Trâm 4: Chim Liền Cánh

chương 14-2: cửa cung năm ấy (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đại sư nọ vào không lâu sau thì các hoàng tử cũng được triệu vào. Lão đang đợi thì các hoạn quan nói không cần nữa, nên lão đành ra về. Cung Đại Minh rộng thật đấy, lão được một hoạn quan già dẫn ra ngoài, vừa đi vừa ngắm các cung điện xung quanh, khi tới cửa cung thì thấy Chi Vĩ đã đứng đó đợi sẵn, trò chuyện mấy câu lại thấy có người đưa đồ đến, nói là bệ hạ ban thưởng.” Trương Vĩ Ích phấn khởi kể, “Không nhắc đến vàng lụa được thưởng, chỉ nói riêng bức tranh thôi. Thực không ngờ bệ hạ vừa tỉnh lại đã chính tay vẽ tặng lão một bức tranh, đúng là mừng không gì bằng, Chi Vĩ cũng nói, mình ở trong cung làm ngự y bấy nhiêu năm, chưa từng thấy ai được vinh hạnh đến vậy... Đáng tiếc, đáng tiếc lão vừa nhận lấy bức tranh thì nghe thấy đằng sau có người chạy đến cao giọng truyền báo với tất cả mọi người tin bệ hạ băng hà... Ôi!”

Chu Tử Tần định hỏi kỹ trông tiên đế thế nào thì Hoàng Tử Hà đã đưa mắt ra hiệu, bấy giờ mới sực nhớ ra mục đích đến thăm, lòng lại nặng trĩu, lặng lẽ nhìn cô. Hoàng Tử Hà hiểu ý gã, đành lên tiếng trước: “Trương lão bá, người sống hết đời cũng như cây cỏ qua mùa thu, rốt cuộc chỉ như vậy mà thôi... Xin đừng quá bi thương.”

“Tiên đế qua đời mười mấy năm rồi, lão còn buồn gì chứ?” Trương Vĩ Ích nghe cô nói cũng không mấy để tâm, sau đó sực nhớ ra, hỏi lại: “Hai vị hôm nay đến tìm Hàng Anh ư? Nó đi về không có giờ giấc cố định, hay là các vị đến phủ Quỳ tìm xem?”

“Không... không phải, thực ra hôm nay chúng cháu đến muốn nói với lão bá...” Thấy Chu Tử Tần lắp bắp, Hoàng Tử Hà đưa mắt ra hiệu cho gã theo mình ra bên cạnh, hỏi khẽ: “Hay là... Chúng ta cứ giấu đi, đợi Trương lão bá khỏe hơn rồi nói?”

Chu Tử Tần do dự: “Nhưng chẳng bao lâu nữa người của Đại Lý Tự sẽ đến, cô nghĩ có giấu nổi không?”

Hoàng Tử Hà nhíu mày, chưa kịp đáp chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rầm rầm rất mạnh tay: “Có ai không? Có ai ở nhà không?” Trương Vĩ Ích lên tiếng đáp, rồi xăm xắn ra mở cổng.

Hoàng Tử Hà giơ tay vội ngăn ông ta lại, quay đầu gọi với vào trong: “Tích Thúy cô nương mau lên gác trước đi.”

Tích Thúy trong nhà vâng dạ, hối hả lên gác.

Trương Vĩ Ích ngạc nhiên hỏi: “Sao thế? Hàng xóm cạnh nhà cũng thường sang đây mà, họ không xộc vào nhà trong đâu.”

Hoàng Tử Hà cuống lên, run giọng đáp: “Trương lão bá... con người ta vốn không thể vãn hồi việc sống chết, lão bá nhất định phải nghĩ thoáng ra...”

Trương Vĩ Ích nghi hoặc nhìn cô, chưa hiểu cô nói gì, giơ tay mở cổng.

Hai tiểu lại đứng trước cổng, vừa trông thấy ông lão liền hỏi ngay: “Lão là người nhà Trương Hành Anh ư?”

Trương Vĩ Ích gật đầu hỏi gặng: “Hàng Anh nhà tôi... làm sao vậy?” “Hắn chết rồi, giờ đang quàn tại nghĩa địa phía Nam thành, lão đến điểm chỉ nhận xác đi?”

Giọng điệu của kẻ làm việc công, chỉ nói chỏng lỏn mấy câu. Ông lão chưa định thần, cứ đứng sững ra trước cửa, đờ đẫn nhìn họ, quên cả nhận lấy tập hồ sơ họ đưa: “Gì cơ?”

Hai tiểu lại nhét hồ sơ vào tay ông lão, gắt gỏng đáp: “Nghĩa địa thành Nam, trong vòng hai ngày, lão hoặc người nào đó trong nhà mau đến nhận xác đi, chúng ta còn đang đợi để kết án.”

Mặt Trương Vĩ Ích xám ngoét, cắt không ra giọt máu. Hai người kia thấy vậy cũng lấy làm ái ngại, bèn nhòm vào trong hỏi: “Trong nhà lão trượng còn ai không? Hồ sơ đã đưa đến rồi, lão nhớ đến sớm đấy, chúng ta đi trước đây.”

Ông lão vẫn đứng chôn chân tại chỗ bất động, lẩm bẩm hỏi: “Sao... sao lại chết được?” “Hắn giết người giá họa, rắp tâm hãm hại người khác. Sau khi sự việc bại lộ thì sợ tội tự vẫn. Tóm lại chẳng phải kết cục tử tế gì, lão mau đến nhận xác đi.”

Dứt lời, hai tiểu lại quay lưng đi thẳng. Bên ngoài cổng đã thấy một đám người xúm xít túm tụm, nghe thấy tội danh của Trương Hàng Anh thì lũ lượt chỉ trỏ vào nhà họ Trương, nghi hoặc không thôi.

Hoàng Tử Hà thấy lắm người nhiều điều tiếng, bèn khép cổng lại, rồi đỡ lấy ông lão, cuống quýt gọi: “Trương lão bá... lão bá...”

Chưa dứt câu, thân hình ông lão đã đổ rạp xuống. Hoàng Tử Hà dù sao cũng là nữ, nhất thời không giữ nỗi đành ôm lấy ông lão, cả người đập vào cánh cửa đằng sau, nghe “cộp” một tiếng.

Chu Tử Tần hớt hải chạy đến đỡ họ, thì thấy Trương Vĩ Ích chỉ hít vào mà không có thở ra. Tích Thúy nhìn qua ô cửa sổ trên gác, chứng kiến hết tình hình, lúc này liêu xiêu chạy xuống, khóc đến nghẹt cả thở, cứ quỳ xuống đất ôm cánh tay ông lão nấc lên.

Hoàng Tử Hà lặng lẽ đứng dậy, thấy vai đau buốt, rõ ràng cú va đập vừa rồi quá mạnh, nhưng cũng đành ôm vai đứng yên đó.

Thấy Tích Thúy đã khóc đến sắp ngất lịm đi, Chu Tử Tần phát hoảng, vội an ủi: “Lữ cô nương, đừng quá đau lòng, chuyện này... chuyện này cũng không còn cách nào...” Vừa nói, gã vừa thận trọng rút tờ giấy trong tay Trương Vĩ Ích ra, nào ngờ ông lão nắm chặt lấy nó, không sao rút ra được. Thấy Tích Thúy khóc đến đứt hơi, gã vội giơ tay che tờ giấy, rồi đưa mắt cho Hoàng Tử Hà.

Hoàng Tử Hà nén đau quỳ xuống, toan lấy vạt áo che đi, nào ngờ Tích Thúy cũng phủ phục xuống, nắm chặt lấy tay ông lão, trông thấy tờ giấy bèn hỏi: “Đây là... Trương nhị ca mất rồi ư?”

Hoàng Tử Hà biết Tích Thúy đã nghe thấy lúc ở trên gác, đành gật đầu nói khẽ: “Phải...”

“Tôi biết mà... Từ ngày huynh ấy chuẩn bị viên sáp độc, tôi đã biết huynh ấy sẽ giống như cha...” Tích Thúy lẩm bẩm, rồi từ từ buông tay lão Trương ra. Nàng muốn đỡ ông lão dậy, song người nhỏ sức yếu, làm sao đỡ nổi.

“Để ta.” Chu Tử Tần bế thốc Trương Vĩ Ích lên, đưa vào nhà. Hoàng Tử Hà bắt mạch, thấy mạch tượng tuy yếu, nhưng vẫn ổn định, mới hơi yên lòng: “Bá phụ đau buồn quá đấy thôi, nghỉ ngơi một lát là được.”

Tích Thúy thẫn thờ nhìn ông lão, không nói không rằng.

Chu Tử Tần ngập ngừng mãi, cuối cùng cũng hỏi: “Lúc trước ở trong ngõ, có phải cô viết chữ "trốn" không?”

Tích Thúy gật đầu, mắt đỏ hoe, đờ đẫn đáp: “Từ Thục trở về, tôi đã thấy Trương nhị ca hơi khang khác. Huynh ấy suốt ngày buồn bã, có khi cứ ngồi thẫn thờ trong sân một mình suốt đêm, tôi khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng; huynh ấy tìm thấy mấy viên sáp độc từ chỗ cha tôi, lén lút giấu đi; huynh ấy... còn dẫn tôi ra ngoài lấy tôi làm yểm hộ, lén lút gặp mặt một thiếu niên.”

Chu Tử Tần ngạc nhiên hỏi: “Thiếu niên á? Huynh ấy nói chuyện với một tiểu huynh đệ mấy câu, có gì mà cô lo lắng?”

“Vì... tôi nghe thiếu niên đó nói, công công muốn Hoàng Tử Hà đừng làm vướng chân nữa.”

Kể đến đây, Tích Thúy lại bưng mặt khóc nức lên, “Tôi biết Hoàng Tử Hà là Dương công công... nhưng tôi không biết phải làm sao nữa, Hàng Anh muốn giết cô ấy, nhưng tôi vẫn nhớ Dương công công từng ghé tai bảo tôi trốn đi, nhờ thế tôi mới giữ được tính mạng... Bởi vậy tôi nghĩ, bởi vậy tôi nghĩ, nhất định tôi cũng phải trả lại cho cô ấy chữ "trốn" này...”

Hoàng Tử Hà đã cải trang, dung mạo khác hẳn mọi khi, nghe nàng nói vậy cũng thấy chua xót, vội ngoảnh đi đáp khẽ: “Hoàng Tử Hà cô ấy... sẽ rất biết ơn tấm lòng của Lữ cô nương.” Chu Tử Tần thở dài, lại hỏi: “Vậy, cô có biết tên thiếu niên nọ không? Rốt cuộc là kẻ nào sai Trương nhị ca giết Hoàng Tử Hà?”

Tôi không biết, thiếu niên đó rất tuấn tú, nói ra những lời tàn nhẫn như vậy mà vẫn thản nhiên cắn hạt dưa, không buồn chớp mắt... Tôi rất sợ, bèn bảo Trương nhị ca không được làm thế, nhưng huynh ấy chỉ nhìn lãng đi nói, muội không hiểu đâu...”

Trong phòng lặng phắc, chỉ có tiếng thổn thức yếu ớt của Tích Thúy, nghe càng thêm phần thê lương: “Tôi không hiểu nổi... Mấy người hồi ấy ngồi trong sân cười nói ăn bánh cổ lâu tôi làm, chẳng lẽ không phải bạn bè ư? Sao chớp mắt đã rơi vào cảnh này...”

Chu Tử Tần định an ủi mấy câu, nhưng môi đã run lên bần bật, mắt ầng ậng nước, không thốt nổi một chữ.

Hoàng Tử Hà cũng chỉ biết im lặng, vỗ nhẹ vào vai Tích Thúy.

Tích Thúy lẩm bẩm: “Giờ đây, cha chết, Trương nhị ca cũng chết rồi, tôi phải làm sao đây...” Hoàng Tử Hà phát hoảng, vội khuyên ngăn: “Lữ cô nương xin đừng nghĩ quẩn! Trương nhị ca vừa qua đời... Trương lão bá lại phát bệnh, cô... nhất định phải bảo trọng, tự chăm sóc mình cho tốt, để còn chăm sóc Trương lão bá!”

Tích Thúy mặt xám ngoét như tro tàn, thõng tay nhìn Trương Vĩ Ích nằm ở đó, nước mắt như mưa, hồi lâu mới nhắm nghiền mắt lại, chậm rãi gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Hoàng Tử Hà chẳng hiểu nàng có ý gì, nhưng giờ tâm trí cô cũng rối, bèn bảo Chu Tử Tần đến chợ Tây tìm Trương Hàng Vĩ, rồi dặn đi dặn lại Tích Thúy phải bảo trọng bản thân, chăm sóc cho lão Trương, đợi anh trai chị dâu Trương Hàng Anh trở về, lại đinh ninh dặn họ phải để mắt đến Tích Thúy.

Vợ chồng Trương Hàng Vĩ hết sức đau lòng, nhưng Trương Hàng Vĩ vẫn vội vã đến nghĩa địa thành Nam nhận xác, còn vợ y kéo Tích Thúy xuống bếp cùng quạt lửa sắc thuốc, không rời nàng một khắc. Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần thấy vậy mới yên lòng, bèn cáo từ ra về.

Dọc đường về, cả hai đều lặng thinh, ngay Chu Tử Tần cũng chẳng nói nửa lời, cứ cắm đầu đi thẳng. Đến ngã ba đường, mỗi người một ngã, Hoàng Tử Hà ngẩng đầu lên mới thấy mặt Chu Tử Tần đầy vệt nước mắt.

Cô định an ủi gã mấy câu, nhưng lại thấy mặt mình lành lạnh, đành lặng lẽ quay người đi về phường Vĩnh Xương. Đến một góc tường sấp bóng vắng vẻ, thấy hai chân đã mềm nhũn ra, không chống chịu nỗi nữa, cô mới dựa vào tường, gắng bình ổn lại hơi thở.

Hoàng Tử Hà giơ tay lên bưng mặt, lau đi dòng lệ đã gần khô. Trong góc tối sấp bóng, bức tường gạch sau lưng lạnh buốt, gió bấc như dao cứa vào cặp mắt ướt nhoèn của cô, đau đến nỗi tưởng chừng không trông rõ được cảnh tượng trước mặt nữa.

Chẳng biết bao lâu sau, cô mới bình ổn được hơi thở, lê bước nặng nhọc trở về nhà họ Vương.

Trên khoảnh sân bên ngoài bức chiếu bích, một thiếu niên đang ngồi cắn hạt dưa sưởi nắng. Gương mặt thanh tú ôn hòa giấu trong lớp áo lông xù lên, dưới ánh dương càng toát lên vẻ non nớt.

Chính là gã thiếu niên bại hoại cô từng gặp khi đến chỗ Vương Tông Thực.

Hoàng Tử Hà đứng trong bóng cửa nhìn gã, cảm thấy lạnh từ xương tủy lạnh ra, khiến cô sởn cả gai ốc.

Thiếu niên nọ cũng trông thấy cô, bèn thong thả phủi vỏ hạt dưa trên người, đứng dậy nói: “Hoàng tiểu thư, Vương công công đợi đã lâu rồi.”

Dọc hành lang nuôi vô số cá, vòi nước ấm chảy ngầm bên trong giúp bầy cá vẫn bơi lội được như thường, những chiếc vảy vàng vảy hồng lấp loáng dưới làn nước, phản chiếu thành đủ thứ ánh sáng kỳ lạ.

Những thứ ánh sáng ấy phủ lên mặt Vương Tông Thực, khiến gương mặt trắng tái của y càng khó dò đoán. Nghe tiếng chân cô, y chậm rãi ngoái lại nhìn.

Mãi tới khi y bước ra khỏi hành lang, gương mặt hiện ra dưới ánh mặt trời, Hoàng Tử Hà mới thấy mình thở phào, hòn đá đè nặng trong tim đến nghẹt thở dường như cũng nhẹ bớt phần nào.

Vương Tông Thực đi thẳng về phía cô, nụ cười nhạt đến mức gần như không thể nhận ra, giọng khá lạnh nhạt: “Trời lạnh thế này mà Hoàng tiểu thư còn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, đúng là tuổi trẻ, giàu sức sống thật đấy.”

Hoàng Tử Hà thi lễ với y: “Gần đây xảy ra nhiều rắc rối, chắc hẳn công công cũng nghe Uẩn Chi nói rồi?”

Nghe cô gọi hai tiếng “Uẩn Chi”, Vương Tông Thực mới hơi dịu nét mặt, ung dung đáp: “Đúng vậy, nghe nói ngươi bị cuốn vào một vụ giết người, Uẩn Chi cũng có bàn bạc với ta. Ta đã bảo y không cần lo lắng, cứ mặc cho người tự xử lý. Quả nhiên Hoàng Tử Hà đúng là Hoàng Tử Hà, vừa ra tay đã giải quyết gọn ghẽ.”

Hoàng Tử Hà lặng lẽ cúi đầu, khẽ “vâng” một tiếng.

“Ta không hề nhìn lầm, dù là năm xưa, cũng không quyết đoán được như ngươi.” Vương Tông Thực mỉm cười lạnh lùng, giọng khẽ khàng chậm rãi, toát lên vẻ âm trầm khác thường, hệt như gương mặt trắng tái, “Gọn gàng sạch sẽ, dù là bạn cũ cũng chẳng mảy may do dự, một đòn trí mạng. Quyết không chừa cho kẻ làm hại mình một con đường sống.”

Hoàng Tử Hà thầm ghê tởm, nhưng ngực đã nghẹn ứ, không còn cách nào ọe ra được. Cô tự biết mọi chuyện không như lời Vương Tông Thực nói, nhưng cái chết của của Trương Hàng Anh, sự im lặng của Chu Tử Tần, những giọt nước mắt của Tích Thúy... Đó đều là những người cô thực lòng quý mến, song giờ đây, vì chuyện này, đã chẳng thể nào trở lại như xưa nữa.

Cô chẳng rõ trong lòng họ có phải đã vĩnh viễn coi mình là hung thủ giết hại Trương Hàng Anh hay không. Bởi trong khoảnh khắc quyết định sống định sống chết, chính cô đã chọn bảo vệ bản thân, bức chết Trương Hàng Anh.

Nhưng những ý nghĩ này chỉ thoáng qua như lưỡi dao sượt qua trái tim cô, nhanh đến nỗi máu còn chẳng kịp rỉ ra, cô đã ngẩng lên nhìn Vương Tông Thực, trả lời rành rẽ: “Huynh ấy có phải Trương Hàng Anh, có phải bạn của tôi hay không thì cũng chẳng can hệ gì; người bị vu hãm có phải tôi hay không, cũng chẳng có gì quan trọng. Hoàng Tử Hà chỉ muốn vạch rõ chân tướng, xưa nay chưa từng ngại liên lụy đến bất cứ ai.”

“Ha.” Vương Tông Thực cười nhạt, nhưng thấy cô trầm tĩnh thì chẳng nói gì thêm, ra ý bảo cô vào đại sảnh ngồi. Đợi người hầu bưng trà lên rồi lui ra, trong sảnh chỉ còn lại hai người, y mới cất tiếng: “Cái chết của Trương Hàng Anh cũng chẳng có gì quan trọng gì. Giờ đến Quỳ vương còn bị giam lỏng ở Tông Chính Tự, ai buồn để ý đến một cận vệ phủ Quỳ?”

Hoàng Tử Hà lặng lẽ gật đầu: “Có điều huynh ấy và tôi xưa nay thân thiết, giờ chẳng hiểu sao lại bị người ta xúi giục mà ra tay với tôi, đây cũng là một việc cần phải tra xét.”

“Nguyên nhân đằng sau có gì khó hiểu? Ngươi điều tra nguyên nhân cái chết của Ngạc vương, đương nhiên sẽ có kẻ không muốn sự thật bị vạch trần, Quỳ vương được cứu ra. Bởi vậy, ắt phải giết người cắt đứt hậu họa.”

Hoàng Tử Hà thấy y nói thản nhiên như thế, bất giác siết chặt tay lại. Móng tay ghim vào lòng bàn tay đau nhói, cô cũng nhờ thế mà tự kiềm chế, hạ giọng bình thản đáp: “Vâng... tôi cũng đoán vậy.”

Vương Tông Thực nhìn lướt qua mặt cô, thấy cô vẫn thản nhiên không lộ vẻ gì, mới bưng ly trà lên nhấp một ngụm: “Sáng nay ta vừa nhận được một tin, cảm thấy tin này quá trọng đại, không thể sai người truyền đạt nên mới đích thân đến đây báo cho ngươi một tiếng.”

Hoàng Tử Hà hiểu ngay đây mới là mục đích y đến thăm, bèn hỏi:“Chẳng biết là việc gì vậy?”

Vương Tông Thực nhìn vụn trà chìm nổi trong chén, giọng thật khẽ: “ Hôm qua nhận được mật tấu từ phương Bắc, nói Chấn Vũ tiết độ sứ Lý Vịnh tự ý sửa sang công sự, làm tổn hại đến thể chế triều đình, ý đồ rục rịch ngóc đầu dậy.”

Hoàng Tử Hà nghĩ ngợi rồi hỏi lại: “Tiết độ sứ Chấn Vũ quân Lý Vịnh năm xưa là một lái buôn ở Trường An, sau mấy phen chìm nổi mới được điều hành Chấn Vũ quân, vậy mà giờ cả gan tự ý mở rộng quân doanh ư?”

“Đúng thế, đến hắn ta còn cả gan như thế, các tiết độ sứ khác há chịu ngồi yên? Quá lắm chỉ là chậm hơn một chút, làm rón rén hơn, hoặc là giỏi giấu giếm hơn thôi, ngươi nói có phải không?” Vương Tông Thực nhìn cô, nửa cười nửa không.

Hoàng Tử Hà gật đầu. Hoàng đế bệnh nặng, thái tử còn nhỏ, người vẫn khống chế các tiết độ sứ là Quỳ vương lại thất thế chỉ sau một đêm, tiết độ sứ các nơi có người cầm đầu, ai cũng rắp tâm đứng ra tranh chức thủ lĩnh. Giờ đây, kẻ đầu tiên đã xuất hiện.

Thấy cô biến sắc mặt, Vương Tông Thực thong dong hỏi: “Chuyện này đối với Quỳ vương mà nói thì nửa tốt nửa xấu. Ngươi thấy sao?”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Phải, là tốt hay xấu, chỉ cách nhau một ý niệm mà thôi.”

Nếu hoàng đế muốn mượn sức Quỳ vương để dẹp yên tiết độ sứ các nơi thì dù Lý Thư Bạch đang mang tội tày trời, cũng chỉ ngày một ngày hai là khôi phục được uy thế ngày trước.

Nhưng nếu hoàng đế lại cảm thấy Quỳ vương coi giữ binh mã các trấn, trong khi thái tử tuổi nhỏ mà hoàng thúc thế lớn, rất có khả năng sẽ thay thế tân đế giải quyết mối đe dọa lớn nhất đến hoàng vị thì chẳng những Lý Thư Bạch không thể lấy lại vinh quang, mà ngay tính mạng cũng khó giữ.

Hoàng Tử Hà thấy lòng thắt lại, hơi thở cũng nghẹn ứ: “Công công nhiều tai mắt, lại là người thân tín của thánh thượng, chẳng hay có biết được thánh ý chăng?”

“Xưa nay lòng vua khó dò, huống hồ ta chỉ là một hoạn quan?” Vương Tông Thực nhếch môi cười giễu, nói thêm: “Có điều mấy ngày này bệ hạ nhất định sẽ quyết, người chỉ cần ở yên đây

đợi là được.”

“Vâng.” Cô khẽ đáp.

Y còn định nói thêm thì bên ngoài vang lên tiếng chân nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, như tiếng thiếu niên nhảy chân sáo. Rồi gã thiếu niên cắn hạt dưa gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào, đến bên ghé tai thì thào với Vương Tông Thực mấy câu.

Vương Tông Thực nhướng mày nhìn Hoàng Tử Hà, chậm rãi đặt ly trà trong tay xuống, hỏi nhỏ: “Nhanh thế ư.”

Thiếu niên nọ gật đầu.

Vương Tông Thực quay sang bảo cô: “Đi thôi, dẫn ngươi đi xem một vở kịch.” Hoàng Tử Hà không hiểu buột miệng hỏi lại: “Xem kịch ư?”

“Phải, một vở kịch... mà ngươi không ngờ tới, xem xong, ngươi nhất định sẽ càng buồn bã đau khổ hơn. Nhưng ngươi chắc không muốn bỏ lỡ đâu.”

Truyện Chữ Hay