Mở cửa, đối diện với bóng tối trong đó. Anh ko nghĩ là mình sẽ về nhà tối như vậy.
Cuối cùng cũng bị mời hết ly. Ngồi xuống cái gường lộn xộn của mình. Nhìn căn phòng được bài trí quen thuộc. Còn có mấy bức ảnh manga và trò chơi nữa. Vách tường được dán đầy poster, xung quanh thì đầy nhóc giá sách để truyện tranh. Vẫn là nơi này làm anh an tâm hơn.
“Ai mượn các ngươi bồi ta” Ko cần miễn cưỡng bản thân đáp lại.”Bất quá, Diệp Cố Lâm như vậy là sao? Sao bỗng nhiên lại dắt mình đi. Mình và cậu ta cùng đâu có thân lắm?” Cả ngày anh ở miết trong phòng, rất ít khi chặm mặt nhau. Nếu lỡ có thấy cũng chỉ là chào hỏi cho có lệ mà thơi. “Nếu cậu ko uy hiếp tôi, còn lâu tôi mới để ý đến cậu ah.”
“Lần sau phải khóa cửa mới được.” Giờ mới bắt đầu chú ý. Vài tháng nay ko gặp chuyện gì đặc biệt, nên anh cũng quên khóa cửa luôn.
“Hôm nay mệt mỏi quá.” Lâm Hoan ghét ở chỗ đông người, cũng ghét bị người khác chú ý. Anh ghét luôn việc ở cùng người khác. Như vậy làm cho anh thực ko quen lắm. Bất quá, cũng hơi giống tính cách của Lý Minh Uy. Mà anh cũng không ghét tính cách của hắn. Cảm giác thật cô độc. Nói ko chừng, hắn chắc là loại người dám yêu dám hận nữa kia….
lúc sau, Lâm Hoan quyết định phải cố gắng sống trong hòa bình, cố gắng phấn đấu vượt qua.
Diệp Cố Lâm hôm sau cũng có về nhà lần, sau khi tắm rữa liền vội vội vàng vàng rời khỏi. Đúng lúc Lâm Hoan đang ăn mì thì người chạm mặt. Cậu nói nhanh: “Tối qua thật ngại quá, tặng quà xin lỗi sau nha” sau đó nhanh chân chạy đi. Làm cho Lâm Hoan nữa chữ cũng ko có dịp đáp lại. Mất tăm vài ngày cũng chưa thấy trở về nữa.
Mới gặp nhau có buổi tối là quan hệ liền? Tốc độ này thật nhanh quá!
“Yên tâm đi Tiểu Ưu.” Tiếp tục nhai mì, Lâm Hoan nắm nắm lòng bàn tay. “Ba ba nhất định sẽ hảo hảo giáo dục con, tuyệt đối sẽ ko để con trở thành người như vậy đâu.”
Các loại mì ăn liền, đồ uống, thịt hun khói, trứng……
Tủ lạnh lại trống rỗng. Lâm Hoan cảm thán, thật muốn đem hết siêu thị về nhà ah. Đáng tiếc trong nhà lại ko có tủ lạnh lớn như vậy. Rau dưa, thịt thà thì rất dễ hư hỏng.
Mới tuổi thôi, nhưng nhìn như ông già. Quần áo lôi thôi lếch thếch, râu tóc qua mấy này rồi cũng chưa dọn dẹp nữa. Người xung quanh đều cố tình tránh ra khoảng khá xa. Lâm Hoan không biết nên làm sao nữa. Dù sao trong mắt bọn họ, mình nhất định là một quái nhân rồi. Ngược lại trong mắt của Lâm Hoan, bọn họ mới kỳ quái.
“Uy, ông kia.”
Chẳng lẽ là kêu mình? Lâm Hoan chầm chậm di chuyển đường nhìn từ chân lên đến đầu với người trước mặt.
“Ah….” Kia là người trong quán rượu, hình như tên là Lý Minh Uy thì phải.
“Chú hai àh, ông ăn mì ăn liền hoài ko tốt đâu nga.” Đối phương dường như ko có nhận ra anh. Với lại, lúc đó hình ảnh của mình kém như vậy, nhận ra được mới là ko bình thường ah “Mua nhiều như vậy, trong nhà ông ko nói gì sao?”
Lâm Hoan lắc đầu: “Tơi chưa kết hôn.” Hơn nữa, làm gì có người phụ nữ nào đồng ý chăm sóc cho otaku như anh chứ.
Lý Minh Uy nhíu mày cái “Ko có người nhà thì ko biết chăm sóc cho bản thân mình gì hết trơn. Mấy thực phẩm rác rưởi đó sao có thể ăn chứ.” Vừa nói vừa tự mình đem vài bó rau, thịt và mấy thứ linh tinh để vào xe đẩy của Lâm Hoan.
Thật là người nhiệt tình. Xe đẩy càng lúc càng cao mà Lâm Hoan cũng không ngăn lại luôn. Ko tránh né, ngược lại còn quan tâm anh thật nhiều, người như vậy thật sự quá ít. Lâm Hoan không muốn cự tuyệt lòng tốt của người ta. Cho dù, mua mấy thứ này thật lãng phí.”
“Chú hai, chắc ko thường đi mua đồ đâu hả.” Lý Minh Uy nói.”Tôi giúp chú lựa mấy thứ lâu hư, như vậy có thể để dành ăn được vài ngày đó. “ Nhìn vào đồng hồ. “Tôi có việc, chào nhá.”
Tự nhiên lại có người xa lạ vì mình mà nghĩ nhiều như vậy. Lâm Hoan có chút cảm động, Anh nhìn theo bóng dáng đang rời đi của Lý Minh Huy, thì thầm: “Cám ơn, tạm biệt…”
Ôm hai cái gói thật to, đóng lại của. Cạnh cửa ko chỉ có giày của anh. Lâm Hoan nghĩ thầm, chẳng lẽ Diệp Cố Lâm đã về rồi?
Bước vào trong, đã thấy Diệp Cố Lâm nằm trên ghế sa lon, bên cạnh còn để hành lý của cậu. Nghe được tiếng ngáp dài sau đó mới nói.”Anh về rồi hả.” Lâm Hoan gật đầu, đem hai cái túi đặt lên bàn, lấy mấy thức ăn bên trong ra phân loại, chuẩn bị để vào tủ lạnh.
“Ah? Hiếm khi thấy anh mua mấy thứ như vậy về nhà nha.” Diệp Cố Lâm nhìn nhìn…dường như cực kỳ kinh ngạc. “Bộ anh biết nấu ăn hả?”
“Ừh, một chút thôi.” Lâm Hoan đáp. Anh biết nấu cơm là kỳ quái lắm sao?
“Tôi muốn ăn mà!”
Lâm Hoan dừng lại chút. Người này… ..chuyện lần trước còn chưa có tính sổ với hắn. Chẳng lẽ đã quên rồi sao. Uy hiếp anh đến bar đồng tính rồi bỏ mặc luôn.
“Đúng rồi, cái này cho anh nè.” Diệp Cố Lâm lấy từ trong túi hành lý ra món đồ đưa cho anh. “Quà.”
Là gì vậy? Lâm Hoan sau khi nhận lấy, thì giơ giơ lên xem.
“Không biết anh thích cái gì, nên mua đại mấy thứ.”Diệp Cố Lâm ngượng ngùng xoa xoa mặt. “Lúc đó còn bị người ta nhìn thật kỳ quái nữa nha. Cho nên, mặc lệ anh có thích hay ko cũng phải nhận lấy mới được. Lần trước quên anh mất tiêu thật là có lỗi quá.”
Lâm Hoan nhìn Diệp Cố Lâm mỉm cười. Người này, thật ra cũng là người tốt đi.
“Cậu thích ăn gì?” Lâm Hoan hỏi.
“Thật tốt quá, ngày nào cũng ăn ở ngoài đến phát ngán luôn” Diệp Cố Lâm vui mừng, tay chỉ chỉ mấy nguyên liệu nấu ăn: “Nếu sớm biết là anh cũng biết nấu ăn, thì tôi hối lộ anh từ lâu rồi. Để anh nấu cho tôi ăn…..”
… … Diệp Cố Lâm thì ra là người nói nhiều như vậy sao?
“Đúng rồi, anh chỉ lớn hơn tôi vài tuổi thôi. Sau này gị anh là A Hoan chắc ko có gì chứ?”
“Không sao cả.” Lâm Hoan lấy mấy thứ mà Diệp Cố Lâm chọn ra để lại trên bàn, còn lại cho hết vào tủ lạnh. Sau đó mới rửa, sắt, chiên, xào, cách thành thạo, làm cho Diệp Cố Lâm đang đứng bên cũng phải giật mình.
Nữa giờ sau, thức ăn đã được dọn lên. Thịt xào cải trắng, trứng chiên, thịt kho tàu, còn có canh khoai tây và carốt nữa nha. món đều ngon.
“Thơm quá ah” Diệp Cố Lâm ngửi ngửi giống y như chó con.
Lâm Hoan sau khi dọn ra chén đũa, mới nói ra chuyện mình vừa nghĩ lúc nãy. “…..Tính tình của cậu thay đổi nhiều quá.”
“Àh, bởi vì” Diệp Cố Lâm cười nói: “Lúc mới dọn vào, thấy anh cứ đóng chặt cửa phòng. Cứ tưởng là có liên quan đến chuyện tôi là gay chứ. Lúc đó tôi mới vừa cùng người nhà ngả bài. Chuyện phiền hà cứ chất thành đống, vì thế tâm tình cũng tệ hại luôn. Sau này mới phát hiện, anh ko phải vì tôi là gay mới như vậy, mà là otaku trong truyền thuyết. Làm lòng tôi thoải mái ko ít nha.” Diệp Cố Lâm dừng lại chút: “Dù ở phương diện nào, thì chúng ta trong mắt người ngoài đều là khác thường.”
“… …” Lâm Hoan lặng yên, bưng chén cơm lên. Ko muốn tham gia câu chuyện quá sức nặng nề kia. Trong thế giới của anh, chỉ cần có sự tự do thoải mái, chơi với bạn theo nhóm là đủ rồi.
Diệp Cố Lâm cũng ý thức được mình vừa nói lỡ lời. Cậu vội vàng chuyển đề tài. “Thơm quá thơm quá, bụng đã nhanh đánh trống rồi.” Gắp cho Lâm Hoan miếng thịt kho, Diệp Cố Lâm cũng bắt đầu động đũa. Chốc chốc lại khen Lâm Hoan làm đồ ăn còn ngon hơn cả nhà hàng nữa, làm cho anh không khỏi có chút đắc ý.
——————
Hôm nay Hữu hơi bận, nên ko dịch kịp Mại du lang ( trang dài khủng khiếp, hix hix). Đành đăng tạm cái này vậy ^.^ (Ngày mai vẫn có chương mới như thường nha )