Chúng tôi đã chết.
Nói cách khác là được giải thoát.
Chúng tôi lại chạy trốn, lần nữa, lần nữa, và lần nữa.
Thoát khỏi khỏi vùng đất này - vùng đất bị nguyền rủa bởi Quỷ Dữ.
Không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp.
Chúng tôi tuyệt vọng, và sẵn sàng chết trong ngọn lửa duy nhất của rừng già, còn hơn bỏ lại mình trong đêm tối.
Chúng tôi nói.
Chúng tôi nghĩ.
Chúng tôi ao ước.
Lấy lại được cuộc đời mình khỏi tay tử thần.
Lấy lại những gì đã mất
Rũ bỏ quá khứ nhuốm máu.
Rũ bỏ nỗi đau.
Tội lỗi.
Chúng tôi đã sống sót.
Nhưng những nỗi ám ảnh vẫn đeo bám mãi trong giấc mộng hàng đêm, tra tấn chúng tôi bằng những cơn đau và sự dằn vặt.
Cùng nhau, chúng tôi tìm đến miền đất Hứa.
Chúng tôi có nhau, và chúng tôi sẽ có những người khác.
Đó là tất cả.
IOLITE BƯỚC VÀO CĂN PHÒNG ĐÃ TỪNG LÀ PHÒNG HOWL. Đồ đạc phủ kín vải trắng. Tòa lâu đài đang chờ đợi chủ nhân mới.
Cô ta đóng cửa lại. Thứ duy nhất trong phòng không bị che là cây đàn piano. Hôm nay là một ngày lạnh giá, nhưng cô ta ăn mặc phong phanh có chiếc đầm đen. Tóc để xõa. Không rượu.
Michael ngồi ở chiếc ghế cạnh cây đàn, những ngón tay đặt trên phím đàn và lướt nhẹ:
“Đã lâu không gặp, Eve.”
“Michael.” Cô ta nói. “Tôi tưởng mình đã trốn đủ kỹ rồi. Và ở đây thì tên tôi là Iolite.”
“Đó là cái tên rỗng tuếch.”
“Đó là tên tôi.” Iolite khoanh tay. Cô ta nhún nhường, nhưng cũng ngang bướng.
Bỗng nhiên, Michael mỉm cười:
“Cô vẫn giống hệt như hồi ấy.”
Iolite không đáp lại được lời nào. Cô ta lặng thinh, mím môi nhìn hắn. Iolite bước vòng qua cây đàn, vén rèm cửa để nhìn ra ngoài. Lâu đài Quỷ vẫn chìm ngập trong gió và tuyết. Gia nhân đã rời khỏi lâu đài. Nó buồn bã đứng giữa trời tuyết, chịu đựng những cơn gió lạnh như cắt và nỗi buồn âm ỉ bên trong, như nhung nhớ điều gì đó.
“Tại sao cô không đi cùng họ?” Michael hỏi. “Đây có thể là cơ hội duy nhất cô có thể trở về.”
“Anh biết là không phải mà. Cơ hội duy nhất sao? Anh sẽ còn đến đây nhiều lần nữa để bắt tôi trở về. Tôi không về, Michael. Mọi chuyện đã kết thúc rồi, hãy để tôi yên.”
“Mọi chuyện chưa kết thúc.” Michael nói. Iolite đánh hơi thấy trong giọng hắn ta sự cáu giận nhè nhẹ. “Nếu vậy, tôi đã không ở đây.”
Iolite im lặng một lúc. Cô ta có thể kiếm hàng ngàn, hàng vạn cái cớ để tiếp tục lẩn trốn, nhưng cô ta biết hắn sẽ luôn tìm được cách bắt thóp mình. Cô và Michael đã từng có một khoảng thời gian sống cùng nhau tựa một gia đình. Hắn hiểu cô nhiều như cô biết tính cách hắn. Và hắn là loại người không bao giờ bỏ cuộc.
“Pandoras đã giao cho anh việc này,” Iolite nói. “...thì hãy tự thực hiện nó một mình. Đừng kéo tôi vào.”
Michael đứng lên:
“Kể cả cô vốn đã bị kéo vào sao?”
Iolite không trả lời.
“Cô ấy cần chúng ta.” Michael nói tiếp. Hắn đi lại gần Iolite, nhưng vẫn giữ khoảng cách với cô ta.
“Chỉ mình anh thôi, Mike.” Iolite trả lời. Cô ta tựa vào cửa sổ, nhìn Michael chăm chú. Bộ râu quai nón nâu không được cạo khiến hắn như già đi cả chục tuổi. Tóc nâu hơi quăn, đã dài ra và rối bù. Nhưng đôi mắt xanh lá của hắn là chưa từng thay đổi. Cô ta cố nhớ lại gương mặt hắn trước đây, một chàng trai cao dong dỏng, có gương mặt thanh tú và cặp mắt hút hồn. Hắn có lẽ là người đẹp nhất cô ta từng gặp và đến giờ vẫn thế. Nhưng hắn trông thê thảm hơn chàng trai của hai trăm năm trước, rã rời và mỏi mệt.
“Cửa đang mở đấy.” Michael nói. “Phòng khi cô đổi ý.”
Hắn nói. Rồi biến mất.
Iolite bỗng thấy tiếc ngẩn ngơ. Cô ta hụt hẫng nhìn vào không trung, chợt nhớ rằng mình chưa kịp nói với hắn cô vui mừng đến nhường nào khi được gặp hắn.
Nhưng đó không phải là điều duy nhất Iolite tiếc nuối vì đã không làm.
Cô ta ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi rằng họ đã đến nơi.
(End)
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ
TRUYỆN SẼ CÓ TIẾP TẬP HAI, MONG MỌI NGƯỜI ĐÓN ĐỌC