Trầm Chu

chương 161: hạnh phúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hạ Hải Lâu theo bản năng chửi một tiếng ‘mẹ nó’. Đã bao năm qua rồi, cho dù tính hết tất cả người thân bên cạnh Cố Trầm Chu vào, giọng nói duy nhất mà thực sự chỉ cần một cú điện thoại đã có thể khiến chiếc ra đa trong đầu hắn dựng thẳng lên cũng chỉ có người tên Vệ Tường Cẩm này. Hơn nữa hắn có đầy đủ lý do và chứng cứ để chứng minh rằng đối phương cũng có thái độ như vậy với hắn, nếu nói từ mặt này, thực ra bọn họ chính là mệnh xung vừa nhìn mặt đã ghét nhau.

Nhưng lần này Vệ Tường Cẩm gọi điện thoại đến là để thông báo việc mình sắp kết hôn… Cũng coi như cuối cùng anh ta đã làm được một việc tốt nhỉ?

Hạ Hải Lâu vừa mới vui mừng nghĩ vậy đã nghe thấy tiếng Cố Trầm Chu, sau khi liên tục chúc mừng người kia lại cực kỳ vui vẻ cười nói:

“Cậu đã hẹn hò ba, bốn năm rồi, hiện giờ cuối cùng cũng đạt được mục tiêu, bước lên thảm đỏ rồi đấy.”

Vệ Tường Cẩm ở đầu điện thoại bên kia hừ một tiếng:

“Cái gì mà cuối cùng cũng đạt được mục tiêu. Nếu không phải nhớ rằng ngày trước từng nói sau này sẽ kết hôn cùng lúc với cậu, khéo hiện giờ mình đã thuận lợi có mấy đứa con rồi.”

“Mình nói vậy lúc nào…”

“Ngày bé đó!”

“Ngày bé không phải chỉ là nói đùa thôi sao? Hơn nữa không phải kết hôn cùng ngày mà là hai chúng ta kết hôn với nhau mới đúng.”

Cố Trầm Chu đáp, vừa dứt lời anh đã thấy Hạ Hải Lâu nằm bên cạnh ghen tị đến đỏ mắt.

Vệ Tường Cẩm:

“Ồ, vậy á?”

“Cái đó…”

Cố Trầm Chu nhìn Hạ Hải Lâu:

“Thực ra là mình nhớ nhầm đấy.”

Vệ Tường Cẩm:

“… Mình biết rồi, Hạ Hải Lâu nhất định đang ở bên cạnh cậu.”

Cố Trầm Chu cũng cảm thấy hơi xấu hổ:

“Cậu đoán chuẩn.”

“Mẹ nó, ông đây vốn chưa từng đoán không chuẩn!”

Vệ Tường Cẩm đột nhiên rống lên:

“Hạ Hải Lâu, cậu có dám quay về phòng ngủ của mình một lần không hả?!”

Hạ Hải Lâu cười lạnh:

“Ông đây không thèm nói chuyện với đồ rẻ rách.”

“Ở trong một căn nhà xập xệ thì đừng có tự nghĩ bản thân mình cao quý như thế.”

Vệ Tường Cẩm cũng cười khẩy.

“Dù sao vẫn cao quý hơn đồ rẻ rách.”

Hạ Hải Lâu bình tĩnh đốp lại.

“Không sai không sai, ảo ảnh cũng chỉ đành dựa vào sự YY của bản thân để trở nên cao quý hơn.”

Vệ Tường Cẩm cũng đối đáp rất bình tĩnh.

“… Nếu quan hệ của hai người đã tốt như thế, hay hai người nói chuyện điện thoại với nhau đi.”

Cố Trầm Chu nói xong liền làm như sắp ném luôn chiếc điện thoại sang cho Hạ Hải Lâu.

Hai người trong và ngoài điện thoại lập tức ‘hừ’ một tiếng.

Vệ Tường Cẩm quay lại chủ đề chính:

“Thời gian tổ chức đã được quyết định rồi, là ngày tháng , đến lúc đó cậu phải có mặt làm phù rể cho mình đấy!”

“Cậu không kêu mình làm phù rể thì còn định tìm ai về làm phù rể?”

Cố Trầm Chu cười nói:

“Đợi về rồi sẽ tặng cậu một món quà lớn!”

Vệ Tường Cẩm:

“Còn thiếu một phần lễ lớn của cậu chắc? Người có mặt là được! Nhớ đưa cả Hạ Hải Lâu đến, mình nhẫn nhịn cậu ta một ngày!”

Hạ Hải Lâu ở bên cạnh lập tức hừ lạnh một tiếng thật lớn, sau đó liên tiếp nhận được mấy phần thưởng là ‘Nụ hôn an ủi của Tiểu Chu’ thì hắn mới miễn cưỡng thỏa mãn, lại đáp lại đối phương bằng một phần thưởng ‘Nụ hôn sâu của Hạ Hải Lâu’.

“Được chứ, cũng không mất bao nhiêu thời gian, đến hôm đó mình sẽ xin nghỉ trước hai ngày để về nhà giúp cậu.”

Cố Trầm Chu cười nói.

“Chờ cậu đấy.”

Vệ Tường Cẩm nói xong liền dứt khoát cúp điện thoại.

Cố Trầm Chu cũng thuận tay đặt điện thoại lại trên bàn. Anh thấy thời gian không còn sớm nên không định tiếp tục làm việc nữa, anh nói với Hạ Hải Lâu một câu ‘Anh đi rửa mặt’ liền đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Chỉ tốn khoảng hai mươi phút để xử lý xong việc vệ sinh cá nhân, lúc anh từ phòng tắm quay về lại phòng ngủ, Hạ Hải Lâu đã nằm im trên giường trùm chăn kín đầu.

Cố Trầm Chu nằm lên giường, đầu vừa mới chạm vào chiếc gối mềm mại thì thân hình ấm áp ở bên cạnh đã lập tức tựa sát vào.

Anh đưa tay ra ôm người vào lòng, vừa mới quay đầu lại đã hôn chuẩn xác lên đôi môi cũng cực kỳ ấm áp của đối phương.

Hạ Hải Lâu ‘ưm’ một tiếng thật dài tựa như một con mèo được vuốt ve cực kỳ thoái mái, hắn nheo mắt lại, để bàn tay cùng ngón tay mình dán lên da thịt lạnh lẽo của đối phương, cẩn thận thưởng thức từng đường vân da đã vuốt ve không biết bao nhiêu lần.

Lúc quay lại phòng ngủ Cố Trầm Chu đã thuận tay tắt đèn ngủ đi, ánh trăng sáng mờ ảo lọt vào trong phòng qua cửa sổ tựa như một tầng lụa mỏng manh, bản thân không quá rực sáng nhưng lại khiến da thịt của người khoác nó sáng bừng lên.

Lời nói vào lúc như thế này là rất dư thừa.

Nụ hôn của Cố Trầm Chu dừng lại trên gương mặt và thân thể Hạ Hải Lâu, còn tiếp tục đi cả xuống phía dưới.

Hạ Hải Lâu khẽ thở dốc một tiếng, hưởng thụ sự ấm áp và ẩm ướt trong khoang miệng đối phương, nhưng hơn cả thế là hưởng thụ sự tiếp xúc thân mật nhất giữa thân thể hai người.

Dục vọng của hắn bị kéo lên đến đỉnh trong bóng đêm, sau đó lại từ đỉnh cao trào nhẹ nhàng nhảy một cái lên thẳng Thiên đường.

Thân mình bất giác căng thẳng chợt cứng ngắc lại trong một thoáng, tiếp đó là sự thả lỏng cực kỳ thoải mái.

Hắn dùng tay chống nửa thân trên lên để hôn môi Cố Trầm Chu vừa mới nhổm thẳng người dậy, đồng thời tách hai chân mình ra, dùng phần mềm mại phía trong đùi cọ cọ lên dục vọng của đối phương.

Nụ hôn mang theo mùi vị nhàn nhạt chấm dứt, Hạ Hải Lâu thấp giọng cười nói bên tai Cố Trầm Chu:

“Mùi vị thế nào?”

“Khá được.”

Cố Trầm Chu trả lời đối phương rất thành thực, tiếp đó một tay anh nâng phần eo đối phương lên, ngón tay lập tức đi vào trong nơi chật hẹp kia.

Hạ Hải Lâu ‘A’ một tiếng, phần thắt lưng vừa căng lên đã chậm rãi thả lỏng ra, dục vọng vừa mới phát tiết lại có xu thế ngóc đầu dậy.

Cố Trầm Chu để Hạ Hải Lâu tựa vào đầu giường, anh để một bàn tay mình an ủi dục vọng của đối phương, dục vọng của anh thăm dò một chút liền trực tiếp đi vào bên trong.

So với sự an ủi trước đó, động tác này có vẻ hơi thô bạo.

Hạ Hải Lâu bởi vì cơn trướng bụng đột nhiên ập đến mà hít sâu một hơi, đỉnh của thứ đang đứng thẳng phía trước cũng không kìm được mà tràn ra chất lỏng trong suốt.

Luôn luôn là như thế…

Bất kể đã trải qua bao nhiêu lần, tiếp theo vẫn luôn là sự thỏa mãn giống nhau như đúc…

“Thật đẹp.”

Giọng nói lộ âm sắc ám muội hơn bình thường vang lên, là Cố Trầm Chu đang thì thầm sát bên tai Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu mỉm cười trầm thấp đáp lại đối phương:

“Là gương mặt hay cơ thể của em đẹp?”

“Là toàn bộ em rất đẹp.”

Cố Trầm Chu ung dung đưa ra câu trả lời chắc nịch cho đối phương, lại khiến thứ của mình càng chôn sâu vào trong cơ thể đối phương hơn.

Chặt chẽ, ấm áp, giống như đang dán lên mỗi một nếp uốn.

Quả là quá phù hợp với anh.

Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu cùng thưởng thụ khoái cảm của sự thân mật.

Hắn hít sâu một hơi, nói:

“Em cảm thấy chúng ta quả là quá phù hợp với nhau, anh thấy sao?”

“Ừ.”

Cố Trầm Chu lên tiếng, trả lời đối phương trong lúc vẫn đang cắm rút:

“Anh hùng sở kiến lược đồng.”

Hạ Hải Lâu cười rộ lên cực kỳ ác liệt:

“Nói chính mình là anh hùng á? Thị trưởng Cố bắt đầu không khiêm tốn như vậy từ lúc nào thế?”

“Nếu em muốn nói là ‘Rắn chuột cùng một ổ’ thì anh cũng không bận tâm.”

Cố Trầm Chu bình tĩnh trả lời đối phương.

Hạ Hải Lâu cười đến không ngừng được, tiếng cười vang dội như vậy lại tác động lên thân thể hắn khiến hắn vì sự co rút đột ngột mà bật ra một tiếng thở dốc:

“Fck –“

“Đừng nóng vội, đang làm em đây mà.”

Cố Trầm Chu vẫn bình tĩnh nói với Hạ Hải Lâu, nói xong cũng không nhịn được mà cười rộ lên, anh ôm lấy gương mặt của Hạ Hải Lâu, đặt lên trán đối phương một nụ hôn thật kêu:

“Hải Lâu…”

“Ừ?”

“Chúng ta thật phù hợp.”

Cố Trầm Chu cười cười, ánh mắt long lanh như nước nhẹ nhàng chạm lên gương mặt của Hạ Hải Lâu.

“Anh thấy chưa, sự lựa chọn của em không hề sai chút nào…”

Đến tháng Tám, Cố Trầm Chu xin nghỉ hẳn một tuần cùng Hạ Hải Lâu quay về trong kinh thành, giúp Vệ Tường Cẩm chuẩn bị đủ mọi việc cho lễ kết hôn: Nơi tổ chức tiệc cưới, việc trang trí phòng tân hôn, danh sách khách mời, khách sạn tổ chức tiệc cưới… Một loạt những chuyện này không thể tính là phức tạp, nhưng nếu tự mình chuẩn bị liền thấy vô cùng rườm rà.

Hạ Hải Lâu rảnh rỗi cũng đi theo làm giúp Cố Trầm Chu oán giận một câu:

“Mấy việc nhỏ này cũng tự mình đi làm, đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.”

Vệ Tường Cẩm lập tức xù lông, hai người đốp chát qua lại một hồi suýt nữa đã biến thành động tay động chân.

Cố Trầm Chu thấy mà không thể làm được gì, đành để mặc cho hai người quậy, dù sao thì cãi qua cãi lại mấy câu xong, hai người cộng lại thành con nít hơn sáu mươi tuổi cũng phải cam chịu cả thôi.

Đến ngày mười ba, bầu trời đặc biệt sáng sủa. Cố Trầm Chu ngay từ sáng sớm đã thay lễ phục tươm tất cùng Vệ Tường Cẩm đến nhà cô dâu chào hỏi, kết quả không chỉ Vệ Tường Cẩm bị phù dâu đứng đằng sau cánh cửa làm khó phải đưa bao lì xì đến đau cả tay, ngay cả Cố Trầm Chu cũng suýt chút nữa bị bắt hát một bài.

Cánh cửa phòng đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, cô dâu mặc váy cưới trắng muốt ngồi ở giữa đám phù dâu nói cười rôm rả, để chú rể đi giày cao gót vào cho mình.

Đoàn xe rước dâu nối đuôi nhau diễu hành trên các con phố trong kinh thành, trước cửa khách sạn có treo một chiếc biểu ngữ lớn, mỗi một vị khách tham dự dường như đều là một nhân tố khiến nụ cười trên gương mặt cô dâu chú rể rạng rỡ hơn.

Người chủ trì nghi thức kết hôn đứmg trên bục đang dùng những lời tràn đầy tình cảm để ca ngợi cho tình yêu vẹn toàn của cô dâu và chú rể, Cố Trầm Chu bận rộn cả một ngày cùng Hạ Hải Lâu đứng ở bên dưới nhìn chăm chú vào đôi tân nhân.

“Chú rể của chúng ta đẹp trai phóng khoáng, sự nghiệp viên mãn, cô dâu của chúng ta dịu dàng ưu tú, hiền thục tốt bụng, hai người họ cùng tìm được lẫn nhau giữa biển người mịt mờ, hiểu nhau rồi làm bạn, cùng yêu nhau say đắm, cùng viết nên lời thề hoàn mỹ cho hạnh phúc của bản thân. Hiện giờ, mời cô dâu cùng chú rể của chúng ta đưa món quà mà hai người đã chuẩn bị ra để chia sẻ hạnh phúc viên mãn của hai người cho mỗi vị khách ở đây!”

Người chủ trì nghi lễ cầm micro lớn giọng nói, đồng thời cũng lùi về phía sau một bước để cô gái đã chuẩn bị nghi lễ từ trước bưng khay bước lên, trên khay đặt rất nhiều món đồ chơi nho nhỏ làm bằng vải.

Trên mặt Cố Trầm Chu vẫn mang theo nụ cười mỉm, thấy hôn lễ đã được tiến hành đến gần giai đoạn cuối cùng, anh nói với Hạ Hải Lâu:

“Được rồi, chúng ta quay về chỗ ngồi đi.”

Hạ Hải Lâu nhìn chằm chằm vào lễ đài:

“Từ từ đã.”

“Hử?”

Cố Trầm Chu thấy hơi buồn bực, đưa mắt theo ánh nhìn của Hạ Hải Lâu thì vừa lúc thấy được cô dâu đứng ở bên cạnh Vệ Tường Cẩm.

Lúc này cô dâu đã cầm lấy con rối bằng vải lớn nhất trong khay của cô gái phục vụ, vừa mới nhìn về phía của Hạ Hải Lâu thì Vệ Tường Cẩm đứng sát bên cạnh đã ghé đến bên tai cô dâu nói một câu gì đó. Cô dâu tỏ ra hơi do dự, sau đó cũng gật đầu rồi cười rộ lên.

Hạ Hải Lâu đã nắm chắc trong lòng lập tức cảm thấy hơi giật mình bất an, chỉ thấy cô dâu cùng chú rể lập tức ôm toàn bộmấy thứ trong khay vào trong lòng rồi ném thẳng ra ngoài trong tiếng đếm lớn ‘một, hai, ba’ của người chủ trì nghi thức!

“Mẹ nó!”

Tiếng mắng của Hạ Hải Lâu lập tức bị bao phủ trong tiếng hoan hô của đám người xung quanh, từng đôi tay vội vàng khua lên trên đón lấy đám rối vải giống như những cánh hoa đủ màu sắc đang tản xuống bên dưới, Hạ Hải Lâu cũng vội vàng vươn tay lên nhưng lại bị Cố Trầm Chu đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo về, tránh được một cánh tay đột nhiên vươn ra bên cạnh:

“Cẩn thận một chút!”

Con rối vải rơi vào trong một cánh tay khác vươn đến từ đằng sau, người đón được lúc này mới thấy Hạ Hải Lâu, mặt mày cậu ta cong cong, tay cầm rối vải có hơi ngượng ngùng nói:

“Vừa rồi em không để ý thấy, anh Hạ, anh muốn thứ này à?”

Đối phương là em trai Cố Trầm Chu còn nhỏ hơn mình đến mấy tuổi, Hạ Hải Lâu rốt cuộc cũng không thể dày mặt cướp lấy được, nhưng lúc hắn xoay mặt lại nhìn Cố Trầm Chu thì không giấu được nét mặt uể oải.

“… Sao thế?”

Cố Trầm Chu hỏi.

Hạ Hải Lâu u ám nói:

“Em lén đưa cho một phù dâu của cô dâu một bao lì xì to, chỉ để cô dâu ném phần hạnh phúc lớn nhất kia cho em! Mẹ nó, em đã biết Vệ Tường Cẩm này đúng là một gã tiểu nhân chính hiệu mà!”

Cố Trầm Chu:

“… Em đã bao nhiêu tuổi hả…”

Hạ Hải Lâu tiếp tục u ám:

“Lớn bằng anh đó!”

Rải quà xong, đám người vây kín xung quanh cũng lần lượt tản đi, Vệ Tường Cẩm nắm tay cô dâu đi xuống dưới đài, tươi cười ngạo nghễ thuận tay đưa cho Hạ Hải Lâu một cái hộp:

“Nể cái bao lì xì lớn của cậu, miễn cưỡng cho cậu cái này này.”

Hạ Hải Lâu vẫn âm trầm trừng mắt liếc Vệ Tường Cẩm một cái, khi tùy tiện mở cái hộp ra thì vẻ âm trầm trên gương mặt lập tức biến thành kinh ngạc, từ kinh ngạc lại chuyển thành rối rắm:

“Cái này…”

Lúc này cô dâu mới dịu dàng cười khẽ:

“Vừa rồi Tường Cẩm nói rằng đã sớm chuẩn bị thứ để tặng anh, cho nên em mới không ném rối vải sang đây.”

Hạ Hải Lâu vẫn đang rối rắm đến không nói nên lời.

Cố Trầm Chu cười đón lấy, chúc phúc Vệ Tường Cẩm và cô dâu vài câu, ngay khi đám phù dâu chạy đến vây quanh cô dâu thì anh cũng kéo Hạ Hải Lâu cùng rời khỏi phòng tổ chức tiệc tùng.

Ra khỏi cửa phòng tiệc, lại đi qua hết dãy hành lang thật dài trải thảm màu vàng nhạt, tiếng ồn ào náo nhiệt đằng sau bắt đầu trở nên đứt quãng giống như được ngăn cách bởi một lớp màng mỏng trong suốt.

Ánh đèn đuốc rực rỡ của thành thị bên ngoài cửa sổ giống hệt như cả một biển sao.

Hạ Hải Lâu vẫn đi theo Cố Trầm Chu ra ngoài chợt nghiêng đầu:

“Thứ này không đến mức là Vệ Tường Cẩm tặng cho chúng ta chứ?”

“Không đến mức đó, là anh đặt.”

Cố Trầm Chu đáp.

Nụ cười rạng rỡ chợt xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp:

“Sao anh lại đột nhiên nghĩ đến việc này?”

Bước chân của Cố Trầm Chu dần chậm lại. Rời khỏi phòng tiệc sáng sủa náo nhiệt, hai người bọn họ cùng đứng ở một góc hẻo lánh, không có khách khứa, không có nghi thức, không có lời chúc tụng cũng chẳng có hoa tươi.

Chỉ có hai người bọn họ.

Nhưng như thế này đã thực sự là đủ rồi.

Cố Trầm Chu đón lấy chiếc hộp đựng nhẫn bọc vải nhung màu tím từ trong tay Hạ Hải Lâu. Đôi nhẫn được làm bằng bạch kim không quá quý giá, mặt ngoài không khảm bất cứ vật trang trí nào, bên trong cũng chỉ khắc tên của hai người.

Cố Trầm Chu đeo chiếc nhẫn có khắc tên mình lên cho Hạ Hải Lâu, cũng để Hạ Hải Lâu đeo cho mình chiếc nhẫn còn lại.

Gió đang thổi ào ào ngoài cửa sổ.

Giờ này phút này, ánh mắt của Hạ Hải Lâu còn sáng rực rỡ hơn toàn bộ ánh đèn trong thành phố.

Cố Trầm Chu nhìn người đang đứng trước mặt mình, mỉm cười khe khẽ:

“Nếu em thực sự thích làm việc như thế này, chúng ta tìm lúc nào đó ra nước ngoài, cùng làm một chuyến du lịch đặc sắc nhé.”

“Hình như em chợt hiểu được suy nghĩ của Vệ Tường Cẩm rồi.”

Hạ Hải Lâu nói.

“Ừ?”

Cố Trầm Chu nhướn mày.

“Hôn lễ đương nhiên phải do mình tự tay chuẩn bị rồi!”

Hắn thầm thì.

“Anh nói xem đến lúc ấy chúng ta nên bố trí hội trường như thế nào? Thứ quá mộc mạc hoàn toàn không phù hợp với phong cách của em đâu! Kiểu Trung đương nhiên phải làm một lần, nhưng kiểu của châu Âu cũng rất đẹp, hơn nữa phong tục về hôn lễ của các nước khác nhau cũng khác nhau đó! Em nhớ có mấy nước còn rất thú vị -“

Cố Trầm Chu bật cười ra tiếng:

“Được được, em muốn làm thế nào thì làm thế đó, em muốn tổ chức bao nhiêu lần thì tổ chức bấy nhiêu lần – Giờ chúng ta phải về phòng tiệc trước đã, lát nữa còn phải giúp Vệ Tường Cẩm chắn rượu nữa.”

“Hứ, tên quỷ rượu Vệ Tường Cẩm đó mà cũng biết say rượu á? Đừng có uống đến độ khiến người khác ngã lăn quay hết là đã biết ơn lắm rồi! Buổi tối anh uống rượu xong chẳng phải là sẽ mất ngủ sao? Lát nữa anh dẹp sang một bên cho em, em cùng Vệ Tường Cẩm đi kính rượu, xem xem tên không có mắt nào dám chuốc rượu.”

Bên ngoài khách sạn, ánh trăng chậm rãi lẩn vào sau đám mây như muốn tranh thủ nghỉ ngơi một lát.

Hôn lễ tiến hành đến tám giờ tối thì khách khứa cũng ra về gần hết.

Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu ở lại cuối cùng cố ý cùng một đám bạn đồng lứa đưa đôi tân nhân vào trong phòng cưới nhưng không quậy phá quá mức, chỉ ồn ào một lát rồi tự tản đi.

Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu cùng lái xe quay về Chính Đức Viên. Lúc xe đi qua cửa bảo an lái lên núi, Hạ Hải Lâu uống vài chén rượu đã hơi choáng váng nhìn chằm chằm vào mấy căn nhà giữa rừng núi, đột nhiên nói:

“Anh nói xem em có nên đến nhà anh một chuyến không? Đã đến đây rồi thì hẳn là nên đến chào hỏi người lớn mới đúng…”

“Em thật sự muốn giữa đêm hôm bị đuổi ra mất thể diện vậy à?”

Cố Trầm Chu hỏi ngược lại.

Hạ Hải Lâu ậm ờ một lát, sau đó thở một tiếng thật dài: Nếu gia thế của Cố Trầm Chu đơn giản hơn một chút, bất kể là dùng tiền, dùng tình hay uy hiếp, tỏ ra ngang ngược, si tình hay ác bá, hắn đều không thiếu gì cách; nhưng chết người ta ở chỗ thân phận của Cố Trầm Chu chẳng hề đơn giản, nếu hắn thật sự đánh cược một lần, mặt dày đến đó gây chuyện khiến nhà họ Cố mất mặt, chỉ sợ vừa quay về thì thủ đoạn tựa sấm sét của nhà họ Cố đã giáng xuống.

“Đúng là chỉ có thể đọ lòng kiên nhẫn thôi, trước sau cũng đã bốn năm rồi.”

Hạ Hải Lâu tự giễu một câu, lại nói thêm:

“Em thì không sao cả, chỉ cảm thấy anh hơi vất vả…”

“Lời này thật không giống với lời được nói ra từ miệng em.”

Cố Trầm Chu nói.

Hạ Hải Lâu cười:

“Anh coi như đem nay em cảm động quá mức nên thành ra bất thường có được không?”

“Nói thật à?”

Cố Trầm Chu hỏi.

“Đương nhiên là nói thật rồi.”

Hạ Hải Lâu đáp.

“Thực ra anh cảm thấy em bất thường một chút thì hay hơn, cũng quen rồi.”

Cố Trầm Chu thành thực nói.

Hạ Hải Lâu:

“…”

“Được rồi, đến nhà.”

Cố Trầm Chu dừng xe lại trước cửa nhà Hạ Nam Sơn, sau khi tắt máy liền an ủi đối phương:

“Nói theo thực thế thì dù em không thể đến nhà anh, để anh đến nhà em cũng không có khác biệt gì quá lớn.”

“Sao có thể so như thế được?”

Hạ Hải Lâu lầm bầm, lúc bước xuống khỏi xe thì hơi loạng choạng, Cố Trầm Chu vội vàng chạy qua đỡ người:

“Quá chén hả?”

“Tạm ổn, em chưa say.”

Hạ Hải Lâu đáp. Hai người vừa đỡ nhau đi được mấy bước đã thấy cửa căn nhà trước mặt rộng mở, Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn cùng đi từ trong nhà ra.

Cố Trầm Chu:

“…”

Hạ Hải Lâu:

“…”

Sau một khoảng im lặng kỳ lạ, Hạ Hải Lâu lập tức đổi sắc mặt nhanh như diễn viên kịch Xuyên, nụ cười tươi rói lập tức nở rộ trên gương mặt, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn nhanh chóng bước đến:

“Bác, cháu về rồi. Bí thư Cố, bác đến nhà chơi ạ?”

Cố Tân Quân thản nhiên liếc Hạ Hải Lâu một cái, sắc mặt bình thường không khác Hạ Nam Sơn là bao.

Nhưng thái độ của Hạ Hải Lâu hiện giờ có thể nói là nhiệt tình gấp một trăm lần Hạ Nam Sơn, hắn gần như là đến sát bên cạnh Cố Tân Quân mà ân cần hỏi thăm, chỉ còn thiếu nước cúi đầu khom lưng coi mỗi một câu nói của ông là thánh chỉ mà thôi.

Cố Trầm Chu nói hai câu khách sáo với Hạ Hải Lâu liền quay sang nói với Cố Trầm Chu:

“Được rồi, về nhà.”

“Vâng, thưa cha.”

Cố Trầm Chu nói, thuận thế nhìn thoáng qua Hạ Hải Lâu liền thấy Hạ Hải Lâu giống như không hề nghe thấy lời nói của Cố Tân Quân, hắn vẫn tiếp tục giữ nguyên nụ cười tươi tắn tiễn người ra đến tận xe.

Khoảng cách chỉ có vài bước chân, Cố Trầm Chu cũng mặc kệ chiếc xe mình vẫn còn đỗ ở đây, anh trực tiếp nói với Cố Tân Quân:

“Cha, cha ngồi ghế phó lái nghỉ ngơi đi, để con lái xe.”

Cố Tân Quân ‘ừ’ một tiếng, đi vòng qua xe ngồi sang ghế phó lái.

Cố Trầm Chu ngồi vào ghế lái. Lúc khởi động xe rời khỏi căn biệt thự của Hạ Nam Sơn, anh liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu vẫn còn đứng ngoài xe một cái, lại không nhịn được liếc nhìn Cố Tân Quân ngồi bên cạnh một cái, nhưng anh không thể nhìn ra được điều gì từ vẻ mặt bình tĩnh của ông.

Quãng đường ngắn ngủi đi mất không đến năm phút đồng hồ.

Khi Cố Tân Quân và Cố Trầm Chu cùng đi vào nhà, Cố Chính Gia đang tiễn bạn gái của mình – cũng là con gái một nhà đã có quan hệ nhiều đời trong giới – ra về.

Cô bé nhỏ tuổi hơn Cố Chính Gia một chút, vừa mới qua sinh nhật hai mươi tuổi mấy hôm nhưng hai đứa gần nhưđã sắp đính hôn với nhau rồi. Cô bé tươi cười rạng rỡ bước đến chào hỏi Cố Tân Quân và Cố Trầm Chu ở đối diện, lúc đi ra bên ngoài được vài bước còn quay đầu lại vẫy tay liên tục với Cố Chính Gia đang đứng ở cửa.

Cố Chính Gia vẫn còn hơi luyến tiếc nhịn không được chạy ra, vui vẻ trò chuyện với cô bé, quãng đường có mười bước chân cũng vì vậy mà mãi không đi hết được.

Cố Tân Quân thì vừa vào nhà đã đi thẳng lên tầng trên, có vẻ như là lười không cả muốn nói chuyện với Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu thở dài một tiếng rồi đi đến thư phòng của ông nội ở tầng ba trước, định chào ông nội một tiếng. Cụ ông đang ngồi đọc sách trong phòng, thấy Cố Trầm Chu đi vào thì đầu tiên là khẽ gật đầu trước, sau đó cụ đột nhiên chỉ vào tay trái của Cố Trầm Chu:

“Đã đeo nhẫn rồi hả?”

Cố Trầm Chu sững người, lúc cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện ra mình đã quên không tháo nhẫn xuống. Mí mắt anh giật nhẹ vài cái, vội vàng giải thích:

“Ông nội…”

“Thôi thôi.”

Cụ Cố vung tay lên:

“Không cần giải thích, cháu ra ngoài đi.”

“… Ông nội ngủ ngon ạ.”

Cố Trầm Chu kìm lại lời nói đã lên đến cổ họng, lễ phép chúc ông mình ngủ ngon rồi mới xoay người đi ra ngoài. Thế nhưng ngay trước khi anh xoay người ra ngoài, cụ Cố lại lơ đãng bổ sung thêm một câu:

“Hai ngày này nhớ ở bên cha cháu nhiều hơn, sau đó xem lúc nào rảnh kêu Hạ Hải Lâu đến nhà trò chuyện đi.”

=====

Chú:

Anh hùng sở kiến lược đồng: Thành ngữ chỉ hai ý kiến tương đồng, có ý nói rằng hai người dù không bàn trước nhưng vẫn đưa ra ý kiến giống như nhau.

Truyện Chữ Hay