Sáu bảy người cùng nhau xuống thang máy.
Tính cách Lý Giai Thư hướng ngoại, nói rất nhiều, cơ bản khi có cô ấy ở đó, tai rất khó được yên tĩnh.
Trên đường đi, cô ấy lúc thì kéo Giang Kiều tán gẫu về bộ truyện tranh đỏ mặt mà gần đây thức đêm xem, lúc thì lại bị hành động nhỏ của Nghiêm Tự chọc tức, hai người vặn vẹo với nhau, chí chóe không ngừng.
Sầm Tây quen ở một mình, lại không quen biết với đám người này, toàn bộ quá trình không tham gia vào bất kỳ chủ đề nào, chỉ lặng lẽ đi theo sau mọi người.
Giống như cô còn có Chu Thừa Quyết.
Anh cũng không phải là người thích hoạt động tập thể.
Bình thường nhìn tính tình cũng được, các giáo viên bộ môn không có việc gì cũng thích lấy anh ra trêu chọc, phần lớn thời gian, anh đều nhàn nhạt cười theo, thỉnh thoảng cũng lười biếng xen vào vài câu đùa giỡn, nhưng thật ra khi tiếp xúc mới biết, tính tình khá lạnh lùng, cũng có thể là vì lười ứng phó với quá nhiều mối quan hệ giữa người với người, ngoài mấy người bạn lớn lên cùng từ nhỏ có thể suốt ngày quây quần bên cạnh anh, những người khác chơi cũng không sâu, không thể vào được vòng bạn bè của anh.
“Phía trước náo nhiệt như vậy, sao không qua đó trò chuyện?” Đột nhiên Chu Thừa Quyết không mặn không nhạt lên tiếng.
Sầm Tây sau đó mới nhận ra anh đang nói chuyện với mình, ngẩng đầu nhìn anh: “Thôi, đều không quen biết.”
“Trò chuyện vài câu không phải là quen biết rồi à?” Giọng điệu của thiếu niên lạnh lùng: “Ngày hôm đó cậu và người nào đó không phải thoáng cái đã trò chuyện ngay được rồi sao…”
“Cái gì?” Sầm Tây không hiểu.
“Không có gì.”
Sầm Tây lặng lẽ nhìn sắc mặt của anh, cẩn thận tìm chủ đề: “Cái đó, bản kiểm điểm tôi viết xong rồi, cậu còn cần không?”
Chu Thừa Quyết: “Cái này cậu nhớ rõ ràng nhỉ.”
Sầm Tây nhỏ giọng nói: “Trí nhớ của tôi thật ra khá tốt…”
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Hai người im lặng đi song song ở phía sau, Chu Thừa Quyết thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn xuống cô.
Cô gái vẫn mặc bộ quần áo đó, bộ quần áo mà lần đầu tiên nhìn thấy ở sân bóng Nam Cao, áo phông quần đùi rất rộng, nhìn không vừa người, màu sắc tuy là màu đen tuyền chịu bẩn nhất, nhưng cổ áo và gấu áo vẫn bị giặt đến hơi biến dạng, có lẽ chỉ có hai bộ quần áo đó thay đổi qua lại.
Dưới cái nắng mặt trời chói chang, mùi thơm sạch sẽ của xà phòng rẻ tiền màu vàng hòa lẫn với mùi hương cam quýt tươi mát từ sữa tắm trên người Chu Thừa Quyết, lặng lẽ lan tỏa giữa hai người.
Một mùi hương bất ngờ rất dễ chịu.
Nhiều năm sau, trong nhận thức của Chu Thừa Quyết, đó là mùi hương của mùa hè, mùi hương của tuổi trẻ, chỉ thuộc về riêng họ.
Trò chơi trốn thoát khỏi mật thất trong hai năm qua đã được nhiều chương trình tạp kỹ quảng bá, trở nên rất phổ biến trong giới học sinh.
Sầm Tây cũng từng nghe các bạn cùng lớp thảo luận về trò chơi này khi còn học cấp hai, nhưng chưa bao giờ có cơ hội tham gia.
Mức giá chia đều cho mỗi người ít nhất là hơn một trăm tệ, đối với cô mà nói là một khoản tiền khổng lồ, không thể chi trả nổi.
Hơn nữa còn chưa ăn thịt heo, lại chưa từng thấy heo chạy.
Chiếc TV cũ kỹ duy nhất trong nhà cô đã bị bố cô đập vỡ trong một lần say rượu, nên trong khoảng thời gian chương trình tạp kỹ về trò chơi trốn thoát khỏi mật thất được phát sóng, cô cũng chưa từng xem, vì vậy cô thật sự không hiểu nhiều về trò chơi này, chỉ nghĩ đó là một trò chơi giải đố thông thường.
Khi đến nơi, chủ quán đã giới thiệu qua một lượt các quy tắc cơ bản, sau khi mọi người vào phòng, đèn đột ngột tắt.
Trò chơi mới bắt đầu, đã có người bị bóng tối bất ngờ làm cho hét lên, tuy Sầm Tây không phản ứng mạnh như vậy, nhưng cũng vô thức lùi lại hai bước.
Lùi lại như vậy, cô đã va vào Chu Thừa Quyết phía sau.
Trong phòng tối om, ban đầu cô còn không phân biệt được ai với ai, giây tiếp theo, cô cảm thấy cánh tay mình bị kéo về phía sau.
Bị kéo như vậy, lúc nãy chỉ là vô tình va vào Chu Thừa Quyết, giờ đây đã hoàn toàn bị hơi thở của anh bao trùm.
Những âm thanh kinh dị liên tục vây quanh, Sầm Tây vốn luôn bình tĩnh cũng có chút căng thẳng, ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của anh, giọng nói nhẹ nhàng hòa lẫn trong tiếng hét: “Sao vậy?”
“Đừng đi quá gần phía trước.” Giọng điệu thiếu niên không chút gợn sóng: “Tôi sợ.”“?” Sầm Tây suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.
Kiểu bình tĩnh ung dung này, nếu không biết còn tưởng ma quỷ trong phòng kín đều do chính tay anh giết chết.
“Đừng sợ.” Sầm Tây vẫn an ủi một câu: “Vậy để tôi ở cùng cậu.”
Cô cũng không hiểu Chu Thừa Quyết, biết đâu người này khi sợ hãi thì lại tỏ ra kiêu ngạo như vậy cũng nên.
Nhưng không hiểu sao, sự căng thẳng của chính cô dường như cũng được xoa dịu.
Loa bắt đầu hướng dẫn quy trình trò chơi.
Lý Giai Thư tuy nhát gan nhưng lại thích chơi, thường xuyên xông lên phía trước, rồi lại bị các loại ánh sáng âm thanh dọa sợ chạy về tìm người đi cùng.
Mấy người khác cũng sợ hãi chạy loạn, Nghiêm Tự thì không sợ, nhưng thỉnh thoảng lại cố ý trêu chọc cô ấy, thật sự không đáng tin, cuối cùng cô ấy đành nhắm vào Sầm Tây luôn bình tĩnh, hai tay nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, kéo người ra khỏi bên cạnh Chu Thừa Quyết, nhất quyết không buông ra nữa.
Cùng với những tiếng hét liên tiếp, mấy người cuối cùng cũng đi đến trước một cánh cửa hắt ra ánh sáng yếu ớt.
Lý Giai Thư không nghĩ ngợi gì, lập tức cắm chiếc chìa khóa vừa tìm được vào.
Cánh cửa sắt vừa mở ra, một đám người chửi rủa om sòm.
“Đệt, đột ngột quá, cậu kêu lên một tiếng chứ, chẳng có chút chuẩn bị nào.” Nghiêm Tự theo bản năng dùng tay che ánh sáng, nhưng đã quá muộn: “Cứu mạng, mắt tôi đau quá.”
Giang Kiều: “Tớ cảm thấy mình sắp mù rồi.”
“Sao tớ biết được.” Lý Giai Thư cũng chẳng khá hơn, che mắt kêu gào: “Báo cảnh sát! Bắt ngay ông chủ mật thất đi! Khám xét ông ta!”
Họ đã ở trong bóng tối hơn hai mươi phút, lúc này đột nhiên thấy lại ánh sáng, thật sự quá chói mắt, không thể thích nghi được ngay.
Sầm Tây bị câu nói của Lý Giai Thư chọc cười, sau khi cười xong mới nhận ra, mắt mình dường như không có vấn đề gì.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, thấy người luôn đi cuối cùng, không tham gia trò chơi mấy, không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt cô.
Dáng người thiếu niên cao lớn, đứng trước mặt cô, trực tiếp che đi phần lớn ánh sáng.
Khi anh bước đi, mắt cô đã có thể thích nghi với ánh sáng trong phòng.
Sầm Tây sững sờ một lúc, do dự đưa tay kéo nhẹ vạt áo anh: “Sao cậu lại đi ra phía trước?”
Có vẻ Chu Thừa Quyết hơi mất tự nhiên, giọng lạnh lùng: “Tôi sợ, không được à?”
Sầm Tây vội vàng thu tay lại, cẩn thận nói: “Được chứ.”
Chu Thừa Quyết trả lời xong, ánh mắt di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên cánh tay cô vừa thu lại, chân mày hơi nhíu lại.
Vừa rồi cô bị Lý Giai Thư nắm chặt suốt quãng đường, người đang hoảng sợ không có chút kiềm chế nào, lúc này dưới ánh sáng, có thể thấy rõ trên cánh tay trắng nõn của cô có vài vết đỏ, thậm chí còn có vài dấu móng tay rõ ràng.
Lý Giai Thư sau khi la hét xong, nhanh chóng lại chìm đắm vào trò chơi, lục tung tìm ra sáu chiếc chìa khóa của nhiệm vụ cuối cùng, gọi mọi người bắt đầu chọn phòng: “Mỗi phòng ít nhất một người, mọi người tự chọn đi.”
Cô ấy nói xong, nhìn về phía Sầm Tây, cười nịnh nọt: “Ha ha tiểu thư, cậu đi với tớ nhé.”
Sầm Tây biết cô ấy không dám đi một mình, vừa định gật đầu đồng ý, thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp phía sau: “Không được, cô ấy đi với tôi.”
Lý Giai Thư: “?”
Giang Kiều: “?”
Sầm Tây: “?”
Nghiêm Tự: “Chậc.”
Lý Giai Thư ngay lập tức ôm lấy Sầm Tây, sợ Chu Thừa Quyết cướp mất: “Tại sao!”
“Bởi vì.” Chu Thừa Quyết mặt không đỏ tim không đập: “Tôi sợ mà.”
“…???”
Giang Kiều nghe vậy, tự nguyện giơ tay: “Vậy để tớ đi cùng cậu.”
Chu Thừa Quyết không cần nghĩ ngợi đã từ chối: “Cậu hét lên còn đáng sợ hơn.”
Giang Kiều: “…”
Lý Giai Thư: “Vậy tớ cũng sợ mà.”
Nền tảng kinh tế quyết định vị thế trong phòng kín, Chu Thừa Quyết bình tĩnh nói: “Tôi thêm tiền, cậu còn tiền không?”
Cô ấy có cái rắm, tiền cơm hộp vừa nãy còn là moi được từ Nghiêm Tự vào hôm qua.
Kết quả đã rõ ràng.
Cuối cùng trong phòng mật thất, Lý Giai Thư bị dọa đến chân mềm nhũn, phải để Nghiêm Tự dìu, nhưng nhìn thấy Sầm Tây bình tĩnh đi ra, vẫn không nhịn được “Hừ” một tiếng, buông một câu mà cô ấy cho là tàn nhẫn nhất: “Đồ ham tiền! Tớ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu, cả đời này sẽ không nói chuyện với cậu nữa!”
Khiến Nghiêm Tự vui đến suýt bật ngửa: “Được được được, đại tiểu thư, cậu có bản lĩnh thì đứng vững rồi nói.”
Tối hôm đó, dì không để Sầm Tây hỗ trợ nữa, giục cô đi tắm rửa trước, chuẩn bị một chút cho ngày khai giảng chính thức vào ngày mai.
Cô vẫn như thường lệ, dùng xà phòng gội đầu và tắm qua loa, lau tóc đến khi khô một nửa rồi mới đến bên tường rào.
Nhưng hôm nay không có đề thi mới xuất hiện, Sầm Tây bèn lấy những đề thi của hơn mười ngày trước ra, muốn cẩn thận xem lại những câu sai và những câu kinh điển.
Không lâu sau khi dọn dẹp xong, giọng nói quen thuộc của Triệu Nhất Cừ vang lên từ quán ăn nhỏ dưới lầu.
“Dì ơi, hôm nay Sầm Tây không có ở đây ạ?”
Người phụ nữ đang bận rộn, vừa xào rau vừa trả lời cậu ta: “Ngày mai con bé phải đi học lại rồi, dì bảo tối nay nó đừng làm nữa.”
“Ồ, cháu mang bài tập đến cho cậu ấy, cô chủ nhiệm nhờ cháu gửi giúp.”
Dì mỉm cười: “Con bé đang ở trên lầu đấy, hay là cháu lên tìm nó nhé, làm phiền cháu rồi.”
Sầm Tây thò đầu ra khỏi lan can nhìn xuống, không muốn cậu lên lầu, nên tự mình đi xuống.
Khi đến tầng một, cô gặp Triệu Nhất Cừ đang chuẩn bị lên cầu thang.
Cậu vội vàng đưa một tập bài tập dày cộp đến trước mặt cô, cười nói: “Mình mới biết hóa ra cậu cũng học cùng lớp với mình.”
Sầm Tây “Ừ” một tiếng: “Có lẽ vậy, tôi cũng không rõ lắm.”
“Hôm nay cô giáo bảo mình mang bài tập đến cho cậu, mình mới biết, chắc điểm cộng của cậu cũng được tính vào rồi.”
“Ừ.”
Sầm Tây tùy ý lật qua những tờ bài tập hoàn toàn trống, nghe Triệu Nhất Cừ nói: “Bài tập của lớp học chuyển tiếp mười bốn ngày đều ở đây hết rồi, cậu có biết không bọn mình làm mà muốn khóc luôn.”
Cô khẽ cười: “Ừ, cảm ơn cậu.”
“Không có gì, vậy mình đi trước nhé.”
Sầm Tây ôm bài tập trở lại tầng hai, định chọn vài tờ để làm ngay, cảm nhận phong cách ra đề của Nam Cao, vừa hay hôm nay cũng không có bài tập mới nào khác để làm.
Tuy nhiên, cô mới lướt qua hai lần, đã cảm thấy các câu hỏi có chút quen thuộc.
Đối với những bài đã làm, Sầm Tây cơ bản đều có ấn tượng, nếu làm lần thứ hai, thì coi như đã khắc sâu vào trong đầu.
Cô đột nhiên nhớ đến những đề thi đã làm mỗi đêm trong những ngày qua, lật ra nhanh chóng đối chiếu vài tờ thì phát hiện, những đề này cô thật sự đã làm rồi.
Ngày hôm sau chính thức khai giảng.
So với hơn mười ngày trước vắng vẻ, hôm nay trên đường toàn là học sinh.
Vị chủ nhiệm giáo dục mà cô đã gặp qua một lần đang cầm một chiếc loa, một tay chống hông đứng ở chính giữa cổng trường duy trì trật tự.
Ngay cả con chó đi ngang qua cũng bị ông ấy mắng vài câu.
Sầm Tây có chút chột dạ, lặng lẽ cúi đầu đi vòng qua ông ấy, tìm đến lớp học theo chỉ dẫn của bảng tên.
Phần lớn học sinh lớp tên lửa đều được chuyển lên thẳng từ cấp hai của trường, vốn đã quen biết nhau, một số ít từ các trường khác, cũng đều là những học sinh giỏi được tuyển thẳng thông qua các kỳ thi học sinh giỏi, trước đây đã có nhiều giao lưu trong các lớp tập huấn liên trường, cộng thêm mười bốn ngày học chuyển tiếp, đã sớm trở nên thân thiết với nhau.
Sầm Tây với gương mặt mới bước vào lớp, những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lập tức hướng về phía cô, khiến cô có chút không được tự nhiên.
Hôm nay Sầm Tây vẫn mặc bộ áo phông đen tuyền đó.
Mùa hè cô chỉ có một bộ quần áo đó, tối giặt phơi sáng mặc, may mà mùa hè oi bức, phơi một đêm trên sân thượng, hơi nước cũng có thể làm khô.
Chẳng qua học sinh mới chưa được phát đồng phục, nhưng hầu hết các học sinh đều quen mặc đồng phục trường cấp hai cũ đến lớp, đồng phục cấp hai và cấp ba của cả thành phố Nam Gia đều là màu xanh trắng, Sầm Tây mặc áo phông đen tuyền lẫn trong một đám xanh trắng, vẫn rất nổi bật.
Cô đứng trước cửa chưa được hai giây, giáo viên chủ nhiệm Diệp Na Na đã bước vào từ phía sau cô khi tiếng chuông chuẩn bị vang lên.
Nhìn thấy cô, chỉ ngẩn người một chút, rồi lập tức hỏi: “Em là Sầm Tây phải không?”
“Vâng.”
“Hiện tại chỉ còn một chỗ trống, em tạm thời ngồi đó nhé.” Cô chủ nhiệm một tay khoác lên vai cô, tay kia chỉ về phía cuối lớp: “Nào, hai bạn cuối bàn của tổ hai và tổ ba, giúp dọn dẹp bàn trống ở tổ hai phẩy năm bên cạnh các em một chút, đừng để đồ vào ngăn kéo của người ta, có bạn học mới sẽ ngồi.”
Hai học sinh được gọi tên, Nghiêm Tự và Mao Lâm Hạo nghe vậy, đồng loạt giơ tay chào cô chủ nhiệm Diệp Na Na, sau đó đồng thanh nói: “Nô tài tuân lệnh! Quý cô Diệp Hách Na Lạp tôn quý.”
Cả lớp lập tức cười ầm lên.
Diệp Na Na liếc xéo hai người, cũng cười, không nói gì thêm.
Học sinh trong lớp tên lửa đều có thành tích xuất sắc, bất kỳ ai cũng là niềm tự hào của các giáo viên bộ môn, mối quan hệ giữa giáo viên và học sinh về cơ bản là bạn bè, không khí khá cởi mở và hòa hợp, những trò đùa như thế này cũng thường xảy ra, giáo viên vừa yêu vừa ghét những đứa học trò này.
Nói chung vẫn là yêu nhiều hơn, dù bình thường có nghịch ngợm một chút, cũng không ai thật sự để bụng.
Cách sắp xếp chỗ ngồi của Nam Cao hơi đặc biệt, mỗi người một bộ bàn ghế, hai bàn ghép lại thành một dãy tính là một tổ, tổ một và tổ bốn bình thường dựa vào tường, tổ hai và tổ ba có thêm một dãy bàn đơn ở giữa, nhìn theo chiều ngang, một hàng có tổng cộng năm bộ bàn ghế ghép lại với nhau, không có khoảng trống, dãy đơn ở giữa chính là tổ hai phẩy năm.
Tổ hai phẩy năm có người ngồi hai bên, ra vào không thuận tiện, các tổ khác hai tuần đổi chỗ một lần, tổ hai phẩy năm cũng không tham gia, thường không ai thích ngồi, vì vậy thường chỉ còn lại chỗ ngồi ở dãy này.
Sau khi hai người dọn dẹp bàn ghế, Diệp Na Na vỗ nhẹ vào lưng Sầm Tây, ra hiệu cho cô xuống, rồi quay người đi ra khỏi lớp.
Lớp tên lửa tuy ồn ào, nhưng hiệu quả giảng dạy vẫn rất cao.
Sầm Tây nhanh chóng đi qua lớp, đến cuối tổ hai phẩy năm, vừa mới ngồi xuống, đã nghe thấy giọng nói của giáo viên toán trên bục giảng, không có lời chào hỏi đầu năm mới, mà đi thẳng vào vấn đề: “Bài kiểm tra cuối cùng hôm trước thầy đã chấm xong, bây giờ phát xuống.”
Chu Thừa Quyết và Nghiêm Tự luôn ngồi cùng bàn, anh vốn không thích ngồi cùng người không thân, cho nên dù mỗi lần đổi sang tổ hai tổ ba, cũng đều là Nghiêm Tự ngồi cạnh tổ hai phẩy năm.
Nghiêm Tự nghe vậy, đang định quay người lấy cặp sách treo bên cạnh bàn, mới chợt nhận ra, người bạn học mới mặc áo phông đen này, hình như cậu ta quen?
Cậu ta nheo mắt nhìn kỹ lại, ngay lập tức quay người vỗ vai Chu Thừa Quyết, người có lẽ lại bị chủ nhiệm giáo dục bắt đi huấn luyện đến giờ, mới đến muộn: “Tôi nói… tôi có bạn cùng bàn mới rồi.”
Chu Thừa Quyết tựa như không nghe thấy, không quan tâm chút nào.
Nghiêm Tự tiếp tục nói: “Bạn cùng bàn của tôi còn là con gái.”
Chu Thừa Quyết vẫn lười đến mức không thèm nhìn một cái: “Ừ, chúc mừng.”
Nghiêm Tự nhướn mày: “Bạn cùng bàn của tôi trông còn đặc biệt quen mắt nữa, cậu chắc chắn không xem thử à?”
Sáng sớm đã bị mắng, tâm trạng Chu Thừa Quyết vốn đã không tốt, lúc này bị cậu ta làm phiền đến chết, bực bội liếc mắt sang bên đó.
Chỉ một cái liếc mắt này, anh đột nhiên cảm thấy ba chữ “bạn, cùng, bàn” mà Nghiêm Tự vừa nói liên tục, trở nên vô cùng chói tai.
Giọng điệu thiếu niên lạnh lùng: “Tổ hai phẩy năm, có tính là bạn cùng bàn của cậu đâu?”