Trans: Tina
Edit: Kumoko
________________________________________________________________________________
Nếu bạn có thể bay lại lần nữa,
Liệu có thể cho tôi đi cùng được không?
Đến một nơi xa xôi bất tận nào đó.
.
.
.
Có một thế giới yên bình nọ.
Nơi đó đã bị tàn phá bởi chiến tranh.
Người dân nơi đây ai ai cũng đều tiếc nuối cái quá khứ thời ấy, nên họ đã tạo ra một thế giới không có bất kì cuộc xung đột nào.
TIền bạc, địa vị và ước muốn.
Họ sẵn sàng từ bỏ mọi thứ có khả năng gây ra chiến tranh.
Lương thực, mái ấm, việc làm và gia đình.
Họ trao những điều thiết yếu nhất.
Vậy nên giờ tất cả sẽ được khởi đầu lại,
Họ sẽ không còn cảm thấy ngờ vực, lo lắng, cáu gắt, bất mãn hay ghen tuông về bất kì điều gì nữa.
Và tại nơi bình yên đó, có một vị giáo sư trẻ tuổi.
Kể từ lúc được sinh ra, cậu đã được xác định sẽ trở thành một giáo sư trong tương lai.
Một ngày kia, cậu nhận được một con robot bị hỏng.
Chính con robot đó đã từng đem đến sự tàn phá cho thế giới.
Một vũ khí robot nguy hiểm.
Giáo sư được lệnh phải kiểm tra con robot nguy hiểm này.
Dù là một vũ khí đáng sợ, nhưng hình dạng của nó lại giống con người y đúc, và trong mắt của cậu thì nó tựa như một cô nàng vậy.
Đằng sau nó có một đôi cánh máy, và đôi cánh đó đã làm cho giáo sư nhớ tới bóng hình của thiên thần mà cậu từng gặp ở đâu đấy trong cuộc đời mình.
Công tắc được bật lên, con robot hướng ánh nhìn về phía giáo sư.
“Cô có hiểu ta đang nói gì không?”
Robot gật đầu với những lời giáo sư nói.
“Bọn ta đã tháo các thiết bị nguy hiểm ra khỏi cơ thể ngươi và ném chúng đi rồi. Đây là một thế giới yên bình, nên ngươi sẽ sớm không cần thiết nữa.
Nhưng trong bảy ngày tới, ta sẽ giám sát người.
Nếu người vẫn còn ý nghĩa đối với thế giới bình yên này thì ta sẽ sửa lại và thả tự do cho ngươi.”Ngày đầu tiên trôi qua mà không có gì xảy ra.
Con robot đơn giản chỉ đứng trên đường mà thôi.
Mọi người nhìn lướt qua nó trước khi ngày hôm ấy kết thúc như bao ngày khác.
Ngày thứ hai đến cùng với một cơn gió mạnh mẽ.
Một người phụ nữ tiến tới gần.
Cô cởi tấm khăn choàng ấm áp ở trên vai mình ra và nói.
“Hãy nhận lấy thứ này. Trong một ngày như hôm nay, cháu không thể không mặc gì được.”
Sau khi quấn khăn choàng cho con robot, người phụ nữ cúi đầu và rời đi.
“Tôi quên rằng gió, là một thứ gì đó rất lạnh lẽo.”
Đến ngày thứ ba, ánh mặt trời nắng gắt chiếu rọi xuống mặt đất.
Một thanh niên tiến đến gần con robot.
Anh ta cởi đôi ủng mà mình đang mang và nói.
“Hãy nhận lấy thứ này. Trong một ngày như hôm nay, cô không thể không mang gì dưới chân được.”
Sau khi mang đôi ủng cho con robot, chàng thanh niên vội vàng chạy đi.
“Tôi chưa bao giờ biết, rằng mặt đất lại có thể cứng đến dường này.”
Lúc ngày thứ tư đến cũng là lúc một cơn mưa nặng hạt xuất hiện.
Một người đàn ông tiến đến gần con robot.
Ông đưa chiếc dù lớn đã che chở mình dưới cơn mưa và nói.
“Hãy nhận lấy thứ này. Trong một ngày như hôm nay, cô không thể không có thứ gì để che chắn khỏi cơn mưa được.”
Sau khi làm cho con robot giữ được chiếc dù thì người đàn ông quay về trong làn mưa.
“Tôi chưa từng để ý, rằng mưa lại có thể đau đớn đến vậy.”
Con robot thử hỏi vị giáo sư. Cháu đang thiếu cái gì?
“Ngươi không cần gì hết.
Ngươi không có cảm giác lạnh giá hay nóng nực, thậm chí cả đau đớn.
Những hành động họ làm đều vô ích, vô nghĩa.
Nhưng mất một thứ gì đó, họ sẽ có một thứ khác.
Có lẽ, họ là người được trao một điều gì đấy.”
Vào ngày thứ năm, làn sương đã che phủ cả một khu vực.
Một cô gái trẻ tiến tới gần con robot.
“Nè, cậu có nghe tôi nói không? Một chiếc lông vũ là đủ rồi. Liệu cậu có thể cho tôi một chiếc được chứ?”
Con robot lấy một trong những chiếc lông vũ của mình, và tặng nó cho cô gái
“Ngay từ lúc thấy cậu mình đã nghĩ rằng cậu rất xinh đấy.”
Giữ chiếc lông vũ bên người, cô gái quay lại và đi trong màn sương mù.
Con robot thử hỏi vị giáo sư. Tại sao cháu lại có hình dạng như thế này?
“Ngươi thật sự rất đẹp và ngươi được tạo ra với một hình hài đáng yêu.
Đến mức không ai nghĩ ngươi là một thứ vũ khí nguy hiểm.
Nếu ta quyết định xoá bỏ ngươi trong kì kiểm tra này thì ngươi chắc chắn sẽ bị tiêu hủy.
Thế nhưng ngay cả ta cũng cảm thấy một chút tiếc nuối.
Và đúng như ta nghĩ, điều đó thực sự cực kỳ nguy hiểm.”
Ngày thứ sáu, có một cậu bé tiến tới con robot.
Cậu đi dựa vào sự giúp đỡ của cái nạng.
“Nếu sử dụng đôi cánh của mình, chị có thể bay lượn tự do trên bầu trời được không?
Con robot đáp.
Rằng đôi cánh của cô đã bị gãy, nên cô không thể bay xuyên qua bầu trời.
“Chân em cũng bị gẫy. Nghề của em là làm diễn viên nhào lộn.
Việc em phải làm là khiến cho mọi người hạnh phúc.
Nhưng em không còn có thể bay lượn trên không trung được nữa.”
Cậu bé cúi gục đầu, và càu nhàu khi rời đi cùng với chiếc nạng của mình.
Con robot thử hỏi giáo sư. Chuyện gì sẽ xảy ra với cậu nhóc.
“Cậu ta sẽ được giao một công việc khác, chuyện đấy vốn dĩ đã được sắp đặt rồi. Không có gì phải lo cả.
Mà quan trọng hơn, sao ngươi không nghĩ tới cho bản thân nhiều hơn?
Ngày mai là ngày thứ bảy, là ngày cuối cùng rồi đấy.
Chỉ là, bây giờ ngươi đang nghĩ gì thế?”
Vào ngày cuối cùng, cậu bé lại tới chỗ con robot thêm một lần nữa.
Cậu nở một nụ cười yếu ớt trước mặt cô.
“Nghề tiếp theo của em được quyết định rồi. Chăm sóc cho động vật sẽ là nghề mới của em. Đó là một công việc rất tuyệt vời, chị biết đấy.”
Con robot nói.
Kể cả thế, trông nhóc không được hạnh phúc cho lắm, cô ấy đáp.
“Em chỉ là có một chút không quen mà thôi. Chí có vậy thôi...”
Cậu bé lại gục đầu xuống.
“Này, nếu chị có thể bay xuyên qua bầu trời lần nữa thì cho em theo với. Đến một nơi nào đó xa thật là xa.”
Cậu bé ngoắc ngón tay út với con robot, và mỉm cười. Đó là một lời hứa.
Con robot thử hỏi giáo sư. Rằng nếu cô ấy là thứ không cần thiết.
Rằng nếu cô sẽ bị phá huỷ, và không bao giờ bay được nữa.
“Ngươi chỉ đơn thuần là một con robot, không hơn không kém. Tất cả những gì ngươi làm chỉ là đứng đó.
Thế nhưng, đối với ngươi, mọi người nghĩ và cảm nhận được thứ gì đấy.
Ta không nghĩ đó là một điều vô ích.”
Vào một buổi hoàng hôn nọ, trên bầu trời màu ngọc bích của ánh trời đang dần lặn xuống, mọi người đang dõi theo một chú chim lớn.
Chú chim mà họ chưa từng thấy bao giờ gợi họ nhớ tới dáng hình của thiên thần mà họ từng gặp đâu đấy trong cuộc đời của mình.
“Con chim đó mang một cậu bé đi theo kìa.”
Một ai đó nói ra những câu từ đó.
Trong trái tim của mỗi người, một sự ngờ vực nhỏ nhoi xuất hiện trong lòng.
Cậu bé ấy sẽ đi về đâu?
Sao cậu ấy lại chọn điều đó?
Liệu cậu bé sẽ thấy gì ở nơi tận cùng của trái đất?
Những vết nứt cực nhỏ ấy đã từng chút từng chút làm tan vỡ thế giới yên bình này.
Một khi nó đã bắt đầu vỡ, không gì có thể ngăn cản chuyện đấy được.
Nó đã sụp đổ trước khi có ai nhận ra.
Sự sụp đổ ấy diễn ra quá nhanh, quá ngắn ngủi.
Như một ngọn đồi cát mong manh vậy.
Và cứ như thế, con robot đã tiêu diệt thế giới một lần nữa,
Nhưng bởi một vài lí do, vị giáo sư không hề hối hận về điều đó.