“Điện hạ đến khi nào thế?”
“Ngủ không được, nên đến gặp nàng.”
Thẩm Vu nở nụ cười, “Chàng xem, như thế phiền biết bao, ngủ không được còn phải chạy ‘ngàn dặm xa xôi’ tới nhà ta, ta có cách này, chàng muốn nghe không?”
“Cô nương cứ nói.”
“Chàng cưới ta đi. Cưới ta về, thì chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy ta rồi, chẳng phải tốt lắm sao?”
Nam nhân trầm mặc một lúc, cuối cùng mới nói: “Ừm, được.”
Thẩm Vu chỉ là thuận miệng nói, vốn tưởng rằng hắn sẽ từ chối hay đánh trống lảng như mọi khi.
Nàng sửng sốt mất một lúc, “… Chàng nói gì?”
Nam nhân mặt mũi dịu dàng, vô cùng nghiêm túc: “Ta nói, cưới nàng.”
Hắn nói lời này mang theo sự quyết đoán được ăn cả ngã về không.
Trong lòng Thẩm Vu có dự cảm không tốt, “Điện hạ… chàng sao vậy?”
Chẳng lẽ đã chịu điều gì kích động?
Lục Vô Chiêu ánh mắt đen láy sâu thẳm, giống đêm tối, trong mắt không có một tia nào có ý nói đùa.
“Ta nói, ta sẽ cưới nàng.” Hắn lặp lại.
“Thẩm Vu, ta muốn hứa hẹn với nàng, muốn ích kỷ một lần, không kể hậu quả, mặc kệ tương lai, chỉ biết ngay bây giờ, ta biết, chuyện này rất không công bằng với nàng.”
Đôi mắt của nam nhân hơi nheo lại, ánh mắt hơi âm u, như những ngôi sao lấp lánh bị mây đen che khuất, không có chút ánh sáng nào lọt ra.
Tiếng nói của hắn trầm xuống, “Ta muốn được tự tay dắt nàng vào vương phủ, bước qua ngưỡng cửa động phòng hoa chúc, bái thiên địa cùng nàng, ôm nàng vào phòng tân hôn. Ta muốn cả cuộc đời này đều có thể đứng trước nàng, che chở nàng khỏi phong ba bão táp.”
“Những điều này, nam nhân khác đều có thể dễ dàng làm được, nhưng ta lại không thể, ta biết, chuyện này rất không công bằng với nàng. Cho nên ta mới cứ mãi trốn tránh, ta sợ mình không bảo vệ được nàng, sợ nàng sẽ thất vọng, càng sợ không thể cho nàng được những thứ tốt nhất.”
“Thẩm Vu, ta vừa hy vọng nàng có thể suy nghĩ kỹ càng, vừa lưu luyến vẻ đẹp của nàng, không nỡ rời đi.”
“Số mệnh của ta đã định trước là sẽ không thể chăm sóc nàng.”
Hắn muốn nói tiếp, môi đã bị chặn lại.
Nàng giống một con thú nhỏ đang tức giận, vừa giống một đứa trẻ chịu nhiều tủi thân, chỉ biết là cắn cắn, hung dữ, chỉ vì không muốn tiếp tục nghe hắn nói tiếp.
Nước mắt nàng tuôn rơi, như là van nước vừa được mở ra, không thể khống chế, cuồn cuộn không ngừng chảy ra bên ngoài.
“Chiêu Chiêu, làm sao vậy, vì sao lại nói những lời làm người khác đau buồn như vậy, chàng là muốn nói lời từ biệt với ta hay là đang thổ lộ với ta đấy.” Thẩm Vu sụt sịt, buồn bã nói.
Lục Vô Chiêu muốn nói lại thôi, nhìn thấy ánh mắt nàng ra vẻ hung ác trừng mình, nở nụ cười.
Tay vuốt vuốt sau gáy nàng, ôm cổ nàng, trán chạm trán, bốn mắt nhìn nhau.
“Là đang thổ lộ.” Hắn nói.
Bọn họ quấn lấy nhau, thở cùng một nhịp.
Thẩm Vu bị bốn chữ này làm cho đầu óc mê muội, não trống rỗng, nàng không nhớ rõ mình có trả lời hay không, hay là trả lời như thế nào.
Hắn chưa bao giờ nói ra tình cảm của hắn như vậy, thanh âm rất nhẹ, như ném đá vào nước, trong lòng nàng cũng đang gợn sóng.
Thẩm Vu cảm thấy mình giống như bị sốt, nếu không sao đôi má lại nóng bừng, đầu óc lâng lâng thế này?
Xe ngựa của phủ Lăng Vương dừng ở góc hẻo lánh ngoài hoàng cung, nơi này sớm đã có người đang chờ, là Lục Vô Chiêu sáng sớm đã sắp xếp hết nội ứng.
Thẩm Vu được người đón vào một chiếc kiệu nhỏ khác, được đưa luôn thẳng vào cung.
Nàng ngồi bên trong kiệu yên tĩnh, trong đầu đều là hình ảnh Lục Vô Chiêu nhìn xuống cười mỉm, còn nhớ bàn tay lành lạnh của hắn nhẹ nhàng vuốt ve đôi má ửng đỏ của nàng, còn nhớ bàn tay chạm vào thắt lưng nóng bỏng như bàn ủi, lòng của nàng đều run lên không kiểm soát được.
Thẩm Vu nhắm đôi mắt lại, nghe được âm thanh rung động từ đáy lòng.
…
Hội thơ do Hoàng hậu nương nương tổ chức, khoảng thời gian trước Trần hoàng hậu phát bệnh đau đầu, thân mình không khoẻ, không dễ gì mới tốt lên, Thái tử lại xảy ra chuyện, sức khỏe vốn đã chuyển biến tốt đẹp nay lại ngày càng sa sút.
Nhưng bà hiểu rõ, mình không thể cứ đứng yên không làm gì nữa.
Bà chỉ có một Lục Chi Trạch, bà nên tranh thủ cơ hội cho con mình, vì thế không màng bệnh tật, kiên trì làm hội thơ lần này.
Nói là hội thơ, kì thực là muốn tìm cho Lục Chi Trạch một gia đình nhà vợ đáng tin cậy. Có trợ lực, hắn mới có càng nhiều sức mạnh và tư sản chiến đấu với người khác.
Thẩm gia là của mục tiêu của bà, nhưng Thẩm Vu vừa đến đã bày ra bộ dạng tinh thần uể oải, hiển nhiên không thích hợp ngồi ở ngoài trời nhiều gió quá lâu. Hoàng hậu thấy nàng kiên trì mấy vòng rồi mà vẫn có ý tiếp tục, nên cũng chủ động niềm nở, bảo nàng vào cung của mình nghỉ ngơi một chút.
Thẩm Vu thấy Chử Linh Thư chơi rất vui, vốn định chơi cùng nàng, nhưng Chử Linh Thư lại nhất quyết đuổi nàng đi, nói thì thầm với nàng, trêu rằng nếu không nghe lời thì sẽ nói cho Lăng Vương điện hạ.
Thẩm Vu lúc này mới biết Chử Linh Thư thế mà lại bị Lục Vô Chiêu mua chuộc rồi.
Nàng dở khóc dở cười, đành phải nghe lời. Nàng không thân thiết với hoàng hậu, cũng không muốn quá gần gũi với hoàng hậu, liền khéo léo từ chối đề nghị đến cung hoàng hậu, mang theo cung nữ đến Tịnh Hi cung nơi Chử Linh Thư ở.
Nhưng lại không phát hiện có người lặng lẽ đi theo nàng.
Trong Tư Chính điện, Lục Vô Chiêu lần đầu tiên trong đời đưa ra thỉnh cẩu với hoàng đế Gia Tông.
Hắn lăn xe lăn đi đến trước mặt Lục Bồi Thừa, đi thẳng vào vấn đề: “Hoàng huynh, thần đệ gần đây có hứng thú với một người.”
Lục Bồi Thừa dừng bút một chút, một bức thư pháp chỉ thiếu một nét bút nữa là hoàn thành, đã bị hủy hoại trong chốc lát.
Hắn không hề tức giận, chỉ kinh ngạc ngẩng đầu, “Hiếm có nha.”
Từ sau khi Lục Vô Chiêu bị hắn “thuần hóa”, thì cực ít có chuyện gì đặc biệt nóng sốt xảy ra. Ngoại trừ việc giúp hắn ngồi vững ngôi vị hoàng đế, giúp hắn quét sạch bè phái thù địch, thì không còn việc gì có thể đặc biệt hấp dẫn Lăng Vương.
Thế cho nên mấy năm nay đều trải qua rất thuận lợi, đến mức Lục Bồi Thừa đã bắt đầu lương tâm thức tỉnh, luôn tiếc vì phương thức dạy dỗ của mình lúc đầu quá mức khắc nghiệt, làm cho Lục Vô Chiêu biến thành người vô cảm không cầu tiến như bây giờ.
Hắn lại nghĩ tới cách để bù đắp lại, hy vọng cuộc sống của Lục Vô Chiêu có thể phong phú hơn, nhưng chính bản thân Lục Vô Chiêu lại không chút hăng hái nào, chỉ thích những việc đơn điệu như giết người.
“A Chiêu… thích người nào rồi à?” Hoàng đế vẻ mặt phức tạp, hắn ta cứ tưởng rằng trong đời mình sẽ không có cơ hội hỏi Lục Vô Chiêu về vấn đề này.
Lục Vô Chiêu tựa hồ như đang nghe chuyện cười, hơi hơi cau mi, “Hoàng huynh, người uống nhiều rồi sao?”
Hoàng đế: “…”
“Thần đệ chỉ nói cảm thấy hứng thú, không hề nói thích.”
Hoàng đế “ồ” một tiếng, thầm nghĩ cũng như nhau mà.
“Là cô nương nhà ai?” Lục Bồi Thừa cau mày, nghĩ đến phong cách làm việc của đệ đệ mình, lo lắng nói, “Hay là vị phu nhân nào?”
Dù sao với tính cách “được sủng ái mà kiêu ngạo” của Lăng Vương, nhìn trúng người đàn bà có chồng nhà ai thì cũng không phải không thể.
“Con gái của Thẩm Tông Chí, Thẩm Vu.”
Ngòi bút trong tay Lục Bồi Thừa rơi xuống.
Sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm túc, nặng nề bước đến trước mặt Lục Vô Chiêu.
Hắn có chút căng thẳng, đột nhiên lại nói lắp: “A, A Chiêu à, ừm… đệ có biết trẫm dự định sẽ cưới con gái độc nhất của Thẩm Đại tướng quân cho con trai trẫm không?”
“Ừm, biết.” Nam nhân vuốt cằm, nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi, “Cho nên thần đệ không được sao?”
Hắn sắp cướp phu nhân của cháu mình, thế mà nói với cái thái độ lẽ thẳng khí hùng như vậy, cái này làm cho Lục Bồi Thừa trong nhất thời á khẩu không thể trả lời được, không biết nên nói gì.
Lục Vô Chiêu vỗ vỗ đầu, lại nói: “Hoàng huynh, thần đệ không muốn cưới nàng, chính là có hứng thú với nàng mà thôi.”
Lục Bồi Thừa khiếp sợ nhìn hắn, “A chiêu, đừng làm càn! Chẳng lẽ muốn biến Thẩm Vu trở thành con mồi?”
Lục Vô Chiêu cảm thấy ghê tởm, sắc mặt hắn hơi hơi tái nhợt một chút, trên mặt cũng không chút biểu cảm, thậm chí còn lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên, nhẹ giọng nói: “Hoàng huynh, sao có thể chứ.”
Lục Bồi Thừa sầm mặt lại.
“Hoàng huynh, đừng tức giận, Thẩm cô nương xinh đẹp như vậy, thú vị như vậy, thần đệ sao có thể vấy bẩn nàng chứ?”
Lục Bồi Thừa đầu óc vù vù một chút.
Hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước có nói qua với Lăng Vương, đồ vật tốt đẹp thì phải bảo tồn lại, không thể tin nói: “Cho nên đệ định lột da nàng ra, rồi trân quý nó?!”
Lục Vô Chiêu cười mà không nói.
“Không được! Thẩm Vu là nước cờ rất quan trọng của trẫm, đệ không được làm vậy với nàng!” Hoàng đế hiếm khi một hơi bác bỏ yêu cầu của Lăng Vương.
Ràng buộc với Thẩm gia phụ thuộc hoàn toàn vào một mình Thẩm Vu, quân cờ quan trọng như vậy nhất quyết không thể tùy ý để Lục Vô Chiêu đạp hư.
Quả nhiên, Lục Bồi Thừa thấy được sắc mặt thất vọng của đệ đệ.
“Được rồi, thế thần đệ không quấy rầy hoàng huynh nữa, xin cáo lui.” Hắn chuyển bánh xe lăn đi ra ngoài.
Lục Bồi Thừa mắt thấy hắn sắp đi tới cửa, đột nhiên ánh sáng chợt lóe lên, vội vàng gọi hắn: “A Chiêu, từ từ đã!”
“Ồ?” Lục Vô Chiêu nghi hoặc nhìn lại.
Hoàng đế như có chút đăm chiêu mà theo dõi bước chân hắn, nhìn sau một lúc lâu, híp lại mắt, nở nụ cười.
“A Chiêu, tuy rằng ngươi không được làm hại Thẩm Vu, nhưng… đệ có thể cưới nàng mà.”
Sao ban đầu hắn lại không nghĩ tới chuyện gả Thẩm Vu cho Lăng Vương nhỉ? Lăng Vương sẽ không phản bội hắn, trùng hợp ngược lại, Lăng Vương liên hôn với Thẩm gia, chính là lựa chọn tốt nhất để củng cố quyền lực của hoàng đế.
Tất cả hoàng tử đều có thể sẽ vì ngôi vị hoàng đế mà tính kế với hắn, chỉ có Lăng Vương là không. Lục Vô Chiêu ngồi ở trên xe lắn, đời này cũng sẽ không có cơ hội ngồi lên vị trí này, huống hồ, hắn cũng sẽ không có suy nghĩ phản kháng, cũng không dám.
Lục Vô Chiêu chán ghét nhíu mày, “Không cưới, đi đây.”
Lục Bồi Thừa đã sớm đã đoán trước phản ứng của hắn, lúc hắn sắp bước ra cửa phòng, chậm rãi nói: “Vị Thẩm cô nương ka, đã có người trong lòng rồi.”
Ánh mắt Lục Bồi Thừa thẳng tắp nhìn về phía Lăng Vương, sắc bén đến có thể xuyên thấu người khác.
“A Chiêu, như thế, đệ cũng không cảm thấy hứng thú sao?”
Một, hai, ba…
Ba tiếng trầm mặc.
Lục Bồi Thừa thong dong chờ đợi, giống như đã rõ như lòng bàn tay với lựa chọn của Lăng Vương.
Lục Vô Chiêu nở nụ cười, xoay người lại, làm cho hoàng đế có thể cảm nhận rõ ràng sự nóng lòng và hưng phấn của hắn.
Lục Bồi Thừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng cười.
Bốn mắt nhìn nhau, chỉ nhìn nhưng để hiểu tâm tư đối phương.
Lục Vô Chiêu quay lưng lại với ánh mặt trời, chậm rãi nói: “Hoàng huynh nói đúng, thần đệ nguyện ý thử xem sao, dù sao…”
“Dưa chín ép, mới ngọt.”