Trùng hợp sao…
Đương nhiên không phải trùng hợp rồi.
Thẩm Vu khóc không ra nước mắt: “Chàng… chàng còn chưa ngủ sao?”
Lục Vô Chiêu cười: “Không phải A Vu cũng chưa ngủ sao?”
“Ta… Sao chàng còn chưa ngủ?”
Lục Vô Chiêu thẳng thắn: “Ta đau không ngủ được.”
Thẩm Vu lúc này không quan tâm đến chuyện xấu hổ nữa, nàng nhanh chóng đứng dậy: “Chàng đừng cử động, để ta thắp đèn lên đã, chờ ta một lát.”
Nàng vội vàng bước đi, mò mẫm tìm ngọn nến trong bóng tối. Lục Vô Chiêu nghe thấy tiếng nàng vấp ngã, lo lắng nhắc nhở: “Cẩn thận chút.”
Tách.
Nến đã thắp sáng.
Ở trong bóng tối đã lâu nên lúc bất ngờ gặp ánh sáng đôi mắt đau nhức khiến Lục Vô Chiêu vô thức nhắm chặt mắt.
Hắn nghe tiếng bước chân của nàng càng lúc càng gần, sau đó là mấy tiếng động nhỏ vang lên, bỗng một cơn gió nhẹ lướt qua người.
Lục Vô Chiêu lại mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Vu bước tới, khuôn mặt nàng phóng đại trong tầm mắt, làm tim hắn đập nhanh và loạn nhịp, nụ hôn của nàng nhẹ nhàng rơi xuống, chỉ lướt qua một lát rồi nhanh chóng tách ra.
Thẩm Vu cắn môi, thấy hắn nhìn qua thì xấu hổ nghiêng đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lục Vô Chiêu mím môi, nói nhỏ: “Ngọt ghê.”
Nàng đỏ mặt, ánh mắt né tránh nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh: “Ngọt sao? À, là do ta mới ăn mứt quả.”
Nam nhân nghiêm túc nhìn nàng: “Ừ.”
“Ta… Trước khi ngủ ta phải uống thuốc cho nên mới ăn mứt quả, còn một ngày nữa là hết thuốc rồi.”
Hắn vẫn không chớp mắt mà nhìn nàng chăm chú: “Ừ.”
Thẩm Vu bị hắn nhìn đến mức khó chịu, bèn đổi chủ đề: “Triệu ma ma cũng thật là, biết ta muốn ngủ lại Vương phủ cũng không quên bảo Thược Dược mang thuốc đến.”
Ánh mắt của hắn lướt trên mặt nàng, từ từ dừng lại trên đôi môi đỏ mọng: “Không muốn uống à?”
“Rất đắng, khó uống muốn chết.”
“Cho nên nàng muốn ở lại đây để không phải uống thuốc sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
“Mới không… không phải.”
Thẩm Vu sợ hắn hiểu lầm nên vội vàng giải thích, nhưng đối mặt với ánh mắt hắn, lại phát hiện ra nơi hắn vẫn chăm chú nhìn vào, hồi ức vừa nãy bất ngờ ập đến, lời nói ra đến khóe miệng cũng trở nên ấp úng.
“Chàng đừng nhìn ta.” Nàng lẩm bẩm.
Lục Vô Chiêu đột nhiên xích lại gần, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng đầy lưu luyến: “Vừa nãy vì sao lại đột nhiên hôn ta? Không giận nữa sao?”
Thẩm Vu đỏ mặt, nàng muốn đẩy hắn ra nhưng lại không dám ra tay: “Chàng phiền thật, làm gì có ai hỏi như thế bao giờ.”
Nam nhân nhẹ nhàng vươn tay, đầu ngón tay vén sợi tóc lộn xộn ra sau tai nàng. Ngón vô tình chạm vào vành tai, bỗng nhiên hắn thấy ngứa ngáy trong lòng.
“Vì sao không thể hỏi như vậy? Nàng xấu hổ gì chứ?”
Thế mà hắn vẫn hỏi không ngừng, thật là phiền phức.
Thẩm Vu cắn môi, vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn hắn: “Ta muốn hôn thì hôn, làm gì có chuyện vì sao nhiều như vậy, chàng là phu quân tương lai của ta, ta không được hôn sao?”
Ngón tay Lục Vô Chiêu khẽ run, một lọn tóc rơi xuống lọt qua kẽ tay hắn, hắn nuốt nước bọt: “Ừm, có thể.”
Thẩm Vu lại quay đầu lại, khom gối, tì cằm lên trên đầu gối, chôn đầu xuống phía dưới.
Nhận thấy khoảng cách của mình và hắn hơi xa, nàng bèn im lặng nhích vào trong, đầu cũng hơi nghiêng sang phía Lục Vô Chiêu, mãi đến khi gò má của nàng chạm vào đầu ngón tay đang lơ lửng giữa không trung của hắn mới dừng lại.
Nàng khẽ nói: “Ta thấy chàng nhắm mắt lại, nhịn không được muốn hôn.”
Lục Vô Chiêu yên lặng, đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào vành tai nóng hổi của nàng, thản nhiên hỏi lại: “Vậy… Còn muốn nữa không?”
Khi bị hắn chạm vào, Thẩm Vu khẽ run một cái, lỗ tai càng ngày càng nóng, đầu chôn sâu hơn, không dám nhìn hắn: “Không muốn nữa… chàng là đồ giả vờ đứng đắn.”
“… Ừm.”
Ngón tay không ngừng làm loạn trên tai nàng.
Lúc nào hắn cũng mang vẻ mặt bình tĩnh ấy, chỉ khi bị nàng trêu chọc mới mất khống chế, trước đây Thẩm Vu còn lo lắng nếu nàng không chủ động, nếu nàng không trêu chọc hắn, có khi nào hắn sẽ không để ý đến nàng nữa không?
Xì, đều là do nàng nghĩ tốt về hắn quá mà thôi!
Hiện giờ Thẩm Vu thật sự cảm thấy Lục Vô Chiêu giả tạo, chuyện gì hắn cũng muốn, chỉ là đang giả bộ ngoài mặt thế thôi. Nàng đã bị vẻ ngoài quân tử của hắn lừa mất rồi!
Nhớ lại lần hắn say rượu ấy, lần đó bọn họ vẫn còn chưa quen thuộc như bây giờ, thế mà hắn cũng giở trò với nàng, đòi cởi quần áo bôi thuốc cho nàng, hắn còn chủ động ôm nàng nhưng đã bị nàng gạt tay, mà mỗi lần hôn sau lại càng nhiệt tình hơn lần trước, làm gì còn cái dáng vẻ không gần nữ sắc nữa đâu chứ! Hại nàng phải lo lắng bấy lâu!
“Ngoài miệng lúc nào chàng cũng bảo không ra thể thống gì, không muốn ta ở lại, thật ra chàng không nghĩ thế, trong lòng chàng chỉ ước gì ta ở lại đây thôi, đúng không?”
Lục Vô Chiêu bỗng nhiên buông lỏng cái tay đang vân vê vành tai nàng, khó chịu kéo chăn lại, đắp đến ngang eo: “Không phải, không có chuyện ấy.”
Thẩm Vu không để ý đến lời hắn nói mà tự lẩm bẩm: “Cho nên mỗi lần chàng từ chối đều là giả vờ ngoài mặt thôi đúng không? Chàng thật sự muốn ta ở lại đây, chỉ là chàng đang xấu hổ không nói ra thôi.”
Giọng nam nhân hơi nhỏ lại: “Không có, ta không như thế mà.”
Đáng tiếc cho dù hắn có nói không bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không lừa được Thẩm Vu.
“Chàng nói không có chính là có, nói không đúng thì tức là đúng, ta hiểu mà.”
Lục Vô Chiêu không thể nói gì được nữa.
Nếu lúc này Thẩm Vu nhìn hắn nhất định sẽ phát hiện lỗ tai của hắn đỏ bừng lên rồi.
“Hừ, chàng không thừa nhận cũng không sao, ta hiểu rõ chàng lắm, chỉ cần không nghe mấy lời chàng nói là được.”
Lục Vô Chiêu ho nhẹ: “Mệt rồi, ngủ thôi.”
Nói xong thì nằm xuống.
Thẩm Vu cười trộm, cảm thấy dáng vẻ không phản bác được của hắn thật là đáng yêu, nàng cũng không quan tâm hắn có thừa nhận không, dù sao có thừa nhận không thì cũng chẳng thay đổi được chuyện gì.
Nàng cẩn thận đỡ hắn nằm xuống, tránh đụng làm vết thương: “Chàng thấy đấy, may mà còn có ta, nếu không đêm nay chàng chỉ có thể ngồi ngủ thôi.”
Nam nhân bật cười: “Ừm, đa tạ A Vu.”
Thẩm Vu nằm xuống bên cạnh hắn, ngọn nến trong phòng không tắt, nàng vẫn chưa ngủ được nên nằm nghiêng, hơi co chân nhìn về phía hắn.
Nam nhân bị thương trước ngực nên chỉ có thể nằm ngửa, từ từ nhắm chặt mắt, trông vô cùng yên tĩnh và thoải mái, hai tay đặt trên bụng, tư thế ngủ vô cùng tiêu chuẩn.
Thẩm Vu ngọ ngoạy duỗi chân về phía trước, hai đầu gối áp vào hai bên ngoài đùi của hắn.
Nàng mạnh dạn thò chân vào chăn bông của Lục Vô Chiêu. Sau đó nhấc chân lên chạm vào bàn chân hắn, ngón chân nhẹ nhàng di chuyển, chạm vào mắt cá chân hắn, ngón chân nàng liên tục cọ vào mu bàn chân hắn, chăn bông và làn da phát ra âm thanh cọ xát khe khẽ, nàng cố nén cười, bả vai hơi run run.
Lục Vô Chiêu nghe thấy âm thanh sột soạt không ngừng vang lên bên tai, hắn bất đắc dĩ thở dài.
“A Vu, đừng lộn xộn nữa, đã khuya lắm rồi.”
Hắn nhắm mắt lại, duỗi tay xuống phía dưới, đè lấy đôi chân đang lộn xộn của nàng qua lớp chăn.
Chân Thẩm Vu bị túm lấy, nàng xụ mặt: “Được rồi, được rồi, mau ngủ đi.”
Nàng nhìn Lục Vô Chiêu mà ngáp một cái, từ từ nhắm mắt lại: “Ngủ ngon, Chiêu Chiêu.”
“Ngủ ngon.”
Cơm buồn ngủ nhanh chóng ập đến, Thẩm Vu bắt đầu mơ mơ màng màng.
Nam nhân bên cạnh nàng lại đột nhiên mở mắt ra, quay đầu đi, lẳng lặng nhìn cô nương đang ngủ say, khóe môi chầm chậm nhếch lên.
Thẩm Vu đột nhiên mở mắt ra!
Lục Vô Chiêu sững sờ: “Hử? Làm sao vậy?”
Thẩm Vu lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đầy hoảng sợ!
“Chiêu Chiêu!” Nàng hét lên rồi vội vàng đập mạnh xuống giường: “Chiêu Chiêu, lúc nãy chàng, lúc nãy… Làm sao chàng lại túm được chân ta?”
Nàng vô cùng kích động, nói năng lộn xộn: “Không phải, ý của ta là, lúc nãy làm sao chàng lại biết được chính xác vị trí của chân ta được?”
Nàng vừa nói vừa nghĩ, có lẽ do hắn biết chút nội công, nên thính giác tốt hơn người bình thường cũng là chuyện đương nhiên, hẳn là do nàng mừng quá nên…
Thẩm Vu nhanh chóng gục vai xuống, chán nản nói: “Không sao, chàng cứ coi như ta đang nói mớ vậy.”
Lục Vô Chiêu thấy nàng nằm trở lại, kéo chăn qua đầu, lăn lộn mấy lần liên tiếp.
“Không ngủ được sao?”
“Ồ… Ta làm phiền chàng à? Xin lỗi, ta sẽ cố gắng giữ im lặng, không có chuyện gì đâu Chiêu Chiêu, chàng đi ngủ đi.”
Lục Vô Chiêu nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
Chừng một khắc sau Thẩm Vu vẫn chưa ngủ được.
Lục Vô Chiêu thấy nàng càng lúc càng cáu kỉnh, hơi thở trở nên gấp gấp, hắn khẽ cười.
“A Vu.”
“… Hả?”
Nam nhân khẽ cong khóe môi, dịu dàng lên tiếng: “Ta có chuyện muốn nói nhưng lại sợ nàng mất ngủ nên mới không cho nàng biết.”
Thẩm Vu lập tức mở mắt ra.
“Dù sao bây giờ nàng cũng không ngủ được, không cần phải chờ đến sáng mai, bây giờ nói cho nàng biết cũng không sao.”
Thẩm Vu dụi mắt: “Chuyện gì thế?”
“Ta nói ta đau không ngủ được là thật.”
Tim Thẩm Vu như ngừng đập, nàng cố gắng thở nhẹ nhàng chờ hắn nói.
“Nhưng ta vẫn chưa nói cho nàng biết, là nơi nào đau khiến ta không ngủ được.”
Ánh mắt của hắn vừa dịu dàng vừa kiên định, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng mỗi câu mỗi chữ lại vang vọng bên tai thật lâu.
“Chân của ta cũng không hẳn là không có cảm giác, lúc nãy ta cảm thấy hơi đau đớn.”
“Cho nên ta không dám ngủ, sợ tất cả mọi thứ đều chỉ là mơ.”
“A Vu, có lẽ một ngày nào đó ta có thể cõng nàng đi đến bất cứ nơi nào nàng thích. Ta nghĩ ta có đủ tự tin để ở bên cạnh nàng.”