Không khác dự đoán của Cố Trầm Chu lắm, tối hôm trước sau khi nghe được tin tức có liên quan đến Cố Trầm Chu từ chỗ Hạ Nam Sơn, Hạ Hải Lâu vốn đang nhàn rỗi đến mức nhũn cả tay lập tức để tâm đến toàn bộ những chuyện có liên quan đến Khương Đông. Chỉ cần để tâm chú ý đến, trò khôi hài của Khương Đông ở ngay bên ngoài tiểu khu ông ta sống cũng lọt vào trong mắt hắn.
Mấy tin tức này hắn đều nhận được sau khi rời giường. Lúc dùng bữa sáng Hạ Hải Lâu luôn chú ý đến từng động tác, cử chỉ cùng vẻ mặt của Hạ Nam Sơn, hắn phát hiện vẻ mặt Hạ Nam Sơn rất thản nhiên, thoạt nhìn không có gì khác so với lúc thường.
Bữa sáng hôm nay là cháo ăn kèm bánh bao chiên và mấy món lót dạ khác, răng Hạ Nam Sơn không tốt, lại thêm bình thường luôn dưỡng thân nên đã rất lâu không ăn mấy loại thức ăn chiên xào thế này.
Lúc bánh bao chiên đưa lên thì được đặt trực tiếp xuống trước mặt Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu cầm đũa gắp một cái, cắn một miếng rồi liếm liếm môi, tâm tư chuyển từ Hạ Nam Sơn lên Khương Đông, lại từ chỗ Khương Đông chạy sang bên Cố Trầm Chu.
“Ăn cơm thì ăn cho xong đi.”
Hạ Nam Sơn ngồi một bên đột nhiên mở miệng, ông liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái, đối phương đã đút luôn đũa vào miệng cắn.
Hạ Hải Lâu rất bình tĩnh rút đũa ra khỏi miệng:
“Thủ tướng, dì Dương có gọi điện thoại cho bác không?”
Cho dù Dương Lan Phương có quan hệ với Hạ Nam Sơn tốt đến đâu, đương nhiên cũng không thể gọi điện thoại nói cho Hạ Nam Sơn cả loại chuyện như chồng mình ngoại tình rồi tình nhân tìm đến tận cửa, huống chi chuyện mới xảy ra bao lâu? Nếu đối phương thực sự gọi điện thoại đến đây, Hạ Hải Lâu chắc sẽ phải suy ngẫm lại cẩn thận xem liệu mối quan hệ giữa hai người có thật sự thuần khiết như vậy không – chỉ e chuyện này người sáng suốt đều biết đây không chỉ là vấn đề tình cảm đơn thuần, chắc chắn sẽ bỏ qua việc có người ở phía sau nhúng tay vào trực tiếp lật đổ Khương Đông…
“Đương nhiên là không.”
Hạ Nam Sơn nhíu mày vì câu hỏi không phù hợp của Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu cười nhạo một tiếng, lời nói ra có chút ám chỉ:
“Có vài người không cảm thấy như vậy đâu.”
Đương nhiên mấy chuyện chó má đó vỡ lở vẫn không thể khiến Hạ đại thiếu gia tiêu phí thêm bao nhiêu thời gian, tai hắn đã thu được tin tức dựa vào câu ‘Đương nhiên là không’ kia của Hạ Nam Sơn nên tiếp tục nói:
“Tối hôm qua dì Dương có mang đồ chua đến đây, cháu vẫn chưa gọi điện thoại cảm ơn dì ấy, để hôm nay cháu đích thân qua đó một chuyến.”
Lần này Hạ Nam Sơn thực sự đặt thìa xuống, liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái.
Cái liếc này ẩn chứa cả sự dò xét lẫn đánh giá, Hạ Hải Lâu cười nói:
“Cháu cảm thấy dì Dương qua lại với nhà chúng ta lâu như vậy, nhưng chuyện lần này thật sự không thể lên tiếng nổi, chuyện của Khương Đông…”
Hắn thờ ơ gõ nhẹ tay lên bàn, chiếc bàn làm bằng gỗ đặc phát ra tiếng ‘bịch bịch’ nặng nề trầm đục.
“Hiện giờ dì Dương cũng không cần bận tâm quá nhiều đúng không ạ? Nhưng nếu muốn trong nhà không có thay đổi gì, có thể không cần bảo vệ Khương Động nhưng phải hỗ trợ dì Dương giữ được vị trí hoặc tiến thêm một bước, việc này cũng không phải quá khó mà.”
“Bởi vì Cố Trầm Chu can thiệp vào chuyện này?”
Hạ Nam Sơn thản nhiên nói.
Hạ Hải Lâu chắc chắn là suýt bị nghẹn.
Hạ Nam Sơn lại hỏi:
“Rốt cuộc cháu ôm tâm tình như thế nào với Cố Trầm Chu? Coi cậu ta là đối thủ hay lại đang suy nghĩ đến thứ bậy bạ nào khác?”
Lần này Hạ Hải Lâu trả lời rất nhanh:
“Đương nhiên cháu coi anh ta là đối thủ!”
Hắn thật sự cũng không nói gì sai, đây là tình hình của hai người ở giai đoạn hiện tại, về phần mục đích ban đầu – dù sao tự bản thân Hạ Hải Lâu đã có phần ngứa ngáy khó nhịn.
Cũng không biết là Hạ Nam Sơn có tin hay không, dù sao ông cũng không nói gì nữa mà đợi sau khi ăn xong bữa sáng mới nói tiếp:
“Cháu muốn đến nhà dì Dương thì đi đi, trước khi đến nhớ gọi điện thoại qua trước.”
Đây là biểu hiện ông đồng ý nhúng tay vào chuyện Khương Đông, thậm chí là cả Bành Tùng Bình ở phía sau, Hạ Hải Lâu hiếm có được một lần vui vẻ đến mức huýt một tiếng sáo.
Ngày cuối tuần Dương Lan Phương không cần đi làm, buổi tối hôm trước mới xảy ra chuyện như vậy bà cũng không thể đi ra ngoài, bởi vậy cả ngày nay bà đều ngồi trong nhà.
Bởi vì đã gọi điện thoại đến trước nên lúc Hạ Hải Lâu đến, trên gương mặt Dương Lan Phương lộ ra nét cười hiếm thấy, bà vội vàng kêu hắn vào nhà ngồi. Trên mặt bàn trà bằng kính có đặt đủ các loại hoa quả đã được rửa sạch gọt vỏ, còn cắt thành miếng nhỏ rồi cắm sẵn tăm, chỉ chờ Hạ Hải Lâu qua đó thưởng thức.
“Tiểu Lâm ăn chút hoa quả trước đi, món muối chua hôm qua dì mang đến ăn có ngon không?”
Dương Lan Phương ngồi đối diện với Hạ Hải Lâu cười hỏi.
“Thủ tướng rất thích.”
Hạ Hải Lâu cười đáp, lúc nói chuyện hắn cũng đồng thời chú ý một cánh cửa bị đóng kín đối diện với phòng khách hình như có truyền đến một vài tiếng động.
Dương Lan Phương làm như không nghe thấy, nếu không kêu Hạ Hải Lâu ăn một ít hoa quả thì lại trò chuyện một chút về sinh hoạt hàng ngày, không hề nhắc đến chuyện về tình hình chính trị, thái độ hoàn toàn khác vẻ gấp gáp nóng ruột lúc vội vã chạy đến nhà Hạ Nam Sơn.
Dù sao hiện giờ người cần gấp cũng không phải là hắn, Hạ Hải Lâu tràn đầy hứng thú nói chuyện với Dương Lan Phương vài câu liền nghe thấy tiếng va chạm không tính là lớn truyền ra từ trong căn phòng đối diện với phòng khác. Hình như là tiếng chiếc chén va chạm với mặt bàn.
Sắc mặt Dương Lan Phương lập tức lạnh xuống, lại tỏ ra không sao cả tiếp tục đề tài vừa rồi:
“Tiểu Lâu, cháu đã thích cô gái nào chưa? Dì thấy cháu chẳng bao giờ đưa người bạn nào đến chỗ dì chơi, chẳng lẽ cháu coi dì là người ngoài?…”
Tương lai của Hạ Hải Lâu không phải chuyện bà có thể hỏi, bà cũng chẳng bao giờ nhắc đến chuyện đó, ngược lại vấn đề bạn gái vốn không có gì cần phải kiêng kị, Hạ Hải Lâu cũng đã đến tuổi, là bậc trưởng bối lại còn là phụ nữ, Dương Lan Phương cũng không thể không đặc biệt nhắc đến.
Đây không phải lần đầu tiên bà nói câu nói này, nhưng lại là lần đầu tiên nói một cách thấu hiểu đến vậy.
Hạ Hải Lâu cầm tách trà lên uống một hớp, thầm nghĩ hôm nay tôi đến đây thật sự là vì ‘theo đuổi’ ‘bạn gái’ đấy.
Vừa nghĩ như vậy, Hạ Hải Lâu lên tiếng:
“Dì, chú Khương có nhà đúng không ạ? Thủ tướng kêu cháu đến trò chuyện với chú Khương để học tập một chút.”
Không đợi Dương Lan Phương trả lời thì cánh cửa đóng kín kia đã di chuyển, Khương Đông đi từ trong ra:
“Là Tiểu Hạ à? Cháu đến lúc nào thế? Vừa rồi chú ngồi trong phòng xem văn kiện nên không phát hiện ra cháu đến.”
Hạ Hải Lâu mỉm cười:
“Không sao đâu ạ, là cháu nên đi vào chào chú mới đúng.”
Miệng hắn nói những lời rất hay ho nhưng hai chân vẫn vắt chéo, ngồi nguyên trên ghế không hề động đậy.
Khương Đông không hề e ngại chuyện này, ông ta mỉm cười thân thiện đi đến ngồi xuống bên cạnh Dương Lan Phương. Nhưng Dương Lan Phương ngồi bên cạnh lại lập tức tỏ ra như mình vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu, bà giữ biểu cảm bình tĩnh đứng dậy, không quên bưng đĩa hoa quả trên bàn kính cố gắng che giấu:
“Tiểu Lâu, để dì đi gọt thêm chút hoa quả cho cháu.”
Rồi bà vội vàng bỏ đi.
Hạ Hải Lâu vuốt ve chiếc nhẫn khảm ngọc xanh biếc trên ngón tay cái một cái:
“Chú Khương, Thủ tướng đã biết chuyện.”
Một câu này khiến trán Khương Đông toát mồ hôi đầm đìa, nhưng sắc mặt nhìn qua vẫn khá tốt:
“Đây, đây chỉ là hiểu lầm…”
Ông ta ấp úng nói.
Môi Hạ Hải Lâu hơi nhếch lên:
“Hiểu lầm hay không mọi người đều đã biết, chỉ là có vài việc – Chú Khương biết được bao nhiêu về Bộ trưởng Bành? Bộ trưởng Bành hiểu về chú Khương đến mức nào?”
Trong phòng bếp truyền ra một tiếng ‘ruỳnh’ giống như có người không cầm chắc cái đĩa khiến nó ngã vào trong bồn rửa bằng kim loại.
Khương Đông ngồi điện với Hạ Hải Lâu càng toát mồ hôi đầm đia.
Hạ Hải Lâu làm như không nghe thấy gì cả, thờ ơ tiếp tục lên tiếng:
“Chú Khương, chú cũng biết đấy, tình hình hiện giờ rất phức tạp, phe Uông lại theo dõi Bộ trưởng Bành gắt gao, Thủ tướng không tiện qua mặt những người khác để trực tiếp ra mặt mà chỉ có thể âm thầm làm việc, nếu có chứng cứ khiến Cục trưởng Bành bị điều chuyển trước thì những chuyện khác có thể dễ dàng áp chế hơn.”
Đây là đang ám chỉ mục đích ban đầu của Uông Bác Nguyên vẫn là Bành Tùng Bình. Nếu Khương Đông có thể trực tiếp đưa ra được chứng cứ gì đốt lửa lên người Bành Tùng Bình rồi trực tiếp lật đổ đối phương, nhân vật nhỏ giống như ông ta cũng sẽ không còn bị ai cố ý nhớ đến.
Khương Đông cầm trà lên uống một hớp để che giấu cảm xúc:
“Chuyện đêm qua…”
Đúng là có thật, nhưng thứ gọi là ‘chứng cứ’ này rốt cuộc là vì Khương Đông vô dụng cộng thêm Bành Tùng Bình quá sơ suất; hay là do bản thân Khương Đông ngay từ đầu đã là một bia đỡ nên người ở hai phe đã sớm tính kế ông ta? Hạ Hải Lâu ‘à’ một tiếng, thờ ơ nói:
“Không phải chú vừa mới nói đó sao? Chỉ là một hiểu lầm mà thôi, đám phóng viên này cũng quá vô trách nhiệm, mọi chuyện vốn còn chưa làm rõ đã dám viết báo bậy bạ, hiện tượng này rõ ràng cần được chỉnh đốn lại, hiểu lầm quan chức thì thôi đi, nói rõ ràng sẽ không còn chuyện gì nữa, nếu khiến người dân hiểu thì thì không thể đi ra giải thích cho từng người từng người một đúng không ạ?”
Khương Đông cười gượng hai tiếng, hiện giờ ông ta cũng không quá nắm chắc những lời này.
Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn đối phương một cái, cũng không sốt ruột mà để cho đối phương thời gian để suy nghĩ, sau đó thản nhiên đứng dậy nói:
“Thời gian cũng không còn sớm, không quấy rầy chú Khương nữa, cháu về trước ạ.”
“Tiểu Lâu, cháu không ở lại chơi thêm chút nữa sao?”
Dương Lan Phương vừa rồi đi vào phòng bếp cuối cùng cũng mỉm cười đi ra.
“Không được dì ạ, tạm biệt mọi người.”
Hạ Hải Lâu mỉm cười, nói một câu cực kì thâm ý rồi xoay người rời đi.
Cánh cổng sắt sau lưng hắn đóng lại, Hạ Hải Lâu còn chưa đi xuống hai bậc thang đã nghe thấy tiếng cãi cọ truyền đến từ phía sau.
“Ông đã nhảy lên thuyền của Bành Tùng Bình từ lúc nào? — Ả tình nhân đó… Khoản tham ô… Mấy trăm vạn, cuối cùng ông vẫn giấu diếm tôi…”
“Không phải, hiểu lầm thôi… Bà hãy nghe tôi nói – Từ từ, chờ chút –“
“Rõ ràng ông biết tôi và Thủ tướng Hạ rất thân thiết, lại còn chạy theo Bành Tùng Bình…”
“Chính là do bà quá thân thiết với Hạ Nam Sơn!”
Hạ Hải Lâu đã đi xuống được nửa tầng lầu mà những lời này vẫn rành mạch chui vào trong tai hắn.
Hắn khẽ nhéo cằm mình một cái, thầm nghĩ luôn có những kẻ nhìn qua khôn khéo nhưng thực sự lại rất ngu xuẩn, một nam một nữ rốt cuộc có xảy ra loại quan hệ đó không, chỉ cần ba năm gặp mặt một hai tháng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, kết quả là Khương Đông canh cánh trong lòng mười mấy năm cũng không dám nói cho ai, nếu Cố Trầm Chu… Sao Cố Trầm Chu có thể khiến chính bản thân anh ta rơi vào hoàn cảnh này?
Hạ Hải Lâu vừa cảm thấy có hơi chán ngấy khi chuyện gì mình cũng đều phải nghĩ đến Cố Trầm Chu, mặt khác lại cảm thấy nếu Cố Trầm Chu bước vào hoàn cảnh khác biệt như ở bên cạnh mình thì sẽ rất thú vị. Loanh quanh một hồi hắn lại tiếp tục nghĩ:
Nếu là Cố Trầm Chu, nếu về sau ở bên cạnh anh ta có chuyện gì đó, loại chuyện này dù muốn giấu cũng thật sự không thể lừa được…
Mọi người cùng chơi? Hạ Hải Lâu ngẫm lại Cố Trầm Chu thì cảm thấy rõ ràng là không thể nào.
Mọi người tách ra chơi? Hạ Hải Lâu lại cân nhắc Cố Trầm Chu, vẫn không có khả năng.
Lúc mọi người ở cùng một chỗ thì chơi cùng nhau trước rồi mới tách ra chơi riêng? Hạ Hải Lâu cuối cũng lặng lẽ nghĩ như vậy thì sẽ chèn ép thành cái giống gì…
… Quả nhiên cứ bắt nhốt lại là dễ yêu nhất!
Buổi chiều hôm đó, Khương Đông đến biệt thự của Hạ Hải Lâu ở Chính Đức Viên.
Hạ Nam Sơn vốn là không có ý định gặp đối phương, vẫn là Hạ Hải Lâu đi xuống tiếp đón đối phương.
Khương Đông cẩn thận đặt nửa cái mông xuống sô pha hỏi Hạ Hải Lâu:
“Không biết Thủ tướng Nam Sơn…”
“Đang nghỉ ngơi ạ.”
Hạ Hải Lâu nhìn Tiểu Từ đưa trà lên, cười tủm tỉm nói với Khương Đông:
“Chú Khương, không biết buổi sáng lúc chú qua thì Bộ trưởng Bành có nói gì không?”
Vẻ mặt Khương Đông lập tức trở nên mất tự nhiên, ông ta có vẻ muốn bịa ra lời nói dối nào đó, nhưng sau khi nhìn sắc mặt của Hạ Hải Lâu lại giật nảy mình: Hiện giờ ông ta đang đến cầu xin bọn họ! Hiện giờ nhà họ Hạ quyết định kéo ông ta lại là vì có Dương Lan Phương, cũng bởi vì ông ta còn có chút tác dụng, nếu chọc giận nhà họ Hạ, Bành Tùng Bình ở bên kia lại không ra tay, thời gian tiếp tục kéo dài thì bất kể trong tay ông ta có tài liệu đen về Bành Tùng Bình có thể kéo đổ Bành Tùng Bình xuống hay không, ông ta đều sẽ sụp đổ trước!
Mà một khi ông ta bị kéo xuống, Hạ Nam Sơn và ông ta vốn từ sớm đã bằng mặt không bằng lòng, Hạ Nam Sơn sao có thể ra tay giúp ông ta? Cũng chỉ có Bành Tùng Bình còn giữ nguyên chức vị mới có thể ở bên ngoài để ý ông ta một chút, cứ như thế, đến lúc ấy ông ta đừng nói là không thể kéo Bành Tùng Bình xuống nước mà còn phải cầu thần khấn Phật bảo vệ Bành Tùng Bình không bị người xử lí!
Mối quan hệ lợi hại này vừa được vạch ra rõ ràng, Khương Đông vừa hận Bành Tùng Bình đến nghiến răng lại cảm thấy mình nhờ vả sai người, vừa hận sao mình không phải là cháu trai của Hạ Nam Sơn để được đối phương chăm sóc nhiều hơn một chút:
“Tiểu Lâu, chú cũng thành thật với cháu, chú đúng là có được một ít tài liệu về Bành Tùng Bình, nhưng một số chứng cứ không hợp pháp cũng không quá quan trọng thì chú không thể lấy nổi, chỉ có thể nói rằng chú biết rất nhiều chuyện về Bành Tùng Bình –“
“Ví dụ?
Hạ Hải Lâu xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, hỏi.
“Ví dụ như Bành Tùng Bình nhận hối lộ của ai!”
Khương Đông giận dữ nói!