Khi Cố Trầm Chu lái xe đến ngoại thành phía Bắc thì đã là mười một giờ rưỡi đêm.
Anh vừa ra khỏi xe thì gió lạnh thổi thẳng đến đập vào mặt đã cuốn bay nhiệt độ trong đầu anh.
Ban đêm rất yên tĩnh, đèn đường lẳng lặng đứng trong một góc giống như một cây gậy trúc cũ kĩ loang lổ, dưới ánh sáng mờ nhạt có một đám côn trùng vo ve bay loạn, tiếng vỗ cánh nhỏ bé vang lên như có như không trong lỗ tai của Cố Trầm Chu.
Đây là một khu dân cư cũ kĩ, anh vừa bước lên phía trước hai bước thì thấy ngay chỗ cổng chính có một chỗ để xe được xây bằng gạch vụn, bên cạnh nhà để xe là thùng rác, có một con mèo đang chui vào đó kiếm đồ ăn, phát hiện có người đến gần thì nó rất cảnh giác quay đầu nhìn quanh, đôi mắt màu vàng chanh trong ban đêm vô cùng bắt mắt.
“Cố thiếu gia, cậu đến rồi.”
Một người đàn ông đầu trọc đang chờ ở cổng chính tiến đến nghênh đón, vô cùng nhanh chóng siết chặt tay Cố Trầm Chu một cái, gật đầu với người mặc quân phục đứng đằng sau Cố Trầm Chu rồi mới nói:
“Chúng ta vào trong nói chuyện.”
“Được.”
Cố Trầm Chu dứt khoát đồng ý, đi cùng người đàn ông đầu trọc kia về phía đầu cầu thang. Đây là một lối đi hẹp dài chật chội, trên nóc nhà còn kết rất nhiều mạng nhện, vách tường hai bên dán kín mấy tờ quảng cáo nho nhỏ, bọn họ đi dọc cầu thang lên đến tầng năm thì hai cảnh vệ đi theo Cố Trầm Chu vào phòng trước, sau khi nhanh chóng kiểm tra một lượt mới gật đầu với Cố Trầm Chu.
Người đàn ông đầu trọc đưa Cố Trầm Chu đi lên cũng không giận dữ, dường như đã chấp nhận sự thật mà chậm rãi nói chuyện với Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia, ngài xem.”
Ông ta lấy mấy tấm ảnh chụp hơi nhàu từ trong túi quần ra đưa cho Cố Trầm Chu, sau khi Cố Trầm Chu nhận lấy thì ông ta bước qua cửa, tìm kiếm một hồi trên chiếc bàn gỗ ở trong phòng, nhanh chóng sửa sang lại một đống tư liệu, xếp đặt tốt theo trình tự rồi xoay người đưa cho Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu lại đón lấy nhưng không xem kĩ ngay mà liếc mắt nhìn xung quanh một lượt trước: Một căn phòng thuê rất bình thường, quạt điện dựng trong một góc, trên sô pha có một chiếc notebook, đủ loại đồ ăn vặt và báo chí rải đầy trên bàn trà, mà trước cửa sổ thì ngoài một bức màn có thể kéo ra kéo vào có đặt một chiếc kính viễn vọng.
Cố Trầm Chu đi đến bên bàn rồi ngồi xuống, đặt lực chú ý lên tư liệu nằm trong tay.
Hai cảnh vệ đi theo anh tự giác đứng gác ở trong góc, người đàn ông đầu trọc cũng không để ý đến bọn họ, chỉ ngồi xuống đối diện Cố Trầm Chu đợi anh đặt câu hỏi.
Đầu tiên Cố Trầm Chu để ý đến mấy tấm ảnh chụp mẹ của Bành Hữu Xuân và một người phụ nữ cao gầy.
Người phụ nữ trong ảnh mặc áo hồng đi giày cao gót, áo khoác cánh dơi màu vàng nhạt cùng váy dài đến đầu gối, tóc quăn, đeo một chiếc kính râm có thể che khuất nửa gương mặt, nhìn cách ăn mặc sáng chói thế này thì dường như đã tầm tuổi hai mươi bảy gần ba mươi tuổi.
Cố Trầm Chu so sánh người phụ nữ này với Thi San trong trí nhớ — nhưng việc này cũng không có mấy tác dụng, năm đó bọn họ còn nhỏ mà Thi San cũng quá nhỏ, mà sau một khoảng thời gian rất dài thì người phụ nữ này ở trong trí nhớ của anh dường như càng trở nên bé nhỏ không đáng kể giống như một hạt bụi trần.
Cố Trầm Chu lật mấy tấm ảnh chụp này lại phát hiện ra cả bức ảnh cưỡi ngựa có được từ chỗ Tôn Phái Minh cũng được chu đáo thả vào để làm so sánh. Cố Trầm Chu nhìn kĩ cả hai người thì cảm thấy hai người phụ nữ trong ảnh không hề giống nhau, anh hỏi đối phương:
“Anh xác định đây là Thi San?”
Người đàn ông đầu trọc giải thích:
“Hình dáng và gương mặt của hai người khá giống nhau, lại thêm có xuất hiện trong vụ án đặc biệt nên tôi nắm chắc đến % rằng hai người đó là cùng một người. Nếu Cố thiếu gia muốn xác nhận lại thì chúng tôi cũng có thể đưa hình ảnh vào máy móc xếp chồng lên để so sánh.”
Cố Trầm Chu lắc đầu:
“Không cần, tôi tin tưởng khả năng chuyên nghiệp của các anh!”
Anh cầm mấy tấm ảnh chụp trong tay rồi đặt trên bàn theo thứ tự, nhìn từ ảnh chụp thì người phụ nữ cao gầy này dường như chỉ tiếp xúc rất tình cờ với mẹ của Bành Hữu Xuân: Hai người họ lướt qua trong đám đông mua đồ ăn rồi sau đó vô ý va vào nhau, mẹ Bành Hữu Xuân làm rơi rau còn Thi San khom người nhặt lên giúp bà.
“Chúng tôi có đặt một máy nghe trộm trong giỏ đồ ăn của Lâm Thục Phương.”
Lâm Thục Phương chính là mẹ của Bành Hữu Xuân, người đàn ông đầu trọc nói tiếp:
“Nhưng cũng không nghe lén được gì, có lẽ là Thi San không nói chuyện hoặc giọng nói của cô ta quá nhỏ, cũng có khả năng là Thi San giao thẳng thứ gì đó cho Lâm Thục Phương.”
“Không theo được người?”
Sắc mặt Cố Trầm Chu hơi trầm xuống.
Người đàn ông đầu trọc cũng không bao biện mà nói thẳng tình hình:
“Rất xin lỗi, Cố thiếu gia, về mặt này chúng tôi cũng bị bất ngờ — cô ta vô cùng cẩn thận, sau khi ra khỏi chợ nông nghiệp không bao lâu thì bước vào một tòa nhà thương mại lớn, chúng tôi lập tức đi theo vào nhưng đã không còn thấy bóng dáng của đối phương.”
Cố Trầm Chu hơi nhắm hai mắt lại ép bản thân phải tỉnh táo, sau đó lại xem một chồng tư liệu kia. Chồng tư liệu này chính là về tình hình của Lâm Thục Phương trong nửa năm qua.
Cố Trầm Chu lật xem một lúc thì phát hiện những điều ghi trên tập tư liệu đều vô cùng bình thường, nhưng giả sử đối phương thật sự bình thường – một người phụ nữ sáu mươi tuổi thì sao lại có qua lại với Thi San?
“Có phát hiện ra chỗ nào không thích hợp không?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Người đàn ông đầu trọc trầm ngâm một lát:
“Cố thiếu gia, nói thật ra chúng tôi bám chặt bà lão này trong nửa năm, lúc đầu còn sợ có người khác chú ý đến đây nên không dám tiếp xúc. Sau này phát hiện không có ai cả thì chúng tôi mới tùy tiện cho nhân viên cải trang vào nhà đối phương, cũng lắp không ít thiết bị theo dõi cả trong lẫn ngoài. Nhưng ngoại trừ ngày hôm nay ra thì bà ta không có bất cứ chỗ nào không ổn.”
Ông ta dừng lại một chút mới nói tiếp:
“Đúng rồi, mỗi tháng tài khoản ngân hàng của bà ta luôn được gửi vào đều đặn một khoản tiền, không nhiều lắm, mỗi tháng khoảng tệ thôi, tiền này được gửi đến từ bang hội mà trước kia Bành Hữu Xuân tham gia.”
“Mọi người vất vả rồi.”
Cố Trầm Chu nói:
“Tiếp tục đi theo manh mối, việc lần này có tính đột phá rất lớn, tháng này tôi sẽ bao một khoản lớn để cảm ơn mọi người đã vất vả suốt nửa năm.”
Người đàn ông đầu trọc cười nói:
“Vốn biết Cố thiếu gia thẳng thắn! Cố thiếu gia yên tâm, sao có thể không tiếp tục theo việc này được? Anh em chúng tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt.”
Cố Trầm Chu gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông đầu trọc tiễn Cố Trầm Chu ra cửa, còn muốn đưa xuống cầu thang thì bị Cố Trầm Chu cản lại. Anh đi theo hai cảnh vệ xuống dưới, lúc đến trước xe thì nói với hai người kia:
“Một người lái chiếc xe này đi.”
Cảnh vệ đứng bên trái lên tiếng nhận lệnh, cầm chìa khóa của Cố Trầm Chu ngồi vào ghế lái, Cố Trầm Chu mở cửa xe chỗ ghế sau ngồi vào, nâng tay lên day day mi tâm rồi lấy di động ra gọi điện thoại cho Vệ Tường Cẩm.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng… Vố số tiếng đô đô chờ điện thoại qua đi, xe dừng lại ở Thiên Thụy Viên rồi Cố Trầm Chu mới bừng tỉnh mà lấy chiếc di động đã nóng bừng bên tai xuống, mở nhật kí cuộc gọi ra xem thì phát hiện cả một đường đi này mình đã vô thức bấm đến năm mươi cuộc gọi.
Rất thiếu kiên nhẫn.
Cố Trầm Chu thầm lắc đầu, khi xuống xe thì vẻ mặt đã khôi phục sự bình tĩnh, nói chuyện với hai người nửa đêm còn chạy khắp nơi với anh vài câu rồi cho người quay về, đồng thời cũng áp chế dự tính muốn nói ngay mọi chuyện cho Cố Tân Quân và Vệ Thành Bá mà về thẳng phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi, nằm trên giường nửa tỉnh nửa mê đến hơn nửa đêm, sáng sớm ngày hôm sau lúc tỉnh giấc anh nhìn thấy Cố Tân Quân đã dậy chuẩn bị đi làm.
Sau khi Cố Tân Quân nghe xong thì sắc mặt quả nhiên biến đổi:
“Con đã nói việc này cho bác Vệ của con chưa?”
“Con đang chuẩn bị qua.”
Cố Trầm Chu nói.
“Mau đi đi.”
Cố Tân Quân nói.
“Bác Vệ con giờ này hẳn là vẫn còn ở nhà.”
Cố Trầm Chu gật đầu, cũng không chậm trễ nữa, đi ra cửa vượt sang đường đến nhà Vệ Thành Bá.
Vệ Thành Bá lúc này đã mặc quân phục chuẩn bị ra ngoài. Ông thấy Cố Trầm Chu sang đây thì hơi sửng sốt:
“Trầm Chu à, sao thế, có chuyện gì?”
“Là chuyện vềTường Cẩm, bác Vệ.”
Cố Trầm Chu nói một câu vào đúng trọng điểm rồi mới bổ sung chi tiết hơn.
“Cháu cho người theo dõi chặt mẹ của Bành Hữu Xuân, ngày hôm qua mẹ của Bành Hữu Xuân đã chạm mặt với một người có vẻ là Thi San ở chợ nông nghiệp, những người cháu nhờ vả đã đuổi theo nhưng để mất dấu.”
Sắc mặt Vệ Thành Bá lập tức trở nên nghiêm túc, ông nhận lấy tư liệu từ tay Cố Trầm Chu, lật ra xem lướt, nhìn kĩ mấy tấm ảnh chụp rồi mới vươn tay ấn mạnh một cái lên vai Cố Trầm Chu:
“Tường Cẩm có người anh em như cháu là đủ rồi!”
“Bác Vệ, đây có thể coi như việc mà cháu gây ra.”
Ở trước mặt người lớn thì biểu cảm của Cố Trầm Chu luôn phong phú hơn, anh hiếm có một lần cười khổ.
“Việc này là nhằm vào nhà họ Cố và nhà họ Vệ, không có việc này thì cũng sẽ có việc khác. Chỉ có ngàn ngày làm tặc chứ đâu có ngàn ngày phòng cướp.”
Ngữ điệu của Vệ Thành Bá rất bình tĩnh buông một câu như thế, sau đó thu chỗ tư liệu kia vào trong tay:
“Việc liên quan đến Thi San này giao cho bác điều tra là được rồi, những người cháu nhờ vả cũng có thể kêu bọn họ tiếp tục canh chừng.”
Cố Trầm Chu nghe xong những lời này thì đã biết ông sẽ làm như thế nào:
“Cháu sẽ gọi bọn họ về, có công an tham gia điều tra rồi thì chuyện này dễ sắp xếp hơn.”
Vệ Thành Bá:
“Được, bác sẽ cho người tiếp xúc với bọn họ để hiểu rõ tất cả các việc.”
Ông lại ấn chặt bả vai Cố Trầm Chu một lần nữa:
“Bác biết tình cảm giữa cháu và Tường Cẩm từ nhỏ đã rất tốt, gần đây nếu có chuyện gì thì nhớ rõ phải thảo luận trước với bác và cha cháu, không được quá lỗ mãng.”
“Vâng, bác Vệ.”
Cố Trầm Chu thưa vâng, nhìn Vệ Thành Bá ngồi lên xe riêng mới xoay người đi về nhà mình.
Trong lúc Cố Trầm Chu và Vệ Thành Bá nói chuyện vừa rồi thì Cố Tân Quân và Trịnh Nguyệt Lâm đã lần lượt rời đi.
Cố Trầm Chu ngồi xuống sô pha bật TV, mở kênh tin tức lên xem.
Thi San đã biến mất mấy năm đột nhiên xuất hiện, còn có tiếp xúc với mẹ của Bành Hữu Xuân từng lái xe đâm Vệ Tường Cẩm.
Nhánh chỗ Bành Hữu Xuân này, rốt cuộc là vì bọn họ còn chưa tiến đủ sâu, hay đây chỉ là sương mù mà kẻ địch thả ra?
Sự tình đã có chuyển biến, cũng có thể tiếp tục điều tra, Cố Trầm Chu cảm thấy mình hẳn là nên thở phào nhẹ nhõm một hơn. Nhưng thực tế thì, những nhân thủ đã bày ra từ nửa năm trước, ngày mà Cố Trầm Chu vẫn chờ đợi cuối cùng cũng đã đến nhưng lại có cảm giác càng không thể nhìn thấu mọi chuyện hơn.
Kẻ đứng phía sau hãm hại hai nhà Cố Vệ sẽ là ai?
Sẽ là nhà họ Hạ đã biểu lộ ra địch ý, hay là những kẻ khác ẩn giấu sâu hơn ở trong bóng đêm?
Hiện giờ, mục đích phía sau sự xuất hiện của Thi San là gì? Cô ta sẽ làm ra hành động nào, sẽ đưa đến ảnh hưởng ra sao?
Phải tìm ra được một cửa đột phá. Cố Trầm Chu rũ mắt trầm tư.
Không phải nhánh chỗ Thi San thì sẽ là một nhánh khác. Tất cả những lựa chọn trong chính trị đều là vì lợi ích cuối cùng…