Trầm Hương Tuyết

quyển 2 chương 44: lu giấm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Kiều Linh Nhi đi, Mộ Dung Tuyết bất giác cười khổ, quả nhiên nàng vẫn còn quá ngây thơ, Kiều Tuyết Y nói là “đứa cháu gái nhỏ”, nàng tưởng là một đứa trẻ, nào ngờ lại là một thiếu nữ như hoa đậu khấu tháng mười hai bén mùi.

Cung nữ dọn bữa sáng lên, Mộ Dung Tuyết nhìn nhưng không hề muốn ăn. Có lòng tốt nhưng lại bị người ta lợi dụng lừa gạt, mùi vị này thật sự khiến trong lòng khó chịu.

Ngọc Sính Đình đã thất thế, vì tương lai của hai nhà Kiều Ngọc, Kiều Tuyết Y chắc chắn muốn gầy dựng thế lực mới, hiểu nhiên, Kiều Linh Nhi này là mang trọng trách mà đến. Hậu cung xưa nay không thiếu mỹ sắc, điểm then chốt là tướng mạo Kiều Linh Nhi tám phần giống nàng ta, Gia Luật Ngạn nhìn thấy Kiều Linh Nhi, nhìn dung nhan như hoa như ngọc giống hệt Kiều Tuyết Y năm xưa, nhất định hắn sẽ nhớ đến tâm tình lúc niên thiếu, có khi nào sẽ sinh ý bù đắp tiếc nuối mười năm trước không?

Nghĩ đến đây, lòng Mộ Dung Tuyết hỗn loạn như có một trận mưa rào tưới qua, khiến ý nghĩ này sinh sôi như cỏ dại.

Nàng tâm thần bất định nhìn ra cửa sổ, càng nghĩ càng cảm thấy mình nghĩ quá đơn giản, vì một lời thề hẹn của Gia Luật Ngạn ở Hoa phòng, nàng cảm thấy ngày tháng sau này nhất định sẽ thuận lợi, thật sự vô cùng sai lầm.

Ở chốn Hậu cung biến ảo khôn lường này, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Nàng như đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, cho dù không có Kiều Linh Nhi cũng sẽ có nữ nhân khác, đây chẳng qua chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Nghĩ đến tương lai, nàng không khỏi phiền não, vô thức muốn đi bàn với Gia Luật Ngạn, nhưng hắn lại không có ở Cần Chính điện.

Thái giám trực ngoài cửa bẩm lại: “Bẩm Nương nương, tình hình của Kiều thái phi ở Gia Di cung không ổn lắm, Uông thái y sợ Thái phi có chuyện nên đến mời Hoàng thượng qua.”

Lòng Mộ Dung Tuyết trầm xuống, ý nghĩ đầu tiên trong tiềm thức là, không phải Kiều Tuyết Y không khỏe mà là Kiều Tuyết Y muốn Gia Luật Ngạn đi gặp Kiều Linh Nhi.

Lòng nàng không biết là mùi vị gì, thoáng suy nghĩ rồi cũng đi về phía Gia Di cung.

Tần Thụ thấy nàng, vội bước lên thi lễ: “Nương nương vạn phúc, Hoàng thượng đang ở bên trong, xin cho nô tài vào thông báo một tiếng.”

Một lúc sau, Tần Thụ mời nàng vào trong.

Mộ Dung Tuyết vừa nhìn đã thấy Kiều Linh Nhi.

Buổi sáng lúc đi vấn an hành lễ với Mộ Dung Tuyết, nàng ta mặc một chiếc váy liền màu xanh đơn giản nhã nhặn, nhưng lúc này đang mặc một chiếc váy rời màu hồng phấn rải đầy cánh hoa đào, làm nổi bật một cách tinh tế vẻ đẹp rạng ngời hoạt bát kiều diễm của thiếu nữ. Hơn nữa dung nhan còn hơi mang chút trẻ thơ lại có một nét đẹp linh động thanh nhã đặc biệt.

Mới sáng đã thay hai bộ y phục liên tiếp, cố ý kín tiếng trước mặt Mộ Dung Tuyết, rực rỡ trước mặt Gia Luật Ngạn. Lòng Mộ Dung Tuyết đã chắc chắn rằng nàng ta vào cung hầu hạ Kiều Tuyết Y chỉ là cái cớ.

Kiều Linh Nhi tiến lên hành lễ với nàng, lúc cong người, một hạt minh châu trên hoa mai giữa trán rũ xuống, Mộ Dung Tuyết thấy ánh mắt Gia Luật Ngạn lướt qua, dường như là thảng thốt, cũng tựa như kinh ngạc. Nhưng khi Mộ Dung Tuyết nhìn sang thì hắn đã thu lại ánh mắt, nói với nàng: “Hoàng hậu đến thật đúng lúc, vừa rồi Thái phi mới ngất đi.”

“Phiền Hoàng hậu lo lắng, đích thân đến Gia Di cung thăm nom, bổn cung thật lấy làm bất an.” Kiều Tuyết Y cười áy náy, sắc mặt vàng vọt, ánh mắt cũng ảm đạm đi nhiều.

Mộ Dung Tuyết biết Kiều Tuyết Y vẫn luôn thích nhuộm móng tay, có lẽ do Tiên đế băng hà, nàng ta cũng không cần tô điểm cho bản thân, móng tay nhuộm màu đã mọc dài ra, Mộ Dung Tuyết phát hiện móng tay đó không phải màu hồng nhạt mà là màu xanh đen.

Lòng nàng khẽ động.

Gia Luật Ngạn ngồi một lúc rồi cùng Mộ Dung Tuyết rời khỏi Gia Di cung.

Mộ Dung Tuyết nói: “Hoàng thượng, Thái phi còn trẻ tuổi, trước đây cũng rất khỏe mạnh, sao đột nhiên lại bệnh thành như vậy?”

Gia Luật Ngạn thở dài: “Ở Hậu cung mười năm đủ để tâm lực suy kiệt, lại thêm Công chúa qua đời, lòng không còn chỗ dựa, cảm thấy cuộc sống vô vị nên ngã bệnh cũng rất bình thường.”

Mộ Dung Tuyết ngừng một lúc rồi nói: “Hoàng thượng có cảm thấy điệt nữ của Kiều Thái phi rất giống cô ấy không?”

Sắc mặt Gia Luật Ngạn hơi mất tự nhiên, cười cười nói: “Điệt nữ giống cô cô chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”

“Lẽ nào Hoàng thượng không nghĩ gì sao? Lẽ nào không khơi gợi lại hồi ức thiếu niên sao?”

Gia Luật Ngạn véo mũi nàng: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, Trẫm chưa từng thích Kiều thái phi.”

Mộ Dung Tuyết hất tay hắn ra, nghiêm túc nói: “Dù sao cũng không cho chàng được có ý gì với Kiều Linh Nhi.”

Gia Luật Ngạn bật cười, “Lu giấm này.”

“Thiếp chính là lu giấm đó.” Mộ Dung Tuyết không vui bĩu môi.

Gia Luật Ngạn vội dỗ nàng: “Trẫm thích lu giấm không được sao?”

Trờ về Phụng Nghi cung, Mộ Dung Tuyết gọi Giai m nói: “Vị Thái y nào phụ trách bệnh tình của Kiều thái phi?”

“Hồi Nương nương, là Uông Toàn thái y.”

Mộ Dung Tuyết hiểu ra, hôm đó Triệu Chân Nương và Công chúa xảy ra chuyện cũng là Thái y Uông Toàn đến.

Lòng nàng vụt qua một ý nghĩ, quay lại dặn Giai m: “Ngươi đến Thái y viện, phái một vị Thái y khác chẩn bệnh cho Kiều thái phi thay cho Uông Toàn.”

“Dạ, Nương nương.”

Sau khi Giai m đi, Đinh Hương bất mãn nói: “Tiểu thư đối xử tốt đối với cô ta, nhưng cô ta lại tính kế tiểu thư. Tiểu thư hà tất còn lao tâm vì cô ta nữa.”

Mộ Dung Tuyết thở dài: “Nếu cô ta khỏi bệnh, thì Kiều Linh Nhi cũng có thể trở về.”

Đinh Hương hiểu ra lập tức nói: “Nô tỳ phái mấy người để ý động tĩnh của Gia Di cung, có gì về sẽ bẩm lại tiểu thư, tuyệt đối không để cô ta có cơ hội tiếp cận Hoàng thượng.”

Mộ Dung Tuyết cười khổ: “Được, vậy binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Bình sinh nàng không thích tính kế, chỉ thích sống đơn giản vui vẻ, nhưng từ nay về sau phải mặc giáp ra trận, đề phòng sói trước hổ sau, thật khiến người ta đau đầu.

Đinh Hương như gặp đại địch, mỗi ngày đều bẩm báo động tĩnh của Gia Di cung, Kiều Linh Nhi đa số thời gian đều ở Gia Di cung cùng Kiều Tuyết Y, chỉ thỉnh thoảng đến Ngự hoa viên đi dạo. Gia Luật Ngạn vì quốc sự bận rộn, ban ngày hầu như đều ở Càn Minh cung xử lý chính sự, tối đến mới dùng bữa với Mộ Dung Tuyết, ngủ lại ở Phụng Nghi cung.

Tuy mỗi ngày đều ở bên hắn, nhưng sự tồn tại của Kiều Linh Nhi vẫn như một tảng đá đè trong lòng Mộ Dung Tuyết. Thấy sắp tới tiết Đoan Ngọ, cuối cùng Mộ Dung Tuyết cũng nhẹ nhõm, lúc đó Kiều Tuyết Y nói cho cháu gái ở cùng nửa tháng, qua tiết Đoan ngọ là Kiều Linh Nhi nên đi rồi.

Gần đến Đoan ngọ, thời tiết ngày một nóng, từ sáng sớm đã u ám như sắp đổ mưa, mãi đến buổi trưa, lúc này mới sảng khoái đổ một trận mưa, thế giới như mát mẻ sáng sủa hẳng ra, không khí trong lành thổi vào nội điện, khiến người ta thoải mái hơn bất kỳ hương thơm nào, thời tiết này ngủ trưa là thích hợp nhất, Mộ Dung Tuyết đang định nghỉ một lát thì Đinh Hương vội vã bước vào, gấp gáp nói: “Tiểu thư, cô mau đến Trích Tinh lâu.”

“Làm sao vậy.”

“Kiều Linh Nhi đã lên Trích Tinh lâu, Hoàng thượng cũng ở đó.”

Mộ Dung Tuyết sửng sốt, lập tức đứng dậy ra khỏi Tẩm điện, chỉ đưa Đinh Hương, Bội Lan đi theo.

Dọc đường Đinh Hương nói: “Lúc đó chỉ có một mình cô ta đưa theo hai cung nữ, nô tỳ không để ý, nhưng sau đó nô tỳ thấy Hoàng thượng cũng đến, lúc này mới vội vã đi gọi tiểu thư.”

Mộ Dung Tuyết vô cùng hỗn loạn, nàng nghĩ có khi chỉ là ngẫu nhiên, chờ khi nàng từ Phụng Nghi cung đến, Gia Luật Ngạn hoặc Kiều Linh Nhi cũng đã rời khỏi từ sớm.

Dương liễu bên hồ được nước mưa tưới tắm xanh biếc như khói, còn có những giọt nước nhỏ trên cành xuống, lăn tăn gợn sóng trên mặt hồ, mấy nội giám canh bên dưới Mộ Dung Tuyết rất quen mặt, đều là nội thị thân cận của Gia Luật Ngạn.

Hắn thật sự ở đây.

Mộ Dung Tuyết dừng sau hòn giả sơn, giày thêu dưới chân bị nước mưa thấm ướt, nặng nề như không nhấc lên nổi.

Đinh Hương giục: “Tiểu thư đi mau đi.”

“Tiểu thư vẫn nên chờ xem thử thì hơn.” Bội Lan xưa nay trầm ổn, cho rằng tùy tiện xông vào tuyệt đối không phải là thượng sách.

Mộ Dung Tuyết nghe thấy Gia Luật Ngạn và Kiều Linh Nhi cùng ở Trích Tinh lâu, nhất thời kích động, đi một mạch đến đây, nhưng lúc này nàng đã bình tĩnh lại. Cho dù nàng biết thì có thể làm gì đây? Định vào bắt gian sao? Chuyện này thật sự quá nực cười, hắn là Thiên tử, nữ nhân ở Hậu cung này, cho dù là Kiều Tuyết Y, nếu hắn muốn cũng không ai dám nói gì. Nàng vào đó không phải khiến hắn khó xử thì cũng chỉ khiến mình khó xử. Chỉ e hắn còn hận nàng phái người theo dõi động tĩnh của mình.

Lúc này nàng mới phát hiện mình đến đây chuyến này thật sự quá dư thừa.

Lúc này từ trong Trích Tinh lâu có ba nữ nhân đi ra, hai cung nữ dìu một thiếu nữ như đóa hoa, chính là Kiều Linh Nhi.

Nàng ta xõa tóc, mặt đỏ bừng e thẹn, chính là dáng vẻ lần đầu được ân sủng.

Mộ Dung Tuyết như bị sét đánh, ngây người nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Kiều Linh Nhi, lòng đã tê liệt không còn biết đau.

Không bao lâu sau, Gia Luật Ngạn từ trong bước ra, đi thẳng về hướng Càn Minh cung.

Mộ Dung Tuyết ngây ngốc đứng đó hồi lâu, mãi đến khi Đinh Hương nhẹ giọng gọi: “Tiểu thư, tiểu thư.”

Mộ Dung Tuyết như bừng tỉnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Nàng khó nhọc kéo giày mình ra khỏi bùn, giọng trầm khàn nói một câu: “Về thôi, chuyện hôm nay không được nhắc với bất kỳ ai.”

Về đến Phụng Nghi cung, Tư nghi cục đã phái người đưa đến y phục mùa hè mới may xong. Trong đó bộ váy áo dùng gấm Bích ba may là bắt mắt nhất, màu xanh như liễu non, chất liệu vô cùng nhẹ mỏng mềm mại, trên gấm xanh nhạt dệt hoa lê trắng, cầm trong tay như gió thổi ngang mặt nước, nhẹ nhàng sảng khoái.

Loại cống phẩm này vô cùng hiếm có, đầu hạ mỗi năm từ Giang Nam xa xôi ngàn dặm chỉ tiến cống vào cung ba cây mà thôi. Gia Luật Ngạn đều đưa hết cho Phụng Nghi cung. Hắn nói Hậu cung chỉ có một mình nàng, không cho nàng thì còn có thể cho ai, nhìn hoa lê trên gấm Bích ba này sẽ nhớ đến Hồi Xuân y quán, lúc đó nàng đứng dưới gốc hoa lê, hiên ngang “Cầu hôn”hắn.

Ngón tay Mộ Dung Tuyết nhẹ vuốt lên bộ áo váy bằng gấm Bích ba, lắc đầu cười nhẹ. Thật ra nàng đã có chuẩn bị tâm lý từ lâu, cũng đã liệu được cục diện hôm nay từ lâu, chỉ là nhất thời mê muội đầu óc, bị lời thề hẹn dịu dàng của hắn mê hoặc. Kết quả của việc mở lòng là lại bị chém thêm một đao nữa, nàng thật là ngốc.

Truyện Chữ Hay