Đêm đến, trời đổ mưa, Trần Uyển len lén đi vào bếp.
Lúc rửa tay chuẩn bị làm việc mới phát hiện hai tay run cầm cập không ngừng, nhưng vẫn cố hòa bột và trộn nhân bánh, lúc ngồi xuống thì hai đầu gối như mềm nhũn.
Cô không biết mình đã ngồi bao lâu.
“Kính gửi Uỷ ban Kỷ luật tỉnh...”
Trong đầu vang lên giọng nói của cha, toàn thân cô run lập cập. Những mối hoài nghi trong lòng cô mấy năm qua cuối cùng cũng có câu trả lời, thế giới mà cô tưởng chừng đã hoàn toàn yên bình này gần như sụp đổ, Tưởng Tiểu Vi, Ngô Lạc Nha, nội tâm của Tần Hạo, sự ghen tị và lòng tự thương cảm của cô... tất cả đều không đáng nhắc đến.
Buổi tối, để trút bỏ những nôn nóng trong lòng, cô mở quyển nhật ký của mẹ ra, tinh tế cảm nhận tình cảm sâu sắc của cha mẹ. Hơn hai năm nay, cuộc sống đã bị bài vở và Tần Hạo chiếm cứ. Vẫn như lần đầu tiên, cô chăm chú đọc nhật ký của mẹ, thỉnh thoảng khẽ đọc thành tiếng, thỉnh thoảng khẽ cười. Nhật ký viết đến lúc họ kết hôn thì dừng lại, có lẽ vì sau đám cưới mọi việc bận rộn làm mất đi thói quen viết nhật ký của mẹ, nhưng từ đầu đến cuối, tất cả đều hiện lên một cách sống động quãng thời gian thanh xuân của họ.
Gấp cuốn nhật ký, cô vẫn không ngủ được, vô tình lại cầm lên lật lật, soi dưới ánh đèn, Trần Uyển bất ngờ phát hiện mặt sau của mấy trang cuối sần sần. Cô dùng ngón tay vuốt nhè nhẹ, không phân biệt rõ được nét chữ. Một tia sáng vụt qua trong đầu, tìm cây bút chì rồi tô tô lên đó, trang giấy trắng dần hiện lên chữ, là nét chữ của cha cô.
“Kính gửi Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, kính gửi các cấp lãnh đạo. Tôi xin dựa vào tính Đảng và tính mạng của mình mà thề rằng, những điều dưới đây là sự thật...”
Gương mặt cô lạnh giá, dùng mu bàn tay lau mới biết toàn là nước mắt.
Cha cô không phải người xấu. Cô như điên cuồng muốn bật tung cửa sổ thét lên cho toàn thế giới biết, càng kiềm chế nỗi xúc động thì cơ thể cô càng run rẩy. Cuối cùng cũng biết câu trả lời, nếu như không có những lời trăn trối của cha, e rằng trong những năm tháng sau này, cô sẽ dần dần tin vào những điều giả dối. Thì ra không phải cha không yêu cô, mà là cha đứng ở cảnh tiến thoái lưỡng nan, mặc dù chọn cách chịu trách nhiệm với những sai lầm của mình, nhưng vẫn muốn bảo vệ cô, biết cô tuổi còn nhỏ, không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này, cho nên đã che giấu tất cả, đợi đến khi lớn lên cô sẽ hiểu. Thì ra không phải là cha không để lại lời cuối cùng nào, cha nói: “Xin lỗi, con gái bé nhỏ của cha. Sau cùng chỉ có thể gửi lời xin lỗi đến con, gửi lời sám hối đến mẹ con”.
Cha, cha ơi...
Cô lấy gì để chứng minh sự trong sạch của cha? Cô nên làm sao đây? Ai nói cho cô biết, cô nên làm sao đây?
Ánh đèn lờ mờ, cơn gió lạnh ngoài cửa sổ cuốn theo những giọt mưa hắt vào, cô ngồi thu mình trong góc bếp bắt đầu ép lớp vỏ bánh, cho nhân, nắn chóp bánh thành hoa rồi xếp vào vỉ hấp nhỏ. Công việc cứ lặp đi lặp lại, lấy sự im lặng để chống lại nỗi tuyệt vọng đến mức gần như sụp đổ. Một vỉ, hai vỉ... cứ thế xếp chồng lên.
Lúc bước vào, cậu nhìn thấy hai chồng vỉ hấp chất cao thì có chút kinh ngạc. “Mấy giờ dậy? Cả đêm không ngủ à?”
“Cậu...”, lúc mở miệng cô bỗng nhiên nghẹn lời, dưới ánh đèn thấy hai hàng tóc của cậu bạc trắng, cậu đã già rồi. Cô nuốt hết những lời muốn nói vào trong. “Ngủ không được nên con dậy.”
Củng Tự Cường nhìn thấy vết những giọt nước mắt trên mặt cô, rửa tay rồi nhấc chiếc ghế ngồi xuống, vừa nặn vỏ bánh vừa nói: “Nghe mợ con nói con có anh bạn học chơi thân? Buổi tối gọi điện đến cãi cọ sao?”. Thấy cô không nói, cậu tiếp tục: “Cậu không phải người cổ hủ, nếu tốt thì dẫn về cậu xem, có điều gì uất ức đừng che giấu, cậu sẽ ra mặt giúp con”.
Trần Uyển gật đầu.
“Con giống hệt tính mẹ con, không vui cũng chỉ một mình chịu đựng. Ở ngoài chịu khổ, bị giày vò thế nào chăng nữa khi về nhà cũng không hề hé răng. Ngay cả lúc bệnh, nếu đi bệnh viện sớm thì biết đâu mẹ con còn có thể sống thêm vài năm.”
“Cậu...”
“Đừng học theo mẹ con, cố nén nhịn trong lòng chỉ thiệt đến thân. Có chuyện gì cứ nói với cậu, cậu sẽ giúp con.”
Nói? Không nói? Với tính cách ghét cay ghét đắng cái ác của cậu thì sau khi biết chuyện e rằng cậu sẽ đi tố cáo. Theo như những gì cha nói trong bức di thư, ông đã gửi tổng cộng hai lá thư tố cáo, nhưng cũng như đá ném vào biển, nếu không thì ông đã không chọn bước đường cùng. Hoàn cảnh bây giờ càng không có chỗ nào để cậy nhờ, như thế, nếu gửi đơn tố cáo thì gia đình cô khó gánh vác được hậu quả. Cậu mợ đã bước sang tuổi xế chiều, Tiểu Vũ cũng mới bước chân vào đời, trên bụng cậu vẫn còn một vết sẹo đến kinh người, bức thư đó đủ để phá vỡ cuộc sống hiện tại của gia đình cô...
Trần Uyển nghẹn lời, gật đầu lia lịa, nhìn mái tóc đã đốm bạc của cậu, cuối cùng cô quyết định giữ lại tất cả trong lòng.
Bán hết đồ ăn sáng đẩy xe về nhà, cô đứng trước cửa sổ nhìn xuống lầu. Căn hộ trước mặt che mất tầm nhìn, nhưng cô biết Tần Hạo vẫn đang đậu xe ở góc đường. Lúc bán hàng đã phát hiện người đó đang ở trong xe, chăm chú quan sát từng cử động của mình, trái tim cô như xao động, không còn quan tâm đến sự ghen tuông giận hờn tối hôm qua nữa.
Đột nhiên có sự thôi thúc, có sự ham muốn, giống như nước biển tràn qua con đê. Rõ ràng là một kẻ không đáng tin, nhưng lúc này người cô muốn gặp nhất lại chính là anh.
“Sao ở đây?”, cô đứng bên cửa xe hỏi.
Anh đưa tay kéo cô lên ngồi. “Ngủ không được. Tính toán thời gian em dậy, cho nên đến thăm. Không ngờ em đang giúp mợ bán hàng, sáng sớm lạnh thế sao không ngủ nhiều một chút?”
Nếu anh không quan tâm, tại sao lại âm thầm đứng ở góc đường quan sát cô lúc sáng sớm thế này? Nếu anh quan tâm, sao lại cố ý lừa dối cô? Cô nghĩ không ra, rất nhiều chuyện nghĩ mãi không ra.
Trước mắt là những giọt mưa mùa thu lạnh ngắt ngoài cửa, cô thèm khát sự ấm áp của anh đến cháy lòng.
“Biết em đang giận, tắt điện thoại, anh đứng đây mà lại coi như không thấy. Nhưng anh vẫn đợi xem em có đến hay không. Mèo con...”
Trần Uyển ngắt lời, “Anh ôm em một chút được không?”.
Tần Hạo nhìn cô, trước nay chưa từng thấy dáng vẻ cô bất lực, sợ hãi như vậy, nhất thời tay chân anh luống cuống. Vừa dang tay ra, cô đã nép mình vào, nằm gọn trong lòng anh. Cơ thể mềm mại của cô run run, hình như đang khóc. Anh vén mái tóc cô lên, quả nhiên hai má ướt đẫm, càng khiến anh hoang mang lo sợ. “Em đừng khóc nữa, có việc gì từ từ nói. Giận anh phải không? Do anh không tốt, không nên dối em. Anh chỉ thấy Ngô Lạc Nha chẳng có gì đáng nói, cô ấy và chúng mình chẳng có liên quan gì hết. Tối qua cũng không phải anh đi vì cô ấy, mà là vì mẹ anh... Mèo con, đừng khóc nữa được không? Giận thì em cứ đánh anh đi.” Nói rồi anh lấy tay cô đánh vào mặt mình.
Trần Uyển lắc đầu nguây nguẩy, không biết trút nỗi thất vọng quá lớn vào đâu, đành nén lại lồng ngực. Chỉ có cách khóc ra thế này mới có thể giảm được nỗi buồn đau.
Tần Hạo hoang mang, tự trách mình: “Làm thế nào đây? Đều tại anh, từ giờ trở đi làm việc gì cũng không giấu em nữa, được không? Đừng khóc nữa, em khóc tim anh như nghẹn lại”.
Lời an ủi của anh càng gợi lên nỗi đau buồn mà cô không nói được, càng khiến sự tình trở nên rối ren.
Cơ thể mềm mại trong vòng tay anh không ngừng run rẩy, cảm giác nỗi đau quen thuộc ấy như thấm vào từng lỗ chân lông, thấm vào tay chân xương cốt. Thời gian lặng lẽ qua đi, Tần Hạo không dỗ dành nữa, bàn tay nhè nhẹ vỗ lưng cô, cho đến khi cô ngừng khóc, chỉ còn lại tiếng nức nở.
“Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Trần Uyển lắc đầu.
“Xem em kìa, thành mặt mèo rồi. Ôi, còn thả bong bóng cá nữa.” Anh lau nước mũi cho cô, buồn cười khi nhìn vẻ xấu hổ ngượng ngùng của cô, nhưng khóe miệng vừa nhếch lên đã dừng ngay lại, trong lòng bất giác chua xót. “Sao thế? Xảy ra chuyện lớn gì? Không thể nói cùng anh sao?”
Cô vẫn lắc đầu.
Tần Hạo cố nén cảm giác lo âu và chán nản vì không được tin tưởng, cố làm ra vẻ thoải mái, cười nói; “Vậy là vì anh? Vì Ngô Lạc Nha? Khóc đến mức trời đất cũng phải hoảng hồn biến sắc rồi, anh có thể xem đây như sự ghen tuông không?”.
“Anh đừng trêu em nữa, em không sao, chỉ là nhớ cha mẹ nên buồn. Như thể hôm nay mới đột nhiên phát hiện thế giới này thật tối tăm u ám, tất cả đã không còn nữa.”
“Em đang nói vớ vẩn gì thế? Chẳng phải còn có cậu, còn có anh hay sao?”
Anh đưa tay lau nước mắt trên má cô, cô mím chặt môi, nước mắt lại lã chã rơi.
“Em cũng cả đêm không ngủ à? Mắt thâm quầng lên rồi kìa”, anh xoa xoa đầu cô, nói nghiêm túc, “Tối qua là có nguyên nhân, lúc đi ra cửa thì mẹ ngăn anh lại nói chuyện. Chuyện nhân sinh, chuyện hôn nhân. Anh nói anh lớn rồi không còn nhỏ nữa, nên lấy vợ thôi, cũng đã chọn được người thích hợp rồi, chỉ đợi cô ấy đồng ý”.
Anh lược bỏ đi rất nhiều, Trần Uyển như bị rơi vào ánh mắt nghiêm túc của anh, trong lòng dấy lên mâu thuẫn giữa sự kiên trì và trái tim mềm yếu. “Kết hôn thật... thật sao?” Trong cuộc sống dường như có kẻ thù kêu lên: “Vận hạn đang nằm phục ở tương lai của cô, có thể công kích bất cứ lúc nào”. Cô đề phòng, sợ rằng sẽ mất đi hạnh phúc. Thật mệt mỏi. Lúc này đây, cô không muốn quan tâm đến bất kỳ điều gì. “Kết hôn thật sao?”
Sự im lặng của anh khiến Trần Uyển hoang mang vài giây, nhìn sang thấy khóe miệng anh nhếch lên, hình như vừa thoát khỏi nỗi sửng sốt và sự xúc động, trong thoáng chốc, cả cơ thể như phát ra một luồng sáng.
Anh nhìn cô cười, hồi lâu mới nắm lấy tay cô đưa lên môi hôn, mắt vẫn không rời khỏi cô, thì thầm nói: “Kết hôn thật. Mèo con, lấy anh nhé? Gật đầu cho anh xem nào, chỉ cần gật đầu thôi”.
Đối diện với đôi mắt khẩn thiết của anh, Trần Uyển bỗng vô cùng hoang mang, lại nghe anh nói: “Biết anh đợi cái ngày này bao lâu rồi không? Ngày nào cũng lay động như gió mùa thu, vừa hạnh phúc vừa lo sợ, không thể tự chủ”.
Thì ra anh cũng có cùng tâm trạng.
Cô khe khẽ gật đầu như bị thôi miên.
Biểu hiện vô cùng hạnh phúc của anh giống như tia sét đánh vào tim cô.
Anh hôn cô, nụ hôn mãnh liệt. Cô đáp lại, cũng mãnh liệt như vậy. Mãnh liệt cắn môi anh, mãnh liệt mút lưỡi anh, như muốn nắm lấy cái gì đó, muốn chứng minh điều gì đó. Trước nay chưa từng có nụ hôn như vậy.
Cô biết là rất nhiều năm sau đều sẽ nhớ về thời khắc này, nhớ cái cảm giác như mộng ảo khi bị hạnh phúc làm cho sợ hãi.