Sân vườn trường trung học “Văn Phong” ─
Bên trong phòng học lớp mười một, một đám nữ sinh đang trò chuyện chủ đề các cô cảm thấy hứng thú.
“Cậu biết không? Tối hôm qua mình cùng bạn trai đã tiến đến giai đoạn thứ ba [] rồi!”
[]: giai đoạn trong môn bóng chày, nhưng có ý nói giai đoạn trong tình cảm nam nữ
“Cậu đã tiến đến giai đoạn thứ ba rồi sao, thật hâm mộ nha! Bạn trai mình đến bây giờ còn chưa dám hôn mình. Xem ra tối nay mình nhất định phải hảo hảo ra ám hiệu với hắn.”
“Cậu tốt nhất vẫn bị động một chút, miễn dọa cho hắn chạy mất.”
“Dọa hắn chạy mất? Vậy mình đổi lại một là được, dù sao cũng mới đến quá trình thứ nhất mà thôi.”
Vân Yên đứng cách đám nữ sinh đó không xa liền nghe thấy các bạn đang nói về giai đoạn thứ nhất, giai đoạn thứ ba, vì thế cô tò mò tiêu sái bước đến cùng tham gia.
“Các cậu đang nói về bóng chày sao?”
“Vân Yên, thật không chịu nổi cậu, lần trước không phải mình đã cho cậu mượn một quyển sách sao, để cậu hiểu biết về những điều bí mật của con trai và con gái, muốn cậu đừng có ngây ngô như vậy nữa! Chẳng lẽ cậu không xem à!”
“Không có....... mình lo lắng bị cha nhìn thấy, hơn nữa khi mình lén mở ra...... hình ảnh trong đó.... dường như không liên quan gì đến những kiến thức khi thi!” Vân Yên thành thực nói.
“Cậu thật sự là một con mọt sách! Hiện tại chúng ta mới có lớp , bài vở ở trường vẫn còn chưa nặng, phải nhanh nói chuyên yêu đương một chút, không được lãng phí thời gian. Vân Yên, cậu chưa từng yêu nên không thể hiểu được sự tốt đẹp trong tình yêu. Cậu nhanh kết giao bạn trai một chút mới có thể cùng tụi mình thảo luận chuyện “bóng chày” nha! Đúng rồi, Sỹ Kỳ có ý với cậu đó!” Mỹ Trân nửa nhạo báng, nửa đùa giỡn nói.
“Các cậu thật đáng ghét! Mình không nói với các cậu nữa, mình muốn đến căng tin mua tài liệu việc nội trợ.”
“Được, cậu đi đi, chờ sau khi chân mệnh thiên tử của cậu xuất hiện, chúng mình sẽ dạy cậu những giai đoạn cao hơn.” Mỹ Trân nói.
Ai! Vân Yên thật sự không hiểu chuyện đời chút nào, hơn nữa thực thuần khiết. Mỹ Trân biết không ít con trai trong lớp có ý với cô, thế nhưng Lý Sỹ Kỳ này đã sớm dính lấy cô, cho nên đến bây giờ những người khác cũng không có động tĩnh gì. Chẳng qua là động tác của Lý Sĩ Kỳ quá chậm chạp, hắn đã học lớp rồi, còn không mau hành động, tiến hành tấn công?
“Mình không thích bóng chày, các cậu tán gẫu với nhau là được rồi.”
“A! MY GOD! Cậu thật sự là bảo bối quý hiếm nha! Cậu ngây thơ như vậy, mình thật rất lo lắng có một ngày lão công của cậu phải cho cậu xem phim A [[, sau đó mới có thể động phòng với cậu!"
[]: phim XXX, phim con heo
“Phim A? Cậu thích xem phim AMERTCA sao? Nhà mình có rất nhiều đó! Lần tới các cậu cùng đến nhà mình xem đi!” Vân Yên nhiệt tình mời.
“Nhà cậu có rất nhiều? Ý chúng mình là loại phim mà...... nam và nữ cùng nhau ân ái!”
Vân Yên hiểu ý, vội vàng đuổi theo đánh Mỹ Trân.
Một đám bóng dáng tràn ngập thanh xuân đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, cứ như vậy, không lo lắng gì cả.
☆ ☆ ☆
Mười ngày sau
“Cha, Diêm bá phụ cùng Diêm bá mẫu làm sao có thể đột nhiên qua đời?” Thời điểm ngồi trong xe của cha đi bái tế Diêm gia, Vân Yên có chút không hiểu hỏi.
“Cái này....” Bạch Tung Nhạc không dám cho con gái biết rõ sự thật, như vậy sẽ khiến hắn xấu hổ không biết đối mặt với cô như thế nào?
“Cha, hiện tại Diêm đại ca như thế nào? Anh ấy có khỏe không?” Cô đã gặp qua Diêm Thiên Phạm mấy lần. Mặc dù trong lòng có vài phần ngưỡng mộ khí thế tôn quý vương giả kia, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của hắn, cô liền không nhịn được có chút e ngại.
“Cậu ấy không sao.” Bạch Tung Nhạc biết động tác của Diêm Thị, gần đây bọn họ liên tục thu mua cổ phiếu của Bạch Thị, xem ra Diêm Thiên Phạm thực sự rất hận hắn.
Hắn và Diêm Thi Dương là bạn tốt nhiều năm, hắn thật sự không nên vì một lúc bị sắc đẹp dụ dỗ, nhưng bây giờ hối hận đều đã quá muộn.
Nếu muốn hắn vì vậy mà phải bồi thường bằng công ty thì thực sự không đáng. Bạch Tung Nhạc hi vọng thông qua việc đến Diêm gia thắp hương để cầu xin Diêm Thiên Phạm tha cho hắn một lần.
Bởi vì, không có công ty làm hậu thuẫn, hắn không thể thoải mái đánh bạc.
Bạch Tung Nhạc lái xe, không lâu sau thì đến biệt thự Diêm thị.
Bởi vì Diêm thị là là công ty lớn nhất nhì trong nước, cho nên lễ truy điệu cử hành ở biệt thự có rất nhiều người đến tham gia, bất luận là bạch đạo hay hắc đạo cũng phái người đến chia buồn, khí thế và quy mô tương đối lớn.
Nhưng do cố ý phong tỏa tin tức, mọi người chỉ biết vợ chồng Diêm thị đột nhiên qua đời vì bệnh cấp tính, trừ Diêm Thiên Phạm cùng Bạch Tung Nhạc biết rõ chân tướng, không có người thứ ba biết được.
Bạch Tung Nhạc đi vào linh đường, hắn tiến lên đốt hương bái tế người chết, cũng tỏ ý hối lỗi với Diêm Thiên Phạm nhưng Diêm Thiên Phạm không có bất kỳ phản ứng gì.
Hắn chỉ lạnh nhạt đứng bên cạnh linh vị của cha hắn, mắt lạnh quan sát người đời.
Lễ truy điệu kết thúc không lâu, Bạch Tung Nhạc nhìn thấy Diêm Thiên Phạm đứng một mình ở đằng kia, không nhịn được đi đến, muốn cầu xin sự tha thứ của hắn.
Vân Yên thấy thế cũng đi theo.
“Tôi rất xin lỗi.... Xin cậu hãy tha thứ cho tôi!” Bạch Tung Nhạc hèn mọn nói với hắn.
“Lời xin lỗi của ông không thể làm cho cha tôi sống lại.” Thanh âm buồn rười rượi của Diêm Thiên Phạm lướt theo gió đêm, làm cho người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
“Tôi rất xin lỗi....” Bạch Tung Nhạc cố gắng biểu đạt sự áy náy của hắn một lần nữa.
“Cha tôi sẽ không tha thứ cho ông, tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông.” Diêm Thiên Phạm cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái.
Bạch Tung Nhạc giống như bị đả kích, thân thể lay động một cái, Vân Yên vội vàng tiến đến đỡ lấy thân thể của cha mình.
“Cha, cha làm sao vậy?”
“Cha không sao!” Hắn có thể đoán được công ty của mình xong rồi, xong rồi.....
Trước kia, Vân Yên vẫn không dám nhìn bóng dáng cao lớn của Diêm Thiên Phạm, nhưng lúc này lại không khỏi chăm chú nhìn hắn: “Anh.... có phải hiểu lầm cha tôi rồi không?” Mặc dù cô có may mắn được chạm mặt hắn vài lần, nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thẳng cô, có lẽ trong ký ức của hắn, hai người họ căn bản chưa từng quen biết nhau.
Diêm Thiên Phạm bởi vì thanh âm đột nhiên xuất hiện này mới dời mắt đến trên người của Bạch Vân Yên.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng cô. Trong nháy mắt, hắn còn tưởng rằng mình đang nhìn thấy một thiên sứ. Cô mặc một bộ quần áo phiêu dật màu trắng bằng lụa mỏng, tóc dài đến vai, đôi mắt to long lanh như câu hồn người, đôi môi anh đào tựa như đang hấp dẫn sự vuốt ve của người khác, đường cong của thanh xuân dường như bất cứ lúc nào đều đang dụ dỗ người ta phạm tội.
Mà hắn, ghét nhất màu trắng..........Tất cả những màu có liên quan đến ánh sáng hắn đều ghét.
Ký ức đau đớn hắn chôn sâu trong đáy lòng, khi hắn nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô thì tất cả dường như ập đến.
Cô giống như đang nhắc nhở hắn, linh hồn của hắn đang trầm luân dưới đáy địa ngục, không bao giờ có được hạnh phúc, còn cô lại thuộc về một nơi hạnh phúc nhất.
Đột nhiên, hắn thật oán hận, thật tức giận, hắn chưa bao giờ nhận được hạnh phúc gia đình, mà trước mắt hắn lại xuất hiện một cô gái đẹp như vậy, hạnh phúc như vậy, cô hẳn là con gái của Bạch Tung Nhạc.
Thoáng chốc, một kế hoạch còn làm cho hắn cảm thấy hưng phấn hơn việc thu mua Bạch Thị bắt đầu thành hình trong đầu hắn.
Đôi mắt mắt đen như hố sâu bắn ra ánh nhìn đáng sợ như ma quỷ, mái tóc đen cuồng vọng không kiềm chế được che đi nửa khuôn mặt hắn, khóe miệng lạnh như băng khẽ nhếch lên: “Ông không phải muốn bồi thường cho tôi sao? Chúng ta đến thư phòng nói chuyện, chỉ hai người thôi.”
Một kế hoạch báo thù đang hình thành trong lòng Diêm Thiên Phạm, hắn không quên được ánh mắt tràn ngập oán hận khi nhìn Bạch Tung Nhạc của cha hắn trước khi chết.
“Được!” Chỉ cần có cơ hội hóa giải oán hận trong lòng Diêm Thiên Phạm, để hắn không đem mục tiêu báo thù tập trung lên xí nghiệp Bạch thị, như vậy cái gì hắn cũng nguyện ý làm.
Bạch Tung Nhạc xoay người dặn dò con gái: “Con ở đây chờ cha, cha đi một lát sẽ trở lại.”
“Cha –”
Nhìn bóng dáng của cha rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Yên không khỏi lo lắng.
Trước khi rời đi, đôi mắt tà mị của Diêm Thiên Phạm còn quét khắp đường cong lung linh của cô, khiến cho toàn thân cô run rẩy.
☆ ☆ ☆
Hai người đi đến thư phòng.
“Thật xin lỗi, tất cả đều là việc ngoài ý muốn, nếu có gì cần tôi giúp, tôi quyết không chối từ.” Bạch Tung Nhạc thật cẩn thận nhận lỗi.
Đôi mắt lãnh khốc của Diêm Thiên Phạm bỗng trở nên sắc bén: “Ông cùng mẹ tôi ở trên giường, đây cũng là ngoài ý muốn sao?” Trong lòng hắn thầm nghĩ, cha không đáng giá vì một đôi tiện nam nữ mà phải bồi thượng bằng tính mạng của mình, hắn sẽ vì cha lấy lại công đạo.
“Việc này...... tôi rất xin lỗi” Bạch Tung Nhạc biết nói thêm gì cũng không thể cứu vãn sự việc, hắn nên sớm dừng cương trước bờ vực trước khi phạm phải sai lầm lớn này, nhưng bây giờ tất cả đã quá muộn, đã quá muộn...... Cả đời này, nội tâm hắn đều bị day dứt.
“Một câu xin lỗi có thể đổi lại mạng sống của cha tôi sao? Ông có biết ông là người bạn cha tôi tin tưởng nhất không?” Trên đời này không có bất kể chuyện gì đáng để tín nhiệm, bao gồm tình thân, tình bạn, tình yêu, trái tim của hắn đã sớm đóng băng rồi, không chuyện gì có thể khiến hắn động tâm.
“Tôi......” Hắn có thể nói gì đây? Là do hắn lựa chọn cúi đầu trước sự hấp dẫn của ma quỷ, bây giờ hắn chỉ muốn chuộc lỗi, trong lòng Bạch Tung Nhạc tự nói với mình.
“Ông có thể dùng tính mạng của mình đổi lại tính mạng của cha tôi sao?” Một mạng đổi một mạng, như vậy rất công bằng đi?
Bạch Tung Nhạc chính là hèn nhát nói: “Tôi không thể!”
“Ông có thể đem tính mạng của mình giao cho tôi, để vong hồn cha tôi cảm thấy được an ủi dưới cửu tuyền sao?” Hắn lại ép hỏi.
“Tôi......” Hắn muốn bồi thường, nhưng lại không dám dùng mạng sống để bồi thường.
“Ông cái gì cũng không thể làm..... Ông cút đi!” Hắn không muốn phải nhìn thấy tên hung thủ đã gián tiếp hại chết cha mẹ hắn nữa.
“Cậu..... cầu xin cậu bỏ qua cho công ty của tôi.” Mặc dù Bạch Tung Nhạc sợ hãi, nhưng lại không quên được mục đích của mình.
“Kế hoạch lúc trước của tôi là thu mua lại công ty của ông, nhưng tôi vừa mới nghĩ ra một ý kiến khác hay hơn rồi, ông..... hình như rất thương yêu con gái mình?”
“Đúng, tôi rất thương yêu con gái mình, nó thiện lương xinh đẹp giống như thiên sứ.” Vừa nhắc đến con gái, cả người Bạch Tung Nhạc dường như thay đổi.
Đôi mắt Diêm Thiên Phạm trở nên u tối, lâm vào trầm tư, sau đó hắn một lần nữa mở miệng nói: “Con gái ông sẽ thuộc về tôi, tùy tôi xử trí.”
“Câu muốn con gái tôi? Tại sao? Nó mới chỉ mười tám tuổi!” Hắn không muốn phải đem con gái đưa vào hang cọp.
“Tôi muốn cô ta làm tình nhân của tôi, ông để cho cha tôi nếm mùi vị bị phản bội, tôi cũng muốn ông nếm thử cảm giác thống khổ khi người mình yêu thương bị người khác chà đạp.” Diêm Thiên Phạm tàn khốc nói.
“Làm sao có thể........” Hắn không khỏi thở dốc vì kinh ngạc.
“Ông có thể đồng ý hoặc không, tôi cho ông thời gian ba ngày suy nghĩ, cút!” Hắn không muốn lại nhìn thấy Bạch Tung Nhạc nữa, nhìn thấy Bạch Tung Nhạc hắn lại nhớ tới người cha bị hại chết của mình.
Nghe được sự khinh bỉ trong miệng Diêm Thiên Phạm, Bạch Tung Nhạc đành phải than thở rời đi.
Sau khi Bạch Tung Nhạc rời đi, thư phòng lại truyền đến một trận tiếng gõ cửa khác.
“Cốc, cốc!”
“Vào đi!”
Thiên Tự Ám tiến vào, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của bạn tốt, không khỏi lo lắng chăm chú nhìn vào mặt hắn.
“Thiên Phạm, cậu muốn làm như thế nào? Lúc học đại học, cũng chỉ có người Nhật Bản hắn không sợ hàn khí trên người Diêm Thiên Phạm, liều mạng đến gần hắn, hai người mới có thể trở thành bạn tốt.
“Ăn miếng trả miếng.” Diêm Thiên Phạm cắn răng nghiến lợi nói ra tính toán của hắn.
Thiên Tự Ám lấy giọng khuyên giải nói với hắn: “Người Trung Quốc không phải có một câu tục ngữ: oan gia nên giải chứ không nên kết sao?”
“Quả thật có những lời này, nhưng nó không nằm trong từ điển của mình.”
Thiên Tự Ám biết rằng tiếp tục khuyên bảo nữa cũng không có lợi ích gì, đành phải nhún vai rời đi.