Trách Anh Quá Đáng Yêu

chương 74: trốn tránh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“……”

Cho dù cánh môi của cô gái chỉ chạm vào gò má chàng trai, nhưng này như cũ vẫn là một nụ hôn “hàng thật giá thật”.

Nhất thời xúc động, đổi lấy đầu óc của Dương Tâm Dược trống rỗng suốt nửa phút.

Cô cô cô cô cô là ai, cô cô cô cô cô đang ở đâu, cô cô cô cô cô đang làm cái gì vậy?!!!!

Làn da dưới môi cô nóng lên nhanh chóng và máu sôi từ trái tim của Chung Khả lên mặt cô ngay lập tức.

Tất cả tiếng ồn trong không khí nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại có tiếng ve kêu đầu hạ, mang theo xao động, khẩn trương cùng thấp thỏm, cùng trái tim tiếng gầm rú hợp thành một khúc nhạc nhẹ tên là 《 mối tình đầu 》 .

Khi hồi phục lí trí, Dương Tâm Dược tựa như một con thú nhỏ, rõ ràng nàng cô mới là “người xấu quấy rối tình dục ”, nhưng cô lại hoảng hốt thét lên một tiếng, căn thật mạnh vào khuôn mặt chàng trai trong sự hoảng hốt!

“Ui ——”

Chung Khả còn chưa phục hồi lại từ trong giấc mơ, trên mặt trắng nõn đã gặp phải một vết cắn nghiêm trọng. Răng của cô gái rất sắc, răng nanh không lưu tình chút nào cắn một phát vào thịt con mồi, đau đến nỗi nước mắt cậu thiếu chút nữa lại rơi xuống.

Được, lần này Dương Tâm Dược đều đem mọi chuyện làm cho phức tạp lên.

Vấn đề rơi vào một lỗ đen không thể giải thích được, và với tư cách là người khởi xướng, bộ não của Dương Tâm Dược giống như một quả bóng len bị một con mèo quấy rối, và sợi chỉ được giấu dưới một mớ hỗn độn.

Cô hoảng hốt nhìn đôi mắt của Chung Khả. Đôi mắt của chàng trai khẽ mở vì ngạc nhiên. Một dấu răng buồn cười treo trên má cậu. cậu chỉ nói một từ “ cậu …”, Dương Tâm Dược hoảng loạn và mất đi ý thức. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ – cô sẽ chạy!!

Chỉ cần cô chạy trốn rất nhanh, “Xấu hổ” liền đuổi không kịp cô!

Bằng cả hai tay, cô định đẩy Chung Khả ra khỏi thế giới của mình, nhưng cô đang đứng trên lan can thấp và hẹp.

Cô đẩy như vậy nhưng Chung Khả cũng không lui lại, ngược lại cô mất đi cân bằng, không thể khống chế mà ngã ra phìa sau bồn hoa.

Phía sau bồn hoa, hoa hồng để thưởng thức đang nở rộ rất đẹp, và cành cây phủ đầy gai nhỏ. Nếu cô ngã xuống, cô chắc chắn sẽ bị đâm như một con nhím nhỏ.

“Cẩn thận!” Chung Khả hét lên, tiến lên một bước, hai tay cậu nắm chặt cùng một lúc, và cuối cùng ngăn cơ thể cô gái ngã xuống trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này và ôm cô thật chặt vào vòng lòng.

Dương Tâm Dược: >////////

Chung Khả không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Cậu khóa chặt eo thon của cô bằng hai tay như ôm một con búp bê, đưa cô ra khỏi tlan can và nhẹ nhàng đặt côxuống đất..

Hai chân cô cuối cùng cũng đứng vững vàng, mũi chân bọn họ đối diện nhau, ngực dán ngực, khoảng cách gần đến nỗi tiếng hít thở đều hòa hợp thành một thể.

Chung Khả cúi đầu nhìn về phía Dương Tâm Dược, trùng hợp bắt ggặp cô lén lút nhìn trộm cậu, sau khi bị bắt gặp lại vội vàng dời đi tầm mắt. Nhìn dáng vẻ này của cô, đem bốn chữ “Có tật giật mình”suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

Rõ ràng cô là người chủ động….nhưng bây giờ cô lại không dám nhận.

Cánh tay của Chung Khả vẫn đang giữ eo cô ấy, vì hành động vừa nãy, áo khoác của cô gái trượt lên trên để lộ một vòng eo linh hoạt. Tay Chung Khả vừa vặn đặt ở nơi đó, vào tay da thịt mềm nhẵn mang theo một tầng mồ hôi hơi mỏng, không biết là xấu hổ hay là đang gấp.

Chung Khả cũng hoảng muốn chết. Chuyện vừa phát sinh rất giống một giấc mơ, một giấc mơ mà cậu không dám nghĩ quá nhiều vào ban đêm.

Cậu nhìn cô gái cậu đang ôm trong tay và muốn khóa cô trong vòng tay cậu, để cô không chạy lung tung trong giấc mơ của cậu nữa.

Cổ họng của chàng trai lăn lộn thật mạnh, rốt cuộc cũng mở miệng: “Tâm Dược, vừa rồi……”

“Không có ‘ vừa rồi ’!” Cô gái ngắt lời.

“Nhưng cậu rõ ràng……”

“Không có ‘ rõ ràng ’!” Cô gái lại một lần ngắt lời.

“Cậu không cần làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh……”

“Không có ‘ làm bộ ’!” Dương Tâm Dược chột dạ, nhưng cô càng chột dạ thì càng muốn phô trương thanh thế, “Cái gì cũng không có, cái gì cũng chưa phát sinh, tớ chỉ là…… Ta chỉ là……”

“Chỉ là” lúc sau, cô nói không được nữa.

Đột nhiên, một lực thật lớn tập trung ở hai tay cô, hai khuỷu tay cô đột nhiên chống ra phía ngoài. Lúc này đây, cô thừa dịp Chung Khả chưa chuẩn bị, cuối cùng đẩy cậu ra.

Bước đầu tiên sau khi lấy lại “tự do” là kéo chân và chạy. Cô ấy giống như dây cót của món đồ chơi đã bị vặn chặt, vèo một cái là nhanh chóng đi.

Chung Khả vội vàng giơ tay muốn ngăn cô lại, nhưng ngay cả sợi tóc cô cậu cũng chưa đụng tới, dáng vẻ của cô đã biến mất ở trong tầm mắt cậu.

…… Cuối cùng cậu thích một cô gái gì vậy, đời trước là nhân sâm thành tinh sao, lại có thể chạy như vậy.

Dương Tâm Dược nói là thẹn thùng thì không bằng nói là hoảng loạn.

Cô không biết chính mình là bị thứ gì mê hoặc tâm hồn, thế nhưng sẽ hôn Chung Khả —— hôn người bạn tốt nhất của mình!

Kiếp sống một năm học lại này, Chung Khả vẫn luôn lấy thân phận bạn bè làm bạn bên cạnh cô, chứng kiến cô kiêu ngạo, cô chật vật, cô dũng cảm. Cậu yên tĩnh nhưng mỗi lần cô quay đầu lại thì cậu đều đi theo phía sau cô.

Khi cô quyết định mục tiêu tương lai của mình, cậu đã như vậy. Khi cô bị anh trai Tiểu Phương từ chối, cậu cũng vậy. Ngay cả khi cô gặp nguy hiểm, cậu cũng không rời đi.

Có thể nói, một năm này nếu không có Chung Khả làm bạn, cô không có khả năng trưởng thành nhanh như vậy.

Nghĩ đến đây, Dương Tâm Dược kéo chăn trùm lên đầu, ở trên giường lo âu lăn qua lộn lại. Cơ thể của cô gái giống con tôm cuộn tròn, bàn tay đè ở ngực, muốn chế trụ trái tim nhỏ đang nhảy loạn bang bang kia.

Đến tột cùng vì cái gì ……

Loại xúc động“Không muốn nhìn thấy Chung Khả rơi lệ” là từ đâu tới vậy? Rõ ràng cô có một trăm loại phương pháp khiến cậu cười, nhưng cô lại chọn cái loại tệ nhất, trực tiếp hôn…… Hôn cậu.

Nhớ lại mùi vị của những giọt nước mắt, những ngón tay của Dương Tâm Dược vô thức chạm vào môi cô. Dưới đầu ngón tay, đôi môi cô mềm mại, ẩm ướt và nóng bỏng, như thể vẫn còn mang theo độ ấm của gương mặt Chung Khả.

Khi cô nhận ra rằng mình đang trong “dư vị” của nụ hôn đó, một tiếng thét kìm nén vang lên trong cổ họng cô, cuộn tròn cơ thể cô lại.

Mà đúng lúc này, bên ngoài “Ô dù” ( chăn ) của cô vang lên một giọng nữ.

“Lớp trưởng, cậu không sao chứ? Cậu đã ở trên giường lăn qua lộn lại một giờ.” Mâu Tư Tư đắp mặt nạ trên mặt, dựa ở đầu giường mình, đầu gối đặt một quyển ghi chép lịch sử.

Chưa đầy ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học. Bây giờ cô ấy phải đọc thêm vài trang trước khi đi ngủ mỗi ngày, đặc biệt là trong một môi trường yên tĩnh. Nhưng hôm nay Duogn Tâm Dược không biết chuyện gì đang xảy ra, đến phòng ngủ liền nhào vào trên giường giả chết —— không, cái này hình dung không đủ chính xác. “Thi thể” ít nhất an tĩnh, nhưng mà tay chân của Dương Tâm Dược một lát lại sử dụng cùng lúc, trong chốc lát lăn qua lộn lại, thình thoàng kèm theo tiếng kêu quái dị. Nơi nào là giả chết, rõ ràng là xác chết vùng dậy ấy chứ.

Dương Tâm Dược đang lo không ai cùng cô tâm sự. Cô nhấc tấm chăn lên để lộ khuôn mặt đỏ bừng, và đôi mắt cún con của cô nhanh chóng chớp mắt nhìn Mâu Tư Tư, một ánh mắt đáng thương.

Mâu Tư Tư nhất sẽ xem mặt đoán ý, chủ động hỏi: “Có phải cậu gặp được phiền toái gì, tự mình giải quyết không được hay không?”

Dương Tâm Dược vội vàng gật đầu, đứng dậy khỏi giường với tiếng càu nhàu. Cô nghĩ nghĩ vội di chuyển từ giường của mình đến giường Mâu Tư Tư với một tấm chăn, da mặt dày đến bên cạnh nữ thần Mâu.

Cô bẻ cong đôi chân dài không có chỗ đặt của nữ thần Mâu và tự tạo một cái lỗ cho chính mình.

“Tớ, không đúng, bạn của tớ, gặp được một chút chuyện……” Ngón trỏ tay phải của cô cùng ngón tay cái với khoảng cách rất nhỏ, “…… vấn đề tình cảm.” Cô ngập ngừng hỏi, “Tớ thấy cậu cùng người yêu tình cảm đặc biệt ổn định, mỗi ngày đều thân mật gọi điện thoại, cho nên tớ muốn hỏi cậu một chút, có thể giúp cậu ấy chỉ điểm một chút, giúp cậu ấy phân tích chueyn tình cảm hay không?”

Mâu Tư Tư ở trong lớp luôn tỏ ra là một người độc thân. Nhưng từ ngày đầu tiên cô ấy chuyển đến ký túc xá, cô ấy đã nói với Dương Tâm Dược rằng cô đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt và phải đanh nửa tiếng gọi điện thoại mỗi ngày.

Trong mắt của Dương Tâm Dược, một cô gái thậm chí còn chưa chạm vào tay một chàng trai thì Mâu Tư Tư chính là bậc thầy cảm xúc duy nhất cô có thể chạm vào.

Mâu Tư Tư nhướng mày, khẽ nhếch môi: “Sao? Vấn đề tình cảm gì?”

Dương Tâm Dược vội vàng nói: “Là thế này, bạn tớ là con gái, tính cách đặc biệt hoạt bát! Cậu ấy có một người bạn nam cùng bàn, tính cách vừa vặn tương phản với cấu ấy, rất yên tĩnh…… Dù sao khá đẹp trai. Quan hệ giữa hai người bọn họ đặc biệt tốt, là bạn bè như hình với bóng , làm gì cũng bên nhau. Phía trước có một lần hai người trên đường tan học gặp được nguy hiểm, chàng trai kia còn lấy thân bảo vệ cậu ấy.” ( tuy rằng cuối cùng là “cô” bảo vệ “cậu”. )

Giọng cô càng ngày càng nhỏ: “Sau đó, sau hôm nay, chàng trai kia kể lại chuyện đau buồn của mình, cậu ta liền khóc. Bạ của tớ đặc biệt coi trọng bạn nam ngồi cùng bàn này. Cậu ấy liền luống cuống, cậu ấy hoảng hốt…… cậu ấy hoảng hốt……” Cô hít sâu một hơi, “Cậu ấy liền hôn cậu ta.”

Nói tới đây, hai tay Dương Tâm Dược bất lực mà bắt được áo ngủ của Mâu Tư Tư, bất lực hỏi: “Cậu nói xem làm sao bây giờ, hai người bọn họ là bạn bè mà, giữa bạn bè như thế nào có thể……”

Mâu Tư Tư nghe đến đó nào còn có gì không rõ chứ?

Cô ấy “à” một tiếng, vẻ mặt hờ hững: “—— cho nên nói, buổi tối hôm nay trạng thái cậu không yên như vậy, là bởi vì hôn Chung Khả Ngải lại không biết nên như thế nào đối mặt với cậu ấy sao?”

Dương Tâm Dược: “!!!”

Mâu Tư Tư tò mò mà hỏi: “Thật không nghĩ tới, tớ vẫn luôn cho rằng cuối cùng tầng giấy cửa sổ này sẽ là Chung Khả Ngải đâm thủng, nào nghĩ đến thế mà để cậu đoạt trước.”

“???”Dương Tâm Dược sợ tới mức cằm cũng tìm không thấy, lắp bắp mà phủ nhận, “Mâu Tư Tư, cậu đang nói cái gì á, tớ nói chính là bạn của tớ, không phải, không phải tớ cùng Chung Khả……”

Mâu Tư Tư yên lặng nhìn cô, nhìn chằm chằm cô ước chừng một phút đồng hồ.

Dưới cái nhìn của cô ấy, dù cho Dương Tâm Dược da mặt dày cũng không thể nhịn được, khuôn mặt trắng nhỏ từ đỏ sang trắng và từ trắng sang đỏ, màu sắc không thể nào xuất sắc hơn.

Cuối cùng, Dương Tâm Dược gục vai, ôm chặt chăn vào lòng, nhíu mày knhăn mặt gật đầu cam chịu.

Mâu Tư Tư nhẹ nhàng cười, lúc này mới tiếp tục nói chuyện: “Lớp trưởng, tớ thấy cậu thật là đần độn, Chung Khả thích cậu lâu như vậy, toàn lớp đều đã biết, chỉ có cậu ngây ngốc soi xử tốt với cậu ấy như ‘ tình bạn ’.”

“Cậu nói cái gì, Chung Khả thích tớ sao?!” Dương Tâm Dược bị tin tức này làm cho kinh sợ, cô vừa định phản bác, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe qua vô số hình ảnh.

Những hình ảnh này xuyên qua thời gian sinh hoạt ngắn ngủi một năm, mà ở hình ảnh đó, Chung Khả mặc kệ khi nào, đều dùng đôi mắt trầm tĩnh dịu dàng nhìn chăm chú vào cô.

Nhưng mà Dương Tâm Dược vào trước là chủ, cô coi sự chăm sóc đặc biệt này như một “tình bạn” không thể phá hủy giữa hai người.

Cô thậm chí ngay trước mặt cậu nói qua mình thích anh tiểu Phương, còn sau khi thất tình kể hết khổ sở của mình.

Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng, cậu có tâm trạng gì khi chịu đựng cô đần độn cùng da mặt dày, vẫn luôn yên lặng bảo vệ bên cạnh cô cơ chứ?

Nếu không có “sự cố ngoài ý muốn” hôm nay, bọn họ còn phải làm “bạn bè” bao lấu đây?

“Nhưng……” Dương Tâm Dược lại một lần mê mang, “Nhưng cậu ấy thích tớ, tớ cũng không thích cậu ấy.”

“Tại sao cậu sẽ cảm thấy cậu không thích cậu ấy?” Mâu Tư Tư buồn cười hỏi.

Dương Tâm Dược nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thành thật mà nói ra ý nghĩ của chính mình, “Lúc tớ thích anh tiểu Phương, mỗi lần anh ấy xuất hiện ở trước mặt tớ, tớ sẽ cảm thấy chính mình như là thay đổi thành một người khác, tay chân cũng không biết để ở chỗ nào, muốn liều mạng biểu hiện chính mình, đem mặt tốt nhất của mình bày ra cho anh ấy. Nhưng tớ ở trước mặt Chung Khả sẽ không như vậy.”

Cô nhớ lại từng chút một giữa mình cùng Chung Khả, không có một giây ấm áp như phim truyền hình, chỉ còn lại có những câu chuyện cười bất tận: “Tớ sẽ không vì gặp cậu ấy mà tỉ mỉ trang điểm, cũng chưa bao giờ che dấu lượng cơm ăn của bản thân, đúng rồi! Cậu ấy còn gặp qua dáng vẻ tớ phơi da. Bởi vậy, tớ thật sự xem cậu ấy như bạn.”

Cô nói được đạo lý rõ ràng, logic hoàn toàn đem bản thân vòng vào. Cố tình sai lầm của logic này còn rất kín đáo ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô bị lạc ở trong đó, bị hôn mê đầu, kiên định cho rằng mình cùng Chung Khả trước chỉ có kia chỉ thuần túy tình bạn, cũng không có tình yêu làm tim người ta đập thình thịch.

Thời khắc mấu chốt, vẫn phải dựa vào nữ thần Mâu “bậc thầy tình cảm” mới giúp cô chỉ điểm bến mê.

“Lớp trưởng, ai nói giữa người yêu nhất định phải có ‘ gánh nặng ’ tồn tại? Trên thế giới này không ai có thể hoàn mỹ, ai cũng sẽ có khuyết điểm. Nếu mỗi người thời điểm yêu đương đều che giấu đi khuyết điểm của mình, vậy không phải là tình yêu thật sự mà là ngôi sao yêu đương trong TV.”

”…… “

“Cậu có nghĩ tới hay không, cậu ở trước mặt cậu ấy thả lỏng như thế, đến tột cùng là vì cái gì sao?”

“……”

Lúc Dương Tâm Dược còn chưa thông suốt, đã hiện ra chân thật, vụng về cùng chật vật ở trước mặt Chung Kh. Chẳng lẽ này còn chưa đủ thuyết minh, Chung Khả ở trong lòng Dương Tâm Dược, khác biệt như thế nào sao?

Về quan hệ giữa mình cùng Chung Khả, Dương Tâm Dược không nghĩ ra, cũng không dám suy nghĩ thông.

Vì thế, cô đã thực hiện hành vi mà mình khinh nhất: trốn tránh.

Đương nhiên, cô đều có lý do đường hoàng để thoái thác: Qua hai tuần nữa phải thi đại học! Hiện tại tuyệt đối không phải thời cơ đế xử lý vấn đề tình cảm.

Có chuyện gì thì sau khi thi đại học lại nói, chờ tới lúc đó, chờ tới lúc đó……

Vì thế, cô yên tâm thoải mái thành một con ốc sên, ẩn mình dưới lớp vỏ của mình và thành thật không ra ngoài.

Sáng hôm sau nụ hôn ngoài ý muốn kia, Chung Khả mang khẩu trang xuất hiện ở trong lớp học.

Đài phát thanh nhỏ của Đới Kỳ Lân lại vang lên: “Yo, học thần, trời nóng như thế, tại sao cậu lại mang khẩu trnag đi học

Chung Khả bình bình tĩnh tĩnh mà giải thích: “Phấn hoa dị ứng, nổi lên bệnh sởi, sợ dọa đến mọi người.”

Khi nói chuyện, đuôi mắt của chàng trai đảo về phía Dương Tâm Dược, cô sợ tới mức giấu mình đằng sau “sách đỏ”từ vựng tiếng Anh . Người khác sẽ tin tưởng lý do thoái thác của Chung Khả nhưng Dương Tâm Dược rõ ràng chân tướng của sự việc: Ngày hôm qua cô gặm Chung Khả mặt một phát, phỏng chừng sẽ lưu lại một dấu răng khó coi.

Nghĩ đến khuôn mặt trắng trẻo và sạch sẽ của Chung Khả lại có một vết cắn đỏ và tím trên đó thì Dương Tâm Dược muốn cười nhưng không dám cười.

……

Tron giờ học, Chung Khả đi đến chỗ ngồi của Dương Tâm Dược muốn cùng cô nói chuyện.

“Tâm Dược, chúng ta……”

Da thịt Dương Tâm Dược căng thẳng, ngay lập tức nắm lấy cánh tay của bạn cùng bàn, thân thiết mà nói: “Đới tiểu cẩu, tớ đi WC cùng cậu nhé.”

Đới Kỳ Lân: “???”

Thời gian nghỉ trưa, Chung Khả bởi vì mang khẩu trang nên không thể ăn gì nên dứt khoát yêu cầu một ly sữa đậu nành, trực tiếp đứng đối diện Dương Tâm Dược, bảo vệ cô.

Dương Tâm Dược sợ tới đẩy bát đĩa, đùi gà cũng ăn không vô, thịt bò nạm cũng cắn không nổi, cười nói với Viên Tiêu: “À hôm nay tớ ăn uống không tốt lắm, cậu ăn trước đi.”

Viên Tiêu: “???”

Chờ tới tiết tự học buổi tối, rõ ràng có thể tự do thảo luận nhưng Dương Tâm Dược lại cầm bài tập ngồi xuống bàn ở bục giảng, muốn thay thế thầy chủ nhiệm quản tiết tự học buổi tối.

Cô còn lấy ra một quyển vở nhỏ, tính viết tên bạn học nói chuyện vào quyển vở đó, giao cho thầy chủ nhiệm xử lý.

Thầy chủ nhiệm: “???”

Cô trốn tránh quá rõ ràng vì Chung Khả vài lần muốn tìm cô tâm sự, nhưng Dương Tâm Dược đều từ trước mặt cậu trốn đi, làm cậu vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ.

Chủ yếu là, Dương Tâm Dược trốn tránh như này, ở trong mắt Chung Khả trong mắt, chỉ còn lại có một ý tứ.

Cô “Hối hận”.

Cô “Không thích” cậu, chạng vạng ngày đó hôn, chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.

Không, thậm chí không tính là một cái hôn, cô chỉ dừng ở gương mặt cậu thôi.

Nhưng cậu lại tưởng thật, đem cô ghi tạc vào trong lòng.

Truyện Chữ Hay