Mạnh Tư Duy vừa mới ra ngoài trở về, đã nhìn thấy trước tấm poster được dán phía sau lớp học, là một đám quần chúng đang ngồi ăn dưa, xem náo nhiệt.
Cô vừa mới vào cửa đã bị kéo đi.
Chung Ý phải mất rất nhiều sức mới có thể kéo Mạnh Tư Duy ra đến hành lang, dáng vẻ hung dữ đè cô trên lan cang, giống hệt thùng thuốc nổ nhỏ: “Mạnh Tư Duy, cậu đủ rồi đấy.
”“Cậu mơ mộng hão huyền rồi viết nhảm cái gì đấy thì cũng phải có giới hạn chút được không.
”“Cậu sợ người khác không biết cậu thích Bùi Thầm à, họ cười nhạo cậu vẫn chưa đủ sao?”Mạnh Tư Duy đối mặt với Chung Ý bỗng nhiên tức giận không biết phải làm sao hỏi: “Làm sao thế?”Chung Ý chống nạnh: “Làm sao thế?”“Có phải bởi vì Bùi Thầm được cử đến đại học P cho nên cậu cũng viết đại học học lý tưởng của mình là đại học P luôn không.
”Cô ấy vừa nói vừa lấy tay chọc chọc vào bả vai Mạnh Tư Duy: “Đó là trường mà chúng ta có thể mơ tưởng đến sao, cậu và Bùi Thầm giống nhau sao, đó là người mà cậu có thể mơ tưởng đến hay sao?”Cuối cùng Mạnh Tư Duy cũng hiểu được nguyên nhân khiến Chung Ý tức giận như thế rồi.
Phản ứng của Chung Ý chắc cũng chính là một màn hình thu nhỏ phản ứng của các học sinh khác trong lớp học, những người đã nhìn thấy trường đại học lý tưởng của cô.
Nhưng mà Chung Ý là bạn của cô, cho nên đối với chuyện này sẽ đau đầu vì cô nhiều hơn một chút, còn về những người khác, chắc là sẽ chế nhạo và mỉa mai nhiều hơn.
Mạnh Tư Duy nắm lấy tay Chung Ý ý muốn cô ấy bình tĩnh lại, rũ mắt suy nghĩ một lúc sau đó mở miệng nói: “Nhưng mà tớ thật sự rất muốn đến đại học P.
”Học cùng một trường đại học với Bùi Thầm.
Chung Ý: “…”Vẻ mặt phức tạp: “Tớ đây thật sự cũng rất muốn đến đại học T đây này.
”“Vì một người đàn ông mà muốn đến đại học P, Mạnh Tư Duy cậu cứ thế mà từ bỏ bản thân mình sao? Cậu cứ thế mà không muốn vươn lên và từ bỏ bản thân mình luôn sao?”Mạnh Tư Duy hơi bối rối trước mấy lời Chung Ý nói, cô buộc miệng nói: “Tớ muốn thi vào đại học P còn không phải là muốn vươn lên sao.
”“Tớ cũng không vì cậu ấy mà nghỉ học.
”Thế nên bây giờ đổi lại thành Chung Ý bị lấp kín miệng không nói ra lời.
Đối với một học sinh sắp lên lớp mà nói, hình như không có chuyện gì lớn hơn việc thi vào trường đại học P.
Cho nên bây giờ Mạnh Tư Duy… thật ra rất có tiến bộ?Thậm chí là tiến bộ quá xa.
Từ học sinh trung học đến bạn nhỏ nhà trẻ, khi có một học sinh nào họ lên ước mơ của tôi là có thể thi vào đại học P, dường như đều đáng được khích lệ, có can đảm có ước mơ.
Chung Ý phát hiện mình đã bị Mạnh Tư Duy làm cho bối rối rồi.
Nhưng mà cho dù có nói thế nào đi nữa, thì trực giác nói cho cô ấy biết, Mạnh Tư Duy vì yêu là thi vào đại học P chắc chắn không phải chuyện tốt.
Vì thế Chung Ý không muốn lại cùng Mạnh Tư Duy làm bừa nữa, trực tiếp đẩy eo cô tiến vào lớp học: “Mau mau đi sửa trở lại cho tớ.
”“Sau này chúng ta cùng nhau cố gắng vào trường sư phạm ở tỉnh G.
”“Đừng nghĩ đến cậu ta nữa, cậu không thấy hôm nay trên mặt Bùi Thầm có vết thương sao, tớ vết thương là giả đấy, nói không chừng chính là vì nữ sinh nào đánh nhau nên mới có đó.
”Chung Ý còn đang lẩm bẩm một mình, thì Mạnh Tư Duy không thể không nhớ đến tối cuối tuần, Bùi Thầm bị mấy tên xã hội đen bao quanh.
Cô cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với ai cả, bao gồm cả Chung Ý.
Bỗng nhiên Mạnh Tư Duy có chút thất thần.
Cái này có tính là bí mật riêng của cô và Bùi Thầm hay không?Ánh đèn chiếu trên mặt đất, mọi thứ đều yên lặng, hai người ngồi trên bậc thang, anh không chút tiếng động xử lý vết thương trên tay, cô nói mình thích anh, anh nhẹ giọng nói “Ừm.
”Quên đi.
Mạnh Tư Duy thầm nghĩ trong lòng.
Cô từng thấy qua dáng vẻ tàn nhẫn, hung ác khi anh cởi đồng phục, so với dáng vẻ người khác nhìn thấy thì khác xa hoàn toàn, khi đó chàng thiếu niên ngắn gọn trả lời cho cô ấy một chữ “Ừm.
”Trong một khắc này, lần đầu tiên Mạnh Tư Duy có suy nghĩ, thật ra cô có thể đến gần Bùi Thầm được.
Vào lúc đó khoảng cách của hai người không hề xa như thế.
Rất gần, gần đến mức cô có thể chạm đến được, chỉ cần cô bước thêm một chút nữa, thì cô có thể chạm đến rồi.
Cô chỉ cần đi theo hướng anh đi là có thể rồi.
.