Vẫn trở lại như mọi ngày, Thắng Nam vẫn dậy rất sớm tự đích thân xuống bếp làm điểm tâm sáng cho chính bản thân.
- ây dô dô, Thắng Nam tiểu thư từ khi nào lại xuống bếp rồi ? Cô định thật sự làm vợ hiền à ?
Bạch Như Ý sáng sớm hôm nay đã xin bác sĩ xuất viện từ rất sớm, sau đó liền đến thẳng Kỳ Hoa viên.
Nếu là ngày thường thì tầm hơn h sáng cô ta mới đến, nhưng hôm nay lại từ bệnh viện đến thẳng đây nên sớm hơn mọi ngày ba tiếng. Cũng vì vậy mà để cô ta bắt gặp được Thắng Nam đang loay hoay dưới bếp làm thức ăn và tìm cớ tiếp tục châm chọc cô.
- Bạch Như Ý, cô có phải vẫn chưa sợ không ? Một nhát không đủ, muốn thêm một nhát nữa sao ?
Thắng Nam trên tay cầm lấy đĩa điểm tâm sáng và ly sữa từ phòng bếp mang lên bàn ăn, đặt nó xuống rồi ngồi ăn.
- Sở Thắng Nam, hôm qua nếu không phải cô đâm lén thì tôi làm sao bị đâm trúng được. Nhát dao hôm qua tôi sau này sẽ trả lại cô gấp bội.
Bạch Như Ý vẫn rất hùng hổ, nói chuyện mà không ngại đắc tội Thắng Nam.
Tính cách của cô ta như vậy thì mới càng khiến cho Thắng Nam có cơ hội dạy dỗ nhiều hơn.
- sáng sớm tôi không muốn gây sự với cô, cô câm miệng lại để tôi ăn xong bữa sáng đi.
Thắng Nam miệng nói nhưng tay vẫn cứ hoạt động, nĩa từng miếng thịt nhỏ cho vào miệng ăn một cách ngon lành mặc cho Bạch Như Ý đang đứng trước mặt cô vừa tức giận vừa không vui.
- cô bảo tôi câm thì tôi phải làm sao ? Đừng có mong !
Bạch Như Ý vừa nói dứt lời liêgn cầm lấy ly sữa trước mặt của Thắng Nam định tạt vào người cô. Nhưng nào ngờ Thắng Nam nhanh hơn cô ta một bước đã né tránh kịp, còn mang cả đĩa thức ăn đập từ trên đầu Bạch Như Ý đập xuống một cách tàn nhẫn.
Máu từ trên đầu của Bạch Như Ý bị cái đĩa vỡ làm chảy rất nhiều máu.
- lần trước là cảnh cáo lần một, lần này là cảnh cáo lần hai. Bạch Như Ý cô vốn không có tư cách để đấu với Sở Thắng Nam này. Cô đừng nghĩ cô là thiên kim Bạch gia thì tôi không dám làm gì cô, cô đừng quên tôi hiện tại là thân phận gì, người Bạch gia dám động đến tôi thì nhất định sẽ hối hận.
Thắng Nam lạnh lùng rời đi, chả buồn quan tâm đến Bạch Như Ý đang nhìn cô bằng ánh mắt câm phẫn, hận không thể mang cô giết chết.
Tiểu Hạ từ bên ngoài nghe có tiếng động vỡ chén bát liền chạy vào xem.
Nào ngờ vừa đến nơi chỉ thấy mỗi Bạch Như Ý đang ôm đau đầy máu, ngất đi.
- người đâu gọi cấp cứu ngay !
~
- Đình tổng hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
Đình Phong đứng dậy bắt tay với người phụ nữ đối diện.
Người phụ nữ đối diện này là Lạc Nhi, phu nhân của Kim Thị. Một người phụ nữ đủ bản lĩnh thay chồng quản lý công ty và xử lý việc lớn nhỏ.
Hôm nay Lạc Nhi đến đây là để bàn về việc hợp tác dự án mở buổi triển lãm đá quý sắp tới.
Hợp đồng đã bàn hơn một tuần cuối cùng cũng êm đẹp ký kết.
Buổi triển lãm lần này là bước ngoặt đầu tiên để chứng minh thực lực và sự gắn kết của Hoa Diệp Ảnh và Kim Thị.
Hoa Diệp Ảnh đã được thành lập hơn năm do mẹ anh - Giang Thục Hoa và ba anh - Đình Vận cùng nhau sáng lập nhưng cuối cùng lại bị hủy trong tay người phụ nữ bên ngoài của ba anh vì thế mà sau khi anh hiểu chuyện và nắm vững quyền lực thì đã thu mua lại Hoa Diệp Ảnh và giữ nguyên tên.
Ban đầu Hoa Diệp Ảnh chủ yếu là lấn sang bất động sản nhà đất nhưng sau khi rơi vào tay Đình Phong thì chưa đầy năm đã được mở rộng nhiều chi nhánh khắp bơi trên địa cầu, hơn hết là anh còn để Hoa Diệp Ảnh lấn sang con đường giới giải trí, đá quý và thiết kế thời trang. Cùng mới lúc nắm giữ trong tay bốn lĩnh vực đang phát triển nhất hiện nay.
Cho nên đối thủ của Hoa Diệp Ảnh càng lúc càng nhiều, nhưng đối tác cũng càng lúc càng nhiều, họ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để có thể cùng hợp tác với một tập đoàn lớn như Hoa Diệp Ảnh.
- Diệp Thủ cậu giúp tôi tiễn Lạc tổng.
Sau khi Lạc Nhi rời khỏi, Đình Phong liền ngã người ra ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh đã mệt mỏi suốt mấy ngày nay, vừa phải xử lý việc của Hoa Diệp Ảnh, lại vừa phải xử lý việc của hai người phụ nữ ở Kỳ Hoa viên.
Đúng là tự mình chuốc khổ !
Người xưa nói phụ nữ là người khó đối phó nhất. Nhưng bây giờ bên cạnh anh không chỉ có một người phụ nữ mà là hai người phụ nữ, tức là có hai phiền phức.
- thiếu gia, Tiểu Hạ vừa gọi đến báo Bạch tiểu thư lại vào viện.
Diệp Thủ từ bên ngoài đi vào báo cáo.
- thật vô dụng, chỉ có một Sở Thắng Nam cũng không đối phó được.
Đình Phong cau mày gầm nhẹ một tiếng.
- thiếu gia, hoạ là do ngài rước thì chỉ có ngài mới có thể tự giải quyết. Bạch tiểu thư căn dặn Tiểu Hạ nhắn lại là muốn gặp ngài.
- phiền phức, Sở Thắng Nam so với cô ta đúng là tốt hơn nhiều.
Hả ? Diệp Thủ đứng trợn mắt kinh ngạc nhìn Đình Phong. Đình Phong như thế mà lại lên tiếng khen Sở Thắng Nam ư ?
Nhưng mà như vậy cũng tốt, điều Diệp Thủ mong nhất chính là thiếu gia của cậu ta có thể từ bỏ hận thù mà chấp nhận Sở Thắng Nam như vậy thì mới là tốt.
- vậy ngài có đến bệnh viện không ?
Diệp Thủ lên tiếng thăm dò.
- đi, nhưng mà là trở về Kỳ Hoa viên, tìm phu nhân yêu quý của tôi.
Diệp Thủ không lên tiếng chỉ gật đầu rồi đi sắp xếp.