Editor: SQ
_____________________
Có cái gì không phải của em, anh cũng là của em
Mạnh Thính Chi vào bếp rót ly nước ấm, lúc bước ra thì thấy Trình Trạc đang dựa lưng vào ghế sô pha, tay trái mạnh bạo mở chiếc cà vạt quanh cổ, chiếc cúc đầu tiên được cởi, lộ ra chiếc cổ dài.
Màu đỏ của người đã say khướt.
Mặt anh chẳng hay đỏ mỗi khi uống rượu, chỉ có cổ và tai ửng màu, Mạnh Thính Chi đưa ly nước cho anh, nhìn khuôn mặt không giống đã say của anh, chợt nhớ đến gì đó rồi bật cười.
Ông trời cũng muốn anh giả làm chính nhân quân tử.
Có lẽ vì cổ họng quá nóng, anh uống một hơi hết sạch ly nước.
Mạnh Thính Chi nhận lại ly, ngồi xổm trước người anh, dịu dàng hỏi: “Muốn uống nước nữa không?”
Anh buộc chiếc cà vạt màu xanh xám đã cởi ra quanh cổ tay nhỏ xinh của cô, sáng tối rõ ràng, kéo mạnh một cái, Mạnh Thính Chi ngã nhào vào lồ ng ngực nóng hổi của anh, nghe anh nói một câu rất tục.
“Muốn em.”
Cả người anh nóng như lò lửa, Mạnh Thính Chi cởi cúc áo sơ mi thứ hai, đôi mắt xinh xắn híp lại, nói với anh: “Làm bậy.”
Đôi mắt hoa đào như gắn thêm cái móc câu nho nhỏ, khi sóng nhiệt dâng trào, Mạnh Thính Chi ngồi trên đùi anh, nhìn thẳng anh, bị đẩy đến đỉnh sóng trong mắt anh, nhưng táo bạo hơn cả là cô vươn tay ra, đầu ngón tay vuốt thẳng xuống dọc theo cúc áo thứ hai.
Đột nhiên, chiếc cà vạt trên tay bị siết lại.
Anh kéo đầu dây bên kia để khống chế cô, cứ như chỉ vài con chữ của cô đã trêu chọc được anh, giọng nói như phát ra từ kẽ răng, gằn từng con chữ.
“Mạnh Thính Chi, em!”
Mạnh Thính Chi để ngón tay giữa không khí, phồng hai má, cho anh cái lườm nguýt, lầm bầm chê trách: “Đàn ông dễ thay đổi quá nha, sao mỗi lần mỗi khác thế.”
Lần trước cô nói làm bậy, anh còn nói ok cơ mà.
Trình Trạc không muốn nhớ đến lần đó.
Lần đó ở hẻm Đồng Hoa không làm bậy được, nói đúng hơn, là không làm bậy thành công.
Trong bóng tối, Mạnh Thính Chi bị Trình Trạc đ è xuống nệm giường êm ái.
Chiếc giường nhỏ đó ngập tràn hơi thở thanh xuân của cô, lần đầu tiên xâm lấn lãnh thổ của cô, anh vừa kích động vừa gấp gáp, đôi môi bên tai cô vừa hôn vừa thì thầm, “Sao mà thơm thế? Mạnh Thính Chi là yêu tinh đúng không?”
Rốt cuộc ai mới là yêu tinh đây?
“Trình Trạc!” Mạnh Thính Chi bị ép đến mức hơi khó thở, gọi anh.
Anh không đáp, anh không muốn nghe gì hết.
Anh còn phủ rạp người xuống, bắt bẻ cô, “Sao em cứ gọi tên anh hoài vậy, không gọi bằng cách khác được hả? Hửm? Mạnh Thính Chi, em không biết nói mấy câu bùi tai hả?”
Gợi ý này không thể rõ ràng hơn được nữa.
Khuôn mặt của Mạnh Thính Chi đột nhiên bỏng rát, nói mấy lời bùi tai chẳng dễ chút nào, nào ngờ ngay vào thời khắc mấu chốt đó, ván cửa gỗ mỏng manh bất ngờ có tiếng động.
“Cốc cốc cốc——”
Cách một cánh cửa, Nguyễn Mỹ Vân quan tâm nói: “Tiểu Trình, uống canh giải rượu không con? Xuống nhanh lên.”
Mạnh Thính Chi phụt cười, mới phát ra tiếng cười, cô đã lập tức che miệng mình, cố hết sức kìm lại, cảm giác muốn cười đó chạy tới chạy lui trong lồ ng ngực cô rồi mới chịu dừng lại.
Cô thông báo một cách dịu dàng nhất có thể: “Mẹ em đang quan tâm anh kìa, anh muốn uống tí canh giải rượu không?”
Trình Trạc: “…….”
Một lúc lâu sau, người đàn ông đang phủ trên cơ thể cô như cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác nóng bức mãnh liệt trong lòng, anh cúi đầu, tóc mái hơi che đi đôi mắt sâu thẳm, trông có chút sa sút, có chút quyến rũ, hơi thở vẫn nặng nề.
Nhưng có thể cảm nhận được rằng anh đã kiềm chế lại.
Mạnh Thính Chi ngẩng cổ, hôn ‘chụt’ vào má anh, giống như khen thưởng, sau đó tay đẩy nhẹ một cái, anh ngã sang bên cạnh.
Cô ngồi dậy chỉnh lại quần áo, xoay sang nói: “Em xuống lấy cho anh.”
Mạnh Thính Chi bưng canh giải rượu lên, ngồi nhìn anh uống hết, sờ tóc anh, nói: “Bé ngoan.”
Anh hung dữ trừng mắt với cô.
Mạnh Thính Chi nhìn anh với đôi mắt hạnh hiền lành vô tội, nhẹ nhàng hỏi: “Không được tính là lời bùi tai hả?”
Trình Trạc túm cô đến, tay véo cằm cô, hôn cô không cho phép phản kháng.
Mạnh Thính Chi gần như bị khóa chặt cứng trong vòng tay anh, tay đè lên ngực anh, không ngừng dùng lực, miệng liên tục “ưm ưm”.
Cô nghiêng mặt sang bên, rốt cuộc cũng tránh được.
Cô đặt tay lên môi, thở hổn hển, giả vờ tức giận nói: “Miệng bị anh cắn nát hết rồi đó, anh là cún hả!”
Anh lại cúi người, m*t mát cánh môi cô thật nhẹ nhàng, cứ như đang chữa trị một cách rất thân mật rất khắng khít, sau đó vùi mặt vào hõm cổ thơm mịn của cô.
Mạnh Thính Chi vẫn còn hơi choáng vì nụ hôn, chợt nghe thấy giọng nói ồm ồm của anh vang lên: “Mạnh Thính Chi, em thay đổi rồi.”
“Chỗ nào?”
Mạnh Thính Chi không rõ.
Cô áp hai lòng bàn tay sau vai anh, cảm nhận được hơi ẩm trên lớp áo mỏng của anh, nghĩ là thấm mồ hôi, nhưng rồi từ từ nhớ ra, mới cách đây không lâu người này suýt đã “ăn” luôn cô.
Anh thì thầm với cô bằng giọng điệu như ngộ ra mọi thứ, nhìn thấu được bản chất của “tra nữ”: “Hồi đó, em không làm khó anh vì tên đàn ông khác.”
Nghe vậy, Mạnh Thính Chi không hiểu mô tê gì, cả đầu toàn dấu chấm hỏi.
Gì đây?
Anh uống nhiều quá rồi đúng không?
“Em làm khó anh vì người đàn ông khác hồi nào?” Mạnh Thính Chi hơi gấp gáp, lúc này không ngại ngùng nữa, nói luôn những lời bình thường cô cho là sến súa: “Từ trước đến giờ, trong lòng em chỉ có một mình anh.”
Anh lập tức phủ định: “Không phải.”
Mạnh Thính Chi khó hiểu nhíu mày, đang lúc không biết phải đáp lại thế nào, Trình Trạc bỗng công bố đáp án, anh nói ra ba chữ, gần như ghét đến mức phải nghiến răng nghiến lợi.
“Lưu —— Thịnh —— Sơn ——”
Mạnh Thính Chi phụt cười ra tiếng, lần này cười không nể nang gì nữa.
Ký ức về đêm đó đã bị Trình Trạc liệt vào lịch sử đen không được nhắc lại.
Đã cách một khoảng thời gian, bây giờ Mạnh Thính Chi nhắc lại, tâm trạng của anh cũng có hơi phức tạp.
Dứt khoát che lại cái miệng đó của cô.
Như cô mong muốn, làm bậy triệt để.
Hôm sau là cuối tuần, Trình Trạc mở mắt dậy, nhìn thấy ở đầu giường có buộc một chiếc vớ màu xanh lá có nhét đồ bên trong.
Anh mới thức dậy, gương mặt không chút cảm xúc chợt nở nụ cười nhẹ, âm thanh rất khẽ phát ra.
Hóa ra là lễ giáng sinh.
Rồi nhớ ra, nửa đêm hôm qua, người nào đó ngồi dậy từ trong vòng tay của anh, Trình Trạc giật mình nhẹ thức dậy, buồn ngủ hỏi em đi đâu?
Nếu cô xuống lầu uống nước hay tìm đồ ăn vì đói thì anh sẽ đi cùng, anh biết cô hơi sợ, làm mãi thành thói quen.
Mạnh Thính Chi nói không phải, chỉ đi vệ sinh.
Trình Trạc vô thức trở người, định ấn mở đèn đầu giường, cô lập tức chồm đến, Trình Trạc không mở mắt, mơ mơ màng màng ấn vào gáy cô, hôn một cái lên mặt cô.
“Sao đấy, anh bật đèn mà cũng phá anh.”
Người nào đó túm lại bàn tay anh đang vươn ra, ngập ngừng ghé vào tai anh nói: “Không cần bật đèn, gần xịt mà, em tự đi, đi tí về liền.”
Đúng là một tí đã về liền.
Trình Trạc không ngủ quá sâu, vẫn giữ chút ít tỉnh táo, đợi cô mò mẫm trong bóng tối, tay và chân cùng chui vào chăn, sau đó dịch từng chút từng chút vào trong vòng tay của anh.
Mạnh Thính Chi ôm anh nói: “Ngủ thôi ngủ thôi, mơ đẹp.”
Mơ đẹp thì không thấy, nhưng vừa thức dậy đã nhìn thấy bất ngờ mà cô treo ở đầu giường, còn dễ chịu hơn cả trăm giấc mơ đẹp.
Anh lấy chiếc vớ to màu xanh lá, người dựa vào đầu giường, trong ánh ban mai ấm áp, hết sức tập trung mở quà.
Bên trong vớ có một chiếc hộp cứng, anh mở ra, là một chiếc cà vạt màu trắng xám, hai hôm trước cô mặc một chiếc váy thu đông cùng màu này, anh đã khen cô đẹp.
Cà vạt bằng vải sa tanh, ngón tay cái xoa nhẹ, xúc cảm rất mượt mà, trong lòng nghĩ bảo sao (không cho anh mở đèn).
Quay sang nhìn Mạnh Thính Chi vẫn đang say giấc.
Cô nằm sấp, như con rùa nhỏ đang trong giấc mơ ngọt ngào, mái tóc dài luôn xõa ra bên ngoài mép giường vì sợ bị anh đè trúng, cổ tay trái có thắt cà vạt, nhẹ nhàng mềm mại đặt trên gối.
Thắt hình chiếc nơ.
Tối hôm qua anh thắt cho.
Lúc xong việc, Mạnh Thính Chi làu bàu đẩy anh ra, anh cẩn thận không để làm cô bị thương.
Cô nhìn cổ tay đỏ bừng, dùng tay còn lại để tháo cà vạt, thì thà thì thầm: “Bị anh bóp nhàu hết rồi nè, mai mốt ủi không thẳng nữa đâu.”
Đang cởi giữa chừng, cô chợt không cởi nữa, ánh mắt sáng ngời, đôi vai trần trắng ngần như ngọc trượt ra từ dưới chăn, chồm đến gối đầu lên đùi anh, nói: “Anh tặng cái cà vạt này cho em nha?”
Trình Trạc nhìn xuống, véo chiếc mũi vểnh lên của cô, “Có cái gì không phải của em, anh cũng là của em, cần gì phải tặng.”
Cô lập tức không hài lòng, bắt đầu nói lý lẽ với anh: “Phải chia ra của mỗi người chứ, không thì chẳng trịnh trọng tí nào.”
Một người chồng tốt là phải nhận được mười điểm tròn từ vợ, công tử Trình chấn chỉnh ngay lập tức, sau khi cười thì vẻ mặt chuyển sang nghiêm nghị, ngón tay cầm lấy một đầu của chiếc cà vạt nhăn nhúm đó, đưa đến trước mặt Mạnh Thính Chi, nói: “Anh trịnh trọng tặng chiếc cà vạt này cho em.”
Mạnh Thính Chi nắm lấy tay anh, cười ra tiếng: “Vậy em nhận nhá, anh cột vào cổ tay giúp em với, cột đẹp tí, cột hình cái nơ.”
Lúc này cô đang ngủ say như một đứa bé, Trình Trạc cũng không quậy cô, chỉ cúi xuống hôn lên mặt cô, chuyển sang hôn cổ tay cô, rồi giở chăn xuống giường.
Tắm rửa xong, Trình Trạc mặc áo choàng tắm quay lại giường, nhìn Mạnh Thính Chi lần nữa, rồi mới lấy điện thoại ở đầu giường đọc tin nhắn.
Hôm nay anh không có lịch làm việc nên Đặng Duệ không gửi bất kỳ tin nhắn báo cáo nào cho anh, còn tin nhắn đang hiện phía trên là từ Từ Cách, ngay bên dưới tên Mạnh Thính Chi được ghim đầu tiên.
Từ Cách: [Anh biết nón màu xanh lá cây trông như thế nào không?]
Đọc hết tin nhắn, Trình Trạc chụp ảnh đầu giường gửi sang.
Trình Trạc: [Tôi biết vớ màu xanh lá cây trông như thế này.]
Từ Cách nhìn thấy chiếc vớ màu xanh lá đã biến dạng vì có nhét đồ bên trong và hộp quà màu sẫm bên cạnh, lập tức hiểu ra.
Từ Cách: [Hai thằng mình khác nhau!!]
Từ Cách: [Hôm qua Kiều Lạc gặp Kỷ Chẩm Tinh ở Thế Đằng, cô ấy tham gia sự kiện.]
Trình Trạc đứng trong căn phòng ấm áp vào ngày đông, nhìn vợ mình đang say giấc, anh cảm thấy tình người trong mình cũng tăng lên vài cấp độ, hiếm hoi điềm đạm an ủi bạn chí cốt của mình.
Trình Trạc: [Kiều Lạc là người nổi tiếng, gặp được cũng không có gì lạ, cậu đừng nghĩ nhiều.]
Từ Cách: [Còn đi uống cà phê với nhau nữa đó! Cô ấy còn dặn trợ lý đừng nói cho em biết! Ai ngờ khéo bỏ mẹ bị em nghe thấy! Khó chịu quá, sao em không điếc quách cho rồi!]
Trình Trạc đọc dòng chữ trên màn hình, trong đầu bật ra một câu, tại vì cậu là một cái loa.
Nghĩ kỹ lại thì phi logic, nhưng cũng cảm thấy có lý lắm nhỉ?
Trong lúc mất tập trung, Từ Cách đã gửi tin nhắn mới.
Từ Cách: [Em nghĩ chắc là tới đây thôi quá.]
Từ Cách: [Hai hôm nay mí mắt em giật liên tục, đang luôn đây này, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền, em có nên dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ đi luôn không?]
Từ Cách: [Khó ]
Vì thật sự thiếu kinh nghiệm an ủi người khác, Trình Trạc nghĩ mãi vẫn không biết mình nên nói gì, dù trả lời phải hay không cũng là đả kích người ta.
Anh nhìn điện thoại, cân nhắc một lúc.
Một linh cảm ập đến bộ não thông minh và quả đoán của anh, anh quyết định trả lời một cách khéo léo và mơ hồ.
Trình Trạc: [Cũng không phải là không được.]
Cả nửa buổi, bên kia không đáp lại.
Trình Trạc nhíu mày thầm nghĩ, mặc dù Từ Cách học hành chẳng ra sao, nhưng câu phủ định kép là kiến thức của học sinh tiểu học, đâu khó hiểu đến thế?
Anh chưa kịp tìm ra nguyên nhân thì điện thoại trong tay rung lên, trên màn hình hiện tên của Từ Cách.
Trình Trạc ấn nghe máy, nghe thấy giọng nói chán nản của Từ Cách chân thành đưa ra một yêu cầu.
“Anh để vợ anh nói chuyện với em tí đi, em rất cần được an ủi.”
Trình Trạc không hiểu, “Tôi mới an ủi cậu mà?”
Từ Cách: “…….”
Từ Cách: “Nói thật nha, em không còn đòi hỏi gì ở anh nữa hết, anh với em gái Chi Chi lấy nhau, em còn vui hơn anh, anh thật sự rất cần có một người vợ tốt như thế, thôi không nói nhiều nữa, để em nói chuyện với vợ anh, em rất cần, ngay và luôn.”
Trình Trạc: “???”
Trình Trạc cảm thấy Từ Cách có hơi không biết điều.
“Vợ tôi đang ngủ, cô ấy mệt lắm.”
“Mấy giờ rồi mà còn ngủ, à, tối qua anh giày vò người ta đúng không?”
Trình Trạc hít nhẹ vào một hơi, giọng nói lạnh băng, giải thích vô cùng thẳng thắn.
“Xuất phát từ lòng tốt của tôi, tôi không muốn nói ra những chuyện giữa tôi và vợ tôi có thể khiến cậu ganh tị rồi nổi điên.”
Từ Cách chùng giọng nói: “Bộ anh nghĩ em còn bình tĩnh nổi hả?”
Đúng lúc đó, Mạnh Thính Chi trong chăn trở người, kêu tiếng “ưm” khe khẽ.
Trình Trạc đặt di động bên tai, mắt nhìn cô chằm chằm.
Thấy cô khó chịu chớp hàng mi vì ánh sáng, rồi chầm chậm mở mắt, ngay khi cô nhìn anh, Trình Trạc mỉm cười.
Mạnh Thính Chi cũng cười, nhìn anh, lười nhác duỗi tay, “Chào buổi sáng nha.”
Trình Trạc đưa điện thoại cho cô, “Từ Cách đang không ổn, em muốn nói với nó vài câu không?”
Không phải chỉ vài câu là xong.
Tối qua Mạnh Thính Chi cũng tình cờ thấy Kiều Lạc và Kỷ Chẩm Tinh tại sự kiện ở Thế Đằng, cô còn nhìn thấy trạng thái của Kỷ Chẩm Tinh vào lúc đó, cho nên sự lo lắng của Từ Cách là không cần thiết.
Cô an ủi Từ Cách.
“Kiều Lạc là người yêu ghét rõ ràng, chị ấy không như thế đâu, không cho trợ lý nói với anh chắc là vì không quan tâm đó, nên mới không nói cho anh biết thôi.”
Nói một lúc lâu.
Khi cuộc gọi kết thúc, Mạnh Thính Chi đưa điện thoại cho Trình Trạc, “Tụi mình đến Hải Thành đón năm mới nha, rủ Từ Cách Kiều Lạc luôn.”