Marzano mà có tim thì lúc này cậu đã lên cơn đau tim rồi, nhưng vì là một trái cà nên hiện giờ cậu đang trải qua một cảm giác gần giống vậy. Cậu nảy xuống ba bậc và đang từ từ lăn về phía bậc thứ tư. Nếu Marzano có thể ngừng hét để nghĩ, có lẽ cậu sẽ thắng lại kịp.
Có lẽ.
Ai đó đụng vào lưng cậu làm cậu lăn về mép thềm nhanh hơn nữa. Chính lúc đó, cậu tỉnh ra và hành động. Marzano ném mình về phía sau. Cậu chông chênh trên mép một lúc, nhưng rồi từ từ, thật từ từ, lùi lại.
“Hê, vui quá nhỉ.” Nỗi kinh hoàng biến hình thành cơn phẫn nộ gần như tức khắc.
“Cậu có điên không?” Marzano thét. “Cậu muốn gì? Định giết tôi hả?”
“Hỏi hơi lạ, cậu mới là trái cà nhảy ra khỏi đĩa xà lách còn tươi nguyên và bỏ ra mười phút ngóng xuống bậc thềm đấy nhé.” Đến lúc này Marzano mới nhìn kỹ trái cà trước mặt và sững người. Cậu chưa bao giờ thấy một làn da căng mịn như vậy trên một trái cà cherry. “Mà cậu tên gì?”
Nhờ đầu óc còn đang đeo dây an toàn ngồi trên tàu lượn siêu tốc mà cậu có thể trả lời không chút bối rối. “Marzano.”
“Tôi là Caspian.” Tuyệt. Trái cà nọ – Marzano – bị mấy bậc thềm hù cho mất vía nên không để ý gì đến việc hắn đang tra hỏi cậu. “Tôi được trồng ở California. Còn cậu?”
“Tôi á?” Marzano ngẩn ra. Dễ thương thật. “Ơ… Tôi không biết nữa. Tôi không để ý. Tôi nghĩ tôi là cà hữu cơ?”
“Tuyệt.” Caspian lăn về bậc thềm. “Chỉ còn chừng mấy bậc nữa là xuống tới nơi rồi.”
“Cậu có cần phải đứng sát mép vậy không?” Caspian mỉm cười. Marzano đang lo cho hắn. Tương lai xem ra rất sáng lạng.
“Cậu sợ tôi ngã à?”
“Không. Ừ. Cứ… lùi lại đi đã.”
“Nếu muốn xuống dưới kia thì mình phải qua hết mấy bậc này.” Caspian nói. Rồi hắn lăn lại gần và đụng nhẹ vào Marzano. Đó là cách cà chua hôn nhau. “Theo tôi.” Rồi hắn lao đi, la lên sảng khoái, biết chắc rằng trái cà nọ sẽ theo sau.