Edit: Cá Cháp, Beom, Cua
Beta: Beom
Ôn Dư có thể cảm nhận được Tưởng Vũ Hách kéo cô có chút mạnh.
Làm cho cổ tay cô bị đau.
Cũng đúng thôi, Ôn Dư gần như chắc chắn nhất định đêm nay mình sẽ bị mắng một trận.
Trên đường trở về, một câu Tưởng Vũ Hách cũng không nói.
Áp suất trong xe thấp đến nỗi Ôn Dư nghĩ cô sẽ nổ tung nếu thở mạnh hơn một chút, ngay cả tài xế và Lệ Bạch cũng nhận ra Tưởng Vũ Hách không thích hợp. Tất cả mọi người đều trầm mặc, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Ôn Dư cũng phải ngậm miệng, không dám phấn chấn hay lanh lợi nữa.
Trở lại khách sạn, Ôn Dư rì rì đi theo sau Tưởng Vũ Hách, vốn dĩ muốn quay về phòng tránh chút đầu ngọn gió, nhưng ý nghĩ này mới vừa nhô ra đã bị chặt đứt.
Lệ Bạch đã sớm mở cửa phòng Tưởng Vũ Hách, trước khi bước vào anh ngừng một chút, nhàn nhạt lạnh lùng gọi Ôn Dư lại:
"Theo tôi vào phòng."
Ôn Dư: "..."
Một loại cảm giác mãnh liệt, giống như gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Sau khi đóng cửa, Ôn Dư giống như học sinh tiểu học làm chuyện sai, ngoan ngoãn đứng phạt, chủ động nhận lỗi:
"Xin lỗi anh trai, là em ham chơi, làm cho anh lo lắng."
Người đàn ông không nói chuyện, đứng trước cửa sổ sát đất, cởi áo khoác, đưa lưng về phía cô.
Anh trầm mặc như vậy ngược lại làm cho Ôn Dư càng chột dạ.
Ôn Dư mím môi, thanh âm cũng nhỏ dần: "Em bảo đảm lần sau sẽ không... Anh trai, xin lỗi."
"Lần sau?" Tưởng Vũ Hách xoay người, thanh âm bỗng dưng tăng lên mấy lần, lạnh lùng cứng rắn, dọa Ôn Dư càng hoảng sợ, "Em dựa vào cái gì cảm giác mình còn có lần sau?"
"..."
"Em dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ lo lắng cho em?"
"Em thấy bản thân mình rất quan trọng phải không?"
"..."
Những lời này mặc dù khó nghe, nhưng Ôn Dư biết hôm nay đúng là lỗi của mình, cô nhận hết.
Cô thành thật cúi thấp đầu: "Xin lỗi."
Nhưng Tưởng Vũ Hách cũng không cảm kích.
"Em bao nhiêu tuổi rồi, làm việc còn không biết chừng mực?"
"Vọng Giang Kiều có quầy phục vụ, em và Lệ Bạch bị tách ra cũng không biết đi nhờ giúp đỡ? Không biết nhờ nhân viên công tác giúp em dùng loa phát thanh tìm người à?"
"Em nghĩ tôi có rất nhiều thời gian đúng không?"
"Em nghĩ tôi cũng rảnh rỗi giống em đúng không?"
"Trong đầu óc em chứa gì vậy? Trẻ ba tuổi cũng biết gặp chuyện thì đi tìm cảnh sát, em không biết ấn gọi ba số sao? Nhìn thấy đàn ông dáng dấp đẹp mắt là theo lên xe, em ngây thơ hay là ngu ngốc đấy?"
"Em chỉ mất trí nhớ mà thôi, không phải mất não!"
Tất cả những lời này dồn dập xông tới chỗ Ôn Dư.
Cô trầm mặc lắng nghe, nhẹ nhàng cắn môi, ngực hô hấp phập phồng.
Tưởng Vũ Hách không nhìn thấy nét mặt của cô, dừng một chút, cởi cà vạt ném qua một bên, sau đó quay lưng lại.
Anh cũng không biết tại sao mình lại cáu kỉnh như vậy.
Lúc Lệ Bạch đến nói cho anh biết Ôn Dư mất tích, anh cũng không phản ứng lớn như vậy. Thậm chí có vài giây, anh còn thoải mái nghĩ rằng mất tích thì mất tích, anh đã sớm muốn ném gánh nặng này đi rồi.
Nếu Ôn Dư có thể tự trở về, đó chính là ông trời sắp đặt. Nếu như không trở về được, coi như cho tới bây giờ anh chưa bao giờ gặp cô gái này.
Nhưng sau khi anh ngồi trên xe, cố gắng giả vờ như cái gì cũng chưa xảy ra đi tham gia tiệc tối thì anh lại cảm thấy khó xử, bực bội trong lòng, cả người như bị cái gì cào mạnh làm cho anh đành phải quay đầu lại.
Anh đẩy xuống tất cả mọi chuyện, đầu tiên gọi điện thoại cho lão Hà, dù sao chỉ ông ấy có số điện thoại của Ôn Dư. Nhưng mấy ngày nay lão Hà nghỉ phép đưa người nhà về quê ở nông thôn, không biết do tín hiệu có vấn đề hay ông ấy không mang theo điện thoại.
Tưởng Vũ Hách không thể làm gì khác hơn là tự mình tới Vọng Giang Kiều.
Kiểm tra camera nhưng không kiếm được gì. Đi dọc con đường từ Vọng Giang Kiều về khách sạn tìm nhiều lần cũng vô ích.
Ôn Dư giống như đã biến mất khỏi không khí.
Anh không rõ cảm giác của mình là gì, tức giận là thật, nổi giận cũng là thật, ngoại trừ sự lo lắng bị kẹp giữa hai cảm giác kia là điều anh không muốn thừa nhận.
May mắn thay, khi anh chuẩn bị báo cảnh sát tìm người, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Ôn Dư.
Một giây đó, hơi thở treo ở đầu trái tim không hiểu sao trở nên nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi xuống xe anh lại phát hiện, cô được một người đàn ông xa lạ đưa về. Mà người đàn ông kia —— mặc áo sơ mi trắng, đeo mắt kính gọng vàng.
Là hình mẫu cô từng nói thích nhất.
Cô gái ngu ngốc cứ như vậy lên xe của người đàn ông xa lạ. Hơn nữa, cô còn muốn trao đổi Wechat với người ta, giống như không hề biết xã hội hiểm ác đáng sợ, không biết ý đồ khác của người đàn ông kia.
Nghĩ đến đây Tưởng Vũ Hách càng bực bội, anh xoay người, nhìn Ôn Dư:
"Tôi bận rộn nhiều việc, lần sau nếu có loại chuyện này nữa, mời cô trực tiếp đi xa một chút, đừng trở về làm phiền tôi!"
Trong phòng khách sạn yên tĩnh, Ôn Dư rất lâu không lên tiếng.
Bỗng nhiên, cô giơ tay lên lau mặt.
Băng cá nhân trên mùi cũng rớt xuống theo.
"Em lập tức rời đi." Cô buồn buồn nói.
Lúc này Tưởng Vũ Hách mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, mặt mũi Ôn Dư đều là nước mắt, nước mắt làm ướt băng cá nhân, chạm vào nhẹ là rơi ra.
Không phải Ôn Dư chưa từng khóc trước mặt anh, nhưng mỗi lần đều khóc với vẻ hùng hồn đầy lý lẽ, khóc một cách đương nhiên, hận không thể cho cả thế giới biết cô bị ủy khuất.
So với hiện tại hoàn toàn khác.
Kiểu khóc không nói tiếng nào này, nước mắt rơi ào ào làm cho sự khó chịu trong cơ thể Tưởng Vũ Hách bị ép xuống.
Như một chậu nuớc đột nhiên dội xuống, dập tắt mọi đám cháy.
Anh có hơi phiền, lấy điếu thuốc ra nhưng lại không đốt, một lát sau mới nhìn cô: "Có phải cho rằng em vĩnh viễn dùng được một chiêu này không?"
—— Đúng vậy.
Ôn Dư trả lời trong lòng.
Nhưng hôm nay cô không chỉ nâng cấp nước mắt cá sấu, cô còn chuẩn bị một nước cờ khác.
Vai Ôn Dư nhẹ nhàng lên xuống theo tiếng nức nở, cô lấy ra hai tượng đất nhỏ mua ở chợ lúc chiều ——
"Thật ra em đi Vọng Giang Kiều vì muốn mua cái này."
Tưởng Vũ Hách: "..."
"Nếu hiện tại anh trai muốn em đi, vậy em liền đi." Mũi hít một cái, "Em tặng cái này cho anh, coi như là cảm ơn anh trai đã chăm sóc em khoảng thời gian này."
Lại lau nước mắt, "Mong sau này anh thuận buồm xuôi gió, thật bình an."
Để lại bóng lưng trầm lặng buồn bã.
Cửa đóng lại, bốn phía khôi phục yên tĩnh.
Tưởng Vũ Hách đứng đó, trong đầu ong ong, hoàn toàn bị rối tung bởi chuyện vừa rồi.
Cảm giác này giống như vừa lái một chiếc xe bán tải hạng nặng trên những ngọn đồi quanh co vậy, bùn bắn tung tóe, mây khói dày đặc. Bỗng nhiên xe thắng gấp, những ngọn đồi trở thành đám bông, dù cho anh dẫm ga thế nào, tăng tốc thế nào, động cơ đều mềm nhũn.
(Beom: đọc đoạn này thế quái nào lại liên tưởng đến mình lái xe tải quái vật chạy quanh map livik trong PUBG )
Tượng đất nhỏ trong tay thành công làm cho xe bán tải trong nháy mắt biến thành máy kéo vô dụng.
Sau khi cảm xúc mãnh liệt phai nhạt, chỉ còn lại sự bất đắc dĩ sâu sắc.
... Anh càng phiền.
Đặt tượng đất nhỏ lên bàn, Tưởng Vũ Hách xoa lông mày, gọi Lệ Bạch tới, "Người đâu rồi?"
Ngón tay Lệ Bạch chỉ sang: "Phòng bên cạnh."
Thấy vẻ mặt Tưởng Vũ Hách bực bội cáu kính, Lệ Bạch nhịn không được làm thuyết khách: "Cô đến sạp nhỏ bán tượng đất ở chợ, hỏi ông chủ có tượng đất anh trai em gái nào không, nói muốn tặng cho anh trai của mình... Tôi nhận ra được, cô ấy rất quan tâm ngài."
"Hơn nữa lúc đó đúng là có rất nhiều người ở chợ, cũng không phải cô ấy cố ý rời đi. Một cô gái nhỏ không quen cuộc sống ở đây, bị rối loạn không phân biệt được lòng người cũng bình thường. Nếu đã trở về thì ngài cũng đừng mắng."
Tưởng Vũ Hách đang nhắm mắt chợt mở ra, dừng một chút, "Tôi mắng cô ấy?"
(: Ừ, chứ ngài muốn sao nữa?)
? ?
Đại ca ơi tôi đứng ở cửa nghe thấy hết đấy!
"Có thể do âm thanh hơi lớn." Lệ Bạch vẫn còn giữ mặt mũi của ông chủ, "Ngài cũng đang lo lắng cho cô ấy, cô có thể hiểu được."
"..."
Tưởng Vũ Hách trầm mặc, châm điếu thuốc, nhưng kẹp giữa ngón tay không hút.
Anh vẫn luôn nhìn tượng đất trên bàn.
Một lát sau mới lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ thúc giục Lệ Bạch, "Đi xem cô ấy thế nào."
"Vâng."
Sau khi Lệ Bạch rời đi, Tưởng Vũ Hách đi tới ban công hút thuốc.
Bình tĩnh lại, thật ra trong lòng anh biết rõ, nếu Ôn Dư không thể trở về, anh cũng có trách nhiệm.
Trước đây Ôn Dư muốn số điện thoại của anh, anh không cho.
Chỉ cần anh diễn vai anh trai để tâm một chút, đưa số điện thoại của mình cho cô, hoặc là cho cô ít tiền phòng thân thì sẽ không xảy ra chuyện giống như ngày hôm nay.
Khói thuốc làm mờ cảnh đêm trước mắt Tưởng Vũ Hách, anh thổi ra hai hơi khói, vô thức nhìn về phía bên trái.
Ôn Dư ở bên cạnh.
Nhưng bây giờ rèm cửa sổ đang đóng chặt, chỉ có một chút tia sáng lộ ra ngoài.
Cũng không biết đang làm gì.
Lúc này Lệ Bạch gõ cửa tiến vào, "Ông chủ, cái kia... Cô ấy đang thu dọn đồ đạc, nói phải đi."
"?" Tưởng Vũ Hách đứng thẳng, bóp thuốc lá mắng câu thô tục, bước nhanh tới phòng bên cạnh.
Ôn Dư đang hết sức chăm chú dính vào phía sau cửa nghe động tĩnh.
Sau khi bị dạy dỗ, rõ ràng Ôn Dư ý thức được, lần này thuốc nổ khác với mọi khi, so với cô dự tính còn lợi hại hơn.
Nếu ra tay chậm một chút, nhất định là người đàn ông kia mắng tới ngày mai cũng không tắt lửa giận.
Tuy chiêu nước mắt đã cũ, nhưng thắng ở chỗ dễ dùng, thắng ở việc anh dễ dàng chấp nhận.
Thêm một chiêu tượng đất nhỏ chọc vào lương tâm của anh, Ôn Dư không tin người đàn ông này có thể tiếp tục giận dữ.
Rất nhanh, Ôn Dư nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh, tiếng bước chân hai người lần lượt tới gần.
Cô lập tức chạy về trên giường, quấn chăn quanh người nghiêm túc bắt đầu diễn tự kỷ.
Ba giây sau, Tưởng Vũ Hách đến chiến trường.
Trước tiên anh nhìn bên trong phòng, vali bị kéo ra đang mở, bên trong là quần áo nằm rải rác.
Nhìn thêm lần nữa, người đã trốn ở trong chăn.
Tưởng Vũ Hách cau mày: "Em lại đang làm gì?"
Ôn Dư không nói lời nào, im lặng trốn ở trong chăn.
Tưởng Vũ Hách có chút không nói nên lời, cố gắng đưa tay kéo chăn: "Đi ra."
Tay anh chạm vào chăn, Ôn Dư nhanh chóng kéo trở về, nói chung là nhất định cố thủ đề phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không mở miệng.
Mắt thấy vẻ mặt Tưởng Vũ Hách càng trầm, Lệ Bạch vội vàng ho khan: "Ông chủ."
Lời nhắc nhở này rất ý tứ và đúng lúc.
Bàn tay đang duỗi ra của Tưởng Vũ Hách thu lại.
Dừng một chút, ngồi xuống bên giường.
Có chút bất đắc dĩ.
"Tối rồi, em còn muốn đi đâu?" Giọng nói rõ ràng hòa hoãn.
Get√
Ôn Dư nhẹ nhàng mím môi, sau đó yên vị, diễn vô cũng nhuần nhuyễn vai một cô em gái bị anh trai mắng đến cực kỳ đau lòng——
"Ngày trước anh nói là anh sẽ đối xử tốt với em, làm em quen thói. Giờ thì anh ghét bỏ em rồi, còn đuổi em đi, em đi thì lại kêu em quay về. Em còn chưa kịp xin lỗi, còn chưa kịp giải thích gì với anh mà anh đã mắng em rồi."
"Em không đi chẳng nhẽ ở lại nghe anh mắng em tiếp à?" Ôn Dư nói một hơi, dừng chút, mạnh mẽ mà bổ xuống một đao: "...... Dù gì cũng không phải lần đầu tiên anh muốn đuổi em đi."
Với trình độ diễn kịch thượng thừa của Ôn Dư thì Tưởng Vũ Hách cũng nhìn không ra. Còn nghĩ những lời nói của mình đã làm tổn thương cô.
Bây giờ thì cô đang ngồi kể khổ ra mà thôi.
Tưởng Vũ Hách cũng không ngờ là anh đã quát mắng người kia đấy?
Vả lại, với khẩu khí này của Ôn Dư hình như là đang nói anh có mới nói cũ?
Nhắm mắt lại, anh hít sâu vài hơi.
Tưởng Vũ Hách từ trước tới giờ đều xử lý mọi việc một cách cứng rắn, kể cả là công tác hay chuyện sinh hoạt cá nhân. Anh sẽ không mềm mỏng với bất kì ai.
Hơn hai mươi năm nay đều cứng rắn như vậy, nhưng mà hình như ông trời xem không vừa mắt nên mới phái tới một cái đuôi tới cản tay cản chân anh. Dựa trên nguyên tắc sống của mà là khiêu khích.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Tưởng Vũ Hách nhíu mày, định mở miệng bao lần nhưng cuối cùng cũng không nói lên lời.
"Em ra đây trước đã."
Ra ngay không phải rất mất mặt sao?
Nhưng Ôn Dư ở trong chăn cũng buồn bực, mới vài phút đã thiếu oxi rồi, nghĩ nghĩ, nên ném đi chút liêm sỉ, đánh nhanh thắng nhanh.
Cuối cùng cô cho anh một cái bậc thang đi xuống.
Vì thế từ trong góc chăn thò ra một cái đầu, "Thế thì anh dỗ em đi rồi em ra."
Cái này làm Tưởng Vũ Hách hơi sửng sốt.
Lần đầu tiên anh thấy mặt Ôn Dư không bị che chắn cái gì.
Làn da trắng sáng, trên mũi có một miệng vết thương hơi mờ mờ, lông mi dày lại dài, môi hồng; nhìn qua có vẻ rất mềm.
Xinh đẹp tuyệt vời (xin cảm ơn), Tưởng Vũ Hách thừa nhận.
Hơn nữa là so sánh với minh tinh trong công ty chỉnh dung khác nhau hoàn toàn. Đây là cái vẻ đẹp không diễm tục, liếc mắt một cái chính là vẻ quý phái.
Chẳng qua không biết vì sao anh lại thấy có chút quen quen, hình như gặp qua ở đâu đó.
Nhưng cái này không logic.
Tưởng Vũ Hách đã gặp qua ai là không thể quên được, không có khả năng sẽ không nhớ ra.
Lý do giải thích duy nhất chính là mấy ngày nay anh nhìn cô nhiều thành quen.
Đây cũng là hắn lúc trước nhất không nghĩ phát sinh tình huống —— sinh hoạt xuất hiện một người khác, hơn nữa chậm rãi trở thành thói quen, nhất cử nhất động đều bắt đầu ảnh hưởng chính mình.
Thấy anh không nói lời nào, Ôn Dư lại chuẩn bị đem đầu lùi về: "Còn không dỗ kìa."
Tưởng Vũ Hách hoàn hồn: "......"
Từ trước đến giờ chưa thấy người con gái nào như vậy hết.
Anh nhanh chóng duỗi tay, trước khi cô kịp chui đầu lại đã túm ra ngoài.
"Bản thân làm sai còn đòi người khác dỗ à? Ai quan tâm em ra vẻ hả?"
Ôn Dư chạy nhanh thuận côn mà thượng mà chớp chớp mắt, "Anh chứ ai."
Tưởng Vũ Hách: "......"
—— anh chứ ai.
Là anh đó, anh quan tâm đó!
Anh quan tâm mà anh không chịu trách nhiệm sao?!
Này mềm mềm mại mại lại đáng thương hề hề, đem từng chút nguyên tắc trong lòng Tưởng tổng phá nát.
......
Thu dọn mảng hỗn độn dưới đất, một màn kịch kết thúc
Nước mắt không còn, tượng đất cất gọn, chăn chùm mông.
Nhiều lần tranh đấu, rốt cuộc vẫn là Ôn Dư thắng.
Tuy mặt Tưởng Vũ Hách vẫn thối nhưng anh đã kêu Lệ Bạch gọi cho nhà ăn khách sạn chuẩn bị đồ cô thích. Trên danh nghĩa là "dỗ."
Ôn Dư tuyệt không có lòng tham, chuyển biến tốt thì sẽ thu lại diễn suất, kết thúc liền cười tủm tỉm mà nịnh hót: "Em biết mà, anh vẫn là tốt nhất."
Tưởng Vũ Hách liếc cô một cái, không phản ứng.
Rõ ràng lúc trước tức giận đến một thân bốc lửa, sau lại còn phải dỗ cô.
Cái gì nhỉ? Đây là tổ tông này.
Lại dỗ lại khóc, chính bản thân anh cố còn không có một chút biện pháp nào.
Sau một bữa tiệc tối, trở về làm loạn một trận, lần này thật vất vả mới yên bình lại, Tưởng Vũ Hách cũng mệt mỏi đứng dậy nói: " Đi nhà ăn lấp đầy bụng thôi."
Ôn Dư đã ở nhà ăn qua, nhưng lúc này vẫn là đến căng da đầu lại ăn một lần.
Còn sớm thật, đã qua giờ cao điểm, nhà ăn cơ hồ không có gì, tỷ lệ gặp được người quen còn thấp hơn gặp vàng.
Bọn họ tìm chỗ gần cửa sổ và ngồi xuống.
Phục vụ đi qua nhận thực đơn, Tưởng Vũ Hách nhìn qua hỏi Ôn Dư: "Muốn ăn cái gì."
Ôn Dư cúi đầu né tránh phục vụ làm bộ gõ điện thoại: " Không cần, em ăn dừa phô mai."
Tưởng Vũ Hách cũng không nghĩ nhiều, tùy ý chỉ vài món trên thực đơn.
Kiểm đồ ăn xong, anh liền gõ mặt bàn:
" Đưa điện thoại qua đây "
Ôn Dư: "Làm gì?"
Cô rụt rè đưa điện thoại, Tưởng Vũ Hách trực tiếp dựt lấy điện thoại trong tay cô đi: "Mật mã"
"......" Ôn Dư tâm chạy loạn, cảnh giác nói: "Làm gì?"
"Như thế nào, di động có bí mật?"
Đúng rồi, có bí mật. Nhưng không phải to tát gì, cũng chỉ là WeChat với Vưu Hân thôi.
Haha, nhưng cô đã cho vào app ẩn và giấu kĩ rồi, sao mà anh tìm được.
"Em có thể có cái bí mật gì." Sợ làm cho Tưởng Vũ Hách hoài nghi, Ôn Dư ra vẻ không sao cả mà nói ra: ", tùy tiện xem."
Đây là thói quen dùng mật mã của cô, trước số lẻ sau số chẵn.
Tưởng Vũ Hách theo thứ tự nhập vào, thuận lợi mở ra di động. Tiếp theo ấn giao diện cuộc gọi, bấm số điện thoại bản thân.
Hai giây sau, di động anh vang lên.
Di động bị ném trở lại: "Lưu số tôi lại đi."
Ôn Dư sửng sốt, theo bản năng nói, "Không phải là anh nói không cần thiết để trao đổi số điện thoại sao? Anh nói là anh không rảnh sao?"
Tưởng Vũ Hách xấu hổ một giây.
"Tôi cho em số là tìm em nói chuyện phiếm à?"
"......"
"Em không muốn thì có thể xóa."
"......"
Ôn Dư ngậm miệng.
Đây là thái độ của người cho người khác số à?
Nói không cần cũng là anh, giờ hung ác kêu người khác lưu số mình cũng là anh.
Tính hình thật là xấu!
Tuy rằng trong lòng vì không phục mà liên tục chửi thầm, nhưng Ôn Dư vẫn tự dặn bản thân phải nhịn xuống.
Vẫn là câu nói kia, chuyển biến tốt liền thu liễm lại tính tình.
Rốt cuộc đêm nay người chiếm tiện nghi là cô. Cô hiện tại phải thỏa mãn hư vinh của Tưởng Vũ Hách, làm cho anh ta thể nghiệm một chút chỗ tốt của việc “dỗ” em gái.
Vì thế Ôn Dư cúi đầu lưu lại số điện thoại, đánh mấy chữ xong liền đem điện thoại đặt trước mặt Tưởng Vũ Hách.
"Như vậy được không?"
Trên màn hình di động đột nhiên hiện ra một cái xưng hô ——
【 Anh trai thân yêu 】
Tưởng Vũ Hách: "......"
Mất tự nhiên mà dời đi tầm mắt, bưng lên trước mặt ly nước uống một ngụm: "Làm ra vẻ."
Mặc cho ai cũng nhìn ra khi lão đại nói ba chữ này khóe môi toát ra ba phần ghét bỏ, bảy phần là hưởng thụ.
Bão táp kết thúc, trời yên sóng lặng.
Khi hình ảnh anh em tình thâm đang hài hòa thì điện thoại Lệ Bạch vang lên.
Anh tiếp điện thoại, thấp giọng nói vài câu rồi cúp máy, sau đó nói cho Tưởng Vũ Hách:
"Là thư kí Ninh gọi tới, cô ấy nói Triệu tiểu thư đã đồng ý gặp mặt, sáng ngày mai lúc mười một giờ ở nhà hàng MIO, bàn cũng đặt rồi."
?
Triệu tiểu thư?
Ôn Dư bỗng dưng nhớ tới việc Lệ Bạch nói Tưởng Vũ Hách tới Giang Thành "Việc tư"
Nhà hàng MIO ở Giang Thành là nhà hàng cao cấp số một, có thể nói, hẹn người kia chắc chắn là người rất quan trọng trong lòng Tưởng Vũ Hách.
Ôn Dư dưới đáy lòng một vòng bát quái, vẫn là không nhịn được hỏi: "Anh, Triệu tiểu thư là ai?"
Tưởng Vũ Hách không giải thích.
"Bạn gái?"
"Thích người ta?"
"Anh muốn đi hẹn hò đúng không?"
Cô dong dài, Tưởng Vũ Hách rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn cô thờ ơ nói:
"Đúng thì thế nào?"
(: thì tôi drop bộ này đấy )
______________
Góc xàm:
Hilu hilu, Beom đây
Xin lỗi các nàng vì nhây deadline nha. Mấy chương trước Beom chỉ edit dở dang xong vứt hết sang cho Cháp vì đau đầu mấy ngày á , chương này thì đến lượt Beom đỡ Cháp vì Cháp nay bị chọt mũi =)))))))) tâm sự mỏng hoi, nhớ các nàng quá. Cuối tuần vui vẻ nhaaaa.
À, có nàng nào chơi PUBG set kèo với tui hong? Tay không to nhưng xàm nhảm rất đỉnk
À mà chương này có sự góp mặt của bé iu Cua (tác giả của ava team đó), có khả năng sẽ về với team trong tương lai