Màn xô đẩy trước mắt khiến cho Thẩm Tông Chí đang đứng phía sau bình phong suýt chút nữa xông ra ngoài.
Lục Bồi Thừa đau đầu nhìn thấy thế cũng trợn mắt lên, thấy Thẩm Đại tướng quân tức giận, nhất thời đau đầu không thôi. Hắn ta ho nhẹ một tiếng, “Thẩm ái khanh, đều là hiểu lầm, hiểu lầm…”
Lục Bồi Thừa nói lời này không hề có chút sức lực, hắn ta chỉ mong hảo đệ đệ của hắn ta đừng làm ra chuyện quá đáng nữa.
Thế nhưng cuộc đời này khó như mong đợi, ngay sau đó, chuyện hắn lo lắng đã xảy ra.
Lục Vô Chiêu lăn xe lên phía trước hai bước, đi đến trước mặt Thẩm Vu, bánh xe đè lên góc váy nàng.
Triệu Khúc thấy một màn như vậy, sống lưng lạnh lẽo, bởi vì Lăng Vương cũng từng làm như vậy với Lục Chi Trạch, mà ngày ấy, Lục Chi Trạch suýt nữa bị Lăng Vương bóp chết!
Cách khá xa, bọn họ không thấy rõ vẻ mặt của Lăng Vương, nhưng cũng có thể nghe thấy giọng nói của hắn. Nghe giọng nói, Lục Bồi Thừa cảm thấy máu dồn hết lên não.
Lục Vô Chiêu cười khẽ, nói: “Một nữ hài tử, không biết cảm thấy xấu hổ, còn ra thể thống gì?”
Bờ vai Thẩm Vu run rẩy, cụp mắt, lã chã khóc.
Trái tim Lục Vô Chiêu bỗng dưng tê dại, hắn kiềm chế xúc động kéo nàng ôm vào trong ngực, tiếp tục nói: “Thẩm gia không có giáo dưỡng như vậy, một nữ hài tử ban ngày ban mặt, lại ở trong cung điện, công khai làm ra chuyện quyến rũ người khác?”
Lời này thật sự khó nghe.
Thẩm Vu ở trong lòng cảm khái, Chiêu Chiêu của nàng đúng là yêu nàng, lúc mới quen, cho dù là từ chối hay giãy dụa, đều có vẻ yếu ớt qua loa, ngay cả khi quát mắng nàng, cũng không nói được lời lạnh nhạt độc ác, lại càng không hề nói những lời đâm vào tim người khác, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng nói “Làm càn, không ra thể thống gì, mong cô nương tự trọng”, đúng là hắn yêu nàng từ lâu mà.
Ngực Lục Bồi Thừa nảy lên thình thịch, hắn theo bản năng bắt lấy Thẩm Tông Chí bên cạnh, nhưng vẫn chậm.
Thẩm Tông Chí đã tức giận ào ào xông ra ngoài, vừa chạy ra vừa quát lớn: “Ngươi thằng nhóc thối này, nói cái gì đó! Ngươi dám nói con gái của ta như vậy?! Cho rằng ta không dám đánh người bị thương sao?!”
Lục Bồi Thừa vội vàng đuổi theo, “Thẩm ái khanh chớ nóng giận, đều là hiểu lầm, hiểu lầm! Người đâu! Mau nâng Thẩm cô nương dậy!”
Hoàng đế cảm thấy bản thân mình lao lực quá độ, bất mãn nhìn Lục Vô Chiêu, quát lớn: “A Chiêu! Còn không nhanh giải thích!!”
Lục Vô Chiêu không sao cả nhếch miệng, có lệ nói: “Thẩm cô nương, thật có lỗi.”
Thẩm Vu nước mắt đảo quanh khóe mắt, lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Không sao.”
Đôi mắt ẩn tình của nàng nhìn Lăng Vương, Lăng Vương nghiêng đầu sang một bên, dáng vẻ lạnh lùng.
Thẩm Tông Chí thì tức giận tới mức đầu muốn bốc khói, ngón tay run run chỉ vào Lục Vô Chiêu, một lúc lâu sau, chỉ có thở hắt ra.
Hắn quỳ xuống trước mặt hoàng đế, khẩn thiết nói, “Bệ hạ, nếu không thì ngài thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra đi, con gái của thần sao lại bị người khác chà đạp như vậy!”
Thẩm Vu nóng nảy, cũng quỳ xuống, “Bệ hạ! Ngài đừng nghe cha ta nói bậy! Ta nguyện ý, là do ta nguyện ý!”
Thẩm Tông Chí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn nàng, “Nha đầu ngốc này, con đặt người ta trong lòng, nhưng người ta lại coi con như giày rách! Cần gì phải lãng phí bản thân như vậy?!”
Thẩm Vu đỏ mắt phản bác: “Hắn không có, chỉ là hắn chưa quen với ta thôi, không phải cố ý, ta có thể thay đổi hắn, sẽ làm cho hắn thích ta!”
Cha con hai người đang cãi nhau ở trên điện, chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ trào phúng.
Cười cái gì? Đương nhiên là đang cười câu “Sẽ làm cho hắn thay đổi, sẽ làm cho hắn thích nàng”.
Sắc mặt Lục Bồi Thừa vô cùng khó coi, hắn híp mắt, lạnh giọng uy hiếp Lục Vô Chiêu: “A Chiêu, chớ tùy hứng nữa, lời của huynh trưởng ngươi không nghe sao?”
Lục Vô Chiêu khẽ giật mình.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc của hoàng đế, những ký ức trước kia ào ào tràn ra trong đầu.
Năm sáu tuổi, máu tươi chim tước.
Bảy tuổi, máu tươi của thập hoàng huynh cũng chảy.
Còn năm hắn mười hai tuổi, là máu của hắn…
Lục Vô Chiêu đột nhiên có chút hoảng hốt, đã lâu hắn không nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Bồi Thừa, Lục Bồi Thừa trước mắt giống như bước ra từ trong ác mộng của hắn.
Lục Vô Chiêu nghĩ, vở kịch dừng ở đây, hẳn là đã hoàn mỹ.
Hoàng huynh tức giận, hắn ta tin Lục Vô Chiêu không thích Thẩm Vu, không muốn kết thân với Thẩm gia, hẳn là sẽ không nghi ngờ mình không trung thành với hắn ta, cũng sẽ không lo lắng trong khoảng thời gian ngắn Thẩm gia sẽ uy hiếp đến hắn ta.
Có thể tạm thời nhẹ nhàng một thời gian.
Thẩm Vu bỗng dưng quay đầu lại, lo lắng nhìn về phía Lục Vô Chiêu, Lục Vô Chiêu lại cau mày, quay đầu đi, dáng vẻ vô cùng khó chịu và chống cự.
Lục Bồi Thừa thấy hắn không bày tỏ thái độ, âm thanh càng lạnh lẽo trầm trọng hơn, sắp mất hết kiên nhẫn, “Lục Vô Chiêu, nói chuyện.”
Lăng Vương cương cứng sống lưng, đôi môi mím chặt, vẫn trầm mặc.
Nhất thời không khí trong đại điện trở nên căng thẳng, giương cung bạt kiếm.
Thẩm Vu không muốn nhìn thấy Lục Vô Chiêu khó xử, vội vàng bảo vệ nói: “Bệ hạ, không trách Lăng Vương điện hạ, là ta không đứng vững, không liên quan gì tới điện hạ, ngài đừng trách hắn.”
Lục Bồi Thừa: “…”
Hắn ta đã rất lâu không nhìn thấy nữ tử đơn thuần, bị tình yêu làm cho mù quáng như Thẩm Vu.
Bị lời nói chen vào của Thẩm Vu, vẻ mặt sa sầm của Lục Bồi Thừa cũng hào hoãn lại, “A Chiêu, người ta là một cô nương, đệ nên dịu dàng một chút, biết không.”
Lục Vô Chiêu trầm mặc một lát, cúi đầu nói: “…Vâng, đã biết, hoàng huynh.”
Thẩm Tông Chí trơ mắt nhìn con gái mình không chút tiền đồ, lại nhìn Lăng Vương sống chết cũng không chịu tỏ thái độ, tức giận không sao chịu được, mất hứng xin lỗi hoàng đế, rời đi trước.
Tuy biết là giả, nhưng nhìn thấy con gái mình khóc lóc, nhìn thấy nàng bị người khác mắng, trong lòng mình vẫn cảm thấy khó chịu, đi thôi, để sân khấu cho hai đứa nhỏ, lão già sắp bước chân xuống lỗ như ông không diễn cùng, đỡ phải quá nhập tâm coi là thật, tức giận đến mức làm tổn thọ vài năm, chậc, không có lời.
Thẩm Vu thật cẩn thận địa nhìn thoáng qua Lăng Vương, khúm núm đến bên cạnh hắn, cố gắng lấy dũng khí, chầm chậm nói: “Ừm, điện hạ… hay là chàng… chàng cùng ta đi ra ngoài đi một chút, được không?”
Lục Vô Chiêu không nói lời nào.
Lục Bồi Thừa vung tay lên, “Đi đi! Thẩm cô nương muốn đi đâu thì cứ nói Lăng Vương đi cùng, đi đi.”
“Cám ơn bệ hạ.” Thẩm Vu nở nụ cười.
Nàng do dự một lát, đi tới phía sau Lục Vô Chiêu, tay chậm rãi đặt lên xe lăn, thử nhìn biểu tình của Lăng Vương.
“Vậy, ta giúp chàng đẩy, được không?”
Lục Vô Chiêu nâng mắt nhìn hoàng đế, lại cúi xuống, ừ một tiếng không rõ cảm xúc.
Thẩm Vu vui vẻ nở nụ cười, vui vẻ kích động đẩy người ra ngoài.
Đi xa rồi, Lục Bồi Thừa vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh vui vẻ của nàng: “Điện hạ, đã lâu không gặp ngài, thấy khí sắc của ngài vẫn không tốt lên chút nào, ta đẩy ngài đi phơi nắng nhé!”
Cửa điện đóng lại, Lục Bồi Thừa thở dài, bóp bóp huyệt Thái Dương đau nhức.
“Bệ hạ, như thế này cũng khá tốt mà? Hai người ở cùng một chỗ, ở chung tiếp xúc nhiều, tình cảm sẽ tốt hơn, cô nương Thẩm gia tính cách tốt, điện hạ sẽ dao động thôi.” Nhìn thấy hoàng đế đúng là bị chọc tức, Triệu Khúc vội vàng trấn an.
“A Chiêu như vậy, nhìn dáng vẻ đúng là không hề thích Thẩm Vu, haizzz…”
Triệu Khúc lại nở nụ cười, “Không thích, đây không phải là chuyện tốt sao? Thẩm cô nương si tình với điện hạ, điện hạ lại là người của ngài, Thẩm tướng quân đương nhiên cũng sẽ trung thành với bệ hạ.”
Dựa theo Thuật của đế vương mà nói, tình hình trước mắt là kết quả tốt nhất.
Lăng Vương bị hoàng đế nắm trong tay, Thẩm gia lại hướng về Lăng Vương.
Lục Bồi Thừa sắc mặt tốt hơn một chút, “Cũng đúng.”
“Bệ hạ, có cần phái người đi theo nhìn?”
“Cũng nên nhìn xem, kêu người cách xa ra một chút, chớ chọc cho A Chiêu mất hứng.”
“Vâng.”
…
Trong hoàng cung, Thẩm Vu cong khóe môi, ríu ra ríu rít vô cùng vui vẻ.
Nàng sớm đã muốn được đẩy Lục Vô Chiêu công khai đi lại ở trong cung, cơ hội khó có được, nàng rất vui vẻ.
Lục Vô Chiêu không thể không nhịn cười, còn phải giả vờ không muốn nhìn mặt nàng, cũng rất vất vả.
Hắn không biết Thẩm Vu muốn đẩy mình đi đâu, hắn cũng không lo lắng, cũng không hỏi, chỉ cần là nàng, đi đâu cũng được.
Vốn tưởng rằng Thẩm Vu sẽ mang hắn đi tới nơi nào có cảnh vật tươi đẹp, không ngờ nàng lại đẩy hắn tới Liên Phương cung.
Nàng đẩy hắn vào tẩm điện, không tới một lúc, một mình đi ra, khóe mắt hồng hồng ngồi ở bậc thang, ôm chân thành một cục, buồn bực không vui.
Tiểu thái giám âm thầm theo sau đi tới, hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Vu nhỏ giọng nói: “Điện hạ mệt mỏi phải nghỉ ngơi, chê ta ổn ào, đuổi ta ra đây.”
Tiểu thái giám muốn nói lại thôi, gật gật đầu, rời đi.
Thẩm Vu nhìn người đã đi xa, qua một lúc, mới nghênh ngang trở về tẩm điện.
Trong Tư Chính điện, hoàng đế nghe bẩm báo xong, mặt mày cau có.
“Xem ra phải rút ngắn thời gian làm lễ thành hôn, miễn cho đêm dài lắm mộng. Triệu Khúc, nói Khâm Thiên giám tìm ngày hoàng đạo gần nhất, để cho bọn họ nhanh chóng thành thân đi.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, ban đầu định hôn là ngày nào?”
“Hồi bẩm bệ hạ, vào mùa đông sang năm.”
“Đổi đi! Nói bọn họ đổi sang mùa xuân năm sau, không, trong vòng ba tháng tới, tốt nhất đừng kéo dài tới sang năm, ngay mùa đông này, tìm ngày tốt thành hôn luôn đi!”
Trong Liên Phương cung không có người theo dõi, cánh cửa đaiđiện mở to.
Trong tẩm điện, sau tấm bình phong, Thẩm Vu ngồi ở trên đùi Lục Vô Chiêu.
Xung quanh nguy cơ trùng trùng, bọn họ ở trong một góc bí mật, hôn rất nhiệt tình và cháy bỏng.