()
Mười giờ tối, Trần Vân Học gọi điện thoại tới.
Phục Thành đứng ở bên cửa sổ hút thuốc thì phát hiện điện thoại của Trần Thiên Dương sáng lóa. Hắn cầm lên nhìn, thấy được cái tên thì dụi tắt điếu thuốc đã gần hút xong, đi gõ cửa phòng tắm.
Phục Thành mở cửa ra, cách màn sương mờ, ánh mắt của hắn rơi lên cái mông trắng bóng của Trần Thiên Dương. Chúng vừa nhỏ vừa tròn, như là thịt toàn thân đều dồn hết vào chỗ này.
Hắn trở mắt nhìn Trần Thiên Dương ở đối diện, ánh mắt bình tĩnh mà chính trực, giơ điện thoại lên một chút, nói, “Có điện thoại.”
Trần Thiên Dương lắc lắc mái tóc ướt nhẹp, nửa người dưới quấn một cái khăn tắm đi ra, trả lời tin nhắn cho Trần Vân Học.
Trần Vân Học gọi Wechat video lại rất nhanh.
Cậu nhìn sang Phục Thành bên kia một chút. Phục Thành đang cởi áo, lộ ra nửa người trên tinh tế cường tráng. Hắn đi tới khom lưng xuống hôn cậu một cái rồi mới bước vào buồng tắm.
Trần Thiên Dương mặc lên một cái áo choàng, nhận video. Cậu nhìn thấy Trần Vân Học và Lưu Hạm đều có mặt, hai người nhìn cậu không nói gì. Trần Thiên Dương cho là tín hiệu không tốt, ở bên trong phòng đi qua đi lại. Rốt cục bên kia cũng có người nói chuyện, Lưu Hạm cất giọng, âm thanh có hơi khàn, “Chừng nào con về?”
Trần Thiên Dương biểu thị còn hai ngày.
Bên kia lại yên ắng một hồi, cuối cùng Trần Vân Học nói: “Tới thì về thẳng nhà.”
Sau đó video tắt mất.
Trần Thiên Dương nhìn chằm chằm video đột nhiên tắt úm, sửng sốt một hồi.
Phục Thành đi ra từ trong tắm, nhìn thấy nước trên tóc cậu đọng lên điện thoại thì cầm khăn lau đầu cho cậu, hỏi: “Sao vậy?”
Trần Thiên Dương để di động sang một bên, lắc đầu.
“Bọn họ nói gì?”
Trần Thiên Dương cúi đầu làm thủ ngữ: Hỏi em khi nào về.
Cậu nhìn thấy cơ bụng gần ngay trước mắt của Phục Thành thì đưa tay sờ một cái.
Phục Thành cười: “Thích à?”
Trần Thiên Dương ngoan ngoãn gật đầu rồi sờ soạng một tí. Ngón tay của cậu chọt chọt ở trên, sáu khối ngay ngắn, như là sáu khối thép được bọc nhung.
Phục Thành ném khăn tắm qua một bên, đẩy cậu lên trên giường, ấn tay lên bụng cậu, xoa nhẹ cái bụng mềm nhũn một trận, nói: “Về rồi anh chỉ em tập.”
Trần Thiên Dương lập tức gật đầu. Cậu bị hắn rờ nhột, uốn éo tránh né. Phục Thành dùng một tay kéo dây áo choàng, tay kia cởi bỏ khăn tắm phía dưới. Trần Thiên Dương cứ như là trứng luộc lột vỏ, lộ ra da thịt cả người trắng nõn.
Phục Thành theo bụng cậu lướt trên người, mò tới giữa hai chân Trần Thiên Dương, làm vật xinh xắn phía trước cậu.
Lần tắm rửa trước, Trần Thiên Dương chỉ mới được thoải mái một lần. Lần này thời gian hơi dài, lúc bắn đi ra, cần cổ cậu ngửa ra sau một chút, hầu kết trượt lên trượt xuống. Phục Thành thấy được một vết sẹo trắng nhỏ ở phía dưới.
Rất nhỏ, vừa vặn phía dưới hầu kết, lúc thường không thấy được. Bây giờ dưới ánh đèn trắng sáng, tầng da dẻ mỏng manh bị căng ra của Trần Thiên Dương, mới nhìn ra một chỗ trắng hơn một ít so với những nơi khác.
Phục Thành lau tay, kéo tay Trần Thiên Dương đang tính chạm tới thứ của chính mình, kéo đầu cậu, chiếm lấy môi lưỡi của cậu, cả hao cùng rơi vào một nụ hôn sâu.
Trần Thiên Dương nằm trên giường, đầu ngón tay đều đang run rẩy. Phục Thành xé giấy ăn lau người cho cậu, sau đó cậu cảm thấy hắn sờ soạng cổ của mình, ngón tay dán vào động mạch cổ, “Họ có tốt với em không?”
Cậu thở hổn hển một hồi, mới hiểu ra Phục Thành nói tới ai, sau đó gật đầu.
Phục Thành nắm thịt mềm giữa hai chân cậu, dán vào vai cậu, hỏi: “Trước đây thế nào?”
Trần Thiên Dương: Trước đây em sống cùng ông nội bà nội, sau đó đến chỗ ba mẹ. Họ đối với em cũng rất tốt. Chỉ là ta khi nhỏ không ở cạnh họ, em với ba mẹ không thân mấy.
Phục Thành: “Em hận họ không?”
Trần Thiên Dương chưa hề nghĩ tới vấn đề này, nghe Phục Thành nói thế mà nhìn chằm chằm trần nhà. Một lát sau, ngón tay cậu nhúc nhích: Không có. Con người họ rất tốt, trước giờ chỉ là không biết nên cư xử như thế nào.
Trần Thiên Dương không nghe thấy Phục Thành nói chuyện, hơn nữa tay ở phía dưới không còn động đậy, cậu không trên không dưới, có chút khó nhịn mà liếc mắt nhìn hắn, bị âm u trong đáy mắt Phục Thành dọa sợ.
Phục Thành hôn mắt của cậu một cái, không cho cậu nhìn chính mình, nói: “Anh không có độ lượng được như em.”
Trần Thiên Dương ngồi thẳng dậy trên giường, dùng bộ dáng hiện tại không thế nào chính kinh, cau con nhìn ánh mắt hắn giờ phút này bình tĩnh nhìn thẳng, trong lòng có chút sợ sệt.
Phục Thành đột nhiên nở nụ cười, nói: “Anh đang nói Phục Đông Niên. Có biết tại sao anh chán ghét ông ta như vậy không?”
Trần Thiên Dương nghe âm thanh Phục Thành trầm thấp nói: “Anh từng có một người em trai, lúc anh mười tuổi thì chào đời. Ngày đó anh theo mẹ xuất viện, đưa em trai về nhà. Phục Đông Niên lại bố trí một màn tai nạn xe cộ nghênh tiếp ba người chúng anh.”
Đứa trẻ còn chưa đầy tháng chết tại chỗ, Lê Vũ hôn mê hơn một tháng. Phục Thành ở một bên khác, Lê Vũ cản thay hắn một chút nên hắn chỉ gãy mất nửa bên xương. Thân nhân tài xế gây chuyện từ bỏ trị liệu, chết ở phòng giám hộ trọng chứng.
Chuyện ly hôn kiện cáo sau đó đấu nhau oanh liệt cũng là bởi vì Phục Đông Niên không tha quyền nuôi nấng Phục Thành, Lê gia càng không chịu. Nhưng mà ở Thành Yên, Lê gia quanh năm định cư ở nước ngoài không sánh bằng Phục Đông Niên, cuối cùng Phục Đông Niên được toại nguyện giữ lại con trai trưởng nhà mình.
Phục Thành nhìn cậu không chớp một cái quan sát mình, đưa tay bóp bóp cằm của cậu, dễ dàng nở nụ cười, “Sợ à? Đã là chuyện hơn mười năm trước, ban đầu Phục Đông Niên bị ma quỷ ám ảnh, hiện giờ nằm trên giường động cũng không có thể động, không phải sợ ông ta.”
Trần Thiên Dương: Không sợ, đau lòng cho anh.
Phục Thành hôn một cái ngón tay của cậu, kéo người đến dưới thân, Trần Thiên Dương phối hợp nằm úp sấp cho tốt, Phục Thành bóp đỏ mông thịt trắng mịn của cậu, lúc tay thăm dò đam vào bên trong, nội bộ cấm đoán cái miệng nhỏ co rụt lại.
Phục Thành cắn vành tai của cậu một chút, nói: “Ngày hôm nay không làm, về thì cho em đau nữa.”
Phía sau lưng Trần Thiên Dương run một cái, bị Phục Thành xoay qua chỗ khác, mặt dán vào gối. Cậu cảm giác tính khí cứng rắn của Phục Thành đưa đến giữa hai đùi.
()
Phục Thành đến đây ở một buổi tối, ngày hôm sau đã đi rất sớm, hắn chỉ để lại tin nhắn bảo sẽ chờ cậu về rồi ra đón cậu.
Trần Thiên Dương nghĩ đến lời của Trần Vân Học nên nói Phục Thành mình có thể phải về nhà ở hai ngày, nói hắn đừng đi đón mình.
Công việc ở đây đúng hạn kết thúc, lúc trở về đã là ban trưa, Trần Thiên Dương từ sân bay đi thẳng về nhà.
Trần Khoa Vũ mở cửa, thấy cậu đang xách hành lý thì bất mãn cau con: “Sao anh không nói một tiếng, cả nhà sẽ đi đón anh mà.”
Hai người Lưu Hạm ngồi ở trong phòng khách, không hề đi ra. Trần Khoa Vũ giúp cậu đem hành lý về gian phòng trước đây cậu ở, nói: “Ngày mai em phải đi rồi, anh ở nhà mình chứ?”
Trần Thiên Dương gật đầu, lấy đồ vật mang về cho bọn họ ra hết, nhìn sang phòng khách yên lặng một cái, mi tâm nhíu chặt.
Trần Khoa Vũ lén lút nói với Trần Thiên Dương, “Còn đang chiến tranh lạnh thôi, anh không cần phải để ý đến bọn họ. Cứ đẻ mấy thứ này ở đây đi.”
Lúc ăn cơm trưa, cậu thấy đôi mắt Lưu Hạm rất sưng, tính cầm tay bà một chút, Lưu Hạm lại lập tức tránh né tay cậu, còn kêu bọn họ ăn nhanh lên, ăn xong rồi còn phải đến chùa.
Trên đường đến chùa, trừ lúc Trần Khoa Vũ tình cờ nói vài câu, trên xe luôn yên lặng.
Bây giờ không phải là ngày nghỉ lễ, khách hành hương chùa miếu không nhiều, mùi nhang và tiếng chuông chùa xa xăm kéo dài, các sư thầy ôn hòa trong màu áo vàng, mấy gian thờ cúng chư thiên thần phật dựa vào thế núi uốn lượn đi lên. Mỗi lần đến một cái điện thờ Phật, hai người Trần Vân Học quỳ xong thì để cho bọn họ tới dập đầu ba cái.
Cuối cùng ở trước mặt phật tổ, thỉnh được ngọc đã được khai quang cho Trần Khoa Vũ, Lưu Hạm để cậu ta mang lên, nói lẩm bẩm “Phật tổ phù hộ”. Trần Thiên Dương đứng bên cạnh, nhìn khuôn mặt Phật tổ hiền hòa, cầu khẩn ở trong lòng sau này bình an suôn sẻ.
Rời khỏi chùa, Trần Vân Học bảo Trần Thiên Dương theo mình về Thành Toại một chuyến để lấy ít thứ. Trần Khoa Vũ không chịu, cuối cùng hứa chắc sẽ về kịp thì cậu ta mới đồng ý.
Trên đường về Thành Toại, Trần Thiên Dương gửi tin nhắn cho Phục Thành, nói cho hắn biết mình phải về thăm mộ ông nội bà nội, qua mấy ngày mới trở lại nên đừng đến tìm cậu.
Lúc tới Thành Toại thì trời đã tối, phố xá le lói ánh chiều tà, cảm giác quen thuộc khiến Trần Thiên Dương cảm thấy như là trở về nhà.
Trần Vân Học thuê một phòng ở nhà nghỉ. Trần Thiên Dương vừa theo vào đã bị quát quỳ xuống, đồ vật ném trên mặt tạo nên một luồng gió lạnh.
Trần Thiên Dương hơi nheo mắt lại, quỳ gối trên sàn nhà cứng ngắc, cúi đầu nhìn máy bức ảnh bị vứt trước mặt mình. Xa xa gần gần, toàn là cậu và Phục Thành.
Nhìn cậu không bất ngờ mà cũng chẳng sợ hãi, đôi mắt Trần Vân Học đỏ lên, “Con có biết mấy ngày qua, ba và mẹ con ra sao không?”
Trần Thiên Dương giơ tay lên, nhìn Trần Vân Học đang kiềm chế: Con yêu anh ấy, chúng con…
Trần Vân Học xoay người chẳng thèm nhìn cậu, sốt ruộc đi tới đi lui, sau đó nói: “Ba mẹ làm sai việc gì hay là để con thiệt thòi cái gì hả? Cái người đó có thể cho con cái gì? Ba mẹ đều cho con, con quay lại như trước, có được không?”
Trần Thiên Dương lắc đầu: Con rất yêu anh ấy. Chúng con hiện đang ở với nhau, anh ấy đối xử với con cũng rất tốt.
Trần Vân Học tiếp tục mạnh mẽ đánh gạt tay cậu, nói: “Ba mẹ có lỗi gì với con, cớ gì con lại chọn cái cách làm ba mẹ ghê tởm đến thế hả?”
()
Đúng sáu giờ sáng, khu mộ vẫn chưa có một ai. Một chiếc xe dừng ở bên ngoài. Họ băng qua những bia đá san sát tĩnh lặng, Trần Vân Học bảo Trần Thiên Dương quỳ gối trước bia mộ của hai cụ già.
Một buổi tối qua đi, mặc kệ Trần Vân Học nói như thế nào, cũng không có bất cứ tác dụng nào. Hóa ra Trần Thiên Dương vẫn luôn ôn hòa ngoan ngoãn xưa nay mà ông biết sẽ cố chấp như vậy.
Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng. Dường như Trần Thiên Dương quỳ thành một bức tượng, không nghe lọt cái gì.
Giờ đây ở trước mộ hai cụ nhà, Trần Vân Học hỏi cậu: “Con không nghe lời ba, vậy con nhìn ông bà nội của con đi. Con nói thử xem, con còn nhớ ông bà dạy con cái gì sao? Lễ nghĩa liêm sỉ, con biết sỉ sao? Con không sợ bị người ta đâm chọc điểm yếu à. Ông bà nội con nhã nhặn cả đời, con như thế thì xứng đáng với ông bà nội con à.”
Hai tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, hình ảnh dừng lại trong mắt hiền lành ôn hòa, thật giống như họ vẫn luôn theo dõi Trần Thiên Dương. Ông nhìn lưng của cậu từng chút từng chút cúi xuống, ngậm lấy lời nói không có cách nào nói ra khỏi miệng, không hơi không tiếng lệ rơi đầy mặt.
Trần Vân Học ngồi xổm xuống, đặt tay trên vai cậu, giọng nói chầm chậm, “Dương Dương, sửa là tốt thôi, được không con?”
()
Trần Khoa Vũ bay lúc ba giờ chiều, Trần Thiên Dương không đến kịp. Trần Khoa Vũ muốn gọi điện thoại mắng cậu không giữ chữ tín, lại cảm thấy mình phiền phức, cuối cùng gửi một tin nhắn nhắc nhở Phục Thành trước khi tắt máy.
Lúc Phục Thành nhận được tin nhắn, điện thoại vang lên một tiếng. Hắn không lấy ra xem, ánh mắt rơi vào lý lịch Trần Vân Học đang đặt ở trước mặt.
Không công không tội, là một phó ban ổn định lăn lộn trong bộ ngành của ông.
Người ngồi ở đối diện là anh lớn củaTống Hân, Tống Dục.
Tống Dục tầm tầm tuổi hắn, là hai thái cực với Tống Hân. Với độ tuổi này ngồi lên vị trí hiện tại mà trên người không có bao nhiêu uy thế, khí thế quanh thân cũng rất nặng nề, có một loại cảm giác không biết sâu cạn.
Anh ta cũng không có hỏi nhiều việc Phục Thành muốn làm gì, chỉ thờ ơ nhắc đến: vì gần đây người đứng đầu ở trên thay đổi mà nhân viên bên dưới sẽ có biến động điều chỉnh rất nhiều.
Phục Thành hiểu ý của anh ta, nhưng mà hiện tại hắn không có ý muốn động vào Trần Vân Học. Hắn chỉ muốn biết tiền được đổi từ chỗ Trần Thiên Dương đã dùng vào việc gì, lại có có để cho Trần Thiên Dương chút nào hay không.
Từ phòng làm việc của Tống Dục rời đi, Phục Thành lên xe mới nhìn đến tin nhắn Trần Khoa Vũ gửi tới. Đột nhiên nghĩ đến Trần Thiên Dương nói mình muốn về tiến Trần Khoa Vũ, tại sao lại bảo về Thành Toại?
Hắn nhíu con, điện thoại lại vang lên một tiếng báo tin nhắn từ Trần Thiên Dương: “Chúng ta chia tay đi.”
Phục Thành nhìn chằm chằm vài giây, mới xác định được, Trần Thiên Dương dùng điện thoại gửi cho mình một tin nhắn chia tay.
Gọi điện đến thì đã bị kéo vào sổ đen.