Đoan Mộc Nhan nụ cười trên khóe miệng vụt tắt, u ám nói: “Vương huynh thật sự không muốn lại gọi ta là Tiểu Yến ư?” (tự dưng cảm thấy, cuộc sống sau này của bạn hoàng đế sẽ mệt mỏi rồi đây:’))
Lương Cảnh dùng giọng điệu vô tội, ngạc nhiên nói: “A, ta không nhận ra, hiền …… Tiểu Yến, ngươi lưu tâm việc này ư?”
Đoan Mộc Nhan nghe y hỏi vậy, cũng không biết phải làm sao, liền thu liễm: “Chẳng qua cảm thấy có chút xa cách.”
Xa lạ một chút mới không xảy ra chuyện, thiên a. Lương Cảnh trong lòng không ngừng than thở.
Cả hai quay về khách điếm, thu dọn một ít hành lí cần thiết, sau đó liền rời khỏi.
Lương Cảnh bởi vì lấy thân phận giả, nên thừa dịp Đoan Mộc Nhan rời đi mà dặn dò ám vệ, chuẩn bị cho y một bộ y phục của khâm sai.
Y hiện tại vô cùng sầu não, đã không khước từ được, ngược lại còn tự đào một cái hố lớn cho mình lọt vào. Đoan Mộc Nhan tuy rằng dễ bảo, dường như mặc cho dày vò xoa nắn, nhưng vẫn quyết tâm đi theo y. Y cũng không biết vì sao bản thân lại không thể mở miệng kiên quyết từ chối, được ăn thì phải chết.
Hai người vẫn dùng xe ngựa thay vì đi bộ, mặc dù Đoan Mộc Nhan vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đối diện Lương Cảnh, nhưng mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể hắn không ngừng phảng phất trên mặt Lương Cảnh, y muốn tránh cũng không tránh thoát.
Nghĩ đến Đoan Mộc Nhan từ đầu đến cuối đều nói chuyện rất ôn nhu, Lương Cảnh liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Buộc phải liên tục lặp lại trong bụng, Đoan Mộc Nhan xuất thân tà giáo, võ công lại rất cao không lường được, bản thân nhất định không thể gây khó dễ cho hắn, càng không thể ở yên một chỗ làm chủ nhân của thâm cung nội viện.
Y là vua của một nước, mặc dù giang sơn yên ổn, từ nhỏ không cần phải gây chiến tranh đoạt nên bị cho rằng là một vị vua nhu nhược, thế nhưng cân nhắc quyết định quả quyết không kém phụ thân mình, y cũng hiểu rõ rằng việc kết hôn trong hoàng tộc chính là quốc gia đại sự, không thể làm càng.
Chỉ biết giả bộ vô tri vô giác, mặc dù trong lòng ngứa ngáy đến tột độ, giống như có hàng trăm con mèo cào cấu dày vò tâm tư của y, rốt cuộc cũng cầm cự được đến nơi cần đến – Chiêu Giang phủ.
Hai người vào khách điếm tìm chỗ trọ.
Đoan Mộc Nhan bảo muốn ở phòng sát vách với Lương Cảnh, như thế mới đảm bảo an toàn tuyệt đối cho y.
Trình độ võ công của hắn cao đến mức độ nào Lương Cảnh vẫn chưa nắm rõ, nhưng vẫn không dám để hắn ở sát vách, bằng không thanh âm ám vệ đi đi tới tới mà bị phát giác e rằng mọi chuyện sẽ tệ đi, liền khuyên nhủ: “Ngươi nếu ở quá gần, sẽ dễ dàng khiến người ta hoài nghi.”
Đoan Mộc Nhan dù không tình nguyện cho lắm nhưng vẫn đáp ứng.
Canh ba vắng lặng, bỗng nhiên trong gió nghe được tiếng đàn du dương, không cần đoán cũng biết là Đoan Mộc Nhan.
Lương Cảnh nhớ đến lần đầu nhìn thấy Đoan Mộc Nhan, người này trên mặt lạnh băng, nét đẹp kinh người, không nhiễm bụi trần. Cùng nhau song hành, Đoan Mộc Nhan ngoại trừ đối với y luôn cười nói, thì đối với những người khác luôn rất kiệm lời, cũng không có biểu lộ bao nhiêu thần thái.
Lúc này, Đoan Mộc Nhan nhất định là như vậy.
Rõ ràng xung quanh rực rỡ, nhưng chung quy vẫn là vô hỉ vô bi (không vui không buồn), tựa như một con búp bê sứ không biết cười.
Hữu tâm giai khổ, vô tâm tức nhạc ()
Không biết vì sao Lương cảnh lại nhớ đến một câu như vậy, nhất thời trằn trọc khó ngủ.
Hôm sau xuống lầu, Lương Cảnh hai mắt đều thâm đen như gấu trúc.
Đoan Mộc Nhan đang bưng một bát cháo, ngay ngắn ngồi chờ, thấy thế thì kinh ngạc, ân cần hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Sau một đêm nghe hết《Hán Quảng》() Lương Cảnh cười nhạo nói: “Tiểu Yến canh ba không ngủ, ta lo lắng không ai có thể hiểu được ý nghĩa, nên chỉ biết thức cùng một đêm.”
“A…. Sau này sẽ không thế nữa.” Đoan Mộc Nhan lập tức đỏ mặt, ngữ điệu đầy sự áy náy.
Hắn hôm nay cũng không vấn tóc, chỉ dùng một miếng vải lụa hoa văn màu xanh nhạt cột hờ, tóc dài đen nhánh điểm thêm màu xanh nhạt của miếng lụa, theo động tác cúi đầu nhẹ nhàng phất động, đẹp đẽ đến cảm động lòng người. Lương Cảnh biết rằng hắn làm như thế vì muốn thu hút y, nhưng vẫn là không tự chủ được mà chăm chú nhìn lâu hơn.
“Tiểu Yến hôm nay……”
Đoan Mộc Nhan ngẩng đầu lên nhìn y: “Ân?”
Lương Cảnh do dự: “……. Không có gì.”
Đoan Mộc Nhan thất vọng cụp mắt.
Lương Cảnh kiềm nén kích động muốn an ủi, vừa uống cháo vừa nghĩ, Đoan Mộc Nhan nếu không phải là Ma Giáo Giáo chủ……
Thiên a, dù cho có đổi lại Đoan Mộc Nhan là hoàng đế, y là Ma Giáo Giáo chủ, thì cũng chả đâu vào đâu a.
Giang sơn và mỹ nhân vì sao không thể có trọn vẹn cả hai chứ.
Hôm nay y muốn đi nha môn tri phủ dạo một vòng, ám vệ đương nhiên trong bóng tối mà hộ giá, Đoan Mộc Nhan cũng phải lặng lẽ bảo vệ, không biết hai người này có hay không mà xui xẻo va vào nhau.
Vạn nhất tình cảnh này xảy ra thật, thì phải làm sao để giải thích đây…
—————-
() Hữu tâm giai khổ, vô tâm tức nhạc: có tâm thì đau khổ, vô tâm có khi lại hạnh phúc.
() Nguyên văn là vầy “听了一夜 《 汉广 》”, ta nghĩ là tên bản nhạc mà Đoan Mộc Nhan gảy đàn.