Bùi Cảnh Hành vẫn đang nài nỉ, hắn nói hắn khó chịu, còn nói tay hắn đau, muốn Lâm Phỉ giúp hắn.
Trong lòng Lâm Phỉ giằng co, dù sao vừa nãy đã giúp một lần, không bằng…
Không được không được, chính vì vừa nãy đã giúp một lần rồi, tuyệt đối không thể dung túng Bùi Cảnh Hành lần thứ hai!
Lâm Phỉ ở trong lòng nhớ lại cách bố trí trong phòng khách một lần, sau khi tính tốt đường đi thì thình lình giật khỏi tay Bùi Cảnh Hành, dùng tốc độ chạy nước rút năm mươi mét vọt ra ngoài.
Mở cửa, ra ngoài, đóng cửa, liền mạch lưu loát không cho Bùi Cảnh Hành một cơ hội nhỏ nhoi!
Sau khi thả lỏng, Lâm Phỉ mới phát hiện chân cậu đã mềm nhũn, dựa vào cửa chậm rãi trượt xuống ngồi trên mặt đất.
Bùi Cảnh Hành ở bên trong gõ cửa một hồi, vừa khóc vừa quấy. May là cửa sắt có thể cách âm, không đánh thức các hộ gia đình khác.
Lâm Phỉ che tai, cứng rắn không đáp lại.
Không biết qua bao lâu, bên trong dần dần yên tĩnh lại.
Lâm Phỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đêm nay không có trăng sáng, bên ngoài đen như mực thỉnh thoảng lại có một trận gió lạnh buốt thổi qua làm nhiệt độ trên người bị mang đi, chốc lát sau cậu đã cảm thấy hơi lạnh.
Tệ hơn nữa là bởi vì chạy gấp, Lâm Phỉ không cầm điện thoại theo.
Cậu núp cạnh cửa, vừa run rẩy vừa đếm thời gian.
Vài phút này dài dằng dặc như một năm.
Cảm thấy đã đến lúc, Lâm Phỉ chầm chậm đẩy cửa vào.
Cửa vừa hé mở, mùi thơm nhẹ nhàng bay ra nhạt hơn trong phòng ngủ, lúc lướt qua xoang mũi chỉ để lại một xíu cảm giác nóng rực.
Lâm Phỉ nghiêng tai nghe ngóng, hình như có tiếng thở dốc đè nén.
Tuy nhiên dựa theo tính tình dính người kia của Bùi Cảnh Hành, nếu kỳ phát tình chưa kết thúc mà phát hiện cậu đi vào chắc chắn hắn sẽ trực tiếp nhào tới.
Thời gian dài vậy hẳn là kết thúc rồi.
Lâm Phỉ thò đầu ra nhìn vào trong, trong phòng đen như mực, cậu chẳng nhìn thấy gì cả.
Lúc mở cửa dường như có thể nghe thấy âm thanh hơi lớn.
Lâm Phỉ bật đèn, nhìn một vòng xung quanh, vẫn không thấy gì.
Đột nhiên trong lòng cậu có một suy nghĩ không tốt. Chậm rãi quay đầu lại, Lâm Phỉ thấy được cảnh tượng suốt đời khó quên.
Lâm Phỉ ngơ ngác đứng đấy, bị chất lỏng ấm áp tung tóe đầy tay.
Trải qua lần này, Bùi Cảnh Hành rõ ràng đã tỉnh táo hơn. Hắn như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, vừa đi theo sau lưng Lâm Phỉ xin lỗi vừa thu dọn phòng.
Ở trong mắt Bùi Cảnh Hành, những thứ kia chẳng có gì khác so với nước mắt mồ hôi, hắn hỏi tại sao Lâm Phỉ tức giận?
Lâm Phỉ còn có thể làm gì nữa? Cắn nát răng nuốt xuống bụng, tự mình chôn giấu hậu quả tồi tệ.
Thu dọn phòng xong, Lâm Phỉ nằm trên giường nửa ngày không ngủ nổi, cứ cảm thấy chỗ nào cũng đầy mùi thơm của Bùi Cảnh Hành.
Cậu lộn qua lộn lại hồi lâu, rốt cuộc mở điện thoại lên điên cuồng bổ sung thêm kiến thức về phân hóa. Người bình thường đều phân hóa khoảng từ mười hai đến mười lăm tuổi, trước khi chính thức phân hóa sẽ có ba kỳ phát nhiệt. Nhưng bởi vì triệu chứng của kỳ phát nhiệt ở giai đoạn đầu không rõ ràng, đôi khi bản thân người phân hóa cũng không cảm giác được mình đang ở trong kỳ phát nhiệt. Thế nên khi trẻ em tiến vào giai đoạn phân hóa, người lớn nhất định phải liên tục chú ý xem trẻ có xuất hiện triệu chứng phát nhiệt không.
Sau đó còn tới hai lần phát nhiệt lận, hiện tại biết việc này cũng chưa muộn!
Lâm Phỉ mua một cái đồng hồ ghi chép nhiệt độ cơ thể đắt nhất trên mạng, đặc biệt chuẩn bị cho trẻ em giai đoạn phân hóa. Nếu thân nhiệt của trẻ bất thường, đồng hồ ghi chép sẽ nhắc nhở người lớn.
Sau khi Bùi Cảnh Hành nhìn thấy đồng hồ ghi chép nhiệt độ cơ thể thì nét mặt nhàn nhạt, khác biệt rõ ràng với dáng vẻ mừng rỡ của Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ không đặt việc này ở trong lòng, kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, cậu phải tập trung vào bài thi.
Giống như lần trước, ba ngày trước kỳ thi, Bùi Cảnh Hành bắt đầu làm đề cho Lâm Phỉ.
Vì đã có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này Lâm Phỉ tập trung làm đề liên tục mấy ngày.
Cậu tin tưởng chỉ cần bù được nhược điểm môn Anh, còn có thần tiên Bùi Cảnh Hành chuẩn bị đề làm hậu thuẫn, cậu nhất định có thể thắng Ứng Thần!
Đã tới ngày thi cuối kỳ.
Lâm Phỉ ở trong phòng thi phải gọi là đặt bút như thần, phần lớn đề đều biết làm. Đề khó về cơ bản cũng được Bùi Cảnh Hành chuẩn bị trúng, cuối cùng là bài thi tiếng Anh, thậm chí Lâm Phỉ nghe hiểu gần hết phần thi nghe.
Lần này chắc chắn ổn!
Sau khi thi xong, Lâm Phỉ vui vẻ nằm trên giường hai ngày. Cậu quyết định trước khi có thành tích phải dẫn đại công thần Bùi Cảnh Hành ra ngoài chơi một vòng.
Bùi Cảnh Hành không hề mảy may do dự, đồng ý ngay.
Lâm Phỉ dẫn người vào phòng, cùng cậu lên kế hoạch.
Bùi Cảnh Hành bảo muốn xem mặt trời mọc, hai người tìm kiếm trên mạng một lượt. Hoàng Sơn là một nơi ngắm mặt trời mọc rất tốt, đáng tiếc hiện tại đã là tháng bảy, qua thời điểm tốt nhất để đi Hoàng Sơn.
Tuy nhiên trên mạng nói ngắm mặt trời mọc ở Hoa Sơn cũng không tệ. Có rất nhiều người trèo lên Hoa Sơn vào ban đêm, trèo năm, sáu tiếng để thưởng thức cảnh mặt trời mọc tráng lệ.
Lâm Phỉ lập tức động lòng, nếu có thể trèo lên Hoa Sơn, vậy tinh thần của cậu chắc chắn sẽ thăng hoa.
Mặc dù thể lực cậu không tốt nhưng cậu luôn tự tin, cảm giác rằng bản thân trèo lên Hoa Sơn nhất định không thành vấn đề.
Sau khi chọn xong địa điểm, hai người cùng nhau nằm đọc các điểm tham quan cụ thể. Sau một ngày thì chuẩn bị xong một bản kế hoạch chi tiết.
Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ đã đứng ở sân bay.
Hai người dựa theo kế hoạch du lịch cùng đi đến phố của người Hồi giáo ăn no căng, cùng đạp xe xuyên tường thành cổ rồi cùng nhau đi tháp chuông chụp ảnh.
Rõ ràng chụp cảnh như nhau, Bùi Cảnh Hành cứ cảm thấy ảnh mình chụp xấu hơn ảnh Lâm Phỉ chụp.
Lâm Phỉ có một chút đắc ý: “Chụp ảnh thì tôi là dân chuyên nghiệp đấy nhé, trước kia từng học phác họa nhiều năm rồi. Cậu qua đây, tôi dạy cậu cách chụp.”
Đúng lúc mặt trời lặn, tòa tháp tỏa ra khí thế xưa cũ được nhuộm một tầng áo đỏ bên ngoài, ráng mây bồng bềnh sau tháp dưới bầu trời đỏ tía, trông thật lộng lẫy.
“Nhìn thấy không, đối với loại kiến trúc đối xứng, cậu nên đặt nó ở trung tâm bản vẽ, khe hở trái phải không được lớn quá nếu không sẽ rất trống trải…”
Bùi Cảnh Hành chỉ học chút phương pháp bố cục đơn giản mà ảnh chụp ra đã thay đổi đáng kể. Hắn gần như chụp hai tấm liền muốn chia sẻ với Lâm Phỉ, ý cười không dứt.
Ban đêm, việc đầu tiên bọn họ làm sau khi trở lại nhà dân là thu dọn hành lý. Lịch trình ngày mai sắp xếp tương đối kín, trước tiên đi xem binh lính và ngựa bằng đất nung, sau đó đến Hoa Sơn vừa vặn buổi tối có thể leo núi.
Lâm Phỉ cẩn thận dặn dò Bùi Cảnh Hành phải mang theo áo khoác, lúc leo núi sẽ rất lạnh.
Binh lính và ngựa bằng đất nung không có gì đáng nói, không khác gì sách lịch sử. Ở đây rất đông, thậm chí còn không hùng vĩ bằng trong sách sử.
Lâm Phỉ mất hết cả hứng nên đi Hoa Sơn sớm.
Chờ mãi đến chín giờ, sắc trời hoàn toàn tối đen, hai người mới đeo bao lô chuẩn bị leo lên Hoa Sơn.
Đoạn đường trước có rất nhiều gánh hàng bán quà tặng nhỏ, ai đến chào hàng Lâm Phỉ cũng không từ chối. Trên tay cậu treo đầy vòng huỳnh quang, lại còn mua một đôi tai phát sáng cho Bùi Cảnh Hành đeo.
Bùi Cảnh Hành không hề ngại ngần đeo tai lên, cười híp mắt hỏi Lâm Phỉ nhìn đẹp không?
Ngoại hình hắn vốn đẹp mắt, sau khi đeo tai lông xù thì y như tinh linh nhỏ trong núi, rất nhiều người đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn hắn một lần.
Lâm Phỉ vuốt vuốt tai lông nhung của Bùi Cảnh Hành: “Đẹp quá, sao cậu có thể đẹp như vậy?”
Bùi Cảnh Hành hơi ngượng ngùng, cúi đầu.
Lâm phỉ cũng không đùa hắn, kéo hắn bắt đầu đi lên: “Đi thôi đi thôi, đêm nay sẽ mệt mỏi đấy.”
Leo Hoa Sơn vào buổi tối thường mất cả đêm, chắc sẽ không có nhiều người.
Đó là ý nghĩ ban đầu của Lâm Phỉ.
Cậu không lo mình không bò lên nổi, chỉ sợ lỡ giữa đường không có ai chẳng phải sẽ rất khủng bố ư.
Sau khi leo nửa tiếng, Lâm Phỉ mới phát hiện mình suy nghĩ nhiều rồi. Dọc theo con đường này có thể nói là người nối liền không dứt, tất cả đều đeo balo lớn cắm đầu trèo lên trên.
Đi được nửa tiếng, đường dốc thoai thoải hoàn toàn biến mất, đằng sau là những bậc thang lớn.
Đêm chính thức leo lên Hoa Sơn còn chưa bắt đầu, một đám người đã mệt mỏi mà ngồi quán nhỏ ăn dưa hấu nói chuyện phiếm.
Lâm Phỉ lôi kéo Bùi Cảnh Hành ăn một miếng dưa hấu, không biết có phải do quá mệt mỏi hay không mà đây quả thực là miếng dưa hấu ngon nhất cậu từng ăn kể từ khi chào đời tới giờ.
Tiếp tục leo núi hai giờ, thể lực Lâm Phỉ bắt đầu không đủ, trong dạ dày đảo lộn cảm thấy buồn nôn.
Chịu đựng leo tiếp một lúc, Lâm Phỉ thực sự không nhịn được, ghé vào thùng rác nôn khan.
Bùi Cảnh Hành lo lắng đỡ cậu: “Cậu sao thế?”
“Tôi thấy hơi buồn nôn, có lẽ là do quá mệt.”
“Không thì chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừm.”
Nghỉ ngơi hồi lâu, người đi qua hết đợt này đến đợt khác, Lâm Phỉ vẫn cảm thấy khó chịu.
Cậu nhớ rõ Bùi Cảnh Hành nói muốn xem mặt trời mọc, dứt khoát đề nghị: “Tôi thực sự không chịu được, nếu không cậu lên một mình đi.”
“Tôi đi cùng cậu, cậu không đi thì tôi cũng không đi.”
“Không phải cậu rất muốn xem mặt trời mọc à?”
“Tôi muốn ngắm mặt trời mọc với cậu, không muốn đi một mình.”
Lâm Phỉ thoáng sững sờ, không giải thích được cảm thấy trong ngực như bị chọc một cái, nhất thời vừa tê vừa xót.
“Tôi không muốn làm ảnh hưởng đến cậu.”
“Này không gọi là ảnh hưởng, so với việc một mình đi xem mặt trời mọc, tôi tình nguyện ở giữa sườn núi chờ bình minh cùng cậu.”
Lâm Phỉ im lặng một lúc: “Được rồi, cậu lấy áo khoác ra giúp tôi cái.”
Bùi Cảnh Hành nghe lời làm theo, thậm chí tự tay khoác lên vai cho Lâm Phỉ.
Vóc người hắn vốn không cao, trong lúc mạnh mẽ mặc áo khoác cho Lâm Phỉ, toàn bộ lồng ngực như sắp dán lên mặt Lâm Phỉ.
Chóp mũi tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, sắc mặt Lâm Phỉ đỏ lên, vội ho một tiếng để che giấu.
“Nghỉ thêm mười phút rồi chúng ta đi thôi.”
“Chẳng phải cậu không thoải mái à? Chúng ta không nên đi nữa.”
“Không còn cách nào, tôi muốn đi xem mặt trời mọc.”
“Ồ.” Bùi Cảnh Hành cúi đầu lên tiếng, cảm xúc đó sợ rằng chỉ có chính hắn mới biết được.
Sau khi mặc áo khoác vào, Lâm Phỉ ăn một thanh socola bổ sung thể lực, không bao lâu sau dạ dày cậu dần dần ổn lại.
“Chúng ta cũng đi thôi, nhiều người như vậy đều đi trước chúng ta.”
“Được.”
Đoạn đường tiếp theo bắt đầu xuất hiện hai lựa chọn, một là đường ngắn vách đá dựng đứng, hai là đường dài dốc thoải.
Lâm Phỉ không chút do dự chọn con đường thứ nhất. Một là cậu không muốn đi đường xa, hai là cảm thấy đều đến cùng một nơi, đương nhiên cậu muốn đi con đường kích thích nhất.
Chỗ nguy hiểm nhất của đoạn đường là gần như thẳng đứng so với mặt đất. Bậc thang còn không bằng chiều rộng bàn chân, chỉ có thể dựa vào lực cánh tay để đi lên.
Leo lên một đoạn, không biết tại sao Lâm Phỉ vô thức quay sang nhìn Bùi Cảnh Hành, hai người nhìn nhau cười một tiếng không nói gì, chỉ chậm rãi theo dòng người đi đến chặng cuối cùng.
Đoạn cầu thang cuối cùng cũng không hiểm trở nhưng cực kỳ dài, nhìn không thấy điểm cuối khiến lòng người sinh sợ hãi.
Dây sắt bên đường treo đầy vải đỏ cầu nguyện và ổ khóa, tuy nhiên bây giờ là đêm hôm khuya khoắt không có người bán khóa, Lâm Phỉ chỉ có thể cực kỳ tiếc nuối trèo lên trên.
Rạng sáng :, rốt cuộc sau hơn năm tiếng đồng hồ, Lâm Phỉ và Bùi Cảnh Hành đã tới trạm cuối cùng – đài ngắm mặt trời mọc.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Phỉ trợn tròn mắt.