Editor: Miri
- ---------
Tần Diễn hiếm khi lộ ra cảm xúc như vậy, Phó Trường Lăng nhất thời ngẩn ra, một lát sau, hắn mau chóng phản ứng lại, vội nói: "Ta không đi, ta chỉ là đi hỗ trợ."
Tần Diễn không nói gì, y đứng dậy đẩy Phó Trường Lăng ra sau mình, chỉ nói: "Che chở những người khác, chờ ta ở Quân Tử đài."
Nói xong, y liền rút kiếm đuổi theo, cùng Tạ Ngọc Thanh vây khốn Tống Tử Chiêu.
Phó Trường Lăng ước chừng, xem xét năng lực của Tống Tử Chiêu, xác nhận Tần Diễn hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì mới quay đầu đuổi theo Tang Kiền Quân cùng Phó Minh Lam đang tới Quân Tử đài. Tuy hắn cũng chịu thương, nhưng ma tu xông lên cũng đều không phải cao thủ gì, hắn nương theo kinh nghiệm đối chiến đời trước, đánh ra một đường thoát vây.
Hắn an trí xong mọi người rồi thì vội vàng kêu một tiếng: "Sư huynh!"
Tần Diễn nghe Phó Trường Lăng gọi thì nói với Tạ Ngọc Thanh: "Lui!"
Kiếm Tạ Ngọc Thanh vung ngang chặn lại Tống Tử Chiêu, Tần Diễn đánh kiếm hất văng đám người phía sau xong liền vội vàng thối lui. Tống Tử Chiêu không thuận theo mà buông tha, dẫn người đuổi theo. Phó Trường Lăng đứng ở trên nhãn trận, an bài Tụ Linh tháp. Phó Minh Lam lập tức phản ứng lại, khiếp sợ thốt: "Ngươi có bày trận pháp ở đây?"
Vừa dứt lời, Tống Tử Chiêu đập Bạch Cốt chùy xuống mặt đất, Tần Diễn ngay tại chỗ lăn đi, lăn qua bên cạnh Phó Trường Lăng. Sau đó Tần Diễn giơ tay đặt lên tay Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng liền cảm giác được linh lực Tần Diễn dũng mãnh dẫn nhập vào trong hắn.
"Thiên địa nhập pháp, mở trận!"
Phó Trường Lăng hét lên, Tống Tử Chiêu cầm Bạch Cốt chùy đánh vào trước mặt hắn. Cũng chính vào một khắc đó, một đám trận pháp màu hồng đỏ trên mặt đất nháy mắt sáng lên, cột sáng đỏ như máu xỏ xuyên qua bộ xương Tống Tử Chiêu, mỗi một nơi nó chạm vào cơ thể hắn, đều nháy mắt nổ tung.
Phó Trường Lăng vừa rót linh lực vào trong trận pháp, vừa ở tại chỗ sửa lại vài chi tiết nhỏ của trận pháp.
Đối tượng công kích hiện tại đã đổi thành ma tu Nghiệp Ngục, phương thức tất nhiên sẽ có chút khác biệt. Phó Minh Lam ở bên cạnh nhìn, khiếp sợ thốt lần nữa: "Sửa trận tại chỗ?!"
Phó Minh Lam vừa dứt lời, thi thể ma tu xung quanh từng cái từng cái nổ tan xác. Toàn bộ Quân Tử đài tràn ngập máu văng khắp nơi, Phó Trường Lăng nâng tay bao Tần Diễn ra sau lưng, thì thầm: "Ra sau ta."
Tần Diễn không nhiều lời, y nhanh chóng dựa vào lưng Phó Trường Lăng, giơ tay giúp hắn chữa thương.
Trận pháp vốn được dùng để đối phó ba vị Hóa Thần khởi động, đối phó một đám tàn binh đã đánh hồi lâu này cũng không tốn bao sức lực. Sau một lát, ánh sáng trận pháp từ từ tan đi, Tần Diễn thở ra, gọi: "Phó......"
Nói còn chưa dứt lời, Phó Trường Lăng nôn một búng máu ra. Sắc mặt Tần Diễn trở nên hoảng loạn, vội đỡ lấy hắn, đang muốn nói chuyện đã thấy Tạ Ngọc Thanh đi đến trước mặt y, bình tĩnh nói: "Thương thế hắn quá nặng, ngươi dẫn hắn đi chữa thương trước đi."
Tần Diễn do dự một lát, rốt cuộc ứng tiếng nói: "Sư tỷ, tỷ xem xét tình huống thương vong các đệ tử trước. Ưu tiên cứu người, chuyện của Phó Trường Lăng không cần lộ ra ngoài, những người quen trước đây cũng không nên tin tưởng."
"Ta hiểu."
Tạ Ngọc Thanh bình tĩnh nói: "Ta sẽ hỏi ngươi."
Tần Diễn ừ một tiếng, rốt cuộc vẫn là cõng Phó Trường Lăng đứng dậy chạy về Lãm Nguyệt cung. Y vừa đi lên, vừa báo cho Phó Ngọc Thù, tới Lãm Nguyệt cung thì đã thấy Phó Ngọc Thù dẫn Thẩm Thanh Trúc đứng ngay trước cửa.
Tần Diễn ôm Phó Trường Lăng bước vào Lãm Nguyệt Cung, Phó Ngọc Thù vội đưa Thẩm Thanh Trúc tới. Thẩm Thanh Trúc vừa thấy Phó Trường Lăng liền nhíu mày, lấy ngân châm nói: "Sao bị thương tới mức này?"
"Ngày hôm qua chạy trốn chịu thương, hôm nay lại cưỡng ép khởi động trận pháp," Tần Diễn nói xong, nhìn về phía Thẩm Thanh Trúc, nhíu mày, "Khó lành sao?"
"Người khác chữa thì khó lành, còn gặp ta," Thẩm Thanh Trúc châm kim vào người Phó Trường Lăng, nhàn nhạt nói, "Coi như hắn nhặt được cứt chó săn đi."
Tẩu cẩu thỉ vận: Vận cứt chó săn trong tục ngữ Trung Hoa ý bảo là vận may nhé =))) Ngày xưa có thể lượm phân chó bán làm phân bón, nên gặp phân chó tức là kiếm ra tiền:))
Nghe Thẩm Thanh Trúc nói vậy, Tần Diễn yên lòng. Y nhìn Thẩm Thanh Trúc châm kim cho Phó Trường Lăng, sau đó đút dược cho hắn, xác định hắn không sao rồi, Phó Ngọc Thù mới nói: "Ta trông nó cho, bên ngoài còn có rất nhiều người đang đợi ngươi, mau đi."
Tần Diễn nghe vậy thì ngừng một lát, mím môi xong thì nâng tay hành lễ với Phó Ngọc Thù: "Nếu có bất kì tin gì khác, mong rằng Phó gia chủ kịp thời báo cho ta, chớ để hắn rời đi."
Nói xong, Tần Diễn mới xoay người lui ra ngoài.
Tạ Ngọc Thanh trở về chấn trụ cục diện, dưới sự hiệp trợ của Vân Vũ và Thượng Quan Minh Ngạn, nàng đã bắt đầu đếm số lượng đệ tử thương vong. Lúc Tần Diễn về, Tạ Ngọc Thanh giương mắt nhìn y, chỉ nói: "Vài vị trưởng lão và các tông chủ khác đều đang chờ ngươi, ngươi không cần quản nơi này, hãy đi trước đi."
Tần Diễn nhìn thoáng qua đệ tử trên mặt đất, không khỏi nói: "Tình huống còn tốt chứ?"
"Ngươi yên tâm," Tạ Ngọc Thanh bình ổn nói, "Còn tốt, không tới mức như ta nghĩ."
"Vậy tỷ quản nơi này, ta đi một chút sẽ về."
Tần Diễn nói với Tạ Ngọc Thanh xong, liền đứng dậy đi chính điện.
Y vừa đến chính điện, mọi người đều quay qua nhìn. Tang Kiền Quân không đợi Tần Diễn nói câu nào mà chỉ thẳng vào vị trí cung chủ trên đài cao: "A Diễn, tới đi."
"Tang Kiền Quân," Mộng Dương tông chủ thấy Tang Kiền Quân thẳng thừng để Tần Diễn ngồi trên vị trí cung chủ, không khỏi cười lạnh một tiếng, "Sao vậy, hiện giờ Giang cung chủ thây cốt chưa lạnh, Tang Kiền Quân đã vội vã để đệ tử của ngài ấy thay thế sao?"
"Hiện tại Hồng Mông Thiên cung đang trong tình thế sinh tử tồn vong," Tang Kiền Quân nhìn về phía Mộng Dương tông chủ, lãnh đạm nói, "Cần phải có một người dẫn đầu. Hiện nay đã không kịp trọng tuyển cung chủ, cũng chỉ có thể nghe theo di mệnh của Giang cung chủ, để Tần sư điệt đại nhậm chức vị cung chủ này."
"Ngươi cũng nói là tình thế sinh tử tồn vong," Việt Cầm nhíu mày, "Để một tiểu tử miệng còn oa oa hôi sữa lên làm cung chủ, Tang Kiền Quân, ngươi bị choáng váng đầu sao?"
"Vậy Việt gia chủ cảm thấy, ai tương đối thích hợp ngồi đó?"
Tông chủ Kiếm tông Dương Tuấn mỉm cười nhìn về phía Việt Cầm: "Hiện giờ bên trong tam tông tứ tộc, Ngọc Quỳnh chân quân, Liễu trưởng lão, Việt trưởng lão cấu kết ma tu, đều đã bỏ mình. Người xuất thân từ Đạo tông, Nho tông, Việt gia, ta giờ cũng không dám tín nhiệm. Mà trong những người còn sót lại ở tứ tộc, cũng không có người phù hợp để được chọn. Tần Diễn lúc trước cũng là chủ sự tại Hồng Mông Thiên cung, lại là đệ tử Giang cung chủ. Trận chiến vừa rồi cũng toàn dựa vào y ứng biến thích đáng, cho nên Kiếm tông ta tận lực ủng hộ Tần đạo hữu thành cung chủ đại lý. Nếu Việt trưởng lão cảm thấy không thích đáng, không bằng nói ra một người phù hợp?"
Việt Cầm nghe Dương Tuấn nói xong, sắc mặt cực kỳ khó coi. Tông chủ Đạo tông Thẩm Mộng Dương bưng chén trà, chậm rãi nói: "Ý của Kiếm tông, chúng ta đều rõ ràng. Giang cung chủ vốn là nhờ Kiếm tông đẩy lên mà thành cung chủ, hiện giờ ngài ấy xảy ra chuyện, Kiếm tông đương nhiên muốn lại đẩy một người khác bên mình lên."
"Mộng Dương tông chủ nói như vậy, ta còn hoài nghi Mộng Dương tông chủ muốn thừa cơ hội này mà đẩy người Đạo tông đi lên ấy chứ? Mộng Dương tông chủ không ngại nói thẳng đi, vị trí cung chủ đại lý này, ngài muốn cho ai làm?"
"Chư vị cũng không cần cãi nhau," Tô Tri Thanh mở miệng, thong dong nói, "Nay đã khác xưa, chư vị còn nhớ rõ mười tám năm trước, Tô gia có một đạo tiên đoán?"
Nghe câu đó, sắc mặt mấy tu sĩ cao tầng ở đây tức khắc đại biến. Vài chưởng môn trẻ tuổi thì còn hơi hoang mang, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Tô Tri Thanh thở dài: "Đại kiếp nạn tới rồi."
Mọi người không nói lời nào, đám người Thẩm Mộng Dương, Việt Cầm cũng trầm mặc. Tần Diễn thấy đám người cũng bắt đầu ngừng tranh chấp, liền cất bước tiến lên, ngồi xuống chỗ ngồi cao nhất ở đó, chỉ nói: "Hiện tại đang ở thời điểm quan trọng, vãn bối tạm thời chịu trách nhiệm vị trí này, ngày sau giải quyết xong ma tu, vãn bối sẽ tự lui ra. Mong rằng các vị trưởng bối, trong lúc Vân Trạch tồn vong có thể đồng tâm hiệp lực, chớ nội đấu tổn thương nhau."
Nói xong, Tần Diễn liền xoay đề tài nói: "Kỳ thật chuyện ma tu đột ngột tới hôm nay, sư phụ sớm đã phát hiện, phân phó vãn bối âm thầm điều tra đã lâu."
"Cho nên ngươi mới biết nhiều về chúng như vậy?"
Phó Minh Lam nhìn cây quạt, quan sát Tần Diễn. Tần Diễn gật gật đầu, Tang Kiền Quân có chút mỏi mệt nói: "Ngươi nói hết cho họ nghe đi."
"Mấy ma tu này, chắc mọi người cũng nhận ra là chúng sử dụng công pháp như nhau."
"Đúng vậy," mặt Thẩm Mộng Dương lộ ra vài phần chán ghét, "Chúng có thể hút tu vi người khác."
"Loại công pháp này không phải là của Vân Trạch, mà là đến từ một thế giới khác. Ma tu đột kích Hồng Mông Thiên cung hôm nay, tỷ như Bạch Cốt lão đạo kia, cũng không phải người Vân Trạch. Chúng có công pháp kỳ lạ, vì lý do nào đó mà xâm nhập Vân Trạch, sau đó tại Vân Trạch mà nhanh chóng tiến bộ thông qua công pháp đặc thù kia, thu nạp đệ tử. Trước đó, Hồng Mông Thiên cung đã có rất nhiều ma tu ẩn thân bên trong, đã thanh lý một lần, chỉ là không ngờ chúng còn có thể phát triển lớn mạnh như vậy."
Những việc này, một số người đã biết trước nên cũng không kinh ngạc. Nhưng đại đa số chưởng môn vẫn hoàn toàn không biết gì cả về chúng, trong đó có một vị chưởng môn của tiểu tông môn nói: "Tần đạo hữu, vậy ấn theo lời ngươi, chẳng phải là mỗi tông môn đều có khả năng có ma tu bên trong?"
"Đúng."
Tần Diễn bình tĩnh nói: "Bọn họ hút tu vi, sinh mệnh người khác để tiến giai, tiến bộ thần tốc. Nếu các tông môn sắp tới có đệ tử tăng tu vi quá nhanh, phải chú ý hơn."
Trong lúc mọi người im lặng không lên tiếng, mặt lộ thần sắc ưu tư, Tần Diễn liếc mắt quan sát một vòng, sau đó nói: "Bất quá, hôm nay nếu chúng đã dám đến tấn công Hồng Mông Thiên cung, sợ là cánh chim đã lớn. Này không phải là trận chiến đầu tiên của chúng và chúng ta, mà tương lai, có lẽ chúng sẽ xuống ta với các tông môn nhỏ trước, đánh bại từng nơi. Bọn họ lấy tu sĩ làm chất dinh dưỡng, phạt hại môn phái càng nhiều thì sẽ càng mạnh, nếu ngay từ đầu không ngăn cản, tương lai sợ sẽ lại khó khống chế."
"Tần cung chủ nói đúng!"
Tiểu tông môn hoảng loạn nãy giờ lập tức lên tiếng, sửa lại xưng hô: "Nếu chúng lấy tiểu tông môn làm chất dinh dưỡng, cuối cùng người bị uy hiếp vẫn là tam tông tứ tộc. Hiện giờ Vân Trạch Tiên giới tất phải trên dưới một lòng, đối ngoại ngăn địch. Người mạnh bảo hộ kẻ yếu, kẻ yếu phụ trợ người mạnh, Tần cung chủ," chưởng môn tiểu tông môn kia nhìn về phía Tần Diễn, lấy lòng nói, "Ta nói đúng không?"
"Tiếu chưởng môn nói đúng," Tần Diễn gật đầu, nhìn xung quanh mình: "Ta đề nghị, từ hôm nay trở đi thành lập tiên minh. Các đệ tử hạch tâm của các tiểu tông môn đều phải đưa đến Hồng Mông Thiên cung, tăng thêm phòng ngự. Mỗi tông môn trở thành một điểm giám sát, tùy thời truyền tin với nhau. Một khi xảy ra chuyện, các tông cùng nhau tới chi viện, các vị nghĩ thế nào?"
"Phương pháp này của Tần hiền chất cũng không tồi," Thẩm Mộng Dương cười cười, "Nhưng không biết bên trong tiên minh, người thay mặt khống chế các tông, Tần hiền chất cảm thấy ai nên làm?"
"Tất nhiên là Tần cung chủ." Dương Tuấn lập tức lên tiếng, "Hồng Mông Thiên cung vốn là do Diệp Lan Kiếm Tôn dẫn dắt Vân Trạch dựng nên sau khi ma tu thối lui, để cung chủ trở thành người quyết định, trăm tông phụ tá. Bây giờ chiến sự xảy ra, cung chủ tất nhiên chính là minh chủ."
"Dương tông chủ, lời này của ngài......"
"Ta đồng ý với Dương tông chủ."
Tô Tri Thanh đột nhiên lên tiếng, mọi người nhìn về phía Tô Tri Thanh, y bưng chén trà lên, bình đạm nói: "Xét trình độ hiểu biết ma tu, để Tần cung chủ nhậm chức vụ minh chủ tiên minh, thống lĩnh đại cục, không phải rất thích hợp sao."
"Nhưng......"
"Mộng Dương tông chủ," rốt cuộc trong đám người có kẻ không nghe lọt tai nữa, nói thẳng, "Đều đã lúc nào rồi, tam tông tứ tộc các ngươi còn muốn tranh vị trí này chứ? Đang bàn chuyện sống còn, ngài muốn cướp vị trí cung chủ thì chờ chuyện này xong rồi, chúng ta ai cũng sẽ không dị nghị."
"Đúng vậy." Có người đi đầu, rất nhiều người cũng nháo nhào bất mãn lên, "Mộng Dương tông chủ, vừa rồi Tần cung chủ che chở mọi người thế nào, ngài cũng thấy rồi. Luận tu vi, luận tài trí, luận thân phận, Tần cung chủ đảm nhiệm minh chủ tiên minh cũng là đạo lý luân thường, ngài đừng gây hấn nữa."
Người này một câu, người kia một lời, bắt đầu chê trách. Thẩm Mộng Dương nhất thời cũng có chút nghẹn họng, cuối cùng hắn thật sự là nhịn không được nữa, quát khẽ: "Được rồi, để y làm là được."
Tần Diễn nhàn nhạt nhìn Thẩm Mộng Dương một cái, cũng không nhiều lời, quay đầu bàn luận chuyện xây dựng hệ thống tiên minh với mọi người.
Điểm cốt lõi của phương án lập tiên minh này, kỳ thật chính là giúp mọi người cố gắng sát cánh bên nhau, không để cho ma tu có cơ hội bắt thóp từng bên riêng lẻ.
Trước mắt, ma tu bây giờ vẫn không thể xem là mạnh, nhưng nếu trong quá trình giao chiến không ngừng để cho chúng hút tu vi, dù có là Tần Diễn thì sợ cũng phải chịu trói.
Vì thực hiện phương án này phải lấy Hồng Mông Thiên cung làm cứ điểm, chứa toàn bộ các tu sĩ hạch tâm ở các môn phái, sau đó các đại môn phái thành lập ra nhiều tuyến liên lạc, lập hạ huyết thề có thể tùy thời nghe lệnh điều khiển, hỗ trợ lẫn nhau.
Tần Diễn làm xong hết mấy chuyện này, sau khi an trí các đại môn phái rồi thì lập tức lộn trở về chỗ các đệ tử bị thương, cùng Tạ Ngọc Thanh thẩm tra đối chiếu tình huống đệ tử bị thương, sau đó mới trở về Lãm Nguyệt cung.
Khi y vừa đến cửa cung, đã thấy Phó Ngọc Thù đang cùng Thẩm Thanh Trúc ở chính điện chơi cờ, Tần Diễn vào cửa, Phó Ngọc Thù ngẩng đầu lên, cười cười nói: "Người đã tỉnh, ngươi vào xem?"
Tần Diễn gật đầu, hành lễ với Phó Ngọc Thù, sau đó lập tức đi vào tẩm điện.
Thẩm Thanh Trúc nhìn Phó Ngọc Thù đặt cờ xuống, nhỏ giọng bảo: "Chuyện chúng nó, ngươi cứ thế chấp nhận sao?"
"Có cái gì không chấp nhận?" Phó Ngọc Thù cười cười, "Nó thích y, lại không phải chuyện thương thiên hại lí, ta có cái gì không chấp nhận được đâu?"
"Cảm tình ngươi và Lận Trần tốt như vậy," ngữ điệu Thẩm Thanh Trúc bình đạm, "Trước kia lại thường nói muốn có tôn nữ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ khuyên bảo tụi nhỏ một phen."
"Lão Thẩm à," Phó Ngọc Thù thở dài, "Đó là do ngươi tưởng vậy, ta có suy nghĩ của ta, nhưng chuyện này có can hệ gì tới Trường Lăng đâu?"
"Kỳ thật phụ mẫu và nhi tử, quan hệ hai bên chỉ có một từ "dưỡng" là quan trọng nhất. Lúc nó còn niên thiếu, ta thiện dưỡng nó, đây là trách nhiệm của ta, ta dưỡng nó, nó không thể can thiệp vào chuyện của ta; mà hiện giờ nó trưởng thành, nó hiếu dưỡng ta, đó là trách nhiệm của nó. Trừ bỏ hiếu dưỡng ra, nó muốn làm gì, ta cũng không thể can thiệp quá nhiều. Nó thích người thế nào, đó là chuyện của nó. Nếu ta quản nhiều, thì đó là ta sai."
"Lão coi vậy mà nghĩ thoáng."
Thẩm Thanh Trúc đặt cờ xuống, lại nhớ tới: "Thần hồn Lận Trần sao rồi?"
"Còn đang dưỡng."
Phó Ngọc Thù giơ tay sờ lên Đàn Tâm kiếm bên cạnh, lộ ra vài phần ôn nhu: "Lại dưỡng thêm vài năm là được rồi."
Phó Ngọc Thù trò chuyện với Thẩm Thanh Trúc, Tần Diễn đi vào tẩm điện, trước đó còn cảm thấy có nhiều thứ phải nói, bây giờ nghe Phó Trường Lăng tỉnh rồi, y nhất thời lại không biết nên nói gì.
Y không biết nói gì, cũng có chút sợ phải gặp Phó Trường Lăng, thành ra đứng ở cửa một hồi. Phó Trường Lăng hơi giật mình tỉnh lại, phát hiện có người đứng ở cửa thì chống thân ngồi dậy, liền thấy Tần Diễn đứng đó.
Y phục của y còn dính máu, rõ ràng là bận cả ngày chưa nghỉ ngơi. Hai người lẳng lặng nhìn nhau, Phó Trường Lăng cười cười: "Sư huynh, ngươi tiến vào nói chuyện đi."
Tần Diễn nghe hắn nói vậy thì đi vào phòng, đứng ở bên mép giường Phó Trường Lăng. Hai người lặng im không nói lời nào, Phó Trường Lăng thở một lát, giơ tay nói: "Sư huynh, ngồi đi."
Tần Diễn do dự một lát, rốt cuộc vẫn là ngồi xuống. Tần Diễn là người không thích nói chuyện, Phó Trường Lăng cũng không biết nên nói gì. Trước kia hắn nói rất nhiều, hiện tại nghĩ lại thì chỉ cảm thấy buồn cười, cứ cảm thấy mình nói cái gì cũng có vẻ đều sai. Vậy nên dù trời sinh tính hắn nói nhiều, lúc này lại không dám nói câu nào.
Hai người lặng im hồi lâu, Tần Diễn rốt cuộc mở miệng: "Ngươi...khỏe chứ?"
"Nhờ phúc của Thẩm thúc, hẳn là không có việc gì."
Phó Trường Lăng nói xong, nghĩ nghĩ, sợ Tần Diễn hiểu lầm hắn đang giận dỗi với y, cố ý làm ra vẻ mặt vui vẻ cho y nhìn. Phó Trường Lăng liền lại tìm chút chủ đề, tiếp tục nói: "Thẩm thúc cho ta dùng đan dược tốt nhất, mấy ngày nữa là lành thôi. Ta tĩnh dưỡng mấy ngày xong, chắc sẽ khởi hành."
"Đi đâu?"
Tần Diễn nghe hắn nói hắn phải đi, thanh âm liền nghẹn ngào vài phần. Phó Trường Lăng cười cười: "Hình như ta gặp được người đã gặp ngươi đời trước."
"Người nọ bảo ngươi làm ma tu?!"
Tần Diễn ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi. Phó Trường Lăng thấy giọng điệu y như vậy, cũng chỉ là lẳng lặng nhìn y. Trong thần sắc hắn mang theo vài phần thương tiếc, mấy phần tiếc nuối, pha lẫn đau lòng cùng bi thương, lẳng lặng nhìn chăm chú vào y.
Tần Diễn nhất thời có chút mờ mịt. Nếu là trước kia thì chắc y sẽ nuốt xuống phần mờ mịt đó, nhưng giờ khắc này y lại không nhịn xuống, thì thào hỏi: "Ngươi đang nhìn gì?"
"Ta chỉ là đang nghĩ," Phó Trường Lăng bật cười, "Sư huynh đời trước nhất định sống không tốt."
"Không có..."
"Cho nên khi ngươi vừa nghe ta phải trải qua chuyện ngươi phải trải đời trước, mới phản ứng nhiều như vậy."
Tần Diễn sửng sốt, y nghe Phó Trường Lăng nói, thế nhưng đột nhiên không biết phải đáp lại thế nào.
Lời Phó Trường Lăng tựa hồ cũng rất có đạo lý. Chỉ là đời trước, ở sâu trong nội tâm y, lại thật sự không cảm thấy bi ai.
Phó Trường Lăng nhìn thần sắc y, cúi đầu cười cười: "Nhưng ta cũng minh bạch tại sao sư huynh lại cảm thấy mình sống không tồi, bởi vì sư huynh khi đó," thanh âm của hắn dịu dàng đi vài phần, lời nói vương vấn nơi môi, liền mang theo vài phần lưu luyến, "Hẳn là cũng giống như ta."
"Giống...cái gì?" Tần Diễn giương mắt nhìn hắn, Phó Trường Lăng ngước đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt y, chậm rãi nở nụ cười, "Mỗi khi ta nghĩ, nếu ta chịu những tội này, sư huynh sẽ không cần chịu nữa, ta liền cảm thấy hết thảy kỳ thật đều tốt, không có gì đáng nói."
"Ngươi bỏ ta đi." Tần Diễn ung dung lên tiếng, rốt cuộc cũng nhắc chuyện ngày đó, hắn bỏ rơi y tại chỗ mà đi.
"Ta biết ngay ngươi sẽ vấn tội ta," Phó Trường Lăng thở dài, "Sớm biết thế đã không trở về."
"Ngươi không thể không trở về." Tần Diễn tiếp tục nói, vô cùng nghiêm trang. Phó Trường Lăng gật đầu, "Ta biết, ngày đó ta không nên bỏ rơi ngươi, ta nhận sai với ngươi, được chưa?"
"Ngươi không cảm thấy mình sai."
Tần Diễn tiếp tục vạch trần, Phó Trường Lăng có chút dở khóc dở cười: "Ta nhận sai, ngươi nói ta cảm thấy ta không sai. Ta không nhận sai, ngươi lại muốn nổi giận. Sư huynh, ngươi muốn ta làm sao bây giờ?"
"Sau này không thể làm vậy nữa."
Phó Trường Lăng nghe thế, nụ cười tắt đi. Hắn nghĩ nghĩ, chỉ nói: "Sư huynh, rốt cuộc ngươi muốn ta lừa ngươi, hay là chọc giận ngươi đây?"
Tần Diễn nhíu mày. Phó Trường Lăng dựa vào đầu giường, bình tĩnh nói: "Xảy ra lần nữa, ta cũng sẽ đi. Xảy ra một trăm lần, ta cũng đều sẽ che chở sư huynh."
"Sư huynh ngươi cũng không cần cảm thấy đây là gánh nặng cho ta, kỳ thật vốn dĩ mọi chuyện này cũng nên là do ta gánh lấy. Phong ấn Tuyền Ki mật cảnh là do ta mở, là ta phạm sai nên mới dẫn người Nghiệp Ngục lại đây. Vốn dĩ hết thảy đều nên là do ta phụ trách. Đời trước làm phiền sư huynh là ta sai, đời này, mong rằng sư huynh có thể cho ta một cơ hội, để ta có thể chuộc tội."
"Này không phải ngươi sai."
"Đây là ta sai."
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, ngừng một lát, Phó Trường Lăng biết chuyện này bọn họ kỳ thật không thể nói nhau được, hắn cười cười, quay đầu nói: "Nói xem, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Ba phong ấn này chúng ta đều đã phong ấn, tại sao còn sẽ có nhiều ma tu như vậy? Chẳng lẽ là do phong ấn thứ tư đã khai?"
"Là do phong ấn ở Thái bình trấn mở ra đầu tiên," Tần Diễn giải thích, "Sớm trước đó, sau khi phong ấn Thái Bình trấn mở ra, Nghiệp Ngục đã không ngừng mang người qua Vân Trạch. Những người này cắm rễ gầy dựng tại Vân Trạch, có quy mô như hôm nay cũng không kỳ quái."
"Hiện giờ linh khí thưa thớt, chúng có bộ công pháp kia, sợ là càng ngày sẽ càng có nhiều người đến cậy nhờ chúng."
Phó Trường Lăng suy tư, vô cùng sầu lo. Tần Diễn nhìn hắn một cái, trấn an nói: "Ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, dù sao nhân số chúng cũng hữu hạn. Ngươi hoàn toàn gia cố phong ấn thứ tư xong, chúng ta lại hợp lực bao vây tiễu trừ ma tu hiện tại, liền không có gì đáng ngại."
"Vấn đề linh khí một ngày không giải quyết," Phó Trường Lăng lắc đầu, "Nhất định sẽ có người tu công pháp của chúng. Chẳng sợ Nghiệp Ngục đóng lại, chúng ta cũng sẽ rất khó có thể khiến ma tu không còn tồn tại nữa."
Tần Diễn không nói gì, thật lâu sau, y mới nói: "Cho nên năm đó, sau khi ta chết, vấn đề linh khí vẫn không được giải quyết, phải không?"
"Ừ." Phó Trường Lăng thì thào, "Chuyện linh khí, có vẻ cũng không phải do Nghiệp Ngục gây nên."
"Có khi nào do Nghiệp Ngục đoạt linh khí?" Tần Diễn suy tư nói, "Ngươi xem, mấy vùng gần khí mạch, linh khí đều sẽ không ngừng bị ăn mòn. Ví dụ như khí mạch chỗ Thái Bình trấn, nhìn sẽ thấy ngay là đang hút linh khí. Có lẽ nguyên nhân cho chuyện Vân Trạch mấy năm nay linh khí biến mất, chính là ở đây. Đời trước tuy chúng ta chém giết Ma Tôn, nhưng cũng chưa từng phong ấn khí mạch, cho nên linh khí vẫn không ngừng cuồn cuộn dẫn tới Nghiệp Ngục, làm cho linh khí Vân Trạch cuối cùng bị khô kiệt."
Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn nói xong, đột nhiên đặt câu hỏi: "Ma Tôn?"
Hắn hỏi xong, không chờ Tần Diễn đáp lời đã tiếp tục: "Thật ra trước đó ta cũng muốn hỏi ngươi rồi. Nếu ngươi chỉ làm nội ứng tìm hiểu tin tức, lòng vẫn luôn hướng tiên đạo, tại sao ngươi còn lên làm Ma Quân của Vô Cấu cung, thống soái ma tu, còn không dừng tay? Kỳ thật ngươi hoàn toàn có thể nghĩ cách phối hợp chúng ta, đặt bẫy bọn ma tu kia, một lưới bắt hết, không phải sao?"
"Ta là Ma Quân," Tần Diễn lắc đầu, "Nhưng người khống chế Vô Cấu cung, thực chất là một kẻ khác."
"Tin tức ngươi cung cấp đời trước hình như không hề nhắc chuyện này?"
Phó Trường Lăng suy đoán: "Tin tức trước kia ngươi truyền cho tiên minh, nội ứng của ngươi đều sẽ tìm cách truyền cho ta."
"Đúng, bởi vì tin tức này, ta cũng không xác định. Sau khi ta lên làm Ma Quân, mấy ma tu kia nói cho ta, Nghiệp Ngục có một tòa tôn thần, là tín ngưỡng của toàn bộ người trong Nghiệp Ngục, cho nên trong Vô Cấu cung mới có một tượng thần."
"Ta nhớ rõ," Phó Trường Lăng gật đầu, suy tư nói, "Tượng thần kia không có mặt."
"Những tên ma tu kia, có một mục đích cuối cùng."
"Mục đích gì?"
"Chúng muốn mở ra cửa Nghiệp Ngục, đưa hết người ở Nghiệp Ngục tới Vân Trạch. Chúng nói, chờ tới lúc cửa Nghiệp Ngục mở rồi, mặt tượng thần kia liền xuất hiện."
"Khi đó ta là Ma Quân, nhưng mọi sự vụ lớn nhỏ trong Vô Cấu cung, kỳ thật rất nhiều lần đều phải dựa vào hỏi quẻ. Ta sẽ dựa theo yêu cầu của chúng, ở trước tượng thần hỏi quẻ, kết quả cuối cùng của quẻ chính là phương án hành động của Vô Cấu cung. Cho nên trước kia ta vẫn luôn không xác định, trên thế gian này rốt cuộc có một Ma Tôn nào hay không. Bởi vì nếu nói có, kỳ thật ai cũng chưa gặp qua. Nhưng nếu nói không có, thực chất lại có rất nhiều thứ đều do hắn quyết định."
Phó Trường Lăng lẳng lặng nghe, Tần Diễn tiếp tục hồi ức nói: "Thẳng đến sau này, có một ngày Tống Tử Chiêu đột nhiên tìm ta, nói Ma Tôn chuẩn bị mở ra cửa Nghiệp Ngục. Hiện tại nghĩ lại, kỳ thật hẳn là chúng đã âm thầm mở ra bốn phong ấn Nghiệp Ngục, cho nên mới có thể tới bước mở cửa Nghiệp Ngục cuối cùng. Ta không thể để chúng mở ra cửa Nghiệp Ngục được, nên lúc chúng chuẩn bị, ta âm thầm bố trí nhân thủ, hơn nữa còn thông tri các ngươi."
"Cho nên lúc ấy, tin tức kêu tấn công Vô Cấu cung, là do ngươi đưa?"
Phó Trường Lăng liên kết với ký ức đời trước, Tần Diễn gật đầu nói: "Đúng, ta cố tình điều khai nhân thủ của chúng đi, chỉ để lại người của mình, còn âm thầm chuẩn bị. Sau đó lúc bọn chúng cử hành nghi thức, chuẩn bị động thủ."
"Ta vốn tưởng rằng một mình ta có thể thu phục, kết quả ngày đó, trong đám người, Ma Tôn xuất hiện."
"Tu vi gì?" Phó Trường Lăng quan tâm nhất chuyện đó, Tần Diễn lắc đầu, "Cao hơn ta ngươi rất nhiều, không lường được."
Phó Trường Lăng có vài phần kinh ngạc: "Khi đó, ngay cả ngươi cũng nhìn không ra tu vi hắn?"
"Đã gần đến Thiên Đạo," Tần Diễn hồi tưởng cảnh tượng khi đó, chậm rãi nói, "Độ Kiếp hậu kỳ, sắp phi thăng."
Phó Trường Lăng nghe xong, âm thầm ước lượng một chút, xem mình hơn kém bao nhiêu, có lẽ là ở trình độ lúc hắn chết đời trước.
Khi đó hắn cách phi thăng chỉ có một bước thôi.
Tần Diễn tiếp tục nói: "Sau khi hắn xuất hiện, tất cả mọi người quỳ xuống gọi hắn Ma Tôn, hắn mang mặt nạ, ta không thấy được mặt hắn. Hắn ra lệnh ta hộ pháp cho hắn, sau đó trong triều bái của mọi người, hắn mở ra đại môn Nghiệp Ngục."
"Mở ra đại môn Nghiệp Ngục kỳ thật không dễ dàng chút nào, cho dù hắn có tu vi như vậy, một khắc trước khi thật sự mở được, sức lực cũng đã cạn kiệt. Cũng chính một khắc đó, ta ra tay giết hắn. Hắn phản ứng rất nhanh, thời điểm ta xuất kiếm, ta cũng thấy hắn xuất kiếm, kỳ thật hắn vốn dĩ có thể giết ta."
"Vậy tại sao không giết ngươi?" Phó Trường Lăng nghe vậy, mang theo chút tò mò hỏi, Tần Diễn lắc đầu, "Ta không biết, ta chỉ biết lúc hắn quay đầu lại, kiếm trên tay xuất hiện sơ hở, cho nên ta lập tức giết hắn. Khoảnh khắc hắn bị ta giết kia liền biến thành mảnh nhỏ, biến mất trong lòng ngực ta. Rồi sau đó toàn bộ Vô Cấu cung rơi vào huyết chiến, ta cưỡng ép đóng cửa Nghiệp Ngục. Lúc ngươi mang theo người giết lên Vô Cấu cung, hết thảy cũng đã gần như trần ai lạc định."
Phó Trường Lăng chậm rãi nghĩ thông lời Tần Diễn, hắn suy nghĩ một lát, nhịn không được nói: "Lúc ấy, tại sao không nói ta nghe?"
Tần Diễn khựng một chút, qua một lát, y quay đầu nói: "Ngươi muốn ăn cái gì không? Ta mang cho ngươi."
"Sư huynh," Phó Trường Lăng không khỏi cười khổ: "Phương thức đánh trống lảng của ngươi cũng quá gượng gạo rồi."
Tần Diễn dừng lại, qua hồi lâu, y mới nói: "Ta không biết nên làm gì bây giờ."
"Ngươi nói là được."
Phó Trường Lăng thanh âm bình thản: "Kỳ thật ngươi nói không sai, hiện giờ ngươi và ngươi của đời trước, đã không phải là một người. Ngươi thuật lại chuyện xưa của một người khác, có gì không được."
"Tại sao ngươi cứ nhất định phải biết?"
"Bởi vì ta muốn biết rõ," Phó Trường Lăng trả lời nghiêm túc, "Ta đã nhận được những gì."
Tần Diễn ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía Phó Trường Lăng. Y nhìn xuyên qua nguyệt môn tới ánh trăng vằng vặc ở chân trời, tựa hồ như đang hồi tưởng thật lâu, mới nói: "Bởi vì, ta cảm thấy không nói, có lẽ sẽ tốt hơn một chút."
"Khi đó, ta chẳng còn gì, lại nợ ngươi nhiều như vậy. Ngươi hận ta, muốn giết ta, ta cảm thấy, có thể làm ngươi đạt ý nguyện, vui vẻ một chút, cũng tốt."
"Ngươi không nói, chính là vì để ta có thể giết ngươi, có thể vui vẻ hơn một chút?" Phó Trường Lăng nghe y nói thế thì nhịn không được cười thành tiếng, cảm thấy có vài phần hoang đường. Tần Diễn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nghe Phó Trường Lăng nói vậy, thì thào: "Có lẽ thế."
"Dù sao thì lúc ấy ta vốn dĩ cũng không muốn sống nữa. Chỉ là cảm thấy, ta chết có thể khiến ngươi vui vẻ hơn, thế thì càng tốt."
"Ngươi thấy đấy, ta giết người nhà ngươi, làm nhiều chuyện xấu như vậy, vô luận có bao nhiêu lý do, trên tay ta vẫn nhiễm máu rất nhiều người, đây là sự thật. Ngươi hận ta, chờ giết được ta rồi, nội tâm ngươi có thể tiêu tan oán hận và an bình. Nhưng nếu nói ra chân tướng, ngươi liền sẽ biết hóa ra người nhà của ngươi không yêu ngươi, hóa ra trên đời nhiều người muốn hại ngươi như vậy."
"Phải thừa nhận chuyện như thế, khổ sở biết bao."
Một bên là người nhà mười mấy năm, một bên là Ma Quân không hề quen biết. Nếu có một người muốn đả thương hắn, hại hắn, vậy thì người đó là một người xa lạ, vẫn sẽ tốt hơn là người thân thiết của mình.
Phó Trường Lăng nghe xong cũng không nói câu nào. Hắn cúi đầu, lẳng lặng nghĩ về lời Tần Diễn nói.
Trong đầu hắn chỉ có duy nhất một câu của Tần Diễn.
—— lúc ấy ta vốn dĩ cũng không muốn sống nữa.
Câu nói kia quanh quẩn trong lòng hắn, quay cuồng. Hắn nghỉ một hồi lâu, hắn muốn hỏi y, tại sao lại không muốn sống nữa.
Nhưng hắn hỏi không ra miệng. Có nhiều lý do như vậy, hắn biết tất cả, cũng đoán được lý do là gì. Nếu kêu Tần Diễn nói lại một lần với hắn, chẳng khác gì xé toạc miệng vết thương khi người còn đang sống sờ sờ, quá đau.
Hắn muốn ôm Tần Diễn, muốn an ủi vài câu, nói nhiều hơn vài câu xin lỗi.
Nhưng hắn biết mình không thể.
Tần Diễn đã vì hắn mà cúi đầu tạm chấp nhận cả một đời. Hắn không muốn Tần Diễn lại chiếu cố hắn, ủy khuất chính mình.
Bọn họ hai người lẳng lặng ngồi, Tần Diễn kỳ thật không quen nhìn Phó Trường Lăng như vậy, y ở mép giường ngồi một lát, rốt cuộc nói: "Ngươi muốn ăn gì sao?"
"Không cần."
Phó Trường Lăng cười cười, sau đó đột nhiên nhớ ra mình đang trên giường Tần Diễn, vội nói: "Thấy chưa, ta quên mất mình ở đâu, để ta về..."
Nói còn chưa dứt lời, Tần Diễn lập tức đè lại vai hắn, bình thản nói: "Ở chỗ này nghỉ tạm đi, ngươi ngủ trước."
Nói xong, y liền đứng dậy đi ra ngoài, Phó Trường Lăng ngây người một lát, thấy Tần Diễn tiến vào tịnh thất, hắn nhất thời cũng không biết là nên đi, vẫn là không đi.
Hắn ở trên giường thấp thỏm, vừa tham luyến muốn nằm lại chỗ này, vừa lại bất an cảm thấy bản thân có phải lại được một tấc lại muốn tiến một thước hay không.
Trong đầu hắn nghĩ loạn lên, chẳng mấy chốc đã nghe tiếng nước trong tịnh thất ngừng lại, rồi sau đó Tần Diễn mặc một thân ảo mỏng, từ trong phòng đi ra. Y dùng pháp lực hong khô tóc, lập tức đi đến trên giường, dưới thần sắc khiếp sợ của Phó Trường Lăng mà kéo chăn ra, nằm xuống ngay cạnh hắn.
Chờ Tần Diễn đắp chăn lên rồi, Phó Trường Lăng mới đột nhiên phản ứng lại. Hắn cuống quýt đứng dậy, muốn đi ra ngoài, vội la lên: "Ta không quấy rầy sư......"
Nói còn chưa dứt lời, Tần Diễn liền kéo lại tay áo của hắn.
Tần Diễn cái gì cũng chưa nói, chỉ lẳng lặng lôi kéo hắn. Hai người giằng co, Phó Trường Lăng không dám động, Tần Diễn cũng không giữ lại, y cũng chỉ là cầm tay áo hắn, không nói một lời.
Hồi lâu, Phó Trường Lăng khó khăn nở nụ cười: "Sư huynh, không cần như thế."
Nói xong, hắn rũ xuống mi mắt: "Ngươi đừng như vậy, làm mấy chuyện ngươi không thích, ta đau."
Tần Diễn không nói gì, Phó Trường Lăng tiếp tục nói: "Ta biết ngươi đang áy náy, nhưng ta vốn dĩ đã có rất nhiều tội danh, nếu hiện tại phải có một người trong hai ta mang tội danh phản đạo, ta cũng thích hợp hơn ngươi nhiều. Ngươi không cần vì muốn ta vui mà cứ làm như vậy. Ta hy vọng ngươi có thể chân chính sống theo ý mình, làm tất cả chuyện mình muốn làm, không cần lại suy xét người khác."
"Ta không suy xét người khác."
Tần Diễn bình tĩnh mở miệng, Phó Trường Lăng đang muốn đáp lại, đã nghe Tần Diễn nói: "Sao ngươi biết, ta không phải là nguyện ý?"
Phó Trường Lăng sững sờ tại chỗ, Tần Diễn rũ mắt, túm chặt tay áo Phó Trường Lăng, thì thào: "Đừng đi."
Phó Trường Lăng đưa lưng về phía y, hắn không tài nào hiểu nổi: "Sư huynh, ngươi đã chặt hồn thứ tư..."
"Ta biết."
Tần Diễn khàn khàn mở miệng: "Nhưng không phải ngươi bảo ta tùy tâm mà làm sao?"
"Ta đang tùy tâm mà làm."
"Ta muốn ngươi ở lại đây, giống như trước kia. Thời gian ta ở cùng ngươi, ta rất hạnh phúc, Phó Trường Lăng."
- -----------
Lời Editor:
Vcl, cái hint này chả khác gì vác nguyên cái bảng dán vào mặt sư phụ, và cái bảng ghi là- à mà thôi. =)))))))))) Thế thì kết truyện cũng thảm khốc với Diễn quá:(
Chương này thể hiện điều mình thích ở bộ truyện là sự có não và thẳng thắn của Trường Lăng, cùng sự không ngại hỏi chuyện cũ nếu nó liên quan vận mệnh thế giới =))))) nghe nó nói rõ ra cứ sướng sướng. À mà gần đây nhìn hai bạn trẻ xử lý công vụ, cảm thấy hai người tài năng ngang nhau xứng đôi vừa lứa kinh hồn...