Trạc Chi

chương 89: nụ hôn nóng bỏng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: SQ

_____________________

Từng phút giây như đang bùng cháy

Sau này Kiều Lạc đã được chứng kiến một Từ Cách không trong sáng, cả người đầy mồ hôi nóng, dựa đầu vào cổ cô thở hổn hển, gọi cô từng tiếng bé ơi.

Cô thích anh mặc đại quần dài vào rồi xuống lầu rót nước trái cây cho cô, anh sẽ đặt sẵn ống hút trong ly, quỳ một gối bên mép giường, đưa ống hút đến môi cô.

Anh cúi người hôn cô, Kiều Lạc tưởng anh cũng muốn uống, vậy là đưa ống hút cho anh.

Anh lắc đầu.

Chỉ muốn lúc cô vừa ngậm ống hút uống nước trái cây, vừa được anh hôn.

Sợ nước bị đổ, cô mím môi chặt lại.

Anh càng nổi hứng phá cô.

Cuối cùng Kiều Lạc cười tươi đẩy anh: “Anh phiền quá đi!”

Cô còn thích Từ Cách ngồi hút thuốc trong phòng cô sau khi hai người làm xong, đầu giường của cô có hộp nến thơm, anh cắn điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.

Hàng mi dài rậm nhuộm ánh đèn, sắc vàng mờ nhạt rọi vào tóc mái, như bóng râm trong rừng rậm vào chạng vạng mùa hè.

Kiều Lạc lấy điện thoại chụp lén anh.

Cô còn thích hỏi anh những câu hỏi nhạt nhẽo.

Chẳng hạn như thích hút thuốc hay thích em? Thích rượu hay thích em? Cháu trai của anh với em cùng rơi xuống nước anh cứu ai? Nếu có cô gái giàu hơn em đẹp hơn em cua anh, anh có động lòng không?

Cô thích Từ Cách luôn luôn phối hợp trả lời trước tiên, không chút do dự, rằng cô luôn là lựa chọn số một.

Ngay cả khi không hiểu được những điều cô đánh đố, anh cũng sẽ cho rằng bây giờ cô muốn nghe lời ngọt ngào, trả lời rồi mới hỏi: “Sao em lại muốn so với thằng cháu của anh?”

Thay vì hỏi có gì hay đâu mà so sánh.

Trong tình cảm, tất cả những người hỏi đều đã có sẵn câu trả lời mình mong đợi, điều người được hỏi cần làm là trả lời theo hướng chính xác, chứ không phải nghi ngờ tính hợp lý của câu hỏi.

Kiều Lạc bĩu môi nói: “Con trai của anh hai anh tham ăn lắm, lần trước em đến nhà anh, nó giành ăn với em, còn nói nó là cục vàng của nhà anh, em báo cho cu cậu biết luôn là chưa chắc à nha, sau này dì tới đây, vị trí cục vàng đó là của dì, phải biết tôn trọng thím út tương lai của con, không thì sau này con sống không yên trong cái nhà này đâu.”

Từ Cách bật cười.

“Bảo sao hôm đó thằng nhỏ khóc quá chừng khóc, mẹ anh dỗ mãi nó không chịu nín, nó còn hỏi sau này đừng cho dì Lạc Lạc đến nhà mình nữa được không, lúc đó anh còn nói lại, thằng nhỏ khóc bù lu bù loa hơn, ra là bị em hù.”

Cháu trai của Từ Cách siêu lì, phải có người trị từ lâu.

Kiều Lạc nói: “Nó còn ngang ngược với em kia kìa, em nói với nó, lúc chú út của con còn là siêu quậy, dì là người xử đó nhé!”

Từ Cách nhìn vẻ mặt sinh động của cô, nắm bàn tay cô đang đặt bên mép chăn, mồ hôi nóng vẫn chưa ráo, hai lòng bàn tay ướt đẫm dính vào nhau.

Từ Cách hỏi: “Xử thế nào?”

Kiều Lạc liếc nhìn anh, ậm ừ nói: “Hôm nay bổn tiểu thư mệt rồi, không thèm xử anh.”

Mọi thứ rất tốt.

Nhưng chỉ là bên ngoài.

Fan của Kiều Lạc tìm ra được hết tất cả bạn gái cũ và bạn gái tin đồn cũ của Từ Cách, trong đó có mấy cô bạn gái cũ là fan của Kiều Lạc.

Vào lần fan nam sát, giữa tâm bão, bạn gái cũ còn lên tiếng bênh vực Từ Cách.

Nói rằng anh là bạn trai cũ tròn điểm, hai bên chia tay trong hòa bình, và chân thành chúc phúc cho tình cảm của anh và Kiều Lạc.

Từ Cách và Kiều Lạc chưa bao giờ ngại nói những chuyện đó, Từ Cách để mặc cho cô trêu, chỉ làm ra vẻ mặt dày.

Nhưng không ai dám nhắc đến Kỷ Chẩm Tinh.

Như thể cả hai đều biết rõ đó là từ cấm.

Lần anh và Trình Trạc say xỉn, khi thức dậy ở vọng phủ Tây Kinh, anh vô tình nhắc đến Kỷ Chẩm Tinh một lần, lúc đó Kiều Lạc rất giận, sau đó anh không dám nhắc nữa.

Ở căn hộ thông tầng của Kiều Lạc, cô có nuôi một chú chó bull Pháp màu trắng đen, là quá của Kỷ Chẩm Tinh tặng. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, Từ Cách lập tức nhớ ra tên nó là Tinh Tinh.

Chó do người kia tặng, đặt theo tên của người kia.

Nhưng chú chó này rất ngoan, không sợ người lạ, cứ chạy loanh quanh anh.

Chỉ là sắc mặt của Kiều Lạc thay đổi, cô cầm ly uống nước, bị sặc nhẹ, nói: “Khụ——ừm thì, sau này, em gửi nó đến nhà ông nội em.”

Từ Cách cúi đầu, giơ tay ra chơi với chó.

Kiều Lạc không thấy rõ nét mặt của anh, chỉ nghe thấy giọng nói của anh vang lên, giọng điệu rất bình thường.

“Em thích thì cứ nuôi thôi.”

Thật ra Kiều Lạc rất bận, phải bay khắp trời nam đất bắc, lúc mới nhận được chú chó này, cô đã tìm người chuyên nuôi chó để giữ nó, chỉ là lúc này cô thấy khó xử, khăng khăng nói: “Em không có thời gian dắt nó đi dạo, cứ gửi qua đó cho rồi.”

Từ Cách ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười: “Anh nuôi giùm em, nhà ông nội em xa Tô Thành, đưa qua đó, sau này em muốn mang về lại cũng khó.”

Nghe vậy, Kiều Lạc lặng thinh đứng đó, ngón tay siết chặt ly nước, trong lòng khó chịu khôn tả.

Anh lúc nào cũng thế, dung túng và rộng lượng, luôn để lại một đường lui cho cô, giống như cô sẽ quay đầu bỏ đi bất cứ khi nào.

Nhưng cô có nói muốn quay đầu bỏ đi bao giờ chưa?

Anh cứ ghen, anh cứ giận, anh cứ bám dính lấy em không được hả?

Một khi giận dỗi, cô sẽ rất dễ không lựa lời khi nói, ương ngạnh đáp lại: “Anh chăm đi, đưa cho anh đó, hôm nay anh mang nó về chăm luôn đi.”

Từ Cách cũng chẳng dễ chịu cho cam.

Nhà của Kiều Lạc gần đường Kim Lâm, Từ Cách không mang con chó bull đó về nhà mình, Kiều Lạc ra nước ngoài quay quảng cáo, anh dọn đồ đạc đến đây ở chung với chó.

Ngày nào cũng dành thời gian dắt chó đi dạo.

Lúc Thẩm Tư Nguyên biết chuyện này, anh ta cười vào mặt Từ Cách.

“Tôi còn tưởng ngày đầu tiên Kiều Lạc đi, cậu sẽ gọi bạn bè nói chuẩn bị ăn lẩu thịt cầy nữa chứ, ai mà ngờ cậu thực sự làm bố dượng luôn, đỉnh.”

Từ Cách mắng anh ta: “Mang theo suy nghĩ táng tận lương tâm này của cậu cút cho tôi!”

Tinh Tinh cũng nghe thấy cụm lẩu thịt cầy, vừa nghe thấy Từ Cách to giọng, nó cũng sủa gâu gâu theo.

Cút cho tui!

Từ Cách cúp máy, tay ôm chó, vuốt v e lông nó, hiền lành dỗ dành: “Đừng sợ, Tinh Tinh ngoan, con nói thật đi, con nhớ bố ruột của con không?”

Đôi mắt đen nhánh của Tinh Tinh nhìn Từ Cách, đảo quanh hai vòng, nó không hiểu, lại sủa một trận.

Từ Cách trực tiếp phiên dịch luôn cho nó, vỗ đầu nó, cam chịu nói: “Ok, bố biết con nhớ bố ruột của con, bố có tốt với con thế nào, con cũng không cảm kích đúng không, thôi được rồi, bố cảm nhận được tình cảm cảm lạnh giữa người và chó rồi.”

Tinh Tinh nhìn anh cứ lầm bầm gì đó, sau đó lại sủa gâu gâu.

Từ Cách bịt mõm nó lại, khó chịu chớp mi, tỏ ra không thể nghe thêm một chữ nào nữa.

“Được rồi được rồi, khỏi giải thích nữa, bố mày không muốn nghe gì hết!”

Dù bình thường bận bịu, nhưng Từ Cách vẫn dành thời gian ăn chiều để đến dắt chó đi dạo, thời gian còn lại do cô giúp việc chăm. Cô giúp việc này đã chăm Tinh Tinh gần hai năm, cũng hiểu nhiều về Tinh Tinh.

Sau khi Từ Cách dẫn chó đi dạo được một tuần, cô giúp việc thắc mắc: “Bình thường Tinh Tinh hoạt bát lắm, dạo này hơi ù lì, hồi đó hễ đến chiều tối là thích kêu.”

Từ Cách gãi đầu, cầm lấy dây xích nói: “Có khi nào ở nhà thấy ngột ngạt không, để con dắt nó đi vài vòng.”

Tháng 8 ở Tô Thành, dù đã đến chiều tối nhưng vẫn không ngăn được cái nóng, lúc ra ngoài, Từ Cách một tay dắt chó, một tay cầm cây quạt tay mini thổi vào người mình.

Dạo một vòng quanh công viên.

Tinh Tinh không muốn đi nữa, anh cũng không muốn, một người một chó ngồi ở băng ghế dài ven đường.

Từ Cách đưa cây quạt thổi về phía Tinh Tinh.

“Bố mới nói con có vài câu mà đã không vui rồi hả? Bố còn kêu chú Trình Trạc của con mua nửa năm đồ ăn cho con đó, con không hề cảm động tí nào đúng không?”

Tinh Tinh bỗng sủa.

Từ Cách xoa đầu nó, đang định lên tiếng, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc dưới ngọn đèn đường phía trước, khi thấy người đó đang đi tới, anh không khỏi ngạc nhiên.

Người đó còn ngạc nhiên hơn anh, ngẩng đầu liếc nhìn trên lầu, không dám tin, lên tiếng trước.

“Sao cậu ở đây?”

Nhìn thấy Kỷ Chẩm Tinh, trong lòng Từ Cách ngổn ngang cảm xúc, nhưng anh không cho phép bản thân rụt rè, thậm chí không buồn đứng dậy, ngồi dạng ch@n trên băng ghế dài, lạnh lùng ngước mắt nhìn.

“Chỗ này là nhà của bạn gái tôi, tôi dẫn chó của bạn gái tôi đi dạo, cậu nghĩ coi tại sao tôi ở đây?”

Kỷ Chẩm Tinh rũ mắt nhìn con chó đang chơi trên cỏ. Mặc dù con chó này là của anh ta tặng cho Kiều Lạc, nhưng số lần anh ta gặp nó chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên nó cũng không thân thiết với anh ta.

Cứ như phải chịu một cú sốc cực lớn.

Anh ta mặc áo sơ mi chỉnh tề, mắt kính gọng vàng, cả người toát ra vẻ tri thức, rõ ràng đang đứng yên ở đó, nhưng anh ta cảm nhận được bầu không khí xung quanh mình rất hỗn loạn.

Hé đôi môi mím chặt, giọng nói của Kỷ Chẩm Tinh pha lẫn cảm xúc khó có thể tiếp nhận.

“Hai người là thật?”

Câu này thực sự tổn thương Từ Cách.

Biết bao nhiêu người nói chúc mừng thiếu gia Từ ôm được mỹ nhân, Từ Cách cũng cợt nhã cười đáp lại, nhưng trên thực tế, anh tỉnh táo từng phút từng giây.

Anh biết rõ rằng chẳng ai coi chuyện anh và Kiều Lạc yêu nhau là nghiêm túc.

Quá giống một trò đùa.

Và chính câu hỏi của Kỷ Chẩm Tinh là đòn mạnh nhất. Anh và Kiều Lạc đã yêu nhau sắp đến “mọi chuyện tốt lành [1]” lần thứ ba rồi, bạn trai cũ chưa quên tình cũ tìm đến tận cửa, không hề xem anh là tình địch.

[1] nghĩa như chương trước, Hán Việt là “lục lục (66) đại thuận”, tức yêu nhau gần 66×3 ngày rồi =))))

Từ Cách vẫn nở nụ cười bất cần đời, tay trái ấn đốt tay phải kêu răng rắc, giọng điệu khinh thường: “Ai rảnh đâu mà giả?”

Kỷ Chẩm Tinh là người nho nhã, ngay cả khuôn mặt sửng sốt đó của anh ta cũng là đã kiềm chế cảm xúc.

Nhưng từ khi còn học cấp ba, điều mà Từ Cách ngứa mắt nhất chính là cái vẻ tự cho mình là thanh cao của người này, như thể anh ta chẳng bỏ ra chút sức lực nào, nhưng phải muốn có cho bằng được, hơn nữa có được rồi thì không cần quá quý trọng.

Từ Cách nhếch môi, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lời lẽ cố tình khiêu khích: “Sao đấy? Không lẽ cậu nghĩ rằng Trình Trạc không thích Kiều Lạc, hồi cấp ba họ không hẹn hò, có nghĩa không ai thèm cô ấy? Bố đây thích cô ấy từ lâu lắm rồi, bây giờ có được rồi, cô ấy là của tôi.”

Kỷ Chẩm Tinh thực sự bị anh làm cho phát cáu, gân xanh trên trán nhàn nhạt hiện lên.

Anh ta còn nói với cái vẻ như đang thuyết giáo, như thể anh ta nói một cách chân thành.

“Rốt cuộc cậu có biết thân biết phận không? Cậu là bạn thân của Kiều Lạc đã lâu, đời sống riêng tư của cậu hỗn loạn cỡ nào, tại sao còn muốn liên lụy cô ấy! Cô ấy chẳng thích cậu!”

Ngay lúc này, Tinh Tinh bỗng sủa lại Kỷ Chẩm Tinh.

Hai người cùng nhìn con chó, vẻ mặt khác nhau.

Từ Cách túm dây xích, kéo nó về phía mình, đứng dậy thản nhiên nhún vai, “Không thích thì không thích, ai quan tâm?”

Đi được vài bước, Từ Cách quay đầu lại, nhìn chằm chằm người đứng dưới đèn đường đằng kia, mặt nở nụ cười chế nhạo và bất cần.

“Đừng bao giờ đến đây nữa, người đã rớt đài, tránh xa cuộc sống của cô ấy ra!”

Khi ánh mắt của hai người nhìn nhau lần cuối cùng, đối với Từ Cách mà nói thì không khác gì một canh bạc khổng lồ. Từng thấy ai nhận được bài xấu nhưng lại rất muốn thắng chưa? Anh đã phải sử dụng triệt để tất cả các mánh khóe.

Đi vào sảnh của tòa nhà, anh như một diễn viên đã chào bế mạc, hơi cúi người xuống, thở ra một hơi dài.

Tinh Tinh đang bị xích cũng quay đầu lại, sủa nhẹ một tiếng, lè chiếc lưỡi đỏ hồng.

Từ Cách nhìn cái vẻ ngốc nghếch đáng yêu của nó, chợt cười ra tiếng.

“Gọi bố nào.”

“Gâu gâu gâu.”

Kiều Lạc không phải người để ý chuyện nhỏ nhặt, ghi thù cô còn lười, trong nửa tháng ở nước ngoài, cô cũng đã quên bẵng chuyện cãi cọ với Từ Cách trước đó.

Thậm chí dì giúp việc nhà cô cũng khen Từ Cách rằng dù anh có bận đi nữa thì ngày nào cũng sẽ về nhà dắt chó đi dạo, cô nghe mà tim mềm nhũn, chợt không nhớ nổi vì sao mình lại cãi cọ với Từ Cách.

Cảm giác áy náy dâng lên, tự kiểm điểm tính tình “khó ở” của mình.

Trong đầu cô chỉ còn lại suy nghĩ muốn nóng lòng gặp lại Từ Cách.

Công việc kết thúc.

Kiều Lạc không công khai lịch trình về nước, cũng không nói cho Từ Cách biết. Hôm trước trên WeChat anh hỏi cô khi nào về, cô đưa ra một câu trả lời rất ba phải.

“Chưa biết nữa, chắc phải vài ba hôm.”

Khi Từ Cách không hề hay biết, cô về nước, đi thẳng đến quán bar TLu.

Hôm đó hình như Từ Cách đang dự sinh nhật của một người bạn nào đó, rất phô trương, bao cả quán, người quen dẫn theo người quen mới được vào.

Kiều Lạc chẳng buồn chen chúc vào trong, cô ăn mặc phong cách unis3x, áo thun và quần ống rộng, đeo kính râm cũng không giấu được đường nét xinh đẹp sắc sảo trên khuôn mặt, khiến gam màu trầm trên cơ thể cô như tỏa sáng, tự do thoải mái mà không mất đi sự quyến rũ.

Cô gọi điện nhờ Thi Kiệt ra đón mình, còn dặn khoan hãy nói cho Từ Cách biết.

Kiều Lạc vào trong, DJ trong quán đang tạo bầu không khí, ồn đến mức người mới bước vào không thể thích ứng với âm thanh đó.

Cô đi dọc theo bức tường, đèn pha chiếu xa lướt qua, cô nhìn thấy Từ Cách đang đang đứng với hai người bạn bên mép sân khấu. Anh mặc áo thun ba lỗ màu sáng, tay có hình xăm lớn cầm ly rượu, hơi nghiêng đầu nghe người ta nói chuyện bên tai mình.

Lúc nhàm chán sau khi “xong việc”, cô từng nghiên cứu những họa tiết trừu tượng trên cánh tay anh, hỏi hình đó có nghĩa gì.

Lúc đó anh nói: “Thiên thần sa ngã.”

Sao lúc đó cô lại không tin nhỉ.

Cô chỉ đứng từ xa nhìn ai kia chìm trong nơi xa hoa trụy lạc, thi thoảng có người đến nói chuyện với anh, chạm ly rất nhiều, nhưng anh ít khi uống.

Rõ ràng rất qua loa và lười biếng, nhưng nhìn lại không bắt bẻ được nụ cười cho có đó.

Bên trong quá ồn, Kiều Lạc nhìn một lát rồi đi ra con hẻm phía sau.

Lối thoát hiểm tối om nhưng rất yên tĩnh.

Cô gọi điện cho Từ Cách, nghe thấy âm thanh bên kia, cô không khỏi tưởng tượng, anh bỏ ly xuống, không quan tâm bạn bè xung quanh, tìm một chỗ yên tĩnh nghe cô nói.

Một người thật sự yêu mình, sao có thể không cảm nhận được chứ? Nơi đâu cũng là tình yêu.

Kiều Lạc nói: “Em đang ở hẻm sau, anh qua đây.”

“Em về rồi hả?” Anh ngạc nhiên, sau đó đồng ý, “Anh đến liền.”

Con hẻm phía sau không đông đúc xe ra xe vào như ở cổng chính của TLu, phải đi hết lối thoát hiểm khá dài mới đến được đây, không phải khách quen của quán bar thì không biết được nơi này.

Hai bên cầu thang có bồn hoa, đối diện có máy bán hàng tự động.

Bán nước uống, khăn giấy và bao cao su, không biết là thiên tài nào mới nghĩ ra được tổ hợp này, Kiều Lạc nhìn mà bật cười.

Cô quét mã, ấn chọn một chai nước vị đào.

Trong lúc chờ Từ Cách đến, cô vặn nắp chai, uống vài ngụm.

Trong bóng đêm gần đó có đôi trai gái đang bàn tìm chỗ nào ngủ lại, cũng có người nôn thốc nôn tháo tái cả mặt được bạn bè đỡ vào trong chơi tiếp.

Kiều Lạc chỉ lẳng lặng nhìn, không cởi kính râm.

Khi Từ Cách xuất hiện, Kiều Lạc mới đẩy kính râm xuống một tấc, nhíu mày nhìn người đàn ông đang tiến lại gần hơn.

Anh đã thay sang áo tay dài mỏng mềm mại, không còn cái vẻ ăn chơi xăm hình uống rượu hờ hững chào hỏi mọi người lúc nãy nữa.

Chợt như học sinh cấp ba ngoan ngoãn.

Kiều Lạc mỉm cười, vốn dĩ định hỏi chưa được bao nhiêu lâu, anh đi đâu thay áo?

Nhưng nói ra sẽ lộ chuyện mình đến từ lâu, thế là không hỏi nữa.

“Đang hè mà mặc áo tay dài, bộ trên người có gì không cho người khác thấy được à?”

Cô cởi kính râm, cầm trên tay, cố ý nói vậy.

Từ Cách mới đi đến trước mặt Kiều Lạc, nghe vậy, anh nắm cổ áo, lột áo qua đỉnh đầu.

“Nói linh tinh gì thế! Cho em kiểm tra.”

Không chỉ Kiều Lạc hết hồn, mà có cô gái gần đó cũng ngạc nhiên đến mức thốt ra câu chửi thề, cứ như đã được hời.

Kiều Lạc đấm một cú vào ngực anh, gấp gáp như thể mình bị lộ của, “Làm gì vậy, giỡn thôi mà, mặc vào nhanh lên!”

“Không mặc!” Anh như cáu lên, “Mới gặp mà em đã nghi ngờ anh là sao? Mấy ngày nay anh đàng hoàng lắm đó biết không?”

Đâu chỉ mỗi anh đàng hoàng.

Thậm chí quán bar của anh cũng đàng hoàng theo. Người bạn bao hết quán hôm nay còn tiếc hùi hụi, tiết mục DJ chà đ ĩa xé áo sơ mi lúc nửa đêm đã bị cắt bỏ, kiểu gì cũng thấy thiếu vắng gì đó.

Kiều Lạc vui vẻ, ngón tay chọc vào cơ bụng của anh, dỗ dành: “Rồi rồi, giỡn thôi mà, mặc vào đi.”

Từ Cách không gặp cô đã lâu, mặc dù thật ra ngày nào anh cũng xem và nhấn thích ảnh mà ekip của Kiều Lạc đăng lên, nhưng người trong trang phục sang trọng dưới ánh đèn lộng lẫy đó, bởi khoảng cách mà đẹp đến mức không chân thật.

Cô đẹp hơn khi là chính cô, không trang điểm cũng đẹp.

Anh ngắm nhìn, yết hầu di chuyển, tay cầm tay áo giơ lên định mặc áo vào, nhưng không dằn lòng được, choàng qua eo cô, kéo cô về phía mình.

Mũi của Kiều Lạc đụng vào xương quai xanh của anh, hơi đau, vừa nhướng mày thì đã được trao một nụ hôn say đắm.

Khoảnh khắc đó, trong hành lang mờ mịt, ánh đèn đỏ mờ nhạt đang nhấp nháy sau lưng anh, mắt Kiều Lạc sững sờ, môi bị cắn m*t đến tê rần.

Chỉ cảm thấy anh như đang thả lưới.

Cô vô tình xông vào, bất thình lình, sửng sốt vài giây, cô vòng tay qua cổ Từ Cách và đáp lại.

Cô quyết định làm một con cá cam tâm tình nguyện rời biển.

Đánh cược anh sẽ mang cô về nhà nuôi dưỡng thật dịu dàng.

Kỹ năng hôn của anh tốt đến mức làm cô choáng đầu hoa mắt, cuồng nhiệt đến nỗi mỗi giây bên cạnh anh như đang bốc cháy, Kiều Lạc hoàn toàn chìm đắm.

Cho đến khi có ánh đèn flash vô duyên lóe lên.

Từ Cách lướt qua môi cô, vẻ mặt khó chịu, đang định xem là ai, nhưng Kiều Lạc túm lấy chiếc áo trong tay anh, nói: “Kệ đi, tắt đèn tối hù chẳng biết ai là ai.”

Cô gấp phần mép áo, kéo phần cổ áo ra, ý bảo anh cúi đầu.

Khi mái tóc bồng bềnh xoăn nhẹ chui qua, lần đầu tiên Kiều Lạc cảm nhận được tình mẫu tử trong mình, bỗng muốn xoa đầu anh.

Từ Cách nâng cánh tay lên nhét vào trong tay áo, vẻ mặt vẫn không vui vì bị làm phiền.

Kiều Lạc cất lên giọng điệu thoải mái, “Nhớ em không?”

“Nhớ em như chó.”

Kiều Lạc không khỏi cười ra tiếng, câu này có nghĩa khác, “Nhớ em như chó là sao? Anh là chó hả?”

“Không phải.” Từ Cách mất tự nhiên véo nhẹ gáy mình, “Ý anh là anh nhớ em như Tinh Tinh nhớ em.”

Cái tên mang một dấu ấn khác được Từ Cách thốt ra hết sức tự nhiên, anh không có gì lạ thường, nhưng trong lòng Kiều Lạc bỗng thấy lo lắng.

Giống như đi trên đường bị vấp phải cái hố từng vấp, đã nhắc nhở bản thân cẩn thận, cũng sẽ không để bị ngã nữa, nhưng lần ngã đó đã để lại thứ gì đó, làm bản thân hễ nhìn thấy hố là bắt đầu lo lắng.

Cô hít sâu, thở ra một hơi, ngẩng đầu thảo luận với Từ Cách: “Hay là…tụi mình đổi tên cho chó nha anh?”

Từ Cách vẫn rất tự nhiên: “Không cần đâu, anh không nhạy cảm đến thế.”

Kiều Lạc nhìn chằm chằm vào mặt anh, bẩm sinh anh đã thích hợp với những nơi tối mờ không rõ thế này, khó phân biệt được là thật hay giả. Cô không muốn rối rắm nữa, bước đến ôm eo Từ Cách: “Thật hả?”

Anh đáp: “Thật mà.”

Kiều Lạc dùng ngón tay gãi người anh, eo anh run lên, cô hơi nhướng mày như đắc thắng: “Anh không nhạy cảm hả? Sao em cảm thấy anh nhạy cảm lắm mà nhỉ.”

Bàn tay được voi đòi tiên đó bị Từ Cách nắm lấy.

Giọng của Từ Cách khàn hẳn.

“Đừng chọc anh nữa.”

Nói xong, Từ Cách kéo tay cô đi vào trong, âm thanh loáng thoáng truyền đến như đang dẫn đường, cô một lòng đi theo anh, băng qua lãnh địa ồn ào thuộc về anh.

“Đi đâu đó Từ Cách?”

Anh xoay lại, trong tiếng la hét của mọi người, anh cắn môi cô: “Tìm chỗ c ởi đồ.”

Nơi gần TLu nhất chính là nhà của Kiều Lạc.

Sáng hôm sau, Kiều Lạc mới thức dậy thì nhìn thấy một loạt tin nhắn từ chị Hồ trên màn hình điện thoại, trước khi mở xem, cô nhíu mày nhớ lại, hôm qua kết thúc công việc đã hứa cho cô nghỉ ba ngày rồi mà?

Mở khung trò chuyện, có chữ lẫn hình ảnh.

Giờ cô mới nhận ra mình lại đưa Từ Cách lên hot search.

Chính là bức ảnh bị chụp lén ở sau hẻm tối hôm qua.

Một bài viết của một người tự nhận là blogger, giọng điệu rất cẩn thận.

“Tối qua đến TLu ăn sinh nhật bạn, hình như nhìn thấy Kiều Lạc, tôi cảm thấy giống cô ấy lắm, có vẻ như đang hôn chủ của TLu ở chỗ không người, suýt rú lên tại chỗ, bầu không khí lúc đó đỉnh đụng nóc nhà.”

Bức ảnh đó được chụp rất đúng lúc.

Từ Cách nhìn máy ảnh với đôi mắt đen láy, lúc đó có lẽ vì bị đèn flash chiếu vào nên cau mày, trông lạnh lùng và mất kiên nhẫn.

Nhưng Kiều Lạc được cánh tay với hình xăm lớn đó che chở thì không phản ứng nhanh bằng anh, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh như sao, khuôn mặt nằm ngay phía sau hình xăm sạch sẽ và xinh đẹp.

Trong ảnh, vẻ kiêu ngạo nhìn ai cũng khó chịu của cô như đã biến mất, chỉ còn là một cô gái nhỏ đang chìm trong tình yêu, mặt mộc ngẩng lên, vẻ đẹp vẫn không giảm.

Áo ngủ tối qua treo trong phòng tắm, Kiều Lạc thấy cuối giường có áo của Từ Cách nên lấy mặc vào, làm vệ sinh xong, chân trần ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách thì ngửi thấy mùi trứng chiên.

Lúc cô đi đến cửa nhà bếp, bên trong đã tắt lửa.

Chị Hồ nhận được câu trả lời “Biết rồi” ngứa đòn của cô, lại gửi thêm cho cô một tin nhắn mới.

“Em hỏi thử thiếu gia Từ có để ý chuyện tham gia chương trình giải trí lần nữa không, chị nghĩ có thể đổi chiều dư luận, tạo cho cậu ấy hình tượng yêu vợ lên được phòng khách xuống được nhà bếp, tương phản với hình ảnh chủ quán bar hổ báo cáo chồn của cậu ấy, đảm bảo có thể thu hoạch được rất đông fan CP [2].”

[2] Fan couple: fan cặp đôi.

Cả đoạn dài ngoằng, Kiều Lạc tốn sức đọc hết, rồi liếc nhìn chiếc đ ĩa trong tay Từ Cách.

Rất bất ngờ.

Trứng ốp la không hề bị khét, cô đang định bước đến hôn anh khen anh.

Một chân mở thùng rác, nửa thùng toàn vỏ trứng kêu sột soạt, Kiều Lạc cúi đầu, nhìn thấy trong đó là rất nhiều trứng không rõ hình thù đã cháy đen như than.

Từ Cách mặt mày tươi tỉnh đi ngang qua cô, “Ăn sáng thôi, uống sữa bò hay sữa đậu nành?”

“Sữa bò.”

Kiều Lạc nhanh tay chụp một tấm ảnh trong thùng rác, đi theo anh về phía bàn ăn, gửi ảnh, trả lời chị Hồ: “Xuống được nhà bếp hơi căng đó…..”

Vài phút sau, chị Hồ hỏi thử: “Cũng không gấp, hay là để thiếu gia Từ luyện trước?”

Kiều Lạc không trả lời, ngồi xuống ghế ở bàn ăn, thấy Từ Cách mở đồ ăn gọi ngoài.

Anh là một người rất chu đáo, biết săn sóc, còn rất tự giác, chuyện tự mình xuống bếp chỉ là chút tình thú cho thêm lãng mạn mà thôi, anh không dốt đến mức hy vọng hai miếng trứng chiên mà anh dày công khổ luyện đó có thể lấp đầy bụng Kiều Lạc, nên đã gọi thêm nhiều món.

Kiều Lạc ăn một miếng trứng chiên, hỏi: “Nghĩ sao mà làm món này vậy.”

Từ Cách biết rõ khẩu vị của cô, đặt hết những món cô thích trước mặt cô, “Hồi đó em từng viết ước gì sáng thức dậy đã có người làm xong đồ ăn sáng cho em mà? Ăn đỡ đi.”

Cô từng viết vậy.

Cô từng viết ra 100 điều về tình yêu hồi cấp ba, mối tình tám năm trước đó của cô không thể hoàn thành hết, có rất nhiều điều bị từ chối khéo với lý do “không cần thiết và quá trẻ con”.

Cô cũng tự an ủi bản thân rằng đó chỉ là những gì cô viết khi còn nhỏ, đúng là có hơi trẻ con, cũng không cần phải bận tâm nhiều.

Nhưng có người nhớ kỹ, còn bận tâm hơn cô.

Kiều Lạc rất hân hạnh ăn hết hai quả trứng chiên mà anh làm, càng thêm quyết tâm với suy nghĩ muốn lâu dài với Từ Cách.

Cũng đúng là không thể để người hâm mộ của mình hiểu lầm anh mãi được.

Trong chương trình giải trí đó, Từ Cách không xây dựng được hình tượng yêu vợ lên được phòng khách xuống được nhà bếp, nhưng lại thực sự vớt được kha khá người hâm mộ.

Tất cả màn nấu ăn đi vào lòng đất của anh trở thành tình tiết gây cười, chứng thực cho hình tượng trai đẹp nhưng vô dụng.

Ban đầu khi trailer được tung ra, khán giả đã thầm mong chờ một ông chủ quán bar xăm trổ đầy tay sẽ vênh váo hách dịch ngang ngược trong chương trình, nào ngờ Từ Cách không chỉ giản dị gần gũi, còn lấy bản thân làm trò cười.

Miệng ngọt như mật, với ai cũng dễ gần, thậm chí khi gặp khó khăn sẽ nhờ vả cả ekip giúp đỡ, gọi anh trai tốt bụng chị gái tốt bụng, xin cái này nhờ cái kia, mới tập đầu tiên đã có bình luận bay đầy màn hình vì sự tương phản trong ngoài rõ rệt.

“Trời ơi, chủ quán bar xăm trổ đâu rồi, sao Từ Cách dễ thương quá vậy trời!”

“Ai mà chịu nổi đây, ai mà không muốn làm chị gái tốt bụng của Từ Cách chớ.”

“Cậu ấy đâu phải trai tồi, cậu ấy gọi tôi là chị ơi đó huhuhuhu.”

“Mang tay áo hình mèo con thì không phải là đại ca xăm mình gì nữa hết, đây là bảo bối nhỏ yêu thương của tui.”

“Get được vẻ đẹp của bảo bối Từ rồi!! Vừa ngầu vừa non.”

“Aaaaaa cái kiểu ảnh vừa ngốc nhưng vừa muốn tốt với Kiều Lạc dễ thương quá, tui ship hết mình!”

“Huhuhu thành fan luôn, người đàn ông mà cả Kiều Lạc cũng không chống cự được thì làm quái gì tôi chống cự được?”

“Không chịu nổi nữa chị em ơi, Từ Cách dễ thương quá, khỏi đỡ em không muốn dậy.”

“Đừng có bêu rếu bảo bối Từ nữa, ảnh chỉ là một tên nhóc vô dụng cái gì cũng dở nhưng hết sức tự tin thôi, hahahahaha tới ăn kẹo của cp thui!”

Truyện Chữ Hay