Vệ Dương hầu chết trận, tam quân tháo chạy, Giao Châu thất thủ. Thái Phó vùi thân ở Dự Châu, tính mạng chưa biết. Chớp mắt một cái, Cung quốc mất đi hai trụ cột một văn một võ. Phúc không đến hai lần, họa chẳng đi một mình. Nay tình thế không thấy khởi sắc, dân chúng thậm chí là quan liêu, thế tộc ở xa kinh thành không trấn định nổi nữa, lòng người hoảng sợ.
"Ôi, ngươi nói xem nếu phản quân đánh tới đây thì thế nào?"
"Thì thế nào? Trời đổ cơn mưa nương phải đi lấy chồng, nếu đánh tới đây thật thì bệ hạ thế nào chúng ta thế đó. Này, đưa sổ sách cho ta, hôm này chủ bộ đại nhân sẽ hỏi tới ta đấy."
"Ngươi nói đúng, trụ chết ta cũng chết, biết đâu quận của ta sẽ vang danh một vị kinh quan." Tiểu lang quan lẩm bẩm: "Chẳng qua đã đồng ý với tiểu muội là tháng bảy về nhà tiễn nàng xuất giá rồi..."
"Này, không phải ngươi nói muốn gả muội muội cho ta sao!" Tiểu lang quan sửa lại sổ sách cố ý hung dữ nói, sau lại tự không nhịn được cười: "Nếu tháng bảy thiên hạ thái bình, biển lặng sông trong, ngươi và ta còn may mắn làm tiểu kinh quan lục phẩm này. Ta sẽ đưa tiền lì xì nhiều hơn cho tiểu muội nhà ngươi."
"Một lời đã định."
"Một lời đã định."
"Tả tướng đại nhân, người xem, chúng ta lại không thông suốt bằng hai tiểu lục phẩm." Tạ thừa tướng không có tý xấu hổ nào khi nghe lén người khác nói chuyện, quay sang nói với Từ Sư: "Quân Nam Cương còn chưa thấy bóng dáng mà không biết có bao nhiêu đại quan trên triều đã rối loạn trận tuyến."
Hai má Từ Sư siết lại, híp mắt nhìn Tạ Dung: "Đám không tiền đồ đó cũng không có người của Từ gia chúng ta."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tạ Dung bồi theo giả cười: "Ôi, Tả tướng đại nhân đi đâu thế."
"Tìm bệ hạ đòi công bằng!" Bóng dáng của Từ tướng rất có khí thế của một tráng sĩ một đi không trở lại.
"Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nha." Tạ Dung dài cổ, thanh âm vang dội.
"Hừ!"
Nhưng kế hoạch của Từ tướng bị đổ bể, bởi vì hắn không gặp được Sầm Duệ.
"Sau khi bệ hạ biết chuyện của Vệ Dương hầu cùng Thái phó đại nhân thì đã nôn mấy ngụm máu, hôn mê chưa tỉnh. Tướng gia, ngài nên về đi." Trương Dịch không mềm không cứng ngăn người trước cửa Noãn các.
Mắt Từ Sư lóe lên, nhưng lại hướng Trương Dịch mà chắp tay: "Nay tứ bề báo hiệu bất ổn, triều đình càng loạn, chủ tâm phải vững. Thỉnh Thái y bẩm báo chi tiết bệnh tình của bệ hạ để chúng ta còn thượng nghị kế sách vẹn toàn, cũng là bảo vệ xã tắc Cung quốc ta an bình."
Trương Dịch hoảng sợ khom người, thi lễ còn thấp hơn, do dự một lúc mới nói: "Không được nửa tháng."
Từ Sư trầm mặt xuống, một lát sau nói: "Bổn tướng hiểu rồi, tạ Thái y. Còn thỉnh Thái y dùng hết mọi khả năng... chữa trị cho bệ hạ."
Trương Dịch nói: "Đây là điều tất nhiên." Hắn nhìn Từ Sư xoay người rời đi, vẫn quan uy mười phần như ngày thường, bước đi lớn, nhưng lại không giấu được vẻ loạng choạng và trống vắng. Quan chức dù cao tới đâu, quyền thế lớn thế nào, thì chung có một ngày cũng gục xuống như một lão tử giống người bình thường.
"Từ Sư đi rồi à?"
"Đi rồi."
"Ta thấy Từ tướng ương ngạnh thế nào thì vẫn ương ngạnh thế ấy, không giống người thông đồng với địch phản quốc."
"Ta có thể tin ai đây?" Sầm Duệ nằm ở đầu giường, nhìn bút tích quen thuộc trên giấy, siết chặt tờ giấy, tựa như có thế thông qua đó cảm nhận được độ ấm và hơi thở của người kia. Phó Tránh...
Từ Sư trở về Chính Sự đường, tập hợp quan viên từ tứ phẩm trở lên lại một chỗ. Bốn phía xung quanh Chính Sự đường rộng thoáng, ở giữa bày tám bình phong viết "Lý Chính phú" thành tổ thân đề, trải qua nhiều năm, nét mực trên giấy trắng giờ đã cũ mất ba phần.
Từ Sư nâng cao giọng, đi thẳng vào vấn đề tóm tắt tình hình hiện nay: "Quốc nạn lâm đầu, chư vị đồng liêu nên tận tâm phục vụ đế vương, nghiêm khắc giữ vững kỷ cương công tác. Từ bây giờ trở đi, quan viên trong kinh không có có lệnh của bổn tướng thì không được ra khỏi thành, không được phép trao đổi thư tín gì với người ngoài."
Có người bất mãn: "Tướng gia, chúng ta thì cũng không sao, nhưng gia quyến của chúng ta cũng không được sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, mẫu thân và thê thất của hạ quan đều ở trong kinh!"
Từ Sư lạnh lùng đảo mắt qua mọi người: "Nếu tự tiện ly kinh, xử theo tội phản quốc, lập tức xử trảm!"
Đúng là thẳng thắn, không che đậy việc thừa dịp bệ hạ bệnh nặng mà một tay che trời mà! Tiếng nghị luận dần dần thành lớn, không ít người phóng ánh mắt tới phía Ngự sử đài, bây giờ các ngươi không ra mặt thì đợi khi nào mới ra mặt?!
Chung Sơ không ở đây, người thay mặt chức vị đài chủ là Ngự Sử Trung Thừa tiến lên từng bước: "Tuân lệnh Thừa tướng."
Theo đó là Tạ Dung, Tần Anh cùng với con cháu Từ thị liên tiếp bước ra: "Tuân lệnh Thừa tướng."
"Tuân lệnh Thừa tướng."
Mấy đầu lĩnh đều đã tỏ thái độ, dù có ai còn ý kiến cũng chỉ có thể trái lương tâm lĩnh mệnh. Tạ Dung kiên nhẫn trấn an quần thần xong mới thấp giọng hỏi Tần Anh: "Mấy ngươi ban nãy dẫn đầu phản đối đã nhớ kỹ chưa?"
Tần Anh gật đầu, trên mặt Tạ Dung từ từ lan ra nụ cười mang sự lạnh lẽo: "Để ta xem xem bức tới mức này rồi, bọn họ có thể nhịn tới bao giờ!"
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Không có Ngụy Trường Yên thống lĩnh tam quân, không lâu Giao – Dự Châu rơi vào tay phản quân, đương nhiên bây giờ Dự Châu chính là một tử thành. Tàn quân bị vây hãm càng chiến càng bại, không còn đường nào khác, chỉ đành lựa chọn vượt sông Mân, vòng qua Dự Châu, lui tới Thông Châu, thương vong thảm trọng không thể nói hết. Hai quân giằng co cách sông Mân, bỗng chốc lâm vào cục diện bế tắc.
Tình thế trong kinh càng khẩn trương hơn, có mấy người ôm tâm lý may mắn chạy khỏi kinh thành để trốn tới phía Bắc, nhưng chưa ra khỏi cửa thành đã bị bắt tại trận, ngày tiếp theo thì bị xử theo lệnh trước mặt bách quan. Từ đó về sau, không còn người nào dám động vào Lôi Trì.
Không dám thì không dám, nhưng bị áp bức dưới cường quyền nên ngày càng nảy sinh oán hận: "Nước sắp mất, làm gì có đạo lý bắt chúng ta phải chôn cùng chứ?!"
"Ác quan, không trách được Nam Cương làm phản!"
"Chậc chậc, nhìn những người này nói xem, ác quan? Từ tướng của chúng ta rõ ràng là một lão nhân hiền lành dễ thân cơ mà?" Tạ Dung cầm tuyến báo trình lên mà lắc đầu.
"..." Tần Anh không có tâm tình tốt để trêu đùa như Tạ Dung, nói với Sầm Duệ: "Đã điều tra bối cảnh của những người đó rồi ạ, đều nằm trong số mấy thế tộc nhỏ, chức quan không lớn, chỉ là cỏ đầu tường."
"Con kiến càng còn có thể ăn thịt người đấy!" Tạ Dung nhẹ nhàng phẩy quạt.
Sầm Duệ xoa mi tâm một lúc mới tỉnh táo để xem văn thư Tần Anh dâng lên: "Tạ Dung nói rất có lý, để chúng tụ lại với nhau thì khó xử lý rồi. Phái người nhìn chằm chằm vào." Đầu ngón tay thoáng khựng lại: "Minh Vương?"
Trên giấy có ghi một lời đồn thế này: Ngôi vị hoàng đế của tiên đế vốn dĩ là của Minh Vương, nhưng sau đó bị tiên đế đoạt mất, còn hại cả nhà Minh Vương bị trảm, lưu đày biên cương. Thiên lý luân hồi, báo ứng phải chịu, không phải của ngươi thì cuối cùng vẫn không phải của ngươi, nay báo ứng tới Sầm Duệ rồi.
Tạ Dung bắt được dị sắc trên mặt Sầm Duệ, thu hồi vẻ vui đùa: "Đây mới là điều thần lo lắng. Minh Vương đã chết nhiều năm, nhưng cứ năm lần bảy lượt lại thành chuyện. Bệ hạ còn nhớ lời đồn khi có ôn dịch mấy năm trước không? Nay liên hệ với việc Nam Cương không cớ lại làm phản, sợ là đối phương đã dùng trăm phương ngàn kế để bày cục diện này. Nguyên nhân thế nào, thần sợ không chỉ liên quan tới thế gia, mà người đứng phía sau bức màn có độc thủ lớn hơn nữa."
"Ngươi cũng có lúc sợ hãi à?" Hai gò má của Sầm Duệ khô vàng, tiều tụy như chỉ còn da bọc xương, khi cười lên mới có hai phần tinh thần: "Ta trong sáng, địch trong tối, chỉ có thể chờ người ta ra bài trước thôi."
Tạ Dung âm thầm nhìn khí sắc của Sầm Duệ, nói: "Vệ Dương hầu... đến nay vẫn không biết tung tích."
Nụ cười của Sầm Duệ có một chút ảm đạm: "Hắn không sao." Càng như là đang nói với chính nàng: "Bọn họ, cũng không sao."
Tình thế phát triển quả như Tạ Dung dự tính, người trong tối cố ý nhuộm thêm oán hận, khắp ngõ lớn ngõ nhỏ, đám hài đồng truyền miệng một câu đồng giao: "Yến yến, vĩ tiên tiên, trương công tử, thì tương kiến. Mộc môn thương lang căn, yến phi lai, trác hoàng tôn. Hoàng tôn tử, yến trác thỉ."
Năm Hán Gia Hồng thứ ba, Hán Thành Đế cải trang vi hành, ông thường đi cùng Phú Bình Hầu – Trương Phóng, tự xưng là gia nhân của Phú Bình Hầu. Ông đến phủ Dương Hà công chúa chơi, thấy ca nữ Triệu Phi Yến "nhảy múa xuất thần", liền triệu bà vào cung, hết mực sủng ái, thế nên mới có câu "yến yến, vĩ tiên tiên" nghĩa là diện mạo thanh tú xinh đẹp. "Trương công tử", ý chỉ Phú Bình Hầu. "Mộc môn thương lang căn", ý chỉ tiền bạc trong cung, tương lai sẽ có được sự tôn quý. Về sau, Triệu Phi Yến được lập làm hoàng hậu. Em gái của bà là Triệu Chiêu Nghi giết hại hoàng tử hậu cung, sau đó tự sát, đó chính là "yến phi lai, trác hoàng tôn, hoàng tôn tử, yến trác thi".
Nguồn gốc của đoạn đồng dao này là từ tiền triều, ám chỉ hậu phi và ngoại thần cấu kết soán vị. Mà hiện tại, tất nhiên là chỉ tiên đế hãm hại Minh Vương để cướp ngôi. Tựa như để cho hợp với tình hình, mấy ngày sau, trời giáng dị tượng, đang giữa chính ngọ, trong kinh bỗng nổi cuồng phong, mặt trời như bị cắn nuốt, biến mất trong không trung, toàn bộ kinh thành tối đen như đêm.
Dân chúng còn ôm nghi ngờ với bài đồng dao này đã không thể không tin nữa, người ngồi trên long ỷ hiện tại đúng là long giả rồi. Không biết do ai kích động, trước cửa phủ Kinh Triệu Duẫn tụ tập một đống người: "Khi nào mới đánh xong trận Nam Cương thế? Có phải không thể đánh lại không?" "Trời cao đã cảnh báo, có phải vì bệ hạ không phải người mang thiên mệnh không?"
Kinh Triệu Duẫn Ninh Cảnh đỏ mặt tía tai, nước miếng bay tung tóe: "Nói hưu nói vượn! Bệ hạ không phải thì chẳng lẽ thằng nhóc ngươi phải? Bắt hết lại cho lão tử!" Tình thế lúc này càng không khống chế được, kết quả còn chưa động thủ, Chính Sự đường truyền lời nhắn: "Chớ động."
Ninh Cảnh đại nhân nén giận nhìn đám người kích động ngoài cửa, đại môn đóng chặt, xà ngang nghiêng ngả. Mẹ nó, không phải chỉ là mặt trời biến mất thôi sao, cũng không phải tiên đế làm xác chết vùng dậy, có cái gì mà ngạc nhiên!
Loại đồn đại này nếu được truyền bá ra ngoài kinh thành thì sẽ có ý nghĩa khác, hai ngày sau, nơi lãnh địa của các phiên vương Cung quốc dần dần có người xướng đồng dao.
"Nhóm phiên vương có thái độ gì?" Sầm Duệ yếu ớt ngồi phía sau rèm.
"Khụ." Tạ Dung nhớ lại một khắc ấy, học bộ dáng của Từ Sư, nghiêm mặt nói: "Những người khác không lên tiếng, chỉ có Kim Lăng vương cùng lão Thai Vương có động tĩnh. Một người thì thẳng chân đá phụ tá truyền tin ra ngoài cửa, mắng hắn bụng dạ khó lường, châm ngòi ly gián tình huynh đệ của hắn cùng bệ hạ; Một người thì nghe được đồng dao ở trên phố, cười ha ha, phi một ngụm "Liên quan cái rắm gì tới lão tử? Dù sao không tới lượt lão tử làm hoàng đế.'"
Sầm Duệ bị hắn chọc cười, lần đầu tiên trong suốt mấy ngày qua cười sảng khoái như vậy: "Đúng là những lời bọn họ có thể nói ra thật."
"Bệ hạ, cẩn thận tới đâu thì vẫn có sai xót. Thần vẫn đề nghị ngài chuẩn bị sẵn sàng trước..."
Sầm Duệ nâng tay ngăn lời hắn nói: "Trẫm ở đây chờ... một người quay về."
Tạ Dung siết chặt cây quạt, trong mắt hiện lên một mạt cảm xúc, cuối cùng lắng đọng thành sự bình tĩnh tối tăm: "Bệ hạ, ngài không giữ được Phó Tránh đâu. Thanh cao lạnh lùng, không luyến quyền thế là ưu điểm của hắn, cũng là khuyết điểm trí mạng của hắn. Hắn nhất định sẽ không cam nguyện làm người ở lại hậu cung đâu. Dù sao ngài vẫn là vua của một nước, thân phận rõ ràng với thiên hạ, Phó Tránh sẽ buông sự thanh cao, kiêu ngạo của hắn để trở thành nam nhân của nữ hoàng hay sao?"
Sầm Duệ không lộ ra sắc mặt giận dữ hay là ngạc nhiên, mà rất hứng thú hỏi: "Ngươi phát hiện ra thân phận của trẫm rồi à? Vậy ý của ngươi là?"
Trên mặt Tạ Dung có thần thái tự tin chói mắt: "Phó Tránh có thể phụ tá ngài, ta cũng có thể."
Sầm Duệ xoa cằm: "Đúng, luận tài cán hay tính cách, quả thật ngươi càng thích hợp làm hoàng phu hơn Phó Tránh, nếu trẫm làm hoàng đế nhất định sẽ chọn ngươi. Nhưng mà..." Nàng dừng lại, lời ít ý nhiều nói: "Trẫm đã lập Thái tử."
Vẻ mặt của Tạ Dung cứng lại, hô hấp dồn dập: "Bệ hạ, đó không phải kế hoãn binh sao?!" Hắn đã nhận Sầm Duệ làm chủ, vậy mà bây giờ Sầm Duệ lại nói với hắn, vốn dĩ nàng không tính tiếp tục làm hoàng đế nữa. Điều này rất buồn cười, rất hoang đường! Thân quạt bị siết gãy trong bàn tay, vậy lúc trước tất cả những điều hắn làm là vì cái gì?!
Sầm Duệ như đã đoán được hắn sẽ có phản ứng này, chậm rãi nói: "Trẫm đã nghĩ chiếu thư xong rồi, sau khi Thái tử kế vị, sẽ đề bạt ngươi làm Phụ Chính. Ngươi vẫn là người dưới một người trên vạn người như trước, có tài cán, sự khát vọng và cả... dã tâm của ngươi, không sợ không có nơi thi triển."
"..." Tạ Dung nắm chặt mảnh vụn của quạt, rũ mi mắt: "Thần, tạ thánh ân của bệ hạ."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Ngày mùng năm tháng tư, mưa gió mịt mù, các nha môn im lặng tới mức bất thường. Thời tiết nặng nề, áp lực càng khuếch đại. Khi làm việc, các nhóm quan viên nhịn không được châu đầu ghé tai:
"Sao hôm nay ta lại cảm thấy hoảng hốt thế nhỉ?"
"Ta cũng vậy, còn cho là do sấm chớp tối qua lớn nên không ngủ ngon chứ."
"Đợi đã đợi đã, ngươi nghe thấy tiếng vang gì không?"
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái: "Đó là..."
"Lai Hỉ!" Sầm Duệ bật dậy, lau sạch mồ hôi: "Hình như trẫm nghe thấy... Tiếng kêu."
Noãn các yên lặng tới mức kinh người, Sầm Duệ đỡ cái chán đau sắp vỡ ra: "Lai Hỉ?"
"Bệ hạ! Ngài mau mau đi theo tiểu nhân nào!" Lai Hỉ xuyên qua màn mưa xông vào Noãn các, gạt bọt nước trên mặt xuống, thét lên: "Vân gia thông đồng với Thượng Đô Hộ Chúc Bá Phù, bức cung!"