“Chiro, cậu có bao giờ nghe nói có thiên đường tuyết không?”
“Thiên đường tuyết? Nó lạnh giá đến nỗi toàn tuyết hay sao?”
“Đương nhiên là không phải rồi! Thiên đường tuyết là nơi hạnh phúc nhất vui vẻ nhất. Nơi tâm hồn con người trong sạch như tuyết vậy.”
“Vậy à, tớ cũng muốn đến đó!”
“Chúng ta nhất định phải cùng nhau đến thiên đường tuyết nhé! Móc tay nào.”
“Móc tay!”
“Yuki! Yuki!”
Một bàn tay khẽ lay Chiro dậy khiến cô thoát khỏi giấc mơ kì lạ.
“Ơ Sora!”
“Cậu thiệt là, ngủ còn khóc nữa làm tớ lo chết đi được!”
“Xin lỗi, mà sao vậy?”
“Cậu nghe tin gì chưa? Trường mình tổ chức cho chúng ta đi chơi biển đó!”
“Với cái thời tiết này ư? Đừng đùa!”
“Thật là, cậu không hề biết rằng có một loài cá rất đẹp chỉ xuất hiện vào mùa tuyết không hả? Nói có một kí tự màu đỏ trên trán ý giống như gia tộc Sakura có kí hiệu hình chữ S ở tay đó!”
“Ồ, nhưng có lẽ tớ không đi đâu!”
“Cậu không thấy thú vị sao?”
“Tớ còn giúp mẹ nhiều việc nữa!”
“Chậc, tớ đi một mình chán lắm với lại đằng nào tớ cũng đã đăng kí cho cậu rồi còn gì.”
“Cậu, cùng lắm tớ rút lại đơn là được!”
“Vậy hả? Nghe nói Bluesky của cậu cũng đi đấy.”
“Cái… cái gì mà Bluesky của tớ!”
“Vậy cậu có đi không?”
“Đi thì đi! Ai sợ ai!”
Chiro đỏ mặt bước vào phòng tắm. Nhìn theo bóng Chiro, mắt Sora liền sắc lên nhưng nhanh chóng biến mất.
Trên chiếc thuyền của trường, Chiro đứng ở mạn thuyền nhìn những đợt sóng lạnh giá va vào thuyền tạo ra âm thanh từ biển xa. Những cơn gió khẽ thổi qua mái tóc cô tạo nên một khung cảnh đẹp.
“Biển thật đẹp phải không?”
Một giọng nói trầm ấm vang lên sau đó một cốc chocolate nóng chìa ra.
“Bluesky?” – Chiro hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng đón lấy cốc chocolate mỉm cười. – “Biển hôm nay thật đẹp.”
“Dù đẹp thế nào cũng mau vào trong khoang đi, trời hôm nay lạnh lắm.”
“Em thích.”
“Em ngốc thật, cứ thích là làm sao? Cuộc sống đâu có đơn giản như vậy. Nếu ta muốn một cái gì đó thì phải tự dành lấy chứ đâu phải chờ nó xuất hiện.”
Sky nở một nụ cười buồn hòa vào trong gió khiến lòng Chiro khẽ nhói lên.
“Anh thích biển à?”
“Không nó chỉ khiến ta ấn tượng thứ ta thích là mưa.”
“Tại sao?”
“Mưa là nước mắt! Mưa rửa sạch những thứ nhầy nhụa như máu chẳng hạn. Nhưng mưa lại không bao giờ rửa sạch được nỗi buồn từ quá khứ, nỗi đau của hiện tại và cả hận thù của tương lai.”
“Anh rất giống mưa, luôn che giấu cảm xúc của mình.”
“Ta có thể cho đó là lời khen được không?”
“Ha… ha.”
“Yuki!”
Sky chợt lên tiếng khiến Chiro giật mình, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.
“Sao… ạ?”
“Dù cho em là ai, dù cho thân phận như thế nào, nhưng xin em hãy luôn giữ nụ cười này nhé.”
“Đương nhiên rồi, vì mẹ em thường nói nụ cười của em là đẹp nhất, nó là nụ cười của thiên thần thanh tẩy con người và không bao giờ bị vấy bẩn.”
“Vấy bẩn ư?”
Sky nhắc lại rồi bật cười. Anh không hề nghĩ rằng bản thân mình sẽ được thanh tẩy. Từ khi sinh ra anh đã bị vấy bẩn à không… nó vốn là màu đen rồi. Không cần thanh tẩy nữa, vì vốn con người sống trong bóng tối như anh sẽ không bao giờ có tia sáng nào rọi tới đâu.
“Anh sao vậy, Bluesky?”
“Không có gì.”
Sky khẽ cười, có lẽ anh đã nhầm, anh vẫn còn một tia nắng nhỏ nữa… tia nắng của riêng anh.
“Sau này nếu em không còn gọi anh là Bluesky nữa… thì xin em đừng quên anh nhé!”
“Ý anh sao vậy? Em vẫn gọi anh là Bluesky mà.”
“Ta mau vào không cảm lạnh bây giờ.”
Sky cảm thấy vui khi ở bên cạnh cô ấy. Chiro luôn khiến anh cảm thấy bình yên, ai khóc cũng trước mặt anh cũng được nhưng riêng Chiro thì không.
Chiro cùng Sky tiến vào khoang tàu, lúc này phòng ăn rất ít người đa số bây giờ đang ở trong phòng của mình. Sky có việc nên tạm thời chia tay cô, Chiro liền chọn một góc khuất nhìn ra biển,
“Đang làm gì vậy Chiro?”
“Sora! Câu bị say sóng mà, sao ở đây?”
“Tại tớ không thấy cậu, này uống chút trà nóng đi, cốc chocolate kia nguội rồi.”
“Cảm ơn cậu.”
“Vậy tớ đi đây.”
Sora vẫy tay tạm biệt Chiro về phòng của mình. Chiro mỉm cười nhìn theo cô bạn của mình, một lúc sau cô liền cảm thấy đầu óc choáng váng hai mắt nặng trĩu. Cuối cùng cô chìm dần trong vô thức chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
“Rất tiếc tôi phải làm như vậy, vì cô đã cướp đi người tôi yêu quý nhất!”
Giọng nói này… Ai vậy? Rồi tất cả mọi thứ xung quanh cô chỉ còn là màu đen.
“Chiro!”
Đôi mắt màu hồng nhạt trợn tròn nhìn Chiro bị mang đi. Cô rất muốn cứu Chiro nhưng không hiểu vì sao những hình ảnh vừa rồi của Sky và cô ấy khiến cô không thể nhúc nhích nổi chân. Cô cảm thấy kinh tởm mình vì đã không cứu Chiro nhưng giờ muộn rồi, cô ấy đã biến mất.
Vù… vù.
Tiếng gió đập vào tai Chiro khiến cô khẽ run lên. Sau đó cả người cô lơ lửng trên không trung rồi rơi xuống nước. Nước bắt đầu tràn vào mũi khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn. Cả người Chiro tê buốt, cô muốn phản kháng nhưng không tài nào vùng vẫy được, tay chân cô lúc này mềm nhũn mí mắt thì không tài nào mở ra được. Gió vẫn cứ thổi khiến đầu óc của Chiro càng thêm tê buốt. Lạnh, rất lạnh! Mọi người đâu hết rồi? Cảm giác này, cảm giác mà cô đã trải qua ở đâu rồi. Năm cô tròn mười tuổi, phải rồi năm cô tròn mười tuổi mọi thứ cũng lạnh giá như vậy. Cô đang sợ sao? Cô sợ mình sẽ chết ở đây sao? Chiro nở nụ cười chua chát nước tràn vào miệng một vị mặn mặn thấm vào lưỡi. Là nước mắt hay là nước biển vậy? Cả người cô cứ như vậy từ từ chìm xuống nhưng đột nhiên một bàn tay lạnh giá nắm lấy tay cô kéo vào ngực mình. Chiro nép mình trong vòng ngực người đó ngất đi.
“Khụ… khụ…”
Chiro khẽ mở mắt, bây giờ cô cảm thấy cực kì khó chịu. Toàn thân ê ẩm khó cử động. Cô đang ở đâu đây? Chiro nhìn xung quanh. Đây là một hòn đảo nhỏ nằm gần nơi thuyền của trường. Nhưng sao cô lại ở đây? Cô chưa chết sao?
“A!”
Chiro khẽ kêu lên, mắt kinh ngạc nhìn người con trai bên cạnh mình. Hóa ra suốt từ nãy đến giờ cô dựa vào cậu ta để ngủ. Chiro ngước lên nhìn cậu, mái tóc nâu ướt đẫm nhỏ giọt xuống dưới cằm, chiếc áo sơ mi mỏng đã được hong khô. Cả người chàng trai toát ra vẻ lạnh lùng khiến người khác sợ hãi, mặc dù cậu đang ngủ như vẫn nghe ngóng được tình hình xung quanh. Người này, hình như là người lần trước đưa thuốc giảm đau cho cô.
“Cậu đã cứu tôi sao?”
Chàng trai mở đôi mắt bạc đầy lạnh lùng ra nhưng sau đó liền đóng vào. Cậu không muốn trả lời câu hỏi của Chiro vì cậu sợ cậu sẽ nói ra tâm tư của mình.
“Cảm ơn.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai khiến Kin buộc phải mở mắt lần nữa nhìn cô gái đang mỉm cười với mình.
“Dù không biết cậu là ai nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cậu.”
“Kin!”
“Vậy cảm ơn cậu, Kin.”
Kin không nói gì liền quay mặt đi. Nhưng cảm nhận thấy tay mình có cái gì đó nhớt nhớt cậu khẽ cúi xuống.
“Chuyện gì vậy?”
Chiro nhận ra được điều bất thường ở Kin liền lo lắng hỏi thăm. Nhưng không thấy cậu trả lời cô đành liều lĩnh nâng tay cậu lên và đập vào mắt cô là một bàn tay đầy máu. Chiro khẽ nhíu mày lục lọi túi lôi ra một chiếc khăn màu trắng thêu hình bông tuyết. Cô vừa băng bó nhìn vào đôi mắt vô cảm của cậu khẽ lên tiếng:
“Đau không?”
“Không!”
“Nói dối, con người dù có vô cảm như thế nào ít nhất cũng phải thấy đau chứ cậu đừng cố chịu đựng nữa.”
Kin nhắm mắt lại, lúc này tai cậu thoang thoảng giọng nói của một người phụ nữ.
“Kin, nếu con thấy mệt thì dừng lại đi, đựng cố chịu đựng nữa!”
Đừng cố chịu đựng ư? Thế nào là đừng cố chịu đựng?
Thấy Kin im lặng, Chiro liền lên tiếng.
“Cậu biết không, tôi đã từng mất đi kí ức của mình vào sáu năm trước. Lúc ấy đầu óc tôi trống rỗng, tôi không hề biết gì về những chuyện đã xảy ra trước đó. Tôi đã cố nhớ lại nhưng tất cả chỉ là một màu trắng.”
“…”
“Thật ra tôi muốn quên kí ức đó lắm. Muốn bắt đầu một cuộc sống mới nhưng tôi không thể. Tôi thà sống trong quá khứ đau buồn còn hơn đối mặt với hiện tại giả tạo. Những kí ức ấy mãi mãi sẽ không buông tha cho tôi đâu.”
Chiro ngước nhìn lên bầu trời. Sáu năm nay cô vẫn là Yuki đó thôi.
“Cậu biết không? Đã có một người phụ nữ nói với tôi rằng “Đằng sau nước mắt luôn ẩn chứa một nụ cười đằng sau hạnh phúc luôn là một nỗi đau” Vậy tôi đang hạnh phúc hay đang đau khổ?”
Chiro khẽ cười nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn trào. Cô đúng là một kẻ ngốc mà, tự dưng đi nói cảm xúc thật của mình cho người khác biết. Hẳn cậu ta sẽ nghĩ cô là kẻ điên rồ với quá khứ trống rỗng. Cô cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, cô muốn ngủ.
“Dù hạnh phúc mà em mong muốn không tồn tại thì tôi sẽ tạo ra cho em. Quá khứ của em tôi cũng có thể tạo ra được nhưng xin em đừng ghét tôi!”
Kin khẽ nói, giọng nói của cậu như gió thoảng qua nhưng khiến Chiro đang say giấc ngủ chợt mỉm cười.
Thời gian trôi qua nhanh chóng nhiệt độ cũng bắt đầu giảm dần. Cả người Chiro nóng phừng phừng nằm trong lòng của Kin. Nhận ra sự bất ổn của Chiro, Kin chỉ biết hướng ra biển chờ đợi.
“Tìm thấy chưa?”
Harry đứng trên tàu lo lắng nhìn ngó xung quanh tìm bóng dáng của Chiro.
“Đã tìm thấy hai người đang ở trên đảo.”
Harry liền cho cập bến về phía đảo. Ngay lập tức một người con trai bước lên tay bế một cô gái.
“Nhị hoàng tử!”
Ông kinh ngạc nhìn chàng trai trước mặt. Kin không nói gì đặt Chiro xuống rồi bỏ đi.
“Đây chẳng phải là cô gái lần trước sao?”
Quản lí của Kin – Hongo khẽ lẩm bẩm rồi chạy theo Kin.
“Nóng quá! Có lẽ cô bé sốt rồi, nhà tôi ở gần đây hãy đưa cô bé đến nhà tôi.”
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Harry liền lên tiếng rồi nhìn Chiro. Đã đến nước này đành phải vậy.
“Nóng… Nóng quá!”
Chiro khẽ rên lên rồi mở mắt. Cô đang nằm ở phòng khách khá sạch sẽ và ngăn nắp. Sao cô lại ở đây? Vừa rồi ở trên đảo mà? Chiro khẽ lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi bước đi xung quanh.
Cô liền nhìn thấy một cánh cửa đang hé mở, có lẽ là phòng của người đã cứu cô. Cơn đau đầu khiến Chiro không suy nghĩ nhiều liền đẩy cửa, ngay lập tức đập vào mắt cô là một bức ảnh.
Thịch… Thịch…
Người này là…
“Sao? Con đã biết con bé là ai?”
“Tôi không biết!”
Đôi mắt xanh lam trở nên u ám.
“Con đã lừa ta một lần đừng để lần thứ hai đấy! Con hiểu mình phải làm gì chưa?”
Đôi mắt xanh nhắm lại thật chặt rồi lại mở ra.
Xin lỗi!