Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

chương 92-1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi về đến biệt thự thì trời đã tối om. Cơn say rượu dù khiến cho tâm trí con người không như lúc bình thường nhưng cũng không làm cho cảm nhận bằng mắt thấy của họ trở nên trì trệ. Dù đang trong trạng thái không mấy tỉnh táo, nhưng hương thơm ngọt ngào từ đâu cứ thoang thoảng nơi cánh mũi cũng làm Bảo Nhi phải khẽ nhướn khóe mắt nặng trịch. Cuối tầm nhìn là khu vườn trải đầy hoa như những tấm thảm nhung lụa nhờ gió và ánh trăng khẽ cuộn sáng, trong đầu nó bỗng nhiên lại nhớ đến một câu thơ đã từng được đọc rất hợp với quang cảnh nơi này, ''trăng lên hoa nở chẳng hề đơn sai,'' kỳ thực, đây là khoảnh khắc được đẽo gọt đẹp nhất đêm nay.

Ý thức còn sót lại giúp Bảo Nhi nhận thấy hiếm khi mình rơi vào tình trạng gần như là say đến bí tỉ như bây giờ, để đến nỗi muốn đứng lại nhìn ngắm cảnh đẹp một lúc mà nó thấy người cũng chẳng còn sức. Trong trạng thái nửa tỉnh táo nửa mơ hồ, Bảo Nhi nhớ không lầm thì tất cả những ngu xuẩn này đều do nó tự gây nên. Trí nhớ tái hiện chậm trong đầu kể rằng, buổi chiều nó bị đau bụng vì đói, lúc đi ra khỏi hiệu thuốc bằng lý do muốn trả công cho Minwoo vì đã đi theo để giúp mình nên nó đã mời cậu ta đi ăn, tiếp theo chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi bữa ăn trôi qua một cách vô cùng nhạt nhẽo, thiết nghĩ, chắc cũng là do mối quan hệ không mấy khá khẩm của hai người.

Sau đó tương truyền rằng, lúc bữa ăn trôi qua hơn phân nửa thời gian thì có một vị quản lý cấp cao đi ngang qua chỗ của Bảo Nhi và Minwoo. Ông ta nhận ra ngay, Bảo Nhi là khách quen của nhà hàng. Lại tinh mắt để ý thấy không như mọi lần, vị khách này mỗi khi dùng bữa đều yêu cầu thêm một chai rượu, lập lại vài lần, dần dần thành quen, đây đã là thông lệ của nhà hàng mỗi khi Bảo Nhi đến, đó là các nhân viên phải tự ý thức rằng, khi phục vụ phải mang theo một chai Whisky hoặc một chai vang mạnh. Thế nhưng hôm nay lại không có, qua ánh đèn chùm, quản lý nhận thấy vẻ mặt của Bảo Nhi không vui, ông ta liền âm thầm quở trách phục vụ rồi tự mình đi lấy một chai rượu, hòng để lấy lại uy tín cho nhà hàng về thái độ phục vụ tắc trách của nhân viên.

Nghe lời xin lỗi từ quản lý, lại nhận được ưu đãi hôm nay vì thiếu sót mà sẽ được giảm một nửa số tiền cần thanh toán, Bảo Nhi giải thích, ''À không, hôm nay tôi không yêu cầu rượu.'' Không khí trên bàn lát sau có lẽ sẽ càng buồn tẻ, nghĩ vậy, nó bèn đổi ý, ''Nhưng hiện tại lại rất cần, phiền ông để lại rượu và lấy cho tôi thêm một cái ly nữa. Cuối bữa, tôi vẫn sẽ thanh toán đầy đủ.'' Nói xong Bảo Nhi bật cười không rõ nguyên nhân, vén lại lọn tóc sang bên mang tai. Giảm giá bữa ăn? Nó lâm vào cảnh khốn khó đến mức phải đi ăn đồ giảm giá từ khi nào?

Quản lý không để ý đến nét mỉa mai trên mặt Bảo Nhi, nó cũng không biết là ông ta có nghe thấy câu cuối cùng trong lời nói của mình không nữa. Chắc cũng vốn chỉ định rời rượu đi, nhưng nghe nó nói vậy thì quản lý cũng chỉ giữ thái độ đúng khuôn phép, đặt ly xuống trước mặt nó rót một ít chất lỏng màu vàng với lưu lượng vừa phải rồi quay người đi lấy thêm ly theo đúng yêu cầu.

Trong lúc chờ đợi, Bảo Nhi trông thấy ánh pha lê dưới đáy ly lóe sáng, nó thấy vui mắt bèn dùng hai ngón tay lắc qua lắc lại, như chỉ để mong chờ cho thứ chất lỏng có mùi ngọt của mạch nha bị sánh ra ngoài thì mới vừa lòng. Hành động vô tình làm ra trong lúc chán nản ấy vô tình lọt vào mắt Minwoo ngồi phía đối diện lại rất giống trẻ con, khiến cậu thẫn thờ trong giây lát. Hình như cậu muốn nói một câu gì đó rất dài nhưng cuối cùng lại chỉ thốt ra được năm từ, ''Không thể mãi vậy sao?''

''Sao cơ?''' Ngón tay Bảo Nhi đang linh hoạt bỗng nhiên dừng lại đột ngột khiến rượu bị văng vài giọt ra ngoài, bắn cả lên đốt ngón tay trắng ngần của nó. Nó thấy sắc mặt Minwoo hơi khó coi thì thấy khó hiểu. Đang yên đang lành, không thể mãi vậy? Không thể mãi vậy điều gì?

''Này, tôi vừa hỏi cậu, cậu nói gì thế?''

Đáy mắt Minwoo tối tăm, ''Không can dự đến cô!''

Bảo Nhi bật cười, ''Thế thì cậu chắc đang đối thoại với ma.''

Minwoo phủ nhận, ''Tôi là người trần mắt thịt, thấy ma chắc chỉ mình cô.''

Như hiểu ra điều gì đó, Bảo Nhi thành thật gật đầu, ''Ở đây không có ma, chắc cậu đang nói chuyện với tôi rồi.'' Nó chẳng có chút ngượng nghịu, quanh co một hồi lại mặt dày hỏi lại, ''Chẳng ai thích tiếp chuyện với người hay úp mở cả, trả lời đi, không thể mãi như vậy cái gì?''

Minwoo gắt, ''Không phải ma cũng chẳng phải cô, tôi nói chuyện một mình.''

Bảo Nhi vỡ lẽ, ''Ồ! Thì ra cậu mắc chứng depression (trầm cảm).''

''..."

Minwoo sa sầm nét mặt, cậu bỏ một miếng cá hồi vào miệng, không nói thêm câu nào. Lần đầu tiên Minwoo thấy phản bác một người mệt mỏi đến vậy.

Truyện Chữ Hay