Trầm Chu

chương 65: chia rẽ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiếp theo đó, kinh thành và vùng biên giới đều xảy ra một đợt chấn động khá lớn.

Chuyện của Vệ Tường Cẩm vẫn chưa xong, phần ghi chép mà Cố Trầm Chu đưa ra tuy rằng chỉ là thanh minh cho bản thân nhưng cũng tương đương với việc tự đặt Vệ Tường Cẩm lên lò than nóng bỏng.

Nhà họ Vệ đương nhiên không thể mặc kệ người thừa kế duy nhất của mình bị hao tổn trong việc này, Vệ Thành Bá cùng lúc phối hợp với khắp các nơi gây áp lực lên hệ thống thẩm tra Vệ Tường Cẩm, đồng thời cũng vận dụng thế lực đuổi đến biên cảnh tra xét rõ ràng đám người trùm thuốc phiện đang lẩn trốn kia, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ sông núi vùng biên giới đều bị xới tung lên.

Phía sau, nhà họ Vệ từ hệ thống quân đội nhúng tay vào hệ thống cảnh sát hành chính, Vệ Tường Cẩm dùng việc này để đánh bóng lại bị người ta đâm cho một dao, ngoại trừ chính nhà họ Vệ sứt đầu mẻ trán thì ngay cả Vệ Tường Cẩm vẫn còn bị nhốt cũng phải chịu không ít khổ.

Hỏi hỏi hỏi, thẩm tra thẩm tra thẩm tra.

Liên tục hơn mười ngày liền, Vệ Tường Cẩm mở mắt ra liền thấy ánh đèn, nhắm mắt lại vẫn thấy ánh đèn, người ngồi đối diện thẩm vấn đã thay đổi vài lượt, anh vẫn ở trong cùng một gian phòng, ngồi trên cùng một vị trí, bị người ta dùng những vấn đề đã hỏi đi hỏi lại vô số lần tra tấn hết lần này đến lần khác.

Từ một tuần trước phó quan Trương đã không còn đi vào đây nữa, Vệ Tường Cẩm ngược lại hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì – trước khi đi phó quan Trương đã nói qua tình hình bên ngoài cho anh, lại thêm thủ đoạn thẩm tra của đối phương càng lúc càng bạo gan hơn, Vệ Tường Cẩm không cần mất quá nhiều sức lực cũng có thể đoán được tình hình bên ngoài đã phát triển theo chiều hướng không tốt, cũng không biết đã khá hơn được chút nào chưa.

“Sao lại nhận được nhiệm vụ này?”

“Cấp trên phái đi.”

“Hệ thống hành chính không giống hệ thống quân đội, là vị cấp trên nào cho phép hai người đi cùng nhau?”

“Là dân cảnh và võ cảnh hợp tác, tạm thời điều động.”

Vệ Tường Cẩm nhắm mắt lại lần lượt nói ra đáp án, tiếp đó liền có người thô bạo vạch mí mắt anh ra, anh nhìn chằm chằm thẳng vào trong ngọn đèn, thầm nghĩ không cần dùng dụng cụ tra tấn nữa, cứ dùng ánh sáng mạnh chiếu thẳng đến không cho uống nước cũng không cho nghỉ ngơi cũng có thể hoàn toàn khiến một người kiên cường suy sụp.

Tốt xấu gì anh vẫn còn lớp da hổ là con trai của Tư lệnh. Vệ Tường Cẩm nghĩ đến chút việc vui trong nỗi khổ, những kẻ này cũng không dám xuống tay thật sự…

Hơn mười ngày nghe được quá nhiều tiếng quát to quen thuộc vang lên mãi bên tai, Vệ Tường Cẩm nheo mắt lại nhớ đến vài việc vui vẻ để dời đi sự chú ý của mình, ví dụ như trước đây khi anh đi xem Kinh kịch với mẹ mình, ví dụ như trước đây anh thường chơi đùa với mấy đứa trẻ trong sân lớn, ví dụ như năm mười tám tuổi anh lần đầu trưởng thành hút thuốc uống rượu cho đến năm hai mươi mốt tuổi được chúc mừng vì trở thành Thiếu tá –

Sau đó anh lại nhớ đến Cố Trầm Chu.

Mới trước đây Kinh kịch là anh và Cố Trầm Chu cùng đi xem, mới trước đây mọi người cùng chơi ai cũng có thể không đến nhưng nhất định sẽ có Cố Trầm Chu, lần đầu tiên uống rượu là uống với Cố Trầm Chu, lần đầu tiên hút thuốc hai người họ mỗi người rít một hơi rồi bị sặc, bữa tiệc chúc mừng mình trở thành Thiếu tá kia là lần cuối cùng mình tìm được lí do chơi với đối phương một lần cuối cùng trong giới trước khi Cố Trầm Chu ra nước ngoài, cuối cùng hai người còn ngồi bên biển Thái Hợp nhìn mặt nước lăn tăn, vai kề vai, cậu một câu, mình một câu.

Tiếp đó, một vài kí ức trước đây tưởng chừng như đã quên mất lại xuất hiện từng việc từng việc một.

Vệ Tường Cẩm nhớ dáng vẻ trước đây của Cố Trầm Chu: vóc người thực ra cũng không mập, nhưng hai má lại đặc biệt tròn vo phúng phính, thịt trên hai má đều hơi xệ xuống, lúc chạy đi còn có thể rung rung đặc biệt đáng yêu. Đôi mắt to tròn, tóc rất mềm, bởi vì không thích cắt tóc cho nên thường xuyên để tóc dài thật dài cũng không đi cắt, cho đến khi tóc mái quá dài rủ xuống chọc vào mắt, mắt lại bị chính cậu ấy day đến đỏ thì mới chịu đi theo mẹ cậu ấy hoặc là tự mình chạy đến chỗ thợ cắt tóc sửa sang lại…

Đúng rồi, còn có chuyện bánh trôi.

Vệ Tường Cẩm tưởng rằng mình không hề có chút kí ức nào – nhưng thật ra nếu không có kí ức thì sao từ lúc nhỏ anh đã bắt đầu thích thú nhìn Cố Trầm Chu ăn bánh trôi?

Anh nhớ rõ lúc ấy… Cố Trầm Chu thật sự rất nhỏ rất mềm, không chỉ có hai má mập mạp phúng phính mà bàn tay cũng mập mập, còn hay thích nắm chặt lại, toàn nhân nhìn qua giống hệt như một cái bánh trôi cực bự…

Lúc ấy, thân thể của mẹ Cố Trầm Chu là Thẩm Nhu vẫn còn chưa hoàn toàn suy sụp, tuy rằng trong một năm thường có nửa năm là nằm bệnh nhưng ít ra nửa năm còn lại không nằm trên giường, có thể chăm sóc bé con bảo bối mà mình vừa sinh hạ được. Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, nói chuyện nhỏ nhẹ, hiểu biết rất nhiều, đàn dương cầm, văn học hay làm đồ điểm tâm ngọt đều rất giỏi… Kí ức của Vệ Tường Cẩm về Thẩm Nhu thật sự chỉ có bấy nhiêu đó, anh nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ thêm ra gì khác, rồi rất nhanh đặt lại lực chú ý lên người Cố Trầm Chu.

Khi ấy Cố Trầm Chu giống một chiếc bánh trôi lớn hay là một cái sủi cảo khổng lồ? Tóm lại anh nhìn thấy một lần liền chắc mẩm trong lòng đây chính là em trai mình, khi ấy vừa qua năm mới, anh cùng mẹ mình sang nhà họ Cố ở sát cạnh chơi, mẹ Cố Trầm Chu cười tủm tỉm múc cho anh một bát bánh trôi, anh lại nhớ thương em trai bánh trôi bự của mình, muốn bưng lên gác ăn nhưng lại không được cho phép… Vì thế anh ngồi ở trên ghế ngọ ngà ngọ ngoạy, ngọ ngoạy đến khi lực chú ý của những người lớn đều đặt sang chỗ khác.

Anh lặng lẽ bưng bánh trôi chạy lên gác, nhìn thấy Cố Trầm Chu đang nằm ở trên giường.

Khi đó Cố Trầm Chu đã bắt đầu biết nói nhưng vẫn chưa lưu loát, thấy anh thì kêu lên ‘Vệ, Vệ’[卫 – wèi], nghe vào rất giống như ‘ăn, ăn’[喂 – wèi].

Nhưng anh vẫn cảm thấy rất vui vẻ, loại cảm giác này đại khái giống như một đứa trẻ gặp được đồng loại của mình, sau đó anh liền múc một miếng bánh trôi to nhất cho cậu ấy ăn, cùng chia sẻ với đối phương món ngon mà mình có…

Khi ấy Cố Trầm Chu ngồi ở trên chiếu cũng rất vui vẻ há miệng nuốt bánh trôi mà anh đút.

Anh mỉm cười với Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu ngậm đồ ăn trong miệng cũng ngốc ngốc há miệng ra với anh.

Sau đó cậu ấy nuốt xuống nhưng bánh trôi không nuốt vào được; lại nuốt một cái, bánh trôi vẫn không thể nuốt vào; lại nuốt, bánh trôi mắc kẹt trong cổ họng…

Vệ Tường Cẩm nghĩ đến đây thì cũng nhớ ra, lúc ấy gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của đối phương vì vội vã nuốt bánh trôi vào mà kết quả là bị nghẹn đến mức mặt hồng lên, sau đó miếng bánh trôi nghẹn trong cổ họng, mặt đối phương liền thật sự đỏ bừng, sau đó cả gương mặt nhăn nhúm lại rất không đáng yêu, lúc đầu anh lại còn cười, cười xong cảm thấy không ổn thì nháy mắt căng thẳng, sau đó cố hết sức gọi người – nhưng không biết làm như thế nào, cuối cùng tất cả mọi người đều nói anh đứng trước giường Cố Trầm Chu gào khóc…

Sau đó thì sao? Sau đó lúc về nhà anh bị Vệ Thành Bá sầm mặt đánh cho một trận.

Sau nữa thì thế nào? Sau nữa anh lại sang nhà họ Cố, Cố Trầm Chu vẫn ngồi trên giường chơi, nhìn thấy anh vẫn rất vui vẻ gọi ‘Vệ, Vệ!’

Tiếp đó chính là bây giờ.

Bọn họ… Đều đã trưởng thành rồi ư?

Ngày tháng năm .

Cách ngày Vệ Tường Cẩm và Cố Trầm Chu bị đưa đi hai mươi mốt ngày.

Cách ngày Cố Trầm Chu quay về kinh thành mười hai ngày.

Trong thời gian hai mươi ngày, Thị trưởng cũ của kinh thành vì tội thất trách mà phải rời vị trí, Lâm Lập Đức và Lí Thụy có hi vọng lên thay thế nhất tranh giành càng gay gắt. Nhà họ Vệ bởi vì chuyện của Vệ Tường Cẩm mà ở trong hệ thống hành chính bị nhìn chằm chằm gắt gao, chỉhận không thể chia một ngày thành hai ngày để giải quyết mọi chuyện.

Cố Trầm Chu vẫn không xuất hiện trong giới, người trong giới đã bắt đầu dấy lên một ít lời đồn; mà bất kể thế nào thì vẫn khá hơn Vệ Tường Cẩm bị quân đội trẩm tra tròn hai mươi mốt ngày đến mức môi khô nứt, hai má lõm xuống, người đã gầy đi mất mấy cân rất nhiều.

giờ phút tối.

Lần đầu tiên từ ngày gặp chuyện xui xẻo đến nay, Vệ Thành Bá bước vào cửa nhà họ Cố.

Cố Tân Quân vội vàng tiếp đón mời Vệ Thành Bá ngồi xuống, hết rót trà lại đến mời thuốc, cuối cùng lại phải chọn lời hay nói với đối phương.

Vẻ mặt Vệ Thành Bá rất thản nhiên, nói cũng cũng cực kì thẳng thắn:

“Lão Cố, tôi có một chuyện cần nói: Hiện giờ tôi muốn lật Hạ Nam Sơn, cậu cho tôi một câu trả lời chắc chắn là có lật lão hay không?”

Động tác của Cố Tân Quân khựng lại, ông im lặng một lúc thật lâu:

“Hiện giờ muốn lật thì lấy cái gì để lật đối phương?”

Vệ Thành Bá cười lạnh một tiếng:

“Vậy cậu nói xem, khi nào mới lật?”

“Vẫn nên chờ đợi thời gian và cơ hội đi.”

Cố Tân Quân lắc đầu.

“Người như Hạ Nam Sơn, anh rất khó có thể lập tức kéo ông ta xuống.”

“Thời gian và cơ hội?”

Vệ Thành Bá nhắc lại một lần.

“Con tôi đã bị định tội, cậu còn nói với tôi cần thời gian và cơ hội?”

Cố Tân Quân an ủi Vệ Thành Bá:

“Chuyện đó sau này chúng ta chắc chắn sẽ nghĩ cách thanh toán, nhưng hiện giờ nếu anh trực tiếp muốn đối đầu với Hạ Nam Sơn thì cũng sẽ không giải quyết được vấn đề gì.”

Vệ Thành Bá hít sâu một hơi, khi ấy ông tức giận đến tim gan đều đau, hiện giờ mới nói được hai câu mà ông đã tức giận muốn nổ mắt:

“Cố Tân Quân, con trai cậu hãm hại con trai tôi đến nước này, cậu còn ngồi đó giở miệng lưỡi quan lại ra với tôi?”

Sắc mặt Cố Tân Quân cũng không dễ nhìn:

“Lão Vệ, chuyện này – chuyện này là Trầm Chu có lỗi với Tường Cẩm, đợi Tường Cẩm ra được rồi tôi sẽ kéo nó sang xin lỗi mọi người.”

“Không cần, không bằng bắt đầu đi.”

Vệ Thành Bá cười lạnh, nói đến mức độ này thì hai người đều đã có khuynh hướng trở mặt rồi, giọng nói của ông cũng dần dần cao hơn:

“Cố Tân Quân, tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, cậu có phải là đã theo Hạ Nam Sơn rồi không? Ngay bây giờ làm hay để sau này!”

“Sau này chắc chắn là không thể!”

Cố Tân Quân cũng tức giận.

“Vệ Thành Bá, đầu óc anh tỉnh táo một chút được không, đừng có bởi vì gần đây bị tấn công liên tục mà phạm phải sai lầm lớn như thế! Tiếp sau đó chúng ta ngoại trừ tra đám tay chân mà Hạ Nam Sơn tích lũy ở khắp nơi ra thì còn nắm được tật xấu gì của lão không? Lão dựa lưng vào phe Úc, lão đang rất vui vẻ nhìn chúng ta dính líu đến lão đấy!”

Mặt Vệ Thành Bá lúc này đã đen như đít nồi, ông thật sự là tức đến mức nghẹn thở, nói không nên lời rồi vung tay quay đầu bỏ đi!

Vẻ mặt của Cố Tân Quân nhìn qua cũng không hề tốt hơn, ông ngồi trên sô pha, bàn tay bưng chén trà cũng run bần bật… Một lát sau, ông hất đổ chén trà vang lên một ‘cạch’ một tiếng, nước trà văng tung tóe, sau đó liền gọi điện thoại cho lái xe của mình kêu lái đến chỗ Uông Bác Nguyên.

Cuộc sống bên ngoài của những quan chức cao cấp này thực ra có rất ít bí mật.

Chuyện Vệ Thành Bá nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà Cố Tân Quân, chỉ hơn hai mươi phút sau thì người nên biết đều đã biết được.

Lúc Uông Bác Nguyên nhìn thấy Cố Tân Quân thì là vừa đúng một tiếng sau. Chuyện Cố Tân và Vệ Thành Bá cãi cọ ông ta đã biết được chỉ sau đó nửa tiếng, còn nghiêm túc phân tích một lượt, nhưng không hề ngờ nổi là Cố Tân Quân lại lập tức tìm đến đây.

“Bộ trưởng Cố đến rồi.”

Mặc dù trong lòng có phần nghi hoặc nhưng vẻ mặt Uông Bác Nguyên cũng không lộ điều gì, chỉ mỉm cười mời Cố Tân Quân ngồi xuống rồi lại gọi cô giúp việc trong nhà bếp đi pha trà.

“Uống một ngụm trà đã, đây là loại Thiết Quan Âm đấy! Trước kia khi chúng ta còn là cộng sự ở Hoài Lâm thì mỗi ngày không phải anh cầm trà qua văn phòng tôi thì tôi cũng bưng trà qua văn phòng anh, vừa ngồi xuống đã đến thẳng giữa trưa.”

Lời này cũng chỉ là nói bên ngoài cho có, thực ra thì hai vị quan chức ngồi với nhau có thể nói cái gì? Còn không phải là nói chuyện chính trị sao? Nói những lời này chỉ là muốn cho Cố Tân Quân một bậc thang để trao đổi về chuyện Vệ Thành Bá.

Cố Tân Quân quả nhiên khoát tay nói thẳng vào việc chính:

“Bí thư Uông, lần này tôi đến là có chuyện muốn làm phiền bí thư.”

Là người kế nghiệp tiếp theo được nguyên thủ hiện nay coi trọng, Uông Bác Nguyên đương nhiên là phải có khí độ của riêng mình, ông ta khẽ cười nói:

“Là về chuyện gì?”

“Là một vài điểm khác nhau giữa tôi và Vệ Thành Bá.”

Cố Tân Quân đáp, thấy dáng vẻ trầm ngâm của Uông Bác Nguyên ông liền tiếp lời:

“Chuyện giữa tôi vào Phó Tư lệnh Vệ theo lí mà nói thì không nên đem đến chỗ của bí thư, nhưng việc này cũng không hoàn toàn là việc riêng mà còn nhắc đến một chút khuynh hướng về chính trị.”

Uông Bác Nguyên nâng chén trà lên uống một hớp, thầm nghĩ ‘ít điểm khác nhau’ thực sự là một hình dung cực kì chuẩn xác – thực ra là ám chỉ mục đích căn bản của họ giống nhau nhưng lại chỉ rõ về mặt tiến hành thì hai người có vài chỗ không hòa hợp:

“Ý của Bộ trưởng Cố là?”

“Phó Tư lệnh Vệ gần đây chỉ e là hơi nóng vội.”

Cố Tân Quân cũng thẳng thắn:

“Mục đích hàng đầu lúc này của chúng tôi vẫn là tích lũy càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thế tích tụ đủ sức mạnh rồi đánh một kích hiệu quả!”

Lời này lại đúng với phương châm hoạt động hiện tại của Uông Bác Nguyên. Vẻ mặt Uông Bác Nguyên giãn ra một chút:

“Về việc tích lũy sức mạnh…”

“Hiện giờ chính là một cơ hội tốt.”

Cố Tân Quân đáp, coi như là tỏ thái độ mập mờ.

“Tôi cảm thấy vị trí mà chúng ta đang tranh thủ cũng rất quan trọng.”

Vị trí kia đương nhiên là chỉ vị trí Thị trưởng của kinh thành.

Vẻ mặt Uông Bác Nguyên không chút dao động, nói chuyện với Cố Tân Quân thêm vài câu thì Cố Tân Quân liền đứng dậy cáo từ. Ông ta giữ lại một hồi nhưng cũng không thực sự giữ người lại mà tiễn người ra bên ngoài, sau khi quay vào ngồi trên sô pha thì trong lòng từ tốn cân nhắc về chuyện vừa rồi.

“Cha!”

Giọng nữ truyền đến từ phòng trong, Uông Bác Nguyên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy con gái mình cười rạng rỡ đứng ở cửa phòng trong mỉm cười với ông.

Ông cười lắc đầu, vẫy tay gọi con gái mình:

“Tư Hàm qua đây, lại đứng góc tường nghe trộm?”

Uông Tư Hàm trừng mắt, giả bộ giận dữ:

“Rõ ràng là mọi người nói chuyện quá lớn tiếng!”

Uông Bác Nguyên lớn tuổi mới có con gái, tình cảm với vợ cũng rất tốt nên rất thương cô con gái duy nhất này, ông cười ha hả:

“Được, được, là chúng ta nói chuyện quá lớn. Con vừa mới nghe được cái gì? Nói thử xem.”

Uông Tư Hàm mặc áo ngủ ở nhà, ngồi lên sô pha khoác tay cha mình, trầm tư một lát rồi lên tiếng:

“Con đoán – Bộ trưởng Cố đến đây là có hai tầng ý nghĩa. Tầng ý nghĩa thứ nhất là cho cha thấy sự khác nhau giữa ông ấy và Tư lệnh Vệ, ông ấy e là sợ bị Tư lệnh Vệ cuốn vào cùng đối phó với Thủ tướng Hạ; tầng ý nghĩa thứ hai chính là ông ấy đứng ở bên phe của cha nên phải cố gắng giúp cha. Đương nhiên hai tầng suy nghĩ này đều phải có điều kiện tiên quyết đó chính là ông ta là kẻ địch của Thủ tướng Hạ, nếu ông ấy đứng ở bên phe chúng ta thì chúng ta nhất định phải đối phó với Thủ tướng Hạ.”

“Có cảm thấy lời nói của mình mâu thuẫn trước sau không?”

Uông Bác Nguyên hỏi.

Uông Tư Hàm ngẫm nghĩ rồi nói:

“Không cảm thấy, đây cũng chỉ là vấn đề về thời gian. Bộ trưởng Cố vừa mới nói ‘Vài điểm khác nhau’ cùng câu ‘một kích hiệu quả’ đều chỉ rõ ràng điểm này, phương hướng của bọn họ là giống nhau, đều sẽ đối phó với Thủ tướng Hạ, nhưng trên thủ đoạn thực hiện cụ thể thì hai người này rất không hòa hợp.”

Uông Bác Nguyên khẽ gật đầu.

Cánh tay Uông Tư Hàm khoác tay Uông Bác Nguyên nâng lên từ phía bên kia xoa xoa cái cằm hơi đầy đặn của mình, nói tiếp:

“Nhìn từ việc Bộ trưởng Cố không đợi được đến ngày mai mà hơn nửa đêm phải vội vàng chạy đến thì ngày mai Tư lệnh Vệ sẽ đến đây tỏ rõ thái độ với cha? Dù sao Tư lệnh Vệ đã vùng lên vì chính chuyện liên quan đến nhà họ Hạ. Nếu cha không hứa với Tư lệnh Vệ thì Tư lệnh Vệ rất có thể sẽ không đứng bên phe chúng ta nữa? Nhưng nếu cha hứa với Tư lệnh Vệ thì Bộ trưởng Cố lại tỏ thái độ rõ ràng rằng mình có nhận thức khác biệt với Tư lệnh Vệ trong việc này –“

Uông Bác Nguyên cười không nói gì.

Uông Tư Hàm nhíu mày, cảm thấy dường như mình không nắm bắt được đúng trọng điểm:

“Cha, tiếp theo… Cha sẽ lựa chọn Bộ trưởng Cố hay là Tư lệnh Vệ?”

Uông Bác Nguyên cười ha ha mấy tiếng, lời nói có chút ám chỉ:

“Đúng vậy, cha phải lựa chọn Cố Tân Quân hay là lựa chọn Vệ Thành Bá đây.”

“Vậy cha sẽ chọn người nào?”

Uông Bác Nguyên vỗ vỗ vai con gái mình:

“Tư Hàm, hệ thống quân chính khác nhau, thế lực của nhà họ Vệ trong quân đội không nhỏ, nhưng ở trong mảng chính trị này lại không đủ xem. Trước mắt trong thời kì mấu chốt này thì cha ngoài lựa chọn ngồi ở vị trí cạnh Bộ trưởng Tổ chức, bản thân trong chính trị ngoại trừ Cố Tân Quân có lực ảnh hưởng thực sự ra thì còn có người nào nữa?”

“Vậy Tư lệnh Vệ thì sao?”

Uông Tư Hàm hỏi.

“Sẽ rời khỏi phe chúng ta rồi đứng ở vị trí trung lập một lần nữa?”

Con gái của mình vốn không có ý định đi theo con đường chính trị, tuy rằng từ nhỏ đã được mưa dầm thấm đất, nhưng có vài vấn đề quan trọng thì vẫn không chạm được đến điểm mấu chốt.Uông Bác Nguyên cũng tôn trọng suy nghĩ của con gái, không thường xuyên nói chuyện chính trị và công việc của mình với đối phương, chỉ khi đối phương tỏ ra hứng thú hỏi đến – giống như lúc này – thì mới chỉ dẫn qua loa một chút:

“Nhà họ Vệ hiện giờ có tình cảnh không tốt lắm trong khối hành chính này, còn bị dính líu đến một vài chuyện khá phiền toái, rất nhiều người muốn nhân cơ hội này xông lên đón lấy miếng thịt trên nhà họ Vệ. Nếu tình hình này tiếp tục kéo dài thì dù Vệ Thành Bá là một con voi thì cũng không trụ nổi. Hiện tại ông ta là muốn được ăn cả ngã về không, nhưng nhà họ Vệ vốn chính là dựa vào nhà họ Cố mới có thể vươn tay vào hệ thống hành chính, Cố Tân Quân lại xác định rõ ràng mình sẽ không ủng hộ suy nghĩ của Vệ Thành Bá, cho dù Vệ Thành Bá muốn được ăn cả ngã về không thì cũng không có cách nào, hơn nữa con trai ông ta giờ này còn đang bị nhốt chờ ngày thả ra… Chỉ có thể làm tráng sĩ chặt cổ tay rồi bứt ra về quân đội thôi.”

Uông Tư Hàm nghe đến đây thì trong lòng có chút bi ai không rõ, vẻ mặt cũng mang theo một chút xúc động.

Uông Bác Nguyên thấy vậy chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, giống như có người trời sinh đã là để chơi trò chơi chính trị, cũng có một vài người khác trời sinh đã không thích hợp lăn lộn bên trong giới chính trị này.

“Ai…”

Uông Tư Hàm ưu sầu.

“Chính trị gì đó thật sự quá hung tàn, thực ra hàng không bóng bẩy sẽ tầm thường, trước rõ ràng là cạm bẫy, đằng sau lại có kẻ đánh rắn giập đầu, Tư lệnh Vệ thật xui xẻo…”

Uông Bác Nguyên chỉ hơi mỉm cười lắng nghe.

Uông Tư Hàm nói được đến một nửa thì nhìn sang gương mặt tươi cười của cha, bất chợt cảm thấy nụ cười tươi tắn này của đối phương rất có thâm ý.

Ngày tháng năm .

Lại một ngày trôi qua.

Vệ Tường Cẩm ngồi ở trong gian phòng nhỏ hẹp dường như vĩnh viễn treo ngọn đèn cường độ mạnh, chờ đợi lần thẩm vấn mới ngày hôm nay.

Mười phút.

Hai mươi phút.

Một tiếng.

Anh nhắm mắt lại suy nghĩ đám người thấm vấn này càng ngày càng không đúng giờ, có lẽ qua hai ngày nữa anh sẽ bị người bỏ quên ở trong này đi?

Cửa đột ngột bị mở ra.

Vệ Tường Cẩm không hề quay đầu, cho đến khi người vừa đi vào đứng ở bên cạnh gọi anh là Vệ thiếu gia thì anh mới lập tức bừng tỉnh, nghiêng đầu nhìn qua, nhìn một lúc lâu mới nhận ra đối phương là phó quan Trương bên cạnh Vệ Thành Bá.

“Vệ thiếu gia, cậu có thể đi ra ngoài rồi, còn đứng được không?”

Phó quan Trương nhìn trong mắt Vệ Tường Cẩm dần có thần thái thì vội vàng vừa nâng đối phương dậy, vừa vặn nắp bình nước khoáng mình mang theo vào rồi đưa đến bên môi Vệ Tường Cẩm.

Đôi môi khô nứt chăng kín vết thương của Vệ Tường Cẩm vừa chạm vào nước sạch liền hơi co rút lại theo phản xạ! Anh chợt nâng tay lên cướp nước khoáng trong tay đối phương ừng ực rót vào trong cổ họng, uống được nửa chừng thì bị sặc nước, ho ra nước mắt mà vẫn liều mạng đổ nước vào trong cổ họng!

“Vệ thiếu gia, Vệ thiếu gia, chậm chút, chậm một chút!”

Phó quan Trương ở bên cạnh liên thanh hô lên, kinh hồn bạt vía chỉ sợ Vệ Tường Cẩm sẽ thực sự khiến bản thân bị sặc đến mức không thể hít thở.

Nhưng ngoại trừ một lần sặc giữa chừng ra thì Vệ Tường Cẩm không hề xảy ra chuyện gì nữa. Uống sạch một bình nước khoáng, anh chộp chai nhựa trong tay, tay run lên bóp chặt lại hồi lâu rồi mới từ từ bóp hỏng cái chai nhựa.

“Vệ thiếu gia?”

Phó quan Trương vẫn đang cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vệ Tường Cẩm.

“Được rồi…”

Vệ Tường Cẩm dùng giọng nói khô nghẹn lên tiếng, thân phận của anh dù sao cũng vẫn còn đó, đám người thẩm vấn kia dù sao cũng không dám quá phận mà chỉ dùng một vài cách rất thông thường, sau đó cũng bởi vì tình hình bên ngoài xảy ra chút thay đổi, bên dưới các thế lực đấu đá có người âm thầm bày mưu tính kế nên nhân viên thẩm vấn mới thả lỏng hơn, khiến Vệ Tường Cẩm phải ăn đau khổ một thời gian:

“Tôi không sao, đi được chưa?”

“Đi được rồi, Tư lệnh đang chờ cậu ở bên ngoài.”

Phó quan Trương đáp rồi vươn tay ra muốn đỡ Vệ Tường Cẩm, nhưng Vệ Tường Cẩm đẩy ông ta ra, tự mình đứng dậy lảo đảo vài bước rồi đi rất ổn.

Một đường đi không hề nói chuyện, đợi đến lúc ra khỏi tòa nhà thì phó quan Trương liền nhắc nhở Vệ Tường Cẩm:

“Lần này ngoại trừ Tư lệnh ra thì còn người khác cũng đến.”

Ông ta không nhắc tên là vì cảm thấy Vệ Tường Cẩm chắc chắn là nghe hiểu được lời này, lại chưa chắc là đã muốn nghe thấy cái tên kia.

Vệ Tường Cẩm quả thực là nghe hiểu. Anh bước đi càng nhanh hơn, mỗi bước đi cũng sải chân càng lớn, cho đến khi anh đi qua khỏi chỗ rẽ của tòa nhà rồi nhìn thấy hai người đứng ở bên ngoài!

Một người là cha anh, người còn lại là Cố Trầm Chu.

Vệ Tường Cẩm đứng khựng lại một hồi, anh không lập tức đi thẳng sang chỗ Vệ Thành Bá mà hơi chuyển bước chân đi đến trước mặt Cố Trầm Chu đứng chéo ở một bên đối diện với anh.

Cố Trầm Chu cũng đang nhìn Vệ Tường Cẩm.

Không đến thời gian một tháng.

Người trước mặt anh hai má lõm xuống, râu ria lộn xộn, trong mắt phủ kín tơ máu – hơn nữa toàn thân đều tản ra mùi hôi chua.

Anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Vệ Tường Cẩm.

Trong trí nhớ của anh, Vệ Tường Cẩm từ nhỏ đến lớn luôn có vẻ mặt phấn chấn trời sinh.

Vệ Tường Cẩm hít sâu một hơi, anh mở miệng trước. Anh chậm rãi lên tiếng:

“… Tiểu Chu.”

Cố Trầm Chu nhìn Vệ Tường Cẩm.

“Cậu cho mình một lí do chứ?”

Vệ Tường Cẩm cũng nhìn đối phương, anh thấy dưới gương mặt bình tĩnh của đối phương cất giấu sự áy náy, thấy đối phương hạ mắt xuống không dám nhìn anh… Anh hiểu quá rõ biểu cảm như vậy xuất hiện trên mặt đối phương có ý nghĩa là gì, anh không muốn nhìn thấy đối phương như thế này, anh dùng ngữ điệu gần như là ra lệnh:

“Cậu cho mình một lí do!”

“Tường Cẩm, thật xin lỗi.”

Cố Trầm Chu chỉ có thể nói như thế.

Vệ Tường Cẩm lại hít sâu một hơi, anh cảm thấy bản thân hẳn là nên bình tĩnh nói chuyện, nhưng ngay sau đó anh nâng chân lên dùng sức đạp thẳng vào bụng Cố Trầm Chu, giận dữ không thể kìm nén:

“Fck, con mẹ nó! Cố Trầm Chu, ngay cả một lí do con mẹ nhà cậu cũng không định cho mình à?”

Lực lần này vừa lớn lại vừa nặng, Cố Trầm Chu bị đạp một cái lùi lại vài bước rồi ngã dưới đất. Anh lập tức đứng dậy, cách vài bước nhìn thẳng Vệ Tường Cẩm.

Môi Vệ Tường Cẩm mấp máy, vừa thất vọng lại vừa khổ sở, muốn nói gì đó lại không biết mình nên nói cái gì.

Lúc này, Vệ Thành Bá đứng bên cạnh bình tĩnh mở miệng:

“Đủ rồi Tường Cẩm, con quay lại đây, chúng ta đi.”

Vệ Tường Cẩm liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái cuối cùng, không nói gì cả xoay người đi cùng với Vệ Thành Bá.

Cố Trầm Chu chờ cho đến khi Vệ Tường Cẩm và Vệ Thành Bá lên xe, xe lái đi rời khỏi tầm mắt rồi mới chậm rãi nâng tay vỗ sạch bụi bặm dính trên quần, đi vào xe mình ngồi xuống, sau đó từ từ khỏi động xe rồi rời đi.

Cạnh lối rẽ cách nơi này không quá xa cũng không quá gần, Hạ Hải Lâu ngồi ở trong xe cất ống nhòm trong tay đi. Hắn nhìn thấy một màn rất vừa lòng, cảm thấy mình cố ý chạy theo Cố Trầm Chu đến đây thực sự là một quyết định không thể nào sáng suốt hơn.

Hắn lại nghĩ, trong nháy mắt Cố Trầm Chu xoay người bước lên xe, rốt cuộc là bản thân Cố Trầm Chu có phát hiện ra dưới gương mặt bình tĩnh kia của anh ta ngoài ẩn chứa áy náy thì còn một chút lạnh lùng thâm căn cố đế, tuy không nhiều nhưng quả thực có tồn tại hay không?

Cố Trầm Chu, rốt cuộc anh có biết hay không, về bản chất anh cũng lạnh lùng dối trá giống như tôi?

Hạ Hải Lâu vươn tay tựa trên vô lăng, kìm không được bất chợt cười khẽ.

Đây đúng là món đồ chơi xinh đẹp nhất cũng là độc nhất vô nhị mà trời cao ban cho hắn mà.

Truyện Chữ Hay