Ai nợ ai hay ai hận ai
“Ngươi phát hiện ra từ lúc nào?”
Giọng nói hắn âm trầm, tựa như trời cao đè ép xuống, khiến cho người ta không thở nổi.
Mộ Chẩm Lưu thu dọn xong xuôi bát đũa vừa mới dùng để ăn vụng rồi mới chỉnh trang lại áo bào đứng lên: “Ngươi hỏi chuyện nào?”
Đới Bảo Bối nói: “Trên mặt ta không hề có vết thương, vậy mà ngươi lại không hề lộ ra vẻ khác thường, cho thấy rõ ràng ngươi đã sớm biết việc ta bị thương là giả.”
Mộ Chẩm Lưu khiêm tốn: “Chỉ là suy đoán thôi, chưa thể khẳng định chắc chắn được.”
“Ta để lộ sơ hở ở đâu chứ?” Đới Bảo Bối tỏ thái độ hùng hổ dọa người, “Chẳng lẽ ngươi từng học thuật dịch dung?” (cải trang đổi mặt)
Mộ Chẩm Lưu lắc đầu, nói: “Kỹ thuật huyền ảo như thế, ta mới chỉ được nghe nói qua tai, chứ chưa có cơ may được chứng kiến tận mắt.”
“Không lẽ là ta đóng giả không giống?”
“Tiếng ngươi khóc thê lương, ánh mắt thống khổ, diễn cực kỳ chân thật.” Mộ Chẩm Lưu thấy hắn ngày càng mất kiên nhẫn, chủ động giải thích, “Ngươi ra ngoài cùng lắm cũng mới có một lát mà thôi, vậy mà máu trên vết thương đã đông cứng lại rồi, cứ như thể đã qua hai ba canh giờ rồi vậy. Tuy khả năng dịch dung của ngươi tinh diệu đấy, nhưng lại tính sai thời gian mất rồi.”
Đới Bảo Bối nghĩ thầm: Thì ra là thế. Chẳng trách hai loại kỹ thuật dịch dung mình học được gần như có thể lấy giả tráo thật, lại vẫn bị người kia cho là trình còi.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta cũng có một chuyện muốn hỏi, vẫn xin chỉ giáo.”
“Nói đi.”
“Không biết trang chủ Lâm Trang và gia sư có thù hận gì mà phải đùa bỡn tại hạ thế này.”
Đới Bảo Bối nói: “Làm sao ngươi biết được nơi này là Lâm Trang?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Lúc ta tỉnh lại cũng không thấy đói bụng lắm, nên ta nghĩ là thời gian hôn mê cũng không lâu. Nhìn sắc trời, chắc là cũng chưa qua canh tư. Trong phạm vi ba trăm dặm quanh trấn Phong Lương, chỉ có mỗi Lâm Trang là có thiết lập nhà tù nối liền với một cây cầu mà thôi.”
Đới Bảo Bối hừ lạnh, nói: “Chuyện ngươi biết cũng không ít đâu.”
“Trấn Phong Lương cách nơi ta đi nhậm chức cùng lắm chỉ hơn tám trăm dặm, đương nhiên ta phải nghe ngóng một chút.”
Đới Bảo Bối nói: “Ngươi biết không ít đâu, nhưng ngươi vẫn cứ không biết được vì sao ta nhìn ngươi không vừa mắt. Ngươi cứ tưởng là do Thẩm Chính Hòa, kỳ thực lại là nghiệp do chính ngươi tạo ra đấy!”
Mộ Chẩm Lưu ngẩn ngơ: “Ta?”
Đới Bảo Bối thấy vẻ mặt y vô cùng nghi hoặc, lại khăng khăng không giải thích, nhìn vết thương trên trán y lắc đầu nói: “Đáng tiếc! Loại người như ngươi chỉ bị đập đầu, trẹo chân, quả thực dễ dàng cho ngươi rồi. Cái loại người bội bạc thất tín, chà đạp phụ nữ như ngươi, đáng ra nên máu chảy đầu rơi, thiên đao vạn quả (ngàn đao phanh thây), nhận hết chế nhạo của người trong thiên hạ!” Hắn vốn muốn cho y nếm thử mùi vị bị người mình tin tưởng bán đứng, không ngờ lại bị vạch trần trước một bước.
Mộ Chẩm Lưu cúi đầu trầm ngâm một lát, đột nhiên nhìn về phía tam tỷ sau lưng Đới Bảo Bối, kinh ngạc nói: “Hoàng tiểu thư?”
Tam tỷ lập tức chấn động toàn thân, ngẩng đầu nhìn y, trong mắt tràn đầy u oán.
Đới Bảo Bối nói: “May mà ngươi còn nhớ đấy!”
Mộ Chẩm Lưu cúi đầu cười gượng.
“Ngươi và nàng được chỉ phúc ban hôn, chính là do lệnh tôn lệnh đường (chỉ cha mẹ hai bên) lúc còn sống đã ước định. Ngươi không chịu tuân theo ước định này, chính là kẻ bất hiếu bất tín! Ngươi đỗ đạt làm quan, vốn nên lấy nàng làm vợ, ấy vậy mà ngươi lại viết thư huỷ hôn, hại nàng một thân nữ nhi vì tìm ngươi mà đầu rơi máu chảy, suýt chút nữa đã bị kẻ xấu hãm hại, chính là kẻ bất nhân bất nghĩa!” Đới Bảo Bối cất cao giọng nói, “Tất cả khổ đau ngươi nhận lấy ngày hôm nay so với nỗi đau nàng ngày ấy, cũng chỉ như muối bỏ bể! Ngươi còn gì để nói?”
Mộ Chẩm Lưu hoàn toàn hổ thẹn: “Tất cả những gì Bảo Bối nói đều có lý, ta không còn gì để nói nữa.”
Sắc mặt Đới Bảo Bối hơi vặn vẹo: “Đã biết sai rồi thì ngươi hãy ba quỳ chín lạy nghênh nàng xuất giá đi.”
Mộ Chẩm Lưu không nói gì hết, chỉ chiều ý mà nhìn tam tỷ.
Sắc mặt tam tỷ trắng nhợt, từng hàng nước mắt rơi xuống.
Đới Bảo Bối giận tím mặt nói: “Ngươi không chịu?”
“Không phải không chịu, mà thực sự không thể.”
Đới Bảo Bối nói: “Ngươi không thể, hay là không nỡ bỏ người trong lòng ngươi?” Hắn quay lưng về phía tam tỷ, khẩu hình tạo thành chữ “cao”. (chữ cao « 高 » ở đây chắc ý là được/giỏi lắm, cái này tui cũng không rõ lắm)
Mộ Chẩm Lưu trầm mặc một lát rồi nói: “Là do chính bản thân ta không thể.”
Tam tỷ kêu rên một tiếng, che mặt khóc lóc bỏ đi.
Đới Bảo Bối hừ lạnh, nói: “Ngươi đã không thể, vậy ta cũng không thể! Ngươi cứ chôn mạng lại chỗ này đi.” Hắn phất tay áo bỏ đi, gã đàn ông lực lưỡng lúc trước diễn kịch đánh hắn lập tức đóng cánh cửa nặng nề lại, khóa chặt.
Mộ Chẩm Lưu cầm đôi đũa trên bàn nhẹ nhàng gõ lên một cái bát, im lặng thở dài.
Y chỉ bị nhốt một đêm, ngày thứ hai gã lực điền xách theo roi, nửa dọa dẫm nửa uy hiếp kêu gào bắt y đi lao động, quét đất, giặt đồ, nấu cơm, đốn củi, đến chạng vạng tối vẫn không ngừng nghỉ, còn bị đuổi đi gánh nước tưới hoa. Mộ Chẩm Lưu mệt mỏi rã rời hết sức, tứ chi vô lực, cái chân bị trẹo đi cà nhắc khổ sở, quả thực phải cắn răng, kiên trì không kêu tiếng nào. Thẳng cho đến nửa đêm, gã lực điền mới rủ lòng từ bi cho y một cái màn thầu nguội ngắt còn thừa cùng với một bát nước trắng.
Mộ Chẩm Lưu đói bụng cả một ngày trời cũng không bắt bẻ, ngồi chỗ cửa ra vào cầm bánh lên lập tức gặm cắn.
Ngày kế tiếp, tên đàn ông lực điền vẫn đấy y đi lao động như trước, chỉ là khi Mộ Chẩm Lưu về phòng, y phát hiện trên bàn có thêm một bát thịt kho tàu vẫn còn độ ấm. Liên tiếp ba ngày sau đó, đêm nào cũng có thịt đang chờ y.
Đến ngày thứ năm, Mộ Chẩm Lưu mượn cớ đi vệ sinh, vòng về sớm hơn mọi khi, quả nhiên nhìn thấy một hình bóng lén la lén lút bước ra từ trong phòng.
“Hoàng tiểu thư.” Y dừng bước, đứng cách nàng năm, sáu bước chân.
Tam tỷ dừng bước, nghiêng người lại, nói lắp bắp: “Ta vào bếp xem thử có gì ăn không.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đa tạ.”
Hình bóng nàng hơi cứng nhắc, thật lâu sau mới nói: “Đều là lỗi của ta, mới liên lụy Mộ công tử rơi vào hiểm cảnh.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Là tự ta gieo gió gặt bão.”
“Chàng, ” nàng đánh bạo xoay người lại, đôi mắt trong sáng ửng đỏ vừa ngượng ngùng vừa quật cường nhìn về phía y, “Nàng ấy có…tốt hơn ta không?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Dung mạo không sánh bằng tiểu thư, tính cách không bì nổi tiểu thư.”
“Vậy chàng thích cái gì ở nàng ta?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Cùng chung chí hướng.”
Tam tỷ cắn môi dưới: “Chàng, làm sao biết được ta với chàng…không phải…” Chất vấn như thế đã là mặt dày lắm rồi, nàng bối rối quay đầu sang một bên.
Mộ Chẩm Lưu lưỡng lự một lúc, nói chậm rãi: “Ta và hắn là đồng môn ba năm, hiểu nhau rất rõ.”
“Đồng môn, hắn, hắn là…” Tam tỷ kinh hãi nhìn y.
Mộ Chẩm Lưu khẽ gật đầu.
“Chàng đi nghỉ sớm đi!” Tam tỷ vội vàng bỏ lại một câu, loạng choạng chạy đi.
Đợi hình bóng nàng hoàn toàn biến mất, Mộ Chẩm Lưu mới cất bước đi về phía phòng bếp. Quả nhiên trên bàn đã đặt sẵn một bát thịt kho tàu, vẫn còn nóng sốt.
“Ngươi thẳng thừng như thế, không sợ nàng nghĩ quẩn, xảy ra chuyện gì bất trắc à?”
Đới Bảo Bối đứng tại chỗ lúc đầu y vừa đứng, thân đắm chìm trong ánh trăng nhìn y.
Mộ Chẩm Lưu quay đầu lại nói: “Có ngươi ở đây, tất nhiên ngươi sẽ không ngồi im nhìn thảm kịch xảy ra.”
Đới Bảo Bối hừ lạnh, nói: “Nàng là vị hôn thê của ngươi, nếu nàng chết thì chính là do ngươi bức tử, liên quan gì đến ta chứ?”
“Đã không liên quan đến ngươi, vậy vì sao ngươi lại bắt giữ ta ở chỗ này?”
“Tất nhiên là bởi ta nhìn ngươi không vừa mắt!”
Mộ Chẩm Lưu bật cười, cúi đầu gắp thịt.
Đới Bảo Bối giễu cợt, nói: “Vừa mới cự tuyệt chủ nhân của bát thịt này xong mà có vẻ như ngươi vẫn ăn uống an tâm thoải mái quá nhỉ!”
“Vậy ta nên mặc kệ hay sao?”
“Ngươi dám!” Lúc Đới Bảo Bối nói chuyện, hắn đã đi vào trong bếp, một tay đoạt lấy đũa của y, gắp một miếng thịt lớn cho vào mồm, sau đó phun ra nghe “phốc” một tiếng, liên tục nhổ mấy phát kêu “phi phi phi”, “Này là đổ thêm thuốc hoàng liên (một vị thuống đông y rất đắng) đấy à?”
Sắc mặt Mộ Chẩm Lưu không hề biến đổi, y nhận lấy đôi đũa trong tay hắn, tiếp tục đút từng miếng vào trong miệng.
Ánh mắt Đới Bảo Bối nhìn y khác biệt so với lúc đầu: “Ngươi ăn tiếp được sao?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Như lời ngươi nói đấy, ta đã từ chối hôn sự, sao có thể từ chối cả ý tốt nữa.”
“Được lắm được lắm, tất nhiên là nên làm như thế rồi!” Đới Bảo Bối dùng chân kéo ghế, đặt mông ngồi bên cạnh nhìn y ăn, hắn thấy Mộ Chẩm Lưu ăn từng miếng mà mặt vẫn không đổi sắc xong mới nói, “Bây giờ ta thấy ngươi cũng có chút vừa mắt rồi đấy.”
Mộ Chẩm Lưu đang định trả lời, lại bị gã đàn ông lực điền xông vào cửa cắt ngang: “Ngoài kia có nhiều quan binh đến lắm!”
Đới Bảo Bối bắt chéo hai chân: “Cũng không phải lần đầu, cần gì phải kinh ngạc thế?”
Gã đàn ông lực lưỡng nói: “Lần này không giống đâu, nhiều người tới lắm.”
“Một ngàn?” Đới Bảo Bối hơi nhíu mày.
Gã lực điền lắc đầu: “Hai vạn!”
Trấn Phong Lương cũng không phải thành trấn trọng yếu nơi biên thuỳ, dĩ nhiên không thể nào triệu tập được hai vạn nhân mã, trong phạm vi mấy trăm dặm, chỉ có thành Bình Ba mà y đi nhậm chức là sở hữu binh lực cỡ này. Mà có thể điều động hai vạn binh mã trong thành Bình Ba thì chỉ có Tổng binh Đường Trì Châu với Phó tổng binh Dương Quảng Dực. Cho dù như thế, Tổng binh thành luỹ biên thuỳ không có mệnh lệnh điều động thì cũng không thể tư ý huy động binh mã, lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mộ Chẩm Lưu thầm cảm thấy hiếu kì, nhân lúc Đới Bảo Bối theo gã lực điền đi ra ngoài, y cẩn thận từng bước bám theo.
Đới Bảo Bối phát hiện y theo đuôi, cũng không xua đuổi, mặc kệ y theo mình một đường ra khỏi điền trang.
Ngoài trang, đèn đuốc sáng trưng, mười mấy binh sĩ chỉ huy mặc giáp đứng thành hai hàng, một tên thư sinh mặt trắng đứng trước cổng, tay cầm quạt hương bồ, thi thoảng lại đong đưa cây quạt, nhìn thấy đám người Đới Bảo Bối đi ra mới khẽ mỉm cười nói: “Tại hạ Đường Trì Châu, chỉ là một Tổng binh thành Bình Ba nhỏ nhoi. Liền kề Lâm Trang nhiều năm như vậy mà chưa một lần sang thăm bái, mong Túc Sa công tử thứ lỗi.”