Trấm Chi Mị

chương 19: bạn gái xinh đẹp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Cún

“Trợ lí Sầm, gần đây có nhà hàng nào thích hợp mời phụ nữ đi ăn không? Yên tĩnh, ít người và kín đáo một chút.” Thẩm Lục Gia ngừng công việc trên tay, hỏi trợ lí.

Sầm Ngạn đang bị bảng số liệu xoay vòng đến hoa mắt nhất thời như con thỏ chạy bằng điện được cài đặt Kim Bá Vương (), ngẩng mặt lên nhìn ông chủ lớn với ánh mắt nóng bỏng: “Tổng giám đốc Thẩm, là phụ nữ trẻ tuổi sao?”

Thẩm Lục Gia “Ừ” một tiếng.

Lòng bát quái của Sầm Ngạn lập tức được tiếp đầy máu sống lại, Tổng giám đốc Thẩm nhất định là mời Giám đốc Ngũ nha, rốt cuộc cũng đã thông suốt rồi, đợi đến lúc Tổng giám đốc Thẩm anh giải quyết xong chuyện lớn trong đời cũng có thể để cho tôi yêu đương rồi chứ? Nghĩ tới đây, Sầm Ngạn chút nữa lệ nóng doanh tròng ( Cún: bạn này ngố quá ta ơi, hí hí^^!)

“Trên đường Liễu Hồ có một nhà hàng gia đình Pháp, tên là Dunkerque, tôi nghĩ nơi đó cũng không tệ.” Sầm Ngạn nghĩ Giám đốc Ngũ là học sinh du học Pháp trở về, đi nhà hàng đó ăn cơm nhất định sẽ làm Giám đốc Ngũ cảm thấy Tổng giám đốc Thẩm nhà chúng ta khéo hiểu lòng người.

“Vậy cậu giúp tôi đặt một bàn ở đó, thời gian là sáu giờ rưỡi tối. Thuận tiện giúp tôi tìm đường đi gần nhất từ công ty đến nhà hàng Dunkerque.”

“Được, tôi sẽ làm.”

Tiết Lâm Lộ ở phòng ngoài nhìn sư huynh của mình đường làm quan rộng mở xử lí chuyện của Tổng giám đốc, sau đó đi hai bước, lại lộn trở lại trước mặt cô, cười híp mắt nói: “Học muội à, Hội thanh tra tài chính tháng này sẽ đến kỳ tiến hành kiểm tra mức độ nguy hiểm của doanh nghiệp mua bán bất động sản, Thịnh thị chúng ta cũng ở trong danh sách bi kiểm tra. Em hãy đưa bản “Báo cáo đánh giá thị trường tài chính Lận Xuyên và doanh nghiệp mua bán bất động sản” cho Giám đốc Ngũ bộ phận quan hệ xã hội, vài ngày nữa còn có thể đi ăn bữa cơm rau dưa với tổ thanh tra. Mong cô ấy chuẩn bị sẵn sàng.”

Tiết Tâm Lộ gật đầu không ngừng, lại nói cô đã sớm say mê Giám đốc Ngũ mới tới này,đàn tiếc công việc của cô đều ở dưới mí mắt của ông chủ, chưa bao giờ dám tùy ý chuồn mất, cho nên vẫn chưa bao giờ nhìn thấy. Cầm túi tài liệu, cô vui mừng đi đến bộ phận quan hệ xã hội.

Tất nhiên là Ngũ Mị có phòng làm việc riêng, gập đầu ngón tay gõ cửa hai tiếng, Tiết Tâm Lộ cất giọng nói: “Giám đốc Ngũ, tôi là thư kí của Tổng giám đốc Tiết Tâm Lộ, trợ lí Sầm bảo tôi đưa tài liệu tới cho ngài.”

Bên trong phòng làm việc, Ngũ Mị thầm kêu không ổn, Tiết Tâm Lộ không phải là cô gái lần trước cô mạo danh Nguyễn Nguyễn kí tên sao? Chỉ nói dối trong lúc vô ý mà thôi, không ngờ báo ứng đã tới rồi T___T. Tuy nói thư kí chỉ là một chức vụ thấp cổ bé họng, nhưng dù sao có thể đạt được vị trí này ở Thịnh thị thì cũng không phải dễ dàng đắc tội được.

Bước nhanh đi mở cửa, Ngũ Mị cười quyến rũ, thân thiết nói: “Thư kí Tiết, mời vào.”

Quả nhiên, vẻ mặt Tiết Tâm Lộ mê mang nhìn cô: “Tổng biên tập Nguyễn.”

Vẻ mặt Ngũ Mị hối hận kéo tay cô, “Thư kí Tiết, thật xin lỗi, lần trước là tôi sợ bị ngăn bên ngoài, không thể hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn, nên mới giả mạo Toonge biên tập Nguyễn.”

“Không có gì. Không có gì.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Tiết Tâm Lộ vẫn có mấy phần không vui. Mệt cho cô ở nhà còn thờ laptop được kí tên như Quan Âm Bồ Tát, chỉ còn thiếu mỗi ngày đốt ba cây hương, làm nửa ngày, thì ra là đồ giả mạo.

Nm làm sao mà không nhìn ra suy nghĩ của cô gái nhỏ mới ra đời này chứ, cô cười híp măt nói: “Thư kí Tiết không bận thì ngồi ở chỗ tôi chơi một lát, đúng lúc Tổng bien tập Nguyễn hẹn tôi tối nay ăn cơm, đợi cô ấy tới tôi sẽ bảo cô ấy kí tên cho cô nhé.”

Lần này hai mắt Tiết Tâm Lộ lập tức phát sáng, thân thể vô thức dựa sâu vào sô-fa thêm mấy phần.

“Có thật không? Tổng biên tập Nguyễn sẽ qua đây sao? Gd Ngũ, quan hệ của cô với Tổng biên tập Nguyễn thật tốt, thật hâm mộ nha.” Trong ánh mắt Tiết Tâm Lộ ứa ra hai trái tim hồng, “Giám đốc Ngũ cố nhìn giúp tôi một chút bộ dạng hôm nay của tôi thế nào? Có lọt vào mắt của Tổng biên tập Nguyễn được không?”

Răng hàm của Ngũ Mị bắt đầu thấy ngứa, cô học về truyền thông, cũng hiểu rất rõ về hình thức hoạt động của Fashion Magazine, theo cô, các biên tập của Fashion Magazine cũng không khác lắm với mấy người bán thuốc tăng lực ở cổ đại, về phần những nam nam nữ nữ tôn sùng những cách phối hợp màu sắc tự cho là đúng trong Fashion Magazine làm khuôn vàng thước ngọc kia chính là một đám ngu xuẩn bị bán còn giúp người ta đếm tiền ( em phục chị, ước gì bé Lộ Lộ nghe được nỗi lòng của chị ~~~~). Cô giật giật khóe miện cứng dờ, ba phải nói: “Thư kí Tiết hôm nay mặc váy đen phối hợp với thắt lưng màu trắng rất có cảm giác “ngọc thụ lâm phong”.”

Ttl bỗng chốc như tìm được tri kỉ, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về cách phối đồ mình tâm đắc.

Dưới đáy lòng Ngũ Mị gào thét: thư kí Tiết, cô chưa từng nghe qua một câu nói sao “Phụ nữ làn da trắng, hãy mặc đồ đen”, da của cô là màu vàng, không thích hợp mặc đồ đen aaaaaaa

Lời editor: Cô giáo Ngũ a, cô cũng có ngày hôm nay sao hắc hắc hắc ~~~

() Kim Bá Vương: là tên một bảo vật trong game online, mình cũng chả biết mô tê gì hiuhiu

Đã sửa bởi cún sì tel lar lúc .., :.

ta lại ngoi lên rồi đây, xong ta lại lặn hiuhiu

giờ ta bận quá, ngày mai ohair thi liền môn mà ngoi lên post truyện cho các nàng đây, ai thương ta hôn???

giờ thì chưa được nhưng hứa là sau khi thi xong ta sẽ post truyện đều hơn nhé!!!

bầy giờ thì ăn thôi nào.... chu cha mẹ ơi, chương này dài quá thể tới mười mấy trang word T.T

à, hàng nóng hổi, vừa edit xong nên có lỗi gì các nàng báo ta với nhé, ta sẽ sửa :)

“Tôi đi toilet một chút.” Ngũ Mị quyết đoán dùng cớ đi vệ sinh chạy trốn (ha~~~)

Trong toilet, Ngũ Mị lập tức gọi điện thoại cho Nguyễn Nguyên.

“Tớ biết cậu đã trở về từ Mĩ rồi, đừng mơ tưởng nói với mình cậu không ở trong nước. Bây giờ mời Tổng biên tập Nguyễn trong vòng nửa giờ chạy tới phòng tầng cao ốc Thịnh thị, tớ chờ cậu đến tương trợ.”

Nguyễn Nguyên thật sự muốn nổi điên, “Làm ơn đi, tớ đang xem xét lại bản thảo á, xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cậu bị Tổng giám đốc Thịnh thị bắt lại hả?”

“Nói vớ vẩn.” Ngũ Mị liếc mắt xem thường, “Tớ lừa gạt một fan hâm mộ ngu ngốc của cậu, giờ cậu phải lộ diện để bồi thường lại cho cô ấy.”

“FUCK YOU! Chuyện giả danh lừa gạt như vật mà cậu cũng làm được!” Nguyễn Nguyên dường như muốn mắng to.

Ngũ Mị cười khinh miệt: “Fuck me? Cậu không thỏa mãn được tớ, tớ thích mang theo dây thắt lưng nữa.”

“Nếu bây giờ cậu ở trước mặt tớ, tớ nhất định sẽ tử hình cậu ngay tại chỗ.” Nguyễn Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.

Ngũ Mị lười biếng cười cười: “Vậy cậu nhớ mượn bộ vị nào đó của Tần Tĩnh nhà cậu nhé. Buổi tối mời cậu ăn cơm__ nhà hàng Dunkerque.” Nói xong liền cuos điện thoại.

Cây bút trong tay Nguyễn Nguyên bị bẽ gãy thành ba khúc, cmn, Dunkerque là sản nghiệp nhà họ Nguyễn được không hả, ở nhà hàng của mình mời mình ăn cơm, thật sự cho rằng mình không dám lấy tiền của cô ấy hay sao chứ, aaaaa……

Phụ tá há miệng run rẩy lùi một bước, Tổng biên tập lại là loại phụ nữ quái gở, thật đáng sợ.

“Sửa lại lịch trình làm việc buổi tối tôi đã phân phó đi.” Nguyễn Nguyên cầm túi xách lên, mang kính râm cỡ lớn, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng làm việc.

Chỉ chốc lát sau, phụ tá khiếp sợ nhìn xuống phía dưới từ cửa sổ, Tổng biên tập Nguyễn quả nhiên chạy chiếc xe Mercedes-Benz G màu trắng khí phách vô cùng kia, lao nhanh vun vút.

Đến Thịnh thị, cô nhân viên lễ tân vừa muốn mở miệng xác nhận lịch hẹn trước, cô gái mang kính râm đã đi xa, lắc mình vào thang máy.

Thật mạnh mẽ… Cô nhân viên lễ tân trợn mắt há mồm.

Ra khỏi thang máy, Nguyễn Nguyên nhanh chân đi đến phòng PR. Trước khi vào cửa cô mới bất chợt nghĩ tới một vấn đề: sao Ngũ Mị lại ở đây, bây giờ cô ấy phải đang giảng bài ở học viện ngoại ngữ chứ?

Ngũ Mị đã sớm đứng dựa vào cửa, nhìn Nguyễn Nguyên, liền thân mật thắm thiết đi tới nắm cánh tay của cô, kéo cô vào phòng làm việc, giới thiệu với Tiết Tâm Lộ đang ngồi trên ghế sa-lon: “Tổng biên tập Nguyễn, đây là một fan hâm mộ trung thành của cậu, cô Tiết Tâm Lộ.”

Nguyễn Nguyên vẫn mang kính râm, thản nhiên đưa tay ra, nói với Tiết Tâm Lộ: “Cô Tiết, chào cô.”

Tiết Tâm Lộ thụ sủng nhược kinh (được chiều mà sợ, tớ thấy để vậy hay hơn ^^!) nhìn cô gái cao gầy trước mắt: tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng một bàn tay, mặc một bộ áo liền quần không tay màu xanh nhạt, trên cổ thon dài mang dây chuyền vàng với viên ngọc thạch turquoise đang rũ xuống, trên chân là đôi giày cao gót mõm cá màu xanh Khổng Tước (chắc là đôi giày hở mũi chân mà xanh ngọc như chim Khổng Tước ý, huhu, ta dốt đặc miêu tả T___T), bên ngoài là cánh tay màu mật ong xinh đẹp chói mắt.

Cả người thần tượng vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của cô, lại đem đến một vẻ đẹp phong tình khác. Gương mặt Tiết Tâm Lộ nóng lên, run rẩy cầm tay Nguyễn Nguyên, dường như không muốn buông tay, ngoài dự đoán của mọi người, tay của thần tượng không hề mềm mại nhẵn nhụi như trong tưởng tượng của cô, mà ở trong lòng bàn tay hình như còn có vết chai.

Lông mày đen đặc của Nguyễn Nguyên hơi nhíu lại, Tiết Tâm Lộ lập tức buông lỏng tay ra.

NNgũ Mị lấy ra một quyển “Lang sắc”, cười híp mắt lật tới phần chủ biên giao nhiệm vụ, lại đưa tới một cây bút lông đã mở nắp.

Nguyễn Nguyên im lặng nhận lấy bút, cúi đầu dứt khoát viết lên trên bản in bằng đồng “Chúc cô Tiết Tâm Lộ mãi mãi tươi trẻ. Nguyễn Nguyên.”

Tiết Tâm Lộ nhìn vào nơi cái kình hơi trượt xuống, mơ hồ thấy được Tổng biên tập Nguyễn có một đôi mắt dài, thâm thúy mà sâu thẳm, không giống người Châu Á lắm. Đang ngây người, Nguyễn Nguyên đã khép lại trang sách, đưa cho cô.

Ngàn lần cám ơn nhận lấy bằng cả hai tay, lúc này Tiết Tâm Lộ mới nhớ mình đã rời cương vị công tác được bốn mươi lăm phút rồi. Sau khi nói cảm ơn liền ba chân bốn cẳng chạy về văn phòng.

Sầm Ngạn thấy cô liền không khách khí búng xuống cái ót của cô, hạ giọng nói: “May mà hôm nay Tổng giám đốc Thẩm hẹn ước cùng người đẹp, không có thời gian tính toán với em, không thì cẩn thận da của em đấy.”

Lúc này Tiết Tâm Lộ mới thấy căng thẳng: “Đàn anh, Tổng giám đốc Thẩm phát hiện em trốn việc hay sao ạ?”

“Ừ, anh nói với cậu ấy em bị tiêu chảy, đi toilet.”

Tiết Tâm Lộ quả thực khóc không ra nước mắt, đàn anh à, anh không thể bôi nhọ hình tượng của em như thế chứ…

Ngũ Mị không biết đã ngồi vào chỗ của mình từ lúc nào, đang xem bài báo cáo Tiết Tâm Lộ đưa đến. Nguyễn Nguyên tựa dọc theo bàn làm việc, không nhịn được gõ gõ bàn: “Sao cậu lại chạy đến Thịnh thị rồi hả?”

Đuôi lông mày Ngũ Mị khẽ nhếch, cười đến phong tao vạn chủng (tao nhã mê người hehe): “Cậu có thể từ một phóng viên nhiệt huyết của Chiến Địa đổi nghè thành nữ ma đầu thời trang, tớ lại không thể đổi nghề từ giáo sư nghèo thành cô gái ngành PR được à?”

Nguyễn Nguyên nâng kính râm lên, hừ lạnh một tiếng: “Đừng bày trò, tớ dám đánh cuộc lúc này cậu ý nghĩ xấu đầy mình đang đảo lộn tùm lum đấy. Đi thôi, cậu đã nói mời mình ăn cơm.”

Ngũ Mị thờ ơ nhún vai, cầm lấy túi xách, đi xuống lầu cùng Nguyễn Nguyên.

Đến bãi đỗ xe, Ngũ Mị nhìn thoáng qua chiếc Mercedes-Benz G của Nguyễn Nguyên, khinh thường nói: “Chiếc xe thô như vậy cũng chỉ có cậu mới chạy được.”

Nguyễn Nguyên sẵng giọng nói: “Không dám nhận, xe của tớ có thô đi nữa cũng không thể so với

“Cậu nhìn cái đầu xe của cậu kìa, trông giống như tiểu JJ bị lộ ra khỏi quần lót vậy (ách…)” Ngũ Mị trả lời lại một cách mỉa mai.

“Tớ chưa từng thấy qua thứ kia nha, cũng không biết nó lớn lên có hình dạng như nào. Xem ra cậu có kinh nghiệm quá nhỉ.”

……..ta là phân cách tuyến trên đường chạy đến nhà hàng……

Hai người dường như là đấu khẩu suốt quãng đường đến Dunkerque.

Quản lý nhà hàng Dunkerque nhìn thấy hai người, liền tiến lên đón.

Ngón tay của Nguyễn Nguyên chỉ vào Ngũ Mị, “Hôm nay không cần khách sáo với cô ấy, để cho cô ấy bán mình trả nợ.”

Quản lý khó xử xoa xoa hai tay, “Cô chủ, cô quên rồi à, cậu cả đã chuyển giao cổ phần của cậu ấy cho cô Ngũ, cô Ngũ cũng là cổ đông của Dunkerque.”

“Tên Nguyễn Hàm ngu ngốc kia!” Nguyễn Nguyên giận đùng đùng ngồi vào một phòng ngăn nhỏ, bỏi vì động tác quá mạnh, suýt chút nữa xô ngã bình phong ngăn cách.

Trên mặt Ngũ Mị đầy ý cười quyến rũ ngồi vào bàn đối diện Nguyễn Nguyên. Vừa mới nâng má định nói chuyện liền thấy Thẩm Lục Gia cùng Yến Tu Minh cùng nhau đi tới. Vì vậy ý cười trên môi cô trở nên thâm thúy.

Nguyễn Nguyên nhìn thấy cũng phải sợ hãi, vì vậy quay đầu lại, đúng lúc thấy Thẩm Lục Gia kéo ghế ra cho Yến Tu Minh.

“Công chúa múa ba-lê hẹn hò cùng Thẩm Lục Gia?” Nguyễn Nguyên có chút nghi ngờ.

“Tin tức có giá trị thị trường như vậy sao lại không chụp hình? Chắc chắn là tin giật gân đấy.” Ngũ Mị cười quyến rũ, tuyệt đối không có ý tốt.

Nguyễn Nguyên lắc đầu một cái: “Thẩm Lục Gia là một chính nhân quân tử, tớ không muốn đắc tội với hắn. Huống chi qua một thời gian nữa, chúng tớ phải viết một bài về Yến Tu Minh, không cần phải gây hiềm khích với người ta.”

Ngũ Mị như nghĩ đến điều gì, vuốt ngón giữa của mình, “Có lẽ công chúa của chúng ta còn ước chuyện này bị lộ ra ấy chứ.”

“Cậu với Yến Tu Minh hình như không có quan hệ gì? Chẳng lẽ là vì Thẩm Lục Gia?” Nguyễn Nguyên thào mắt kính xuống, ánh mắt sáng quắc.

Ngũ Mị mở hai tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Công chúa là thần tượng của tớ nha, tớ còn muốn bảo cậu ngày nào phỏng vấn nhớ cho tớ biết, tớ sẽ giả làm trợ lí của cậu đến nha.”

Ánh mắt của Nguyễn Nguyên băn khoăn dò xét từ trong ra ngoài mặt của cô n lần, Ngũ Mị mỉm cười, để mặc cô ấy quan sát.

Tác giả có lời muốn nói: Ngũ mỹ nhân a, rốt cục cô muốn làm gì đây….. Tôi cũng đảo Phuket (cái này thì mình chả biết bà tác giả muốn nói gì, hiuhiu, ta không biết tiếng Bông )

Truyện Chữ Hay