Một lần nữa tỉnh lại, Diệp Thiên Ngân phát hiện mình không phải đang ở Diêm Phủ mà vẫn ở phòng ngủ người làm.
Cả người tê dại, thân thể không có chút sức lực, bên tai có chút ù ù, kí ức sót lại trong đầu chỉ nghe có tiếng súng vang lên, sau đó cả người ngã nhào xuống đất, gần mất đi ý thức vẫn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Vương Vũ Hàn không chớp mắt nhìn cô … hắn không giết cô sao ?
Cửa phòng mở ra, Dì Phùng bước vào thấy Diệp Thiên Ngân đã tỉnh, bà vui mừng khôn siết, vội chảy tới nắm tay cô hỏi hang ân cần.
“ Rốt cuộc cháu cũng tỉnh rồi, hay quá … chờ dì một lát, dì đi gọi bác sĩ Trần đến.”
Diệp Thiên Ngân chưa tiếp thu được gì thì dì Phùng đã chạy ra ngoài mà lúc này bên tai vẫn ù ù, lúc nãy dì Phùng nói gì cô nghe cũng không rõ cho lắm nhưng nhìn môi dì mấp máy, cô cũng hiểu đổi chút … dì đang lo lắng cho mình.
Cửa lại mở ra, dì Phùng đi trước, theo sau là bác sĩ Trần San, cô từng gặp vài lần ở bệnh viện, trên gương mặt bà giờ có vẻ mệt nhọc, giống như một đêm không được ngủ ngon giấc.
Trần San đi tới, kiểm tra khắp người Diệp Thiên Ngân, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“ Ổn rồi, thân thể vẫn tốt, cũng đã hạ sốt, chỉ cần uống vài than thuốc nữa là được.”
Thường thì dùng thuốc Tây chữa bệnh nhưng thuốc Nam sẽ tốt cho thân thể hơn vì nó có vài phương thuốc bổ dưỡng thân thể vì thế Trần San mới dùng thuốc Nam, hơn nữa Diệp Thiên Ngân cơ thể suy nhược, cần tẩm bổ nhiều hơn.
“ Tai cháu hình như nghe không rõ cho lắm ?” – Diệp Thiên Ngân lên tiếng hỏi.
Dì San nhìn cô, lại kiểm tra tai, cũng thở phào lên tiếng.
“ Vì bị tiếng nổ làm kích thích màn nhĩ nhưng vài ngày sau sẽ hết, cháu chỉ cần ăn uống nhiều một chút, tẩm bổ một chút là cơ thể sẽ khỏe mạnh bình thường.”
Diệp Thiên Ngân đã hiểu, chỉ gật đầu cảm ơn. Trần San cũng không dây dưa, gật đầu đi ra ngoài cũng bảo dì Phùng ở lại không cần tiễn.
Diệp Thiên Ngân nhìn Dì Phùng lo lắng cho mình, nhịn không được lên tiếng.
“ Dì không giận cháu sao ?”
Dì Phùng mới đầu kinh ngạc sau đó có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
“ Dì không có giận cháu, chỉ là không chấp nhận sự thật này thôi.”
Diệp Thiên Ngân trầm mặt, sự thật này bất cứ ai cũng không chấp nhận được, huống chi là cô.
“ Cháu còn yêu cậu chủ không ?” – Dì Phùng đột nhiên hỏi.
Bà cũng muốn xác định một chút, nếu Diệp Thiên Ngân còn yêu cậu chủ, bà có thể giúp nhưng nếu không … bà thật cầu phúc cho cô có thể sống đến tuổi.
“ Không.” – Một chữ nhưng khiến không gian lạnh đi hắn, dì Phùng khó khăn hỏi.
“ Không lẽ từ trước đến giờ tình yêu cháu dành cho cậu chủ chỉ là giả tạo ?”
Bà không nghĩ Diệp Thiên Ngân lại nhẫn tâm như vậy, không lẽ vẫn còn ý nuôi hận trong lòng ?
“ Cháu từng giả tạo, cũng có lúc thật lòng nhưng bây giờ dù là giả tạo hay thật tình cũng không có … cháu không muốn nghĩ nữa.”
Diệp Thiên Ngân nhàn nhạt nói, cô bây giờ còn có thể cầu mong điều gì ? Vương Vũ Hàn vẫn sẽ yêu cô sao ? … sẽ không, từ lúc ở nghĩa trang, hắn cường bạo cô, xem cô như quái vật phát tiếc thì cô biết hắn hận cô đến tận xương tủy.
Nếu đã hận đến thế thì còn có tình yêu dành cho cô sao ? lòng hắn giờ đây có lẽ chỉ mong có thể phanh thay cô ra làm trăm mảnh … yêu cô ? đó là điều không thể.
Cho đến việc sự thật cô là con nuôi, là con cờ … hắn cũng cho cô biết, cũng chính tay hướng súng bắn về phía cô, dù không giết cô nhưng giết hay không giết có khác gì nhau sao ?
Cái chết là trừng phạt nhẹ nhàng nhất, tự mình gặm nhắm nỗi đau bị người thân xem như công cụ, như con cờ … nỗi đau đó còn đau hơn gắp vạn lần.
Và cô biết đó là ý hắn muốn, muốn nhìn thấy cô thống khổ, phải sống trong đau đớn khi bị người thân lợi dụng nhưng cô không hề hận hắn, một chút cũng không … có thể biết mình ngu ngốc nhưng đã yêu đến mức ngay cả hận cũng không còn.
Hiện giờ cô chỉ có hai điều khiến cô tiếp tục sống … một là mong cha mẹ Lăng được bình yên vô sự tuy có Vương Thiếu Phong bảo hộ nhưng thế lực cũng không bằng Vương Vũ Hàn.
Còn điều thứ hai, cô mong có thể mỗi ngày thấy được hắn, thấy hắn sống tốt, thấy hắn vui vẻ … dù bị giam cầm vĩnh viễn, cô cũng không oán trách, mọi việc cô làm điều phải có cái giá để trả …
Lừa gạt tình cảm người khác đó là hành vi không thể tha thứ được, người bình thường còn không thể tha thứ thì huống chi là Vương Vũ Hàn.
Vì thế cô mặc kệ hắn sẽ làm gì ? đối xử với cô như thế nào ? cô mặc tất cả, cứ như vậy mà sống cho đến hết cuộc đời còn lại là được.
“ Nếu cậu chủ còn yêu cháu thì sao ?” – Dì Phùng lại lên tiếng, giống như muốn giản hòa cho hai người nhưng Diệp Thiên Ngân nào có chú ý tới.
“ Đó là chỉ là mơ tưởng, cháu muốn sống trong thực tại hơn …” – Ngừng một lát, cô đổi đề tài. – “ Anh ấy có nói gì không ?”
Dì Phùng thấy Diệp Thiên Ngân không màn tới câu nói của bà, cũng không giận nhưng nghĩ đến việc cậu chủ bảo, lòng có chút do dự nhưng vẫn nói ra.
“ Cậu chủ bảo … sau này, cháu sẽ ngủ ở phòng người làm, ăn cùng người làm và làm việc giống như những người giúp việc … nếu cháu có ý định bỏ trốn hay ...”
Do dự một giây, bà nói tiếp. – “ … hay có ý định tự sát … thì ông bà Lăng đừng mong có cuộc sống an nhàn.”
Nghe xong, Diệp Thiên Ngân cũng không lấy làm lạ, đó là cách thức hắn làm việc từ trước đến nay nhưng cô cũng không có ý nghĩ rời đi vì thế chắc hắn cũng sẽ không tổn hại đến cha mẹ Lăng.
Đôi mắt ảm đạm, giọng nói không chút lo lắng. – “ Cháu biết rồi, giờ cháu hơi mệt, muốn nghĩ ngơi một chút.”
Dì Phùng gật đầu. – “ Vậy cháu nghĩ ngơi đi, khi nào khỏe thì dì sẽ phân công việc cho cháu làm.”
Bà đứng dậy đi ra ngoài cửa để Diệp Thiên Ngân ngồi ngây ngẩn nhìn ra cửa sổ, tựa như không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vừa ra cửa đã đụng phải cậu chủ, bà muốn lên tiếng nhưng hắn phất tay lên bảo đi đi, dì Phùng gật đầu li khai.
Đứng trước cửa, qua khe hở nhỏ có thể thấy bóng dáng mảnh mai của cô ngồi đó, gương mặt không chút huyết sắc, người gầy đi rất nhiều, lòng hắn chợt chùng xuống, tâm lạnh giờ đã nhói đau.
Vừa hay tin Diệp Thiên Ngân tỉnh lại, hắn bỏ hết công việc ở công ty chạy về chỉ mong thấy cô, hắn nghĩ cô sẽ chạy tới ôm hắn, nói lời yêu thương nhưng không ngờ lại nghe cô nói không còn yêu hắn nữa.
Hắn cho là mình đã yêu cô đến phát điên, ngày ở nghĩa trang, biết được thân phận thật của cô, tim hắn như bị ngàn mũi kim đâm, đau đớn tận xương tủy, trong lúc mất khống chế đã cường bạo cô.
Đến khi cảm nhận hơi ấm từ ngón tay cô chạm vào má hắn, hắn mới bừng tỉnh nhưng quá muộn, hắn lại tổn thương đến cô, dù đã từng thề sẽ không gây thương tổn đến cô dù chỉ là một cọng tóc.
Rốt cuộc vẫn ngu ngốc quay lại đưa cô trở về biệt thự, cô hôn mê bất tỉnh bao lâu, hắn ở bên cô bấy lâu, dù biết bao nhiêu tình cảm cô dành cho hắn từ trước đến giờ chỉ là muốn trả thù, hắn rất đau nhưng vì quá yêu cô, hắn chấp nhận làm kẻ ngu xuẩn, muốn cô vẫn ở bên cạnh hắn.
Vì thế hắn mới tìm kẻ còn sống sót tên Diệp Hùng kia, còn đem cuộn băng ghi âm cho cô nghe, muốn cô biết cô chỉ là con nuôi, chỉ là con cờ bị họ lợi dụng, để cô hiểu rõ giữa cô và hắn không hề có thù hận, giữa bọn họ vẫn có cơ hội ở bên nhau … nhưng hắn đã sai.
Hắn giờ đã tin, cô không hề yêu hắn, chỉ vì trả thù mới tiếp cận hắn mà thôi, đã biết kết quả giữa họ không hề có thù hận, cô liền nói không có yêu hắn nữa, nỗi đau này còn đau hơn biết sự thật cô là con cờ của kẻ thù.
Không lẽ đối với cô, tình yêu chỉ hiện hữu giữa hai người khi có thù hận trong đó thôi sao ?
Hắn không muốn mất cô, muốn cô vẫn ở bên cạnh hắn mãi mãi vì thế lấy cha mẹ Lăng Tịnh Hy ép buột cô ở lại, dù cô hận hắn, không yêu hắn, hắn cũng không màn, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy cô, chỉ cần có thế, hắn cũng bất chấp tất cả.
Hận cũng được, không yêu cũng được, hắn quyết định suốt cuộc đời này trói buột cô ở bên cạnh hắn, mãi không bao giờ buông tha cho cô.
Tay siết chặt, gân xanh cũng nỗi lên, Vương Vũ Hàn cố nén cơn đau trong lòng xoay người rời đi.
____________________________
Từ ngày đó trở đi, Diệp Thiên Ngân sống ở Nguyệt Thự với thân phận người hầu nhưng thật chất cuộc sống rất an nhàn.
Mọi người trong Nguyệt Thự không biết chuyện gì xảy ra, khiến ông chủ đối xử với Diệp Thiên Ngân như thế ? … ngoài trừ dì Phùng nhưng bọn họ vẫn đối xử với cô bình thường, công việc cũng chỉ có tưới hoa, cắt cỏ nhưng cũng bị người ta giành lấy.
Sáng sớm, trong vườn hoa, những đóa oải hương cùng mấy loại hoa khác, màu sắc chan hòa, dưới ánh nắng càng tôn lên vẻ đẹp của thiên nhiên ban tặng.
Diệp Thiên Ngân mặc một chiếc quần Jean ngắn, áo sơ mi màu xanh đơn giản, đang ngồi xỏm nhổ từng cọng cỏ, dưới ánh nắng sớm mai, mồ hôi có vài giọt rơi xuống hai bên thái dương nhưng trông cô không hề mệt mỏi, nhìn cô lúc này còn tỏa sáng hơn những bông hoa chung quanh.
Đang miệt mài nhổ cỏ, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước mặt, cô chớp chớp mắt nhìn một lúc mới ngữa đầu nhìn.
Một thân Vest đen cao ráo, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt mang ý cười nhìn cô say đắm, Diệp Thiên Ngân cũng cười đáp trả, cô đứng dậy cười tươi nhưng vẻ mặt vẫn không che dấu tái nhợt.
“ Frank, lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ ?”
Frank cười cười nhìn cô, trong mắt có chút đau lòng, bất quá cũng cố nén xuống.
“ Anh vẫn khỏe, giờ này nhổ cỏ sẽ không tốt, em vào trong nghĩ một chút đi.”
“ Buổi sáng tắm nắng rất tốt cho da, em vẫn thấy khỏe lắm.”
Cô trả lời vui vẻ, sau đó giọng trầm xuống. – “ Lần trước anh thay em đở một viên đạn, em vẫn chưa có cám ơn anh … nếu lúc dó không có anh, chắc em đã sớm đi gặp Diêm Phương rồi.”
Frank lắc đầu. – “ Chỉ cần em không sao dù nhận thêm vài viên nữa anh cũng không sợ.”
Hắn chăm chọc nói nhưng cũng quay lại vẻ mặt nghiêm chỉnh.
“ Nhưng anh còn nghĩ em sẽ giận anh vì đã giấu em chuyện anh là thuộc hạ của Vương tiên sinh, em không trách anh chứ ?”
“ Lúc đầu có một chút nhưng viên đạn đó đã xóa hết cơn giận của em rồi …”
Ngừng một lát, giọng cô trầm xuống, cũng không ngước nhìn hắn.
“ Anh đã biết em là người như thế nào ? không chán ghét em sao ?”
Cô biết mọi người trong Nguyệt Thự vẫn chưa biết chuyện nên mới đối xử tốt với cô, Dì Phùng cũng đã bỏ qua nhưng còn những người khác xem cô như rắn độc, cô biết chuyện hèn hạ như vậy cũng làm, thì ai không chán ghét kia chứ ?
“ Camellia … anh hiểu một cô gái chứng kiến gia đình chết thảm thì tâm trạng sẽ tồi tệ đến mức nào, em muốn trả thù cũng là chuyện thường tình xảy ra, em vẫn là vì chữ hiếu mới làm thế … vì sao anh phải trách em ? …”
Hắn nhìn sâu vào mắt cô. – “ Hơn nữa, chuyện em là con nuôi cũng đã khiến em đau lòng, anh cảm thấy em đáng thương hơn là đáng giận.”
Nghe được lời nói an ủi đầy chân thân, Diệp Thiên Ngân cảm thấy ấm lòng, nếu Vương Vũ Hàn cũng nghĩ như thế thì hay biết mấy nhưng …
“ Cám ơn anh … Frank.” – Cô nhìn hắn, tâm tình trở nên tốt hơn.
“ Được rồi, anh nên đi làm việc của mình đi, em còn phải nhổ hết mớ cỏ này nữa.”
Cô nói xong, lại ngồi xuống tiếp tục nhổ cỏ nhưng phía sau lại vang lên tiếng nói.
“ Anh thích em.”
Chỉ ba chữ, đã khiến quang cảnh xung quanh như bị ngưng động, Diệp Thiên Ngân bất động ngồi đó, nghĩ rằng mình nghe lầm nhưng …
“ Anh nói thật lòng … Camellia, anh thích em, từ khi còn ở Hy Lạp thì đã thích em rồi.”
Frank không giấu tình cảm mình dành cho Diệp Thiên Ngân, từ lúc đi theo bảo vệ cô thì tim hắn cũng vì cô mà loạn nhịp, biết nói ra thì kết quả cũng không khả quan mấy nhưng hắn không quan tâm, bởi hắn chỉ muốn cô biết được tình cảm của hắn cũng không cần cô đáp lại.
Diệp Thiên Ngân cũng lấy lại tinh thần, đứng dậy xoay người nhìn Frank, nụ cười trên môi hơi nhạt nhưng là nụ cười chân thành.
“ Cảm ơn anh … cảm ơn vì đã thích em.”
Cô đi tới trước mặt hắn, đôi mắt có chút áy náy. – “ Nhưng thật xin lỗi, em không thể …”
“ Anh hiểu.” – Hắn chen ngang.
“ Anh chỉ muốn nói cho em biết nhưng không mong em đáp trả hay từ chối, chỉ đơn giản muốn em biết thôi.”
Nói xong, hắn cười khổ trong lòng, không phải đã biết trước đáp án hay sao ? vì sao cứ tự chuốt lấy đau khổ nhưng hắn không hối hận khi đã thích cô.
“ Camellia, nếu em muốn rời đi, anh sẽ giúp em.”
Hắn muốn bảo vệ cô, vì thế muốn cô rời khỏi nơi này, cô ở lại chỉ nhận lấy đau khổ cùng sự trừng phạt của Vương tiên sinh, tuy cho tới bây giờ ngài ấy vẫn không có ra tay nhưng trong lòng ngài ấy đang nghĩ gì ? ai có thể đóan được đây ?
Biết việc này sẽ khiến mình gặp nguy hiểm nhưng chỉ cần cô được sống tốt, vui vẻ và hạnh phúc, hắn nguyện nhận lấy mọi hậu quả.
Diệp Thiên Ngân kinh ngạc nhưng cũng chỉ thoáng qua, cô nhàn nhạt nói. – “ Em không thể.”
“ Nếu vì ông bà Lăng thì em yên tâm, Vương Thiếu Phong sẽ bảo vệ họ.”
Hắn biết cô lo cho ba mẹ Lăng Tịnh Hy nên mới lên tiếng trấn an.
“ Em biết Vương Thiếu Phong sẽ bảo vệ tốt cho họ, chỉ là … em thật không muốn rời đi.”
Cô không muốn rời khỏi nơi này, thứ nhất vì an toàn của cha mẹ Lăng dù biết Vương Thiếu Phong có thể bảo vệ nhưng ai biết được ngày mai sẽ ra sao ? không ai có thể đoán được tương lai như thế nào vì thế cô không thể không đề phòng.
Thứ hai là vì Vương Vũ Hàn, bây giờ hắn là người thân duy nhất của cô, cha mẹ đã bỏ rơi cô, cô không còn người thân nào khác ngoại trừ hắn, biết ở lại chỉ nhận lấy đau khổ nhưng ít ra cuộc sống hiện tại cô vẫn hài lòng, bất quá bị sỉ nhục hay khinh khi cô coi như sự trừng phạt của ông trời dành tặng cho cô.
Nghe giọng nói kiên quyết, Frank biết Diệp Thiên Ngân nói là sẽ làm, hắn còn mong chờ điều gì đây ? chỉ muốn cùng cô rời đi, tìm một nơi không ai biết sống hết quãng đời còn lại, yêu hay không ? hắn cũng không quan tâm, mỗi ngày được nhìn thấy cô, hắn thật đã mãn nguyện lắm rồi nhưng bây giờ …
“ Em đã quyết định như thế, anh cũng không còn gì để nói nhưng mà … Camellia, nếu có một ngày em thay đổi ý định, có thể nói với anh một tiếng, anh sẽ giúp em rời đi.”
Nghe hắn nói thế cô cũng đành chấp nhận. – “ Em biết rồi, cũng cảm ơn anh đã quan tâm.”
Hai người đứng dưới ánh mặt trời nhìn nhau hồi lâu, nói chuyện một lúc thì mỗi người một hướng đi, cũng không ai quay lại nhìn ai một cái nào.