Trẫm Không Muốn Sống Nữa

chương 53: đánh lén ban đêm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kiểu bắt cóc và bị khống chế như thế này với một người từng bị ám sát như cơm bữa mà nói, thì ngay cả nhíu mày cũng lười. Sầm Duệ chỉ buồn bực là, ở Đế Lăng luôn có trọng binh canh gác, đám thích khách này ẩn núp vào trong bằng cách nào? Nếu không phải từ bên ngoài, như vậy...

Tầm mắt liếc qua đám đại quan, Từ Sư đã ngồi lên cái ghế cao nhất, không có lý do gì cũng không cần thiết gây nên chuyện này; Trung Thư Lệnh nhát gan, luôn lấy Từ Sư làm chủ, sai đâu đánh đó; Thị Trung Lang thì, nhìn Tần Anh có hơi khẩn trương nhưng không mất bình tĩnh, ừm, hắn ấy à, từ nhỏ tới lớn đều là đứa trẻ ngoan; Kẻ có khả năng nhất là người chủ trì bày ra lần hiến tế này – Lễ bộ Thượng Thư, nhưng...

Sầm Duệ nghệt mặt nhìn Lễ bộ Thượng Thư gần như nằm sấp trên mặt đất, khóc không thở nổi, sắp hôn mê bất tỉnh tới nơi, xấu xa liếc mắt gằn giọng đe dọa: "Còn khóc nữa, trẫm sẽ cách chức của ngươi!"

"Hu hu hu..." Thượng thư đại nhân khóc càng dữ hơn, bệ hạ thật quá đáng, chẳng săn sóc kẻ nho sinh nhu nhược, hai tay trói gà không chặt như hắn gì cả!

"Im lặng!" Tạch, hai thanh kiếm đặt trên cổ Sầm Duệ tỳ xuống, sắc bén cắt một vết đỏ tươi.

Từ Sư nâng một con mắt lên: "Có chuyện gì thì từ từ nói, động thủ động cước làm cái gì? Chủ tử các ngươi dạy dỗ đạo đãi khách như vậy sao?" Tiểu hoàng đế lớn lên rồi không dễ nắm trong tay, nhưng so với lão tử cả ngày đòi đánh đòi giết của hắn thì thái độ đối với thế gia ôn hòa hơn nhiều, cuộc sống an ổn, nên trước mắt hắn không muốn làm căng.

Sầm Duệ vô cùng muốn nói một câu, tướng gia à, chúng ta bây giờ là con tin, không phải khách á...

"Đô hộ, nhân số không nhiều, nhưng võ nghệ cao cường. Bệ hạ cùng vài vị đại nhân bị bọn họ khống chế trong địa cung, người xem nên làm thế nào cho phải?"

Hai bên đã giằng co gần một nén nhang, không một ai dám xông vào địa cung.

Chúc Bá Phù nhìn chung quanh um tùm, võ lâm vệ giương cao cung tên chờ phân phó, Đế Lăng chỉ có một cửa ra vào, dễ thủ khó công. Hơn nữa bệ hạ cùng các trọng thần đều nằm trong tay bọn họ, nếu hành động thiếu suy nghĩ, đánh vào trong đó, giang sơn xã tắc nhất định sẽ long trời lở đất.

Hít sâu một hơi, Chúc Bá Phù hạ lệnh: "Phái người đi đàm phán, tất cả lấy bệ hạ làm trọng! Một đội khác lập tức hồi kinh thỉnh Thái phó đại nhân tới đây."

Lời còn chưa dứt, một trận tiếng vang ầm ầm như mưa rào xông lại gần. Lập tức bóng người áo trắng phi vội xuống, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn sắc lạnh như băng: "Bệ hạ, đang ở đâu?!"

Trong địa cung hàn khí dày đặc, suối nước lạnh uốn lượn dưới chân Sầm Duệ, từng tầng sương mù quấn quýt bên người, nàng có chút không đứng được: "Mưu hại hoàng đế là tội tru di cửu tộc, chắc các ngươi cũng không rảnh tới mức đùa với trẫm. Nói đi, các ngươi muốn cái gì?"

"Muốn mạng của ngươi!" Tên đầu lĩnh che mặt híp mắt quát.

Sầm Duệ liếc mắt xem thường, muốn mạng của nàng mà tới bây giờ hãy còn rảnh nói chuyện phiếm?! Có điều, nàng nghi ngờ nhìn hán tử che mặt, khẩu âm của người này cứng ngắc, không giống người Trung Nguyên.

Sâu bên trong vang lên tiếng bước chân thưa thớt, lúc nặng lúc nhẹ, rồi dừng ở cửa hành lang sau lưng Sầm Duệ, tiếng cười phiêu đãng mơ hồ, không chân thực: "Bệ hạ phối hợp như vậy, ta thật an tâm. Không giấu gì ngài, chủ tử nhà ta cảm thấy hứng thú với chút đồ vật trong Đế Lăng, nên đành ủy khuất bệ hạ tới tìm giúp một hồi."

Sầm Duệ căng tai cố gắng nghe, nhưng không nhớ được đã nghe thấy thanh âm giống thế này ở đâu. Tần Anh cũng có suy nghĩ như Sầm Duệ, lắng nghe một lát, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.

Không phải người trong triều, thậm chí không phải đệ tử thế gia nhà quan, rốt cuộc những người này là ai?

"Ngài ấy không biết gì cả, các ngươi có trói lại cũng không giải quyết được gì." Ở cửa địa cung vang lên thanh âm mà Sầm Duệ vô cùng quen thuộc: "Tiên đế đích thân nhờ ta, vậy sao không trực tiếp tới hỏi ta?"

Có cái gì đó nghẹn trong cổ họng của Sầm Duệ, tay chân nàng lạnh như băng, hắn tới làm cái gì?!

Phó Tránh đã đến, khiến cho không khí tại hiện trường đột nhiên khẩn trương trở lên. Đợi nhóm thích khách thấy rõ người tới gần là một thư sinh nhu nhược, liếc mắt nhìn nhau, thoáng buông lòng cảnh giác.

Người lúc trước nói chuyện với Sầm Duệ im lặng một khắc, vỗ tay tán thưởng: "Nói vậy, vị này chính là Phụ chính Phó đại nhân nổi tiếng xa gần rồi. Ai cũng nói ngài nắm chắc cái ghế Thừa tướng trong tay, vậy mà không ngờ chưa được giải oan đã bị bệ hạ trực tiếp đoạt quyền. Thế mà vì cứu hôn quân này, lại cam tâm xả thân, đúng là khiến tại hạ thán phục."

Sắc mặt của Từ tướng không tốt, Thừa tướng là hắn đây này, được chứ?

Sắc mặt của Sầm Duệ lại càng không tốt, cái gì gọi là hôn quân chứ, danh tiếng hai năm nay của nàng không phải rất tốt sao? Dám châm ngòi ly gián, nàng có thể đạp lên mặt hắn một cước được không?

Người nọ cười xong, bỗng nhiên lạnh giọng: "Nếu Phụ chính biết, vậy thỉnh ngài tới giúp chúng ta tìm xem."

Chắc do Sầm Duệ biểu hiện rất vô dụng, một trong hai người vẫn kèm bên cạnh nàng đi lên áp chế Phó Tránh.

Sau đó, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ thoáng gặp được Phó Tránh, Sầm Duệ đã cảm thấy trên vai trúng một chưởng nặng, bị đánh bay về phía Tần Anh bên kia. Trong khoảnh khắc, trước mắt có một mảng đỏ tươi nóng bỏng vung lên, dừng trên khóe mắt, khiến nàng không dám mở mắt ra.

Võ lâm quân núp ở cửa địa cung vận sức chờ phát động nhân lúc rối loạn đồng loạt xông vào, đao kiếm va chạm, hàn quang bắn tứ phía.

Sầm Duệ được Tần Anh giữ chặt sau lưng, khiếp sợ sờ khóe mắt, máu của ai vậy...

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

"Bệ hạ còn đau không?" Từ Tri Mẫn vừa bôi thuốc mỡ vừa cẩn thận quan sát miệng vết thương trên cổ Sầm Duệ.

"Chắc là còn." Sầm Duệ thoáng ngửa đầu, trong mắt lướt qua từng dòng cảm xúc khác nhau.

"Lần này hung hiểm vạn phần, nếu không có Phụ chính đại nhân, vi thần không dám tưởng tượng..." Giọng Từ Tri Mẫn thấp xuống, âm cuối tiết lộ sự nghẹn ngào.

"Được rồi, không phải ta vẫn còn yên ổn sao?" Sầm Duệ trấn an vỗ nhẹ tay nàng: "Ngươi đi nhìn xem Lai Hỉ đã từ phủ Thái Phó về chưa?"

Lai Hỉ chưa về, hữu tướng Tạ Dung đã tới cầu kiến trước một bước.

Sầm Duệ dựa trên đoản tháp xem sách, không nhìn Tạ Dung quỳ trên mặt đất, cũng không cho hắn đứng lên, khẩu khí lãnh đạm: "Không phải tướng gia xin nghỉ, ở trong phủ tĩnh dưỡng sao?"

"Thần tới là để báo với bệ hạ một câu." Tạ Dung quỳ thẳng như tùng bách, thần sắc nghiêm trọng chưa từng có: "Vụ án tại Đế Lăng, tuyệt đối không có nửa điểm liên quan tới Yến Vương."

"Hả?" Sầm Duệ lật sách, bất vi sở động nói: "Vậy Tạ khanh phân tích giúp trẫm đi, người có thể hiểu rõ võ lâm quân như lòng bàn tay, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, là ai được?"

Tạ Dung mím môi, nhanh chóng cân nhắc thế cục hiện tại, bất luận thế nào, bây giờ chưa phải lúc để bệ hạ nảy sinh tâm tư khác: "Gần đây thần phát hiện trong kinh có người Nam Cương qua lại thường xuyên, nước ta và Nam Cương có oán hận đã lâu, thần nghi ngờ chuyện ôn dịch mấy năm trước và lần bệ hạ gặp nạn này, không thoát được can hệ với họ. Hơn nữa về chuyện Đế Lăng, trong triều tất có nội ứng." Ngừng giây lát, hạ quyết tâm nói tiếp: "Thần từng nghe nói, mẫu thân của Thái Phó Phó Tránh xuất thân từ Nam Cương."

"..." Sầm Duệ bình thản, nhìn không ra hỉ giận, hồi lâu bình tĩnh nói: "Tạ Dung, ngươi làm càn. Vụ án Đế Lăng giao cho ngươi và Đại Lý Tự khanh chủ thẩm, nội trong nửa tháng trẫm muốn biết chi tiết về đám thích khách kia. Trẫm tin, lấy bản lĩnh của ngươi, nửa tháng quá thừa đi?"

Trong lòng Tạ Dung biết đây là phép khích tướng, nhưng vẫn là phép khích tướng không thể chối từ. Phó Tránh phụ tá tân đế không quá hai năm, lại khiến tiểu hoàng đế tín nhiệm tới mức này, còn hắn... Hắn chưa bao giờ nghĩ mình kém Phó Tránh, nhưng trên dưới Cung quốc, biết Phó Tránh thì nhiều, biết Tạ Dung thì ít.

"Thần sẽ không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ." Tạ Dung dập đầu, khom người lui ra.

Lai Hỉ vội vã đi tới, thiếu chút nữa đụng trúng Tạ Dung, hoang mang rối loạn tạ lỗi với hắn xong, liền vào cửa.

Đi được vài bước, vẫn có thể nghe thấy tiếng nói đứt quãng trong Dưỡng Tâm Điện: "Trương Thái y đã xem qua, thương thế không nhẹ, người còn chưa tỉnh đâu."

Khoé miệng của Tạ Dung treo nụ cười lạnh, cất bước rời đi.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Đầu hạ vừa tới, kinh đô Cung quốc đã đón mấy trận mưa to, có điều không bớt nóng, ngược lại còn thấy oi bức. Lâu không có ánh nắng, cho dù trong Dưỡng Tâm Điện đốt huân hương không ngừng, vẫn có mùi ẩm mốc. Khó được một ngày, ánh mặt trời rực rỡ, Sầm Duệ hạ triều trở về liền thấy Lai Hỉ cùng Từ Tri Mẫn ôm từng chồng sách, đặt lên bãi đá ở hậu uyển phơi nắng.

"Các ngươi cũng khá rảnh đấy." Sầm Duệ nhìn bọn họ phơi sách vui vẻ, cũng bước lên lấy hai quyển, nhưng chưa đụng tới đã bị Từ Tri Mẫn cản lại.

Từ Tri Mẫn cười nói: "Bệ hạ vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay luôn vội vàng về vụ án Đế Lăng nên không được ngủ tốt rồi."

Sầm Duệ đành cầm bát gỗ, dựa vào cây sơn trà bên cạnh hồ, lười biếng quăng thức ăn cho cá: "Ta chỉ há miệng ra nói thôi, còn đâu vẫn là đám Tần Anh cùng Tạ Dung làm, mệt gì chứ. Ai, cẩn thận!"

Từ Tri Mẫn hoảng sợ, nhặt xấp giấy vừa làm rơi lên: "Hình như là hình gập bằng giấy."

Lai Hỉ ngó sang nhìn, xen mồm nói: "Cái này không phải Phụ chính đại nhân gấp cho bệ hạ sao? Rất nhiều đấy, tiểu cẩu, tiểu trư, quạt giấy, còn cả tiểu miêu bệ hạ thích nhất, xem như là bảo bối nữa..."

"Khụ!" Sầm Duệ ho thật mạnh.

"..." Lai Hỉ dùng tốc độ kinh người quay về ngồi im trong góc xó.

Sầm Duệ đã cho cá ăn xong, đang muốn đứng dậy tới thư phòng phê tấu chương, thì cung nhân thông báo Ngụy lão tới.

"Ái chà, bệ hạ thích ý thật đấy." Ngụy lão gia tử vừa bước vào hậu uyển đã nhìn đông ngó tây, ánh mắt rơi xuống ngay cái hồ, lập tức sáng lấp lánh: "Ấy, đây không phải cá chép béo của Tiểu Phó sao? Sao vẫn chưa bị làm thịt?"

Cá chép béo vẫy đuôi, phì phò phẫn hận đạp tung bọt nước, cá cũng có tôn nghiêm của cá!

Tiểu Phó? Sầm Duệ gãi gãi lỗ tai, hỏi: "Lão gia tử tới gặp trẫm để thảo luận vấn đề thịt cá à?"

Ngụy lão làm bộ làm tịch than ngắn thở dài, ngồi xuống cạnh hồ: "Lão thần đang đau lòng cho tôn nhi nhà mình... cả cái tên môn sinh kia nữa. Ngài nói xem một văn thần thì có gì tốt mà khoe khoang thân thủ? Khoe khoang thì cũng được thôi, nhưng chẳng biết phân rõ tình thế địch ta gì cả, bị chém một đao xong, tới giờ còn nằm liệt giường không dậy nổi."

"Lão nhân gia, có việc gì thì nói thẳng đi, là muốn trẫm thưởng gì cho Phó Tránh?" Sầm Duệ cắt ngang bài ca dài dòng, trực tiếp sảng khoái nói.

Ngụy lão gia tử vỗ đùi: "Ôi chao, lão thần thích nhất cái tính sảng khoái này của bệ hạ. Ai, thật ra hắn đã tới chức vị kia, chẳng thiếu gì, chỉ là... thiếu chút thể diện." Thở dài: "Lão thần coi như đào tim đào phổi mở lời với bệ hạ vậy. Khi đứa nhỏ Phó Tránh kia mới vào quan trường, cao ngạo nhiệt tình giống hệt thẳng nhóc Tần Anh ấy. Có điều mấy năm nay, lắng đọng tâm tính, mài dũa góc cạnh, danh vọng- lợi ích với hắn mà nói, sớm chỉ là phù du. Nhưng hắn không cần, người khác lại để ý a. Nâng cao đạp thấp là thói đời, nhưng cũng là làm mãi thành quen. Bệ hạ thu hồi thực quyền của hắn, thần hiểu, nhưng lão thần thỉnh cầu bệ hạ nếu rảnh, thì tới xem hắn một cái, chút mặt mũi này có thể sánh hơn vàng bạc."

Sầm Duệ nhìn chằm chằm đám cá chép bơi lội trong hồ, lặp đi lặp lại động tác nghiền thức ăn, sau một lúc lâu nói: "Trẫm hiểu rồi."

Lời muốn nói đã nói xong, Ngụy lão còn có hẹn đi chơi với người ta, liền đứng dậy cáo lui, lúc đứng lên thì nhìn thấy cây sơn trà sai trĩu quả, ngạc nhiên nói: "Đây là giống cây mới của bệ hạ à?"

"À, là... cố nhân tặng hạt giống, nhàn không có việc gì thì trồng."

"Vị cố nhân kia thật có tâm." Ngụy lão vô tình nói: "Khi lão thần ở Giang Âm có nghe người ta nói, cây sơn trà ngụ ý cát tường, người tặng bệ hạ hạt giống hy vọng ngài sẽ bình an vui vẻ cả một đời."

"..." Chén gỗ trong tay Sầm Duệ trượt xuống hồ sen, xao động mặt nước thành tầng tầng gợn sóng.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Gió đêm nhè nhẹ lay động, làm cánh hoa đầu hạ rơi xuống lả tả, trắng noãn như tuyết. Màn đêm vừa buông xuống, trên đường Nghi Bình đã rất yên ắng, chỉ còn tiếng hoa rơi xào xạc. Ngẫu nhiên đi ngang qua một đại trạch nhà cao cửa rộng, sẽ nghe thấy tiếng ti trúc uyển chuyển bay tới, nhưng cũng không ồn ào.

Phó Tránh thích yên tĩnh, nên Sầm Duệ dụng tâm chọn một tòa nhà ở chỗ sâu nhất trong phường cho hắn. Quả nhiên mới giờ Tuất, trong cửa đã không nghe thấy tý động tĩnh nào, hai ngọn đèn lồng leo lắt trong gió, lại phủ lên người Sầm Duệ một tầng ánh sáng ấm áp.

Gõ cửa ba cái, đợi mãi, cảnh cửa mới chi nha mở hé, có người ló nửa khuôn mặt ra: "Ai thế?"

"Trẫm." Kéo áo choàng, Sầm Duệ cười tít mắt nói.

"... Bệ hạ?!" Trái tim nhỏ của tiểu thư đồng đáng thương thiếu chút nữa ngừng đập.

Vào cửa, Sầm Duệ nhìn tòa nhà tắt lửa tối đen, không khỏi hỏi: "Đại nhân nhà các ngươi đâu?" Không phải ngủ sớm thế chứ?

"Chiều nay đại nhân uống thuốc xong liền ngủ tới giờ ạ." Tiểu thư đồng rối rắm, có nên đi đánh thức đại nhân không? Đại nhân mà thấy bệ hạ tới nhất định sẽ rất vui...

Thần sắc của Sầm Duệ ngưng lại, đúng là ngủ thật: "Không sao, trẫm đi xem hắn."

Tiểu thư đồng dẫn Sầm Duệ tới trước cửa phòng Phó Tránh rồi tự giác lui xuống, Sầm Duệ cầm đèn, đứng ở cửa nhìn cửa sổ tối như mực, nghĩ hay là ngày mai lại tới? Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào đã đẩy cửa ra từ lúc nào rồi, chỉ là liếc mắt một cái, liếc mắt một cái thôi, nhìn thấy hắn không sao, nàng sẽ lập tức đi ngay.

Sầm Duệ ngừng thở, rón ra rón rén đi vào trong phòng. Để tránh làm Phó Tránh tỉnh giấc, Sầm Duệ cố ý che ánh đèn lại, dựa vào ánh sáng mỏng manh, đứng đại khái cách giường của Phó Tránh mấy bước chân. Đêm sâu hơi lạnh, trên giường buông một tầng lụa mỏng, Sầm Duệ căng mắt ra nhìn, người trên giường nằm nghiêng, ngủ rất an tĩnh.

Đang ngủ...

Sầm Duệ thoáng do dự, cuối cùng cắn răng, đã tới đây rồi thì xem cho trót để an tâm, dù sao hắn cũng không biết.

Đụng tới cạnh giường của Phó Tránh, Sầm Duệ nhẹ tay nhẹ chân đẩy màn ra, thò nửa người vào xem. Ừm, sắc mặt không được tốt, không có huyết sắc gì cả, có điều hơi thở còn vững vàng...

Cổ tay chống trên giường đột nhiên bị siết chặt, rầm, Sầm Duệ sợ tới mức hất văng cái đèn, muốn xoay người bỏ chạy.

Không ngờ lưng bị ghìm lại, một cái chăn chụp ngay xuống đầu, quấn lấy nàng thật chặt, sau đó bị lôi về giường.

"Trộm?" Giọng nói chậm rãi của Phó Tránh vang lên trên đỉnh đầu nàng.

Sầm Duệ nín thở giả chết, không rên một tiếng.

"Câm điếc?" Phó Tránh lại từ từ hỏi.

"Còn không nói?" Phó Tránh nhướng mày.

Đừng nói nữa đừng nói nữa! Sầm Duệ ôm đầu sống chết không lên tiếng, hai tai nóng bừng, chết vì mất mặt rồi!

Tấm chăn mỏng được xốc lên một góc, bàn tay lạnh lẽo không hề khách khí đặt lên thắt lưng của nàng. Sầm Duệ cảm thấy, hai lỗ tai chỉ còn tiếng nổ ầm ầm.

Truyện Chữ Hay