chẳng lẽ là có người thèm muốn vẻ ngoài của anh?
Bằng trí tưởng tượng phong phú của mình, cô thậm chí đã nghỉ đến cách tát vào miệng người đàn ông.
Một bữa cơm mà cả hai người đều có những suy nghĩ riêng.
Cố Vân Dực như một con chó lớn lạc đường cuối cùng cũng tìm về được đến nhà, anh sợ mình lại lạc mất lần nữa nên theo sát Khương Thanh Vũ không rời.
"Thanh Vũ."
"Dạ?"
"Gọi anh."
Khương Thanh Vũ ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn đã gầy đi khá nhiều nay càng trở nên mảnh dẻ đáng yêu hơn.
"Chồng ——"
Âm cuối kéo dài vừa mềm mại lại dịu dàng, cơ thể Cố Vân Dực rõ ràng đã khựng lại một chút, hơi thở trở nên nặng nề hơn.
Khương Thanh Vũ cảm thấy bàn tay anh đang đặt trên eo cô đang trượt dần vào trong quần áo, đôi mắt tà mị của anh nặng nề treo trên đỉnh đầu cô, mơ hồ và nóng bỏng.
"Anh sợ em sẽ không quay về nữa."
"......."
Đây là một sự hiểu lầm lớn nha.
Cô nhanh chóng chạy ra ngoài lấy túi xách rồi lấy ra giấy kiểm tra đưa cho anh.
"Em đi kiểm tra."
"Anh Cố, anh được làm bố rồi đấy."
Anh cầm lấy tờ giấy kiểm tra chăm chú nhìn khoảng hơn một phút rồi mím môi ngẩng đầu lên, dục vọng đột nhiên bị dập tắt, đôi mắt dần ửng đỏ.
"Lại đây."
Anh đang cực lực kiềm chế bản thân, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, áp bàn tay mình vào lòng bàn tay cô.
"Để anh nói chuyện với con gái anh."
-
Trước ngày dự sinh khoảng một tuần, phòng riêng cho em bé đã đầy ngập đồ.
Nói chính xác hơn là đồ dùng cho bé gái.
Quần áo màu hồng và đồ trang trí trong căn phòng cùng tông màu khiến căn phòng thật ấm áp, Cố Vân Dực mặc vest đi giày da đứng trong thế giới màu hồng này, cúi đầu hôn nhẹ lên cái bụng nhô cao của vợ.
"Cô gái nhỏ, bố đang đợi con đấy."
Ngày cô gái nhỏ ra đời, cả gia đình hồi hộp chờ đợi bên ngoài phòng sinh.
Con bé là một đứa trẻ hiểu chuyện, trừ thời gian đầu thường xuyên nôn nghén ra thì Khương Thanh Vũ gần như không có bất cứ cảm giác khó chịu nào, thậm chí khi sinh cũng nhanh hơn người bình thường khá nhiều.
Nhưng dù vậy thì khi cô gái nhỏ ra đời, tay chân của ông bố mới vẫn lạnh lẽo tê cóng.
Thậm chí anh còn không dám ôm con gái mình mà chỉ dám cẩn thận nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt hồng hào của con bé, dùng ngón tay thọc lên làn da mềm mại.
"Chúc mừng anh, là một bé trai."
Cuối cùng anh cũng tiếp nhận đứa bé trong vòng tay, cô ý tá tươi cười rạng rỡ để lại vài câu rồi quay người rời đi, bộ quần áo còn trắng hơn cả tuyết không dính hạt bụi nào.
Hành lang náo nhiệt trong nhất thời lâm vào im lặng, mọi người bối rối nhìn nhau, đầu óc Cố Vân Dực như ngừng hoạt động, phải mất vài phút mới dịch được lời cô y tá vừa nói.
Anh mở một góc khăn lên.
Lông mày giật giật.
Ồ, bảo bối à, không phải là con gái.
Quần áo đã mua về thì không nên lãng phí, thứ nhất là tiền đã bỏ ra rồi, thứ hai là đồ cũng đã được gia đình chọn lọc kỹ lưỡng, dù thế nào đi nữa thì cũng không thể phụ tấm lòng của mọi người được.
Hơn nữa khi đứa bé trong khoảng hai hoặc ba tuổi về cơ bản cũng không thể nhớ được mình đã mặc cái gì.
Cố Vân Dực rất nghiêm túc dùng những lý do này khiến cho Khương Thanh Vũ đồng ý tiếp tục mặc váy ren màu hồng cho con trai, cho đến khi thằng bé lên ba tuổi và Cố Vãn ra đời kế nhiệm.
Sau này, khi những bức ảnh thuở bé nằm dưới đáy hộp bị Cố Trì nhìn thấy, nó đã trở thành bóng đen trong cả cuộc đời thằng bé.
Tuy nhiên đấy là chuyện sau này, Cố Trì ở hiện tại vẫn còn chưa có sức mở hộp sữa, cũng không biết siết chặt nắm đấm như thế nào.
Trong thời gian ở cữ, đứa bé cũng chưa hề có tên chính thức, đứa bé đã được gọi "Bé con" trong suốt hai tháng.
Vào ngày được đặt tên là Cố Trì, thực ra là do Cố Vân Dực ngẫu nhiên ghi xuống một chữ "Trì" lên giấy.
Cố Giang ôm chắt trai trong lòng, lấy mặt dây chuyền ngọc bội ra đeo lên chiếc cổ trắng nõn của thằng bé.
Chỉ có ba người bọn họ biết rằng "Trì" ở đây cơ bản chính họ của Khương Thanh Vũ.
Trong khóe mắt cô hiện lên vệt đỏ khó phát hiện, cảm giác ấm áp dày đặc lan tràn, Cố Vân Dực nắm lấy tay cô.
"Cố Trì."
Cô thì thầm cái tên này, đứa bé ở trong lòng Cố Giang dường như cũng biết là đang gọi nó nên quay đầu lại nhìn cô, cái miệng đầy nước miếng khẽ nhếch lên, đôi mắt to trong trẻo rất giống cô.
Cố Vân Dực rất hài lòng về điều này.
Khương Thanh Vũ có đôi mắt trìu mến đa tình đã khiến anh kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy nhiên, cảm giác đắc ý âm thầm này không kéo dài được bao lâu, khi Cố Trì đi mẫu giáo thì đôi mắt ngây ngơ ấy dần mất đi nét mơ hồ non nớt, bắt đầu phát triển theo hướng mặt liệt.
Vì vẻ ngoài có chút nghịch thiên mà cậu nhóc đã có không ít sự yêu thích của các bé gái, Khương Thanh Vũ còn thường xuyên tìm thấy kẹo bơ cứng bị ép đến biến dạng ở các góc trong cặp sách của con trai.
Cố Trì nhìn thoáng qua cô gái nhỏ ngoan ngoãn đang ngồi ăn dưa hấu bên cạnh mình, bím tóc đung đưa.
"Con cũng không biết là ai đưa cho con."
"Con không thích ăn đồ ngọt"
Khương Thanh Vũ véo khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn khá bụ bẫm của con trai mình, "Bọn họ thích con."
"Nhưng con không thích bọn họ."
Cố Trì nhớ lời bố mình nói ngày đó, cậu bé đã hứa hôn với bà xã Bùi Tiểu Âu nên phải giữ khoảng cách với những cô gái khác.
Cho nên ngày hôm sau, cậu bé đã lạnh nhạt trả lại kẹo bơ cho các bạn nữ trong lớp.
"Thật tội nghiệp."
Cố Giang có đời thứ tư thì giống như được trải qua thanh xuân lần thứ hai.
Ông ném gậy ba toong đi rồi vỗ vỗ ngực: "Bé con đáng yêu của ông sao lại giống y như bố nó thế."
"Không đúng." Cố Trì ngẩng đầu, "Cháu đã có vợ rồi, bố nói trinh tiết là đồ cưới tốt nhất của đàn ông, nếu cùng người khác nói quá nhiều thì sẽ không lấy được vợ đâu."
Hai người lớn bên cạnh cười phá lên, Bùi Tiểu Âu và Cố Vãn cũng cười ha hả chạy tới, kéo tay anh hỏi nghĩa là gì.
Cố Trì buông bàn tay bé nhỏ của em gái mình ra.
"Có nghĩa là chỉ có thể nắm tay vợ mình thôi."
"Nhưng mà......" Cố Vãn cảm thấy ấm ức vô cùng, "Em là em gái anh mà."
"Em gái cũng không được, chẳng phải có rất nhiều người nhân danh em gái đi làm không ít chuyện xấu đó sao?"
Khương Thanh Vũ che mặt, chắc chắn là vào lúc Tống Vũ Nhiên đọc tiểu thuyết đã bị mấy đứa nhỏ này thấy được rồi.
"Em không giống thế...... Em sẽ thân thiết...... Em, Em sẽ không trở thành cái đồ con gái xấu xa như thế đâu."
Đứa nhỏ đáng thương còn chưa thể nói được rõ ràng.
Cố Vãn siết chặt đôi tay nhỏ bé đã bị bỏ lại phía sau.
Cố Trì kéo Bùi Tiểu Âu ra xa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của em gái mình lại chỉ đẩy Kỷ Gia Niên qua.
"Anh Gia Niên chưa có bạn gái, để anh ấy đi cùng em đi."
Kỷ Gia Niên cũng rất ra dáng anh trai, nhanh chóng chạy qua đỡ bánh bao nhỏ sắp khóc đến nơi.
Đôi mắt to chớp chớp, cậu bé thở dài, rồi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang đọng lại trên lông mi của cô bé.