Tôi khẽ cựa mình tỉnh giấc bởi ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ.Tôi nheo mắt tránh những tia nắng đáng ghét.Cái thứ ánh sáng ở thế giới con người thật khó chịu.Nếu không được huấn luyện khắc nghiệt ở thế giới vampire,chắc tôi bây giờ cháy thành tro mặt.Hất tung chiếc chăn ra khỏi giường,tôi chán nản ngồi dậy kéo chiếc rèm đen bên khung cửa sổ.Một màu tôi bao trùm cả căn phòng.Tôi bước vào nhà tắm làm VSCN.
Tôi-Trần Hoàng Băng Di,là vampire thuần chủng,cháu gái trưởng của gia tộc Trần gia.Tôi ghét loài người.Họ thật đáng khinh.Nhưng vì là hậu duệ duy nhất của gia tộc nên tôi phải đến đây để bắt và giết tên hậu duệ thứ hai của gia tôc-tên bán yêu mang trong mình nửa dòng máu con người.Về ngoại hình,tôi mang vẻ đẹp ma quỷ của một vampire.Mái tóc tím xoăn bồng bềnh tự nhiên được thả tự do che đi một bên mắt sắc sảo và lạnh lùng.Đôi môi đỏ tự nhiên dù tôi không hề đánh son.Tất cả các đường nét trên khuôn mặt tôi đều hài hòa.Nếu ở thế giới con người,họ gọi vẻ đẹp của tôi là vẻ đẹp của ma quỷ.
Sâu khi khoác trên mình bộ đồng phục mới,tôi chỉnh lại chiếc quai áo ngay ngắn trước ngưc.Tôi nhìn ngắm mình trong gương rồi bất giác nở nụ cười nhẹ.Nhẹ nhàng đi lại bên chiếc giường ngủ,tôi cầm một bức ảnh gần đó.Trong tranh là hình ảnh một người phụ nữ trung niên mang vẻ đẹp thánh thiện,ánh mắt của bà tràn ngập yêu thương.Tôi bất giác nói nhỏ:
-Chào buổi sáng,mẹ yêu!
Xong xuôi mọi việc,tôi bắt đầu đi đến trường mới của mìnhSau hơn phút đi taxi,chiếc xe dừng bánh ở một ngôi trường quý tộc Adverbage.Tôi thong dong bước vào trường,vừa đi vừa ngắm mọi thứ xung quanh.bất chợt đập vào mắt tôi là hình ảnh lũ con gái đang bâu lấy chiếc xe vừa đi tới.Trong xe,bước ra là chàng trai cao ráo.Mái tóc nâu nhẹ nhàng vờn với những cơn gió thu chớm lạnh.Đôi mắt đen dịu dàng và ấm áp,đôi môi mỏng màu anh dào khẽ nở nụ cười nửa miệng.Vẻ đẹp của cậu hệt như thiên sứ.Tôi mỉm cười nhẹ tựa như gió trong vòng vài giây.Rất nhanh,nụ cười đó biến mất,tôi lặng lẽ đi về lớp học của mình.
Tiếng chuông vào lớp vang lên.Tôi chán nản xách cặp vào lớp A.Đến cửa lớp, thầy giáo già ra đón tối,cung kính nói:
-Chào tiểu thư
Tôi khẽ cười rồi đi vào lớp.Bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào tôi.Ghen tị có,khinh bỉ có.Tôi cười khinh bỉ:“Chào,tôi là Di Băng,từ Mĩ chuyển về“.Nói xong,tôi xách cặp đi về chỗ của mình ở phía cuối lớp trong con mắt ngạc nhiên của mọi người.ở bàn cuối có tên con trai đang ngủ nhưng tôi không quan tâm.Vứt chiếc cặp xuống ghế bên cạnh,tôi nằm gục xuống bàn ngủ ngon lành.Di Băng ngủ ngon lành trên chiếc bàn hoc.Nhưng cô không biết rằng,người con trai đã tỉnh dậy.Cậu nhìn cô,đôi mắt nâu ấm áp từ ngạc nhiên chuyển sang dịu dàng.Cậu xoa nhẹ mái tóc cô.
“Là em sao.Tiểu Băng?Em đã trở lại thật rùi“.
P/S;Mọi người ủng hộ truyện của Nguyệt nha.Lần đầu vít truyện nên còn nhiều thiếu sót,mong mọi người thông cảm.Có ý kiến gì cứ nói cho nguyệt nha.Nguyệt sẽ cố gắng tiếp thu ý kiến của mọi người để chuyện được hay hơn.Cảm ơn nha!