Đợi tới khi Lục Vô Chiêu buông người ra, cô gái đã ngoan ngoãn nằm thiếp đi trong lòng hắn.
Đôi mắt của nam nhân mơ màng, nhìn sâu vào khuôn mặt ngủ say của nàng, lòng bàn tay khẽ vuốt lên đôi môi đỏ tươi căng mọng của nàng, lau đi giọt nước đọng mập mờ trên khoé môi.
Hắn cố nén cơn xúc động muốn hôn tiếp lên môi nàng, hắn giọng nhỏ nhẹ lên tiếng gọi người tới.
Trình Thời đi tới trước mặt, cúi đầu nhìn, cũng không dám ngẩng đầu lên. Nàng thấp giọng, sợ đánh thức con ma men nhỏ này: “Vương gia, để tiểu nhân cõng cô nương lên cho. Tiểu nhân khỏe lắm, sẽ không làm cô nương té đâu.”
Tuy đám tỳ nữ trong phủ tướng quân mới là hạ nhân chuyên hầu hạ chủ tử, nhưng nếu để họ cõng Thẩm Vu, trong lòng của Lục Vô Chiêu không yên tâm. Trình Thời từ nhỏ đã hành tẩu giang hồ, nàng nói mình khỏe thì tuyệt đối không phải nói khoác, Mạnh Ngũ đã từng bị nàng đè lại rồi nên cũng biết.
Lục Vô Chiêu gật đầu, đưa tay gọi người tới, Thược Dược và một tỳ nữ khác tới đỡ Thẩm Vũ dậy.
Trình Thời qua đón người, Thược Dược chần chờ một chút.
Nàng ấy ngập ngừng nhìn Trình đại phu, nam nữ thụ thụ bất thân, để một nam tử cõng cô nương nhà mình, điều này thích hợp sao?
Nàng ấy hành sự cẩn trọng, vốn chưa tiến hành chất vấn ngay lúc này, hay cãi lại mệnh lệnh của chủ tử, mà là thăm dò ánh mắt của Lăng Vương khi ra lệnh.
Nàng ấy không biết Trình Thời là nữ tử, chỉ cảm thấy hành động này khó bề tưởng tượng, nhưng thấy Lăng Vương lại gật đầu lần nữa, xác nhận không nhầm, Thược Dược cũng chẳng nói thêm gì, giúp đỡ người lên lưng của Trình Thời.
Nếu Lăng Vương đã đồng ý, nghĩ chắc cũng có nội tình gì đây.
Trình Thời vững vàng nâng người lên, cất bước lên cầu thang. Thược Dược cẩn thận đi ở phía sau Trình Thời, đi sau nàng ấy một bước, tay đỡ lưng của Thẩm Vu, lặng lẽ quan sát nam tử trông dáng vẻ như thiếu niên này. Nàng ấy thấy Trình Thời cõng người, mỗi một bước đều đi rất vững vàng, cũng dần dần yên tâm hơn.
Trình Thời đưa Thẩm Vu đi vào gian phòng, hộ vệ nâng xe lăn, cũng đưa Lục Vô Chiêu lên tầng hai.
Trình Thời đã nhìn sơ qua tình trạng của Thẩm Vu, chỉ là say rượu, chứ không có bệnh trạng khác. Xem ra một ngụm rượu có thể ảnh hưởng thần trí của Thẩm Vu chứ không tạo gánh nặng cho thân thể nàng.
Khi Lục Vô Chiêu lăn xe vào phòng, Thược Dược đang bưng canh giải rượu, cảm thấy khó xử.
Thẩm Vu khi say rượu thì vô cùng ồn ào, nhưng cho dù là vậy, vẫn nhận ra ai kia, nàng không nhận ra ai khác nhưng vẫn nhận ra vị phu quân tương lai của mình.
Nàng thấy Lục Vô Chiêu đi vào, đôi mắt bỗng dưng sáng rỡ giống như chú mèo con nhìn thấy cá, chú chó nhỏ thấy khúc xương. Đôi mắt sáng rực, ánh sáng dường như có thể chiếu vào lòng người, người nhìn thấy thì trái tim cũng bủn rủn, hóa thành nước.
Nàng ngồi bên giường, dang hai tay ra, lắc lắc cánh tay: “Chiêu Chiêu, ta muốn ôm!”
Trong mắt nam nhân thoát hiện lên ý cười bất đắc dĩ.
“Điện hạ, cô nương không chịu uống.” Thược Dược thở dài, sầu não lên tiếng.
Chỉ nếm một ngụm, rồi sống chết cũng không uống nữa, dỗ thế nào, gạt ra sao cũng đều vô ích.
Lúc Thẩm Vu tỉnh táo thì không thích uống thuốc, nhưng nàng biết là phải uống, thế là mỗi lần đều quậy quọ làm nũng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ uống. Nhưng khi uống rượu say thì không hề nói lý chút nào, nàng cứ nhất định không uống, họ cũng chẳng làm gì được nàng.
Nam nhân thản nhiên ‘ừm’ một tiếng, từ từ tiến gần: “Để đó cho ta.”
Hắn lăn xe đến bên giường, nhận lấy bát thuốc từ tay của Thược Dược, nói với Thược Dược và Trình Thời: “Mọi người lui xuống đi.”
Hai người nhỏ giọng đáp lại, lui ra ngoài và đóng cửa lại.
“Chiêu Chiêu!”
Đôi mắt của cô gái loé sáng, nhìn thẳng và Lục Vô Chiêu. Hắn sang trái, nàng nhìn sang trái. Hắn rẽ phải, nàng ngó sang phải. Ánh mắt chuyển động theo động tác của nam nhân, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ và tập trung khiến trong lòng người ta ngứa ngáy, khó kiểm soát tình cảm.
Lục Vô Chiêu miễn cưỡng bản thân không để ý đến ánh mắt của nàng, đút từng muỗng canh giải rượu cho nàng uống.
“Chậc chậc….” Thẩm Vu nhăn gương mặt bánh bao của mình lại, giọng dịu dàng phàn nàn nói: “Khó uống quá à.”
“Nàng ngoan nào, mau uống hết, nếu không thì sẽ bị đau đầu.”
“Ta uống hết thì có thể thưởng cho ta một nụ hôn không?” Nàng ngây thơ chớp mắt.
Tay của Lục Vô Chiêu run rẩy, gác thìa sang một bên bát canh, phát ra âm thanh giòn giã.
“Có được không? Ta uống xong thì muốn được hôn!”
Hơi thở của nam nhân hơi thấp: “Được.”
Nét mặt của hắn bình thường, nhưng giọng nói lại khàn quá thể.
Thẩm Vu giật lấy cái bát trong tay của nam nhân, nhắm mắt nhíu mày, một hơi uống hết bát canh giải rượu, vô cùng phóng khoáng. Sau khi uống xong, đưa bát lại cho nam nhân, lau miệng: “Ta uống hết rồi.”
Nàng còn há miệng cho đối phương kiểm tra.
“Ừm, ngoan lắm.”
Lục Vô Chiêu đặt bát trở lại bàn, lăn xe lại gần nàng hơn.
“Chiêu Chiêu.”
“Hửm?”
“Chúng ta ngủ chung đi!” Nàng vui vẻ nói, còn tự giác nhích vào bên trong, cố ý vỗ lên phần trống trên giường: “Chàng đến đây đi, chàng còn nợ ta một nụ hôn đấy!”
Lục Vô Chiêu: “…”
Hắn đưa tay che trán, trầm giọng cười.
Hắn cũng không biết nàng đang tỉnh táo hay không nữa đây.
Lục Vô Chiêu không chịu nổi mặc cho nàng quậy như vậy, thế là hắn đành cởi áo choàng ngoài, chống người nhích từ trên xe lăn đến trên giường.
Hắn vừa mới ngồi xuống, cô gái đã nhào qua, đè hắn xuống giường, nằm mọp lên người hắn, cúi đầu và chủ động hôn lên.
Đầu óc của Thẩm Vu vẫn còn choáng váng, nhưng nàng nhớ một chuyện, phần thưởng của mình thì phải tự mình giành lấy.
Một nụ hôn sâu kéo dài đến mức như muốn ngạt thở, Thẩm Vu mở mắt lần nữa, thấy gương mặt tuấn tú của nam nhân, còn có cái chuông treo ở đầu giường phía sau lưng hắn.
“Tại sao lại có chuông trên giường…” Nàng cảm thấy cái chuông này cứ lắc hoài nhưng không nghe thấy âm thanh, đúng là kỳ lạ.
Nàng ra sức chớp mắt, tiêu điểm của ánh mắt lại nhìn lên mặt của Lục Vô Chiêu, Thẩm Vu tỏ ra ấm ức: “Chiêu Chiêu, ta chóng mặt.”
Nam nhân cười nhẹ, hắn thì thào bên tai nàng, dịu dàng dùng tay vỗ lên cánh tay của nàng: “Ngủ đi, ngủ đi.”
“Ừm… Chiêu Chiêu, rượu tối nay có ngon không?”
“Ta đâu có uống rượu.”
“Vậy chàng thử lần nữa có được không?”
Lục Vô Chiêu im lặng một lúc: “Đi đâu thử bây giờ?”
Thẩm Vu cười: “Tới chỗ ta nếm thử nè, nào.”
Nàng vểnh đôi môi đỏ, tiếp tục đòi hôn.
Lục Vô Chiêu bị nàng trêu chọc đến không còn cách nào khác, trong miệng nàng cũng không còn hương rượu nào, mà toàn là mùi của canh giải rượu.
Nàng quên mình từng uống canh giải rượu, mời hắn nếm thử rượu ngon đâu không thấy, hắn không quên, nhưng cũng chẳng vạch trần.
Lục Vô Chiêu lại phủ lên đôi môi ngọt ngào kia, trong lòng biết rõ, hắn chỉ là đơn thuần muốn hôn nàng mà thôi.
Hôm sau, lúc Thẩm Vu mở mắt, đầu đau như muốn nứt ra.
Nàng vô thức muốn đưa tay xoa huyệt thái dương, nhưng vừa nhấc cánh tay, cổ tay cảm nhận được có một lực đang trói buộc nàng.
“A…” Nàng nhẹ nhàng thở dài.
Đầu đau, cánh tay cũng đau, nhất là bàn tay, cơ bắp đau buốt, dường như cả đêm không ngủ, giãy giụa đọ sức với người khác, đánh đấm cả đêm.
Nàng mở mắt ra, ánh nắng chói mắt, đầu óc của nàng thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Sao lại sáng thế này, đã mấy giờ rồi? Đúng rồi, hôm nay là lễ Hạ Nguyên, nàng còn phải lên núi.
Cổ họng khô khốc, khó khăn lên tiếng: “Thược Dược, Thược Dược…”
Thược Dược đứng hầu bên giường, nghe động tĩnh thì lập tức quay đầu, cảnh giác quan sát trạng thái của Thẩm Vu, cuối cùng lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Cám ơn trời đất, cuối cùng thì người cũng tỉnh dậy rồi.”
Thẩm Vu có vẻ không hiểu, nhưng nàng không muốn hỏi nhiều. Bây giờ nàng muốn ngồi dậy, nhưng tay chân của nàng đều bị trói nên không dậy nổi.
Nàng vùng vẫy vài cái, ai oán hỏi Thược Dược: “Em làm gì với ta vậy?”
Thược Dược che môi ngáp một cái, đi tới phía trước tháo dây trói cho nàng: “Nô tỳ có làm gì với người đâu, là người làm gì mới đúng.”
Sợi dây gai dày và dài trói tay chân nàng vào khung giường, sợi dây này hình như được chưởng quầy dùng để bó củi.
Thẩm Vu kêu oan vì bản thân gặp phải sự giày vò bất nhân thế này: “Mọi người ngược đãi ta, ta muốn nói cho Chiêu Chiêu biết!”
Động tác tháo nút thắt của Thược Dược khựng lại, nhìn Thẩm Vu với ánh mắt thương hại: “Cô nương, đây là điện hạ trói đó, người tìm ngài ấy cũng vô ích thôi.”
Thẩm Vu: “…”