Lương nhân viên bán hàng siêu thị tính theo giờ, Mạnh Tư Duy và Chung Ý làm đến hơn mười một giờ tối mới tan ca, nhà Chung Ý gần hơn nên sau khi Mạnh Tư Duy nhìn Chung Ý vào nhà, cô mới một mình về nhà.
Nhà cô là gia đình đơn thân, cô sống với mẹ, ấn tượng của Mạnh Tư Duy về bố không rõ ràng, là một người đàn ông nợ tiền cấp dưỡng hơn mười năm chưa trả.
Hiện tại, Mạnh Tư Duy và mẹ thuê một căn nhà trong khu phố cổ trong thành phố, thuận tiện cho việc đi làm của mẹ và cách trường cô học không xa lắm.
Mạnh Tư Duy không đi theo con đường bình thường cô vẫn hay đi về nhà vào ban đêm mà đi từ siêu thị về bằng một con đường nhỏ khác, con đường này ban ngày náo nhiệt, pháo hoa sặc sỡ, nhưng ban đêm lại có vẻ u ám, đèn đường lúc sáng lúc tối, trên đường đầy bướm đêm.
Tuy nhiên, Mạnh Tư Duy vẫn không sợ hãi, hai tay đút túi quần, trong đầu không ngừng nghĩ về những lời mà Lão Hàn đã nói về đợt tuyển sinh của Trường Đại học Sư phạm.
Cô đi ngang qua một con hẻm, loáng thoáng nghe thấy giọng nói của ai đó bên trong.
Mạnh Tư Duy tò mò liếc mắt nhìn vào bên trong, dưới ánh đèn đường mờ mờ, một vài người trông giống côn đồ đang bao vây một người đàn ông mặt quần jeans, chắc là tụ tập để giải quyết vấn đề “giang hồ” của họ.
Đối với chuyện này, Mạnh Tư Duy cũng không quá hứng thú, lúc rời đi thuận tiện liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, đột nhiên cô dừng lại, mở to hai mắt.
Bởi vì cô nhìn thấy người đàn ông bị những tên côn đồ bao vây trong con hẻm.
.
.
.
… Là Bùi Thầm?!Có khoảng sáu, bảy tên côn đồ, tên cầm đầu nói gì đó với Bùi Thầm, từng bước từng bước áo sát anh.
Trên mặt chàng thiếu niên không có chút gì là sợ hãi, đối mặt với tên cầm đầu biểu cảm của anh gần như là chế giễu.
Vì vậy, trong giây tiếp theo, một tay đàn em ở hàng đầu vung nắm đấm hướng về phía anh.
Mấy anh em còn lại của anh ta cũng đồng loạt xông lên.
Mạnh Tư Duy bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi.
Cô không biết là mình đang bị sốc trước cảnh đánh nhau hay bị sốc bởi thái độ lạnh lùng của Bùi Thầm trong trường, anh đang mặc bộ đồng phục học sinh gọn gàng sạch sẽ lại có thể đánh nhau với mấy tên côn đồ ở chỗ này.
Lúc này Mạnh Tư Duy không suy nghĩ được vấn đề gì cả, không nghĩ đến việc gọi cảnh sát, phản ứng đầu tiên của cô khi thấy người mình thích đang đánh nhau bên trong, một mình anh đánh nhau với mấy người, có người còn chuẩn bị đánh lén anh từ phía sau, vì vậy não cô nóng lên, trực tiếp xông vào trong.
Sau khi Mạnh Tư Duy xông vào, cô lập tức kéo tên côn đồ đánh lén Bùi Thầm ra.
Cả hai bên đều dừng lại vì bất ngờ có một cô gái xông vào.
Khi xông vào trận chiến, Mạnh Tư Duy bắt gặp ánh mắt đen nhánh của Bùi Thầm cô khẽ la lên.
Chỉ là nhóm côn đồ không cho cô nhiều thời gian để phản ứng, sau khi xác định cô gái xông vào giúp đỡ Bùi Thầm, nhóm côn đồ lại tấn công thêm Mạnh Tư Duy.
Cuối cùng Mạnh Tư Duy trở nên lo lắng sau khi nhận ra cô hoàn toàn bị cuốn vào trận chiến.
Ở trường, cô chỉ đánh nhau với Từ Đạt Long, đối mặt với tình huống này cô hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Nhưng không ngờ, kinh nghiệm đánh nhau của Bùi Thầm còn phong phú hơn cô rất nhiều.
Cuộc chiến kết thúc khi những tên côn đồ bỏ chạy trong tiếng chửi thề.
Mạnh Tư Duy tựa vào tường hít thở dồn dập, cảm nhận dường như mình không bị thương gì cả.
Cô nhìn về phía Bùi Thầm, cơ thể anh bị bức tường che khuất một nửa trong bóng tối, khóe môi có vài vệt máu đỏ.
Hiện tại chỉ còn hai người bọn họ đứng ở đó, Mạnh Tư Duy lo lắng hỏi: “Bùi Thầm, cậu không sao chứ.
”Lần này, anh không làm ngơ cô nữa, cũng không quay đầu bỏ đi mà nhẹ nhàng trả lời: “Không sao.
”Mạnh Tư Duy nhìn đi chỗ khác, thấy trên mu bàn tay anh có những vệt máu, vết xước rất lớn.
Mạnh Tư Duy lập tức nói: “Cậu chờ một chút.
”Nói xong liền quay đầu bỏ chạy.
Mạnh Tư Duy chạy rất nhanh, muộn thế này chắc hiệu thuốc đóng cửa hết rồi, tối nay mẹ cô làm ca đêm, không có ở nhà, nên cô chạy về nhà mở tủ lấy hộp thuốc.
Học sinh thể dục thể thao thường va chạm nhiều, nên tủ thuốc của Mạnh Tư Duy luôn có đầy đủ các loại thuốc.
Cô mang theo hộp thuốc chạy như bay ra khỏi nhà, trái tim đập mạnh liên tục, cô sợ nếu mình đến trễ Bùi Thầm sẽ bỏ đi mất.
Cũng may khi cô quay trở lại thì anh vẫn còn đứng ở đó.
Bùi Thầm ngước mắt lên nhìn, anh nhìn thấy trong bóng tối xuất hiện một cô gái, trên tay cầm một chiếc hộp đi lại trước mặt anh.
.