“ Rầm.”
Một tiếng vang lớn, cho thấy sức công phá này không phải do đạp cửa mà ra, bởi cánh cửa đã nổ tung, một chiếc xe Jeep chạy thẳng vào, phía sau cũng ít nhất vài chục chiếc xe và sau đó chỉ nghe tiếng phanh khắp bốn phía.
Lăng Tịnh Hy chắc rằng Dương Nghị đã đến kịp chỉ có đều cách xuất hiện của hắn có quá phô trương hay không ?
Dương Nghị từ xe Jeep nhảy xuống, phía sau một đám thuộc hạ mang đủ các loại súng, cở nào cũng có, nhưng Dương Nghị không bước tới, chỉ dừng lại.
Phía sau, ở trên chiếc Koenigsegg Agera R, Mạch Quân Vỹ một thân Tây Âu bạc, Vương Thiếu Phong một thân Tây Âu xanh cùng Man Cảnh Ân mặc Tây Âu đen bước xuống, ánh mắt một đào hoa, một ánh mắt tà mị, một ánh mắt lạnh băng nhìn về hai người bình thản đi tới.
“ Đến nhanh thật.” – Smith cười tà mị, cũng không lấy làm lạ khi thấy họ đến.
Vương Vũ Hàn nhìn Vương Thiếu Phong nhíu mày.
“ Từ lúc nào làm việc chậm chạp như vậy ?”
Hắn cười cười. – “ Anh bảo không cần đi cùng, em nghĩ anh không cần em giúp nhưng em cũng rất nhanh rồi đó, anh nghĩ tìm một con sâu rượu với một con sâu ngủ dễ lắm sao ?”
Hai con sâu lười kia lườm Vương Thiếu Phong một cái, hắn rùng mình.
“ Kha Nhi đâu ?” – Man Cảnh Ân mắt lạnh nhìn Smith, hàn khí tỏa ra nghi ngút.
Smith cười lạnh. – “ Dù chết, cũng đừng mong gặp được Kha Nhi.”
“ Nơi này đã bị bao vây, ông nghĩ mình có thể thoát sao ? … nếu nói Kha Nhi đang ở đâu, tôi sẽ cho ông chết toàn thay.” – Man Cảnh Ân vẫn không kiên nhẫn nói, giờ này hắn muốn gặp Kha Nhi, rất muốn gặp cô ấy.
“ Ha ha ha …. Man Cảnh Ân, bị lừa gạt như thế vẫn không dứt tình được sao ?”
Smith bình thản nói, không tỏ vẻ sợ hãi khi biết mình đang bị bao vây.
Man Cảnh Ân nắm chặt nắm đấm muốn đi tới đã bị chặn lại.
“ Ân, cậu đừng nóng giận, hắn không thoát khỏi đâu ? … tôi nghĩ ông nên biết thức thời mà chịu thua đi.” – Mạch Quân Vỹ nhàn nhã nói.
Smith cười tà mị. – “ Các cậu nghĩ rằng có thể bắt được tôi sao ?”
“ Rầm.”
Lời vừa nói xong, thì cánh cửa phía sau bị công phá mạnh, một chiếc Jeep khác chạy vào, một nhóm người mặt đồ đen cầm súng liên thanh nã đạn lung tung.
Vương Vũ Hàn ôm Lăng Tịnh Hy núp sau cạnh tường tránh đạn, bọn Man Cảnh Ân cùng Mạch Quân Vỹ và Vương Thiếu Phong cũng chạy ra sau xe Jeep tránh đạn, sau đó nháy mắt Dương Nghị bảo hắn ra tay.
Một loạt đạn từ ngoài bắn vào, đương nhiên máy cây súng liên thanh cũng phải ngã xuống nhưng sau đó từ cửa sau quăng vào đạn khói mù làm bọn họ mất phương hướng, đến khi khói mù tan hết thì Smith cũng biến mất.
Man Cảnh Ân tức giận đuổi theo nhưng bị đám thuộc hạ của Smith chặn lại, đạn cũng bắn, đánh cũng gãy hết mấy khúc xương của bọn chúng nhưng vẫn không đi được, căn nhà hoang này lại không trụ được lâu, bởi bao nhiều người dồn vào như thế … không quá phút, chắc chắn sẽ sập.
Hai bên, đạn bắn không biết mấy trăm viên, tổn thương vô số, Vương Vũ Hàn thấy tình thế không ổn, muốn đưa Lăng Tịnh Hy rời đi nên ra hiệu Dương Nghị hỗ trợ hắn.
Trong lúc đó Âu Thục lợi bổng nhiên xuất hiện, trên tay cầm theo khẩu súng lục, mắt đầy ác độc nhìn Vương Vũ Hàn đang kéo tay Lăng Tịnh Hy bỏ chạy, máu hận trong lòng dâng lên, cô hét lớn.
“ Lăng Tịnh Hy, mày chết đi.”
“ Đùng.” – Một tiếng nổ làm mọi thứ trở nên yên lặng.
Lăng Tịnh Hy tưởng chừng sẽ trúng viên đạn đó nhưng không, khi tiếng nổ vừa vang lên, Vương Vũ Hàn ôm chặt cô, lấy thân che chắn nên cô may mắn thoát khỏi nhưng ….
“ Vũ Hàn.”
Lăng Tịnh Hy hoảng sợ, nhìn hắn, đau đến tận tâm can, cô hoảng hốt nhìn chỗ viên đạn nhưng không thấy gì.
“ Anh … anh không trúng đạn sao ?”
Vương Vũ Hàn mặt hơi tái nhợt, có thể sắp lên cơn nghiện nên hơi run rẩy nhưng cũng gật đầu.
Lăng Tịnh Hy cảm thấy nhẹ lòng nhưng nghĩ lại thấy lạ bởi Âu Thục Lợi chĩa súng về mình, không bắn trúng vậy chẳng lẽ bắn trật, lại nhìn về phía sau thì chấn kinh. – “ Frank …”
Frank một thân đầy máu nằm thoi thớp nhìn cô, hắn đã đỡ đạn giúp cô … từ khi rời khỏi Hy Lạp, cô chỉ gặp hắn lúc bị Hạ Quân Đồng tạt axit cho đến bây giờ cũng không thấy hắn xuất hiện, mà giờ hắn lại …
Nhưng Lăng Tịnh Hy nào biết, từng phút từng giây Frank đều ngầm bảo vệ cô.
“ Cố chịu đựng, em sẽ đưa anh đi bệnh viện.” – Giọng cô có chút nghẹn ngào, mắt hơi đẫm lệ nhìn hắn.
“ Chỉ cần em không sao là tốt rồi, anh chỉ bị trúng ngay vai, anh …”
Chưa nói hết câu, Lăng Tịnh Hy lại chạy về Vương Vũ Hàn, bởi tên kia vì lên cơn nên khó chịu mà ngã xuống, Frank cười khổ, hắn đang trông chờ điều gì đây ?
Âu Thục Lợi hận thấu xương cô đưa súng lên muốn bắn thì … “ Đùng.”
Lăng Tịnh Hy quay lại chỉ nhìn thấy Âu Thục Lợi ngã xuống, và phía sau cô ta, Kha Nhi mặt lạnh đang cầm súng, cô chắc rằng Kha Nhi đã bắn.
“ Kha Nhi.”
Tiếng kêu của cô làm kinh động Man Cảnh Ân đang đánh mấy tên kia sống dỡ chết dỡ, hắn nhìn về phía cửa sổ, đạp mạnh mấy tên kia chạy đến chỗ cô nhưng Kha Nhi đã biến mất.
Lăng Tịnh Hy ôm Vương Vũ Hàn, nước mắt rơi lã chã, cô không muốn hắn chết, cô không muốn mất hắn … cô yêu hắn mất rồi.
_____________________________
Hai ngày sau, khi Lăng Tịnh Hy tỉnh dậy đã nằm trên giường bệnh, trên tay còn đang truyền nước biển.
Đầu hơi đau, cố nhớ lại vì sao mình được đưa vào bện viện, cô chỉ nhớ lúc đó rất hỗn loạn, Frank đỡ đạn giúp cô, Vương Vũ Hàn vì lên cơn lên quỵ xuống, cô chạy lại ôm hắn sau đó đầu choáng váng cũng ngất luôn.
“ Cậu tỉnh rồi.”
Gia Tiểu Mẫn mới bước vào đã chạy ùa tới, ôm cô khóc như đưa đám, vì cả người mệt mỏi nên mặt cho cô nàng khóc than.
Được một lúc, cô nàng mới chịu buông, nước mắt nước mũi quẹt lên chiếc áo bệnh nhân của cô.
“ Biết tin cậu bị bắt cóc làm mình sợ hết hồn, cũng may được cứu ra … cậu làm mình lo quá đi.”
“ Được rồi, được rồi, cậu đang mang thai, không nên khóc nhiều sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.” – Nói xong, cô chợt nhớ đến Vương Vũ Hàn.
“ Vũ Hàn sao rồi ?”
“ Chủ Tịch nằm ở phòng hồi sức … nhìn cậu kia, mới tỉnh dậy đã muốn gặp anh ta, hai người từ khi nào quấn nhau không buông vậy ?”
Gia Tiểu Mẫn trêu chọc, tuy không thích Vương Vũ Hàn cho lắm nhưng biết hắn ta liều mình cứu Lăng Tịnh Hy, nên cô cũng coi như qua cửa.
“ Đừng nói linh tinh nữa, dẫn mình đi gặp anh ấy đi.”
Cô muốn bước xuống giường thì cảm giác chân hơi đau, Gia Tiểu Mẫn lắc đầu, đi lấy xe lăn rồi đỡ cô ngồi xuống, đẩy xe ra khỏi phòng.
___________________________
Không cần phải tìm quá lâu cũng tìm được phòng của Vương Vũ Hàn, bởi trước cửa có hai tên vệ sĩ mặt lạnh như tiền hơn nữa quanh đó không một bóng ma huống chi là một con người nguyên vẹn.
Mấy vệ sĩ thấy hai cô gái, chỉ gật đầu chào rồi mở cửa cho hai người.
Vừa vào phòng bệnh, Lăng Tịnh Hy đã thấy Vương Vũ Hàn nằm trên giường, cơ hồ là đã ngủ, cô ra hiệu Gia Tiểu Mẫn đừng làm ra tiếng động mạnh, đẩy xe lăn tới cạnh giường, vì giường hơi cao nên cô cố ngồi dậy, ngồi xuống cạnh hắn.
Gia Tiểu Mẫn biết thức thời mà lặng lẽ lui ra nhưng cũng vì không muốn chạm mặt Dương Nghị nên cô đánh nhanh rút lẹ về trước, bất quá gọi điện hỏi thăm, xin lỗi với Lăng Tịnh Hy là được.
Nhìn gương mặt tái nhợt của Vương Vũ Hàn, lòng cô dâng nên cỗ chua xót, ngón tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của hắn, trong vô thức thở dài.
Bổng tay bị nắm chặt, cô giật mình nhìn lại đã thấy hắn mở mắt nhìn cô không chớp, cô hơi ngượng muốn rút tay nhưng không được, giọng hắn có chút không vui vang lên.
“ Sao lại thở dài, trông anh kém đến thế sao ?”
Cô sửng sờ một chút, khẽ cười. – “ Anh không sao là tốt rồi … cái kia, anh … còn tái phát nữa không ?”
Cô biết bị nghiện thuốc không phải chịu đựng vài lần là đủ, ít nhất cũng hai ba tháng, mà hắn trước đó đã tiêm hết bốn mũi.
Vương Vũ Hàn ngồi thẳng dậy, ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc cô.
“ Có em ở đây, anh sẽ không sao ?”
Sau đó đẩy nhẹ cô ra, hai tay ôm vai cô, môi gần kề môi cô.
Lăng Tịnh Hy né tránh, hành động này khiến Vương Vũ Hàn bất mãn.
“ Không phải em nói sẽ yêu anh sao ? sao lại tránh anh ?”
Lúc cô nói sẽ yêu hắn, hắn vui như bay lên tận mây xanh, cô không biết lời cô nói còn có tác dụng hơn thuốc nghiện, khiến hắn quên đi đau đớn phút chóc đó nhưng giờ tại sao lại né tránh hắn ? cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì ?
“ Nếu có kiếp sau, em sẽ yêu anh nhưng … kiếp này …”
Kiếp này cô vẫn không thể yêu hắn được, thù hận dù là do ai sai thì giữa họ vẫn có vách tường ngăn cách, hơn nữa cô vẫn không chấp nhận việc đã lên giường cùng Vương Thiếu Phong … nếu hai người bên nhau chẳng phải người ngoài sẽ nói ba người bọn họ loạn luân.
Vì thế, cô chọn cách im lặng, đem tình yêu này chôn sâu vào trong tim, thà một mình chịu đau cũng không muốn hắn đau vì cô.
“ Dù có hàng tỉ kiếp, em vẫn phải yêu anh .”
Nói xong, hắn hung hắn hôn môi cô, như muốn trút giận, hắn mút mạnh môi cô, quấn lấy lưỡi cô cơ hồ làm cô có chút đau.
Cái hôn nóng bổng kéo dài không bao lâu, bởi tay hắn bắt đầu di chuyển vào bên trong, cho đến khi …
“ Anh trai, em …”
Vương Thiếu Phong một lần nữa nhìn thấy cảnh không nên thấy, vì sao lúc nào cũng bắt anh chứng kiến cảnh này.
Vương Vũ Hàn buông Lăng Tịnh Hy ra, mắt tối sầm nhìn Vương Thiếu Phong.
Hắn cười cười, lui về sau vài bước, tay đặt lên cửa. – “ Cốc, cốc, cốc …”
Vương Vũ Hàn muốn giết người mà Lăng Tịnh Hy trán đầy vạch đen.
“ Em đến thăm xem anh đã khỏe chưa ? … Tịnh Hy, vết thương của em đã khỏi chưa ?” – Vương Thiếu Phong lên tiếng, môi cười hiền hòa như bồ tát đi lại ghế ngồi nhìn hai người.
Vương Vũ Hàn không kiêng dè, ôm chặt cô vào lòng như sợ Vương Thiếu Phong là thứ sâu bọ sẽ bám lấy cô, hắn lạnh lùng nói.
“ Giờ này em phải lên máy bay mới đúng, tại sao còn ở đây ?”
Sau khi tỉnh lại, hắn lặp tức bảo Dương Nghị đặt vé máy bay cho Vương Thiếu Phong vì không muốn Lăng Tịnh Hy khi tỉnh dậy sẽ gặp em trai, như thế tình cảnh sẽ rất khó xử.
“ Em ở vài ngày nữa sẽ đi, hơn nữa phải đảm bảo an toàn cho anh trai cùng Tịnh Hy, phải không Tịnh Hy ?”
Vương Thiếu Phong nhìn Lăng Tịnh Hy cười tà mị, ngay lặp tức bị giọng nói lạnh lẽo của Vương Vũ Hàn làm hắn đóng băng.
“ Tịnh Hy là vợ sắp cưới của anh, đáng lý ra em nên gọi một tiếng chị dâu mới đúng.”
Lăng Tịnh Hy nhíu mày, cô đồng ý làm vợ hắn khi nào.
Tức giận đẩy hắn ra, vừa muốn xuống giường đã bị ôm chặt lại.
“ Em nói làm vợ anh khi nào ?”
“ Em là người đàn bà của anh, không lấy anh, thì lấy ai ?” – Hắn chậm rãi nói, giọng điệu không hề tức giận.
Theo quán tính, Lăng Tịnh Hy nhìn về phía Vương Thiếu Phong nhưng cô chỉ là liếc qua thôi chứ không có ý gì khác nhưng đập vào mắt Vương Vũ Hàn giống như không lấy hắn thì cô sẽ lấy …
Cố gắng không bộc phát cơn giận dữ, hắn ôm cô chặt hơn, tay xoa xoa cái bụng xẹp lép của cô.
“ Em và anh làm nhiều như thế, có thể ở đây có con của anh cũng nên, vì thế không lấy anh không được rồi.”
“ Cũng có thể đó là con em.”
Vương Thiếu Phong vừa nói xong, tay của hắn cứng đờ tại chỗ, mà gương mặt của Lăng Tịnh Hy đã trắng nay càng trắng hơn.
Nhưng sau câu đó càng làm bọn họ rơi vào khó hiểu.
“ Tiếc là em không có diễm phúc đó rồi, chị dâu à.”
“ Em có ý gì đây ?” – Hắn không kiên nhẫn hỏi, trong lòng đi theo chiều tốt nhất.
Vương Thiếu Phong thở dài, đôi mắt tỏ ra nuối tiếc không nguôi.
“ Nếu tối đêm đó, em cầm lòng không được, có lẽ chị dâu tương lai sẽ trở thành em dâu tương lai rồi cũng nên … tiếc thật.”
“ Sao có thể như thế ? lúc đó mình tỉnh dậy thì khắp người đều có … đều có …”
Lăng Tịnh hy bức xúc lên tiếng nhưng nói đến một nữa lại xấu hổ vùi mặt vào lòng Vương Vũ Hàn mà hắn ta hiện giờ đang rất vui vẻ lắng nghe.
“ Chị nói mấy dấu xanh đỏ tím đó à ? đó chỉ là vết mực do người làm chấm lên thôi, đồ của chị thì bọn họ cũng thay luôn, mấy vết đó tắm vài lần là hết.”
Vương Thiếu Phong giải thích, tay vuốt cái cằm trơn bóng ra vẻ đắc ý.
“ Nhưng lúc đó cả người đều mềm nhũn không có sức gì hết.”
Lăng Tịnh Hy cảm thấy mình đang làm chuyện mất mặt, hình như không muốn chấp nhận sự thật động trời này chút nào.
“ Uống rượu nhiều hơn nữa có thuốc mê trong đó, ngày hôm sau chị tỉnh cũng là hay rồi, tôi cứ tưởng phải hai ngày sau chị mới tỉnh đó chứ ?”
“ Tại sao cậu lại làm như thế ?”
Rốt cuộc cô cũng đi vào trọng tâm nhưng vẻ mặt đã đỏ hơn quả cà chua.
“ Hai người được vui vẻ hạnh phúc bên nhau như bây giờ đều nhờ vào ai ? hơn nữa không phải do tôi làm ông mai mà hai người đạp lên nỗi đau thất tình của tôi đến với nhau … đương nhiên tôi hy sinh nhiều như thế phải lấy lại vốn chứ ?”
Vương Thiếu Phong khuôn mặt nghiêm túc nhưng lời lẽ chẳng đâu vào đâu.
“ Cả tập đoàn bên Mỹ cũng là của em, em còn muốn gì đây ?”
Nếu Vương Thiếu Phong muốn gì thì hắn cũng cho, bởi giờ em trai đã rút lui còn gọi Lăng Tịnh Hy là chị dâu như đinh đóng cột thì hắn có gì phải lo ngại.
“ Nghe nói đợt thu thập chuyến hàng của Smith lần này khá nhiều, anh chia em một nữa là được.”
Vương Thiếu Phong biết được, đợt tấn công lần này bọn họ thu vào một số thuốc phiện cùng vũ khí khá nhiều, thuốc phiện bị thiêu hủy nhưng số vũ khí cũng cần dùng nên hắn đương nhiên phải đòi ít vốn .
“ Một nữa thì không được, quy định chia làm bốn phần, vì lần này có em nên hai người kia mới lui một bước, bất quá phần của anh em cứ lấy.”
“ Anh trai đã hào sãng như thế, em cũng không tham lam quá độ.”
Vương Vũ Hàn yên lòng với đứa em trai, chỉ còn Lăng Tịnh Hy.
“ Ư …”
Cảm giác cả người bắt đầu khó chịu, Vương Vũ Hàn buông Lăng Tịnh Hy ra.
“ Thiếu Phong, em dẫn Tịnh Hy ra ngoài, anh thấy hơi khó chịu.”
“ Anh không sao chứ ? hay để em ở lại.”
Lăng Tịnh Hy ôm tay hắn, giọng có chút lo lắng làm hắn vui nhưng hắn không muốn cô trông thấy bộ dạng hắn lúc này.
“ Em đi ra đi, anh không sao ?”
“ Đi thôi Tịnh Hy, chúng ta ra ngoài tản bộ, cho anh ấy chút mặt mũi đi.”
“ Vậy, lát nữa em đến sẽ thăm anh.”
Lăng Tịnh Hy biết hắn không muốn cô lo nên muốn tự chịu, tuy rất muốn ở lại nhưng cũng không muốn làm hắn khó xử, cô ngoan ngoãn nghe lời.
Vương Thiếu Phong dìu Lăng Tịnh Hy xuống ngồi xe lăn, đẩy cô ra tới cửa, đã nghe giọng âm độ của Vương Vũ Hàn.
“ Cảnh cáo em, cô ấy là chị dâu của em, đừng đi quá giới hạn.”
Vương Thiếu Phong cười cười, đẩy Lăng Tịnh Hy ra khỏi cửa.
_________________________
Ánh nắng chiếu rọi quang cảnh khu vườn trong bệnh viện thật ấm áp, tất cả bệnh nhân đều chọn giờ này ra phơi nắng, vừa diệt vi khuẩn, vừa để tán gẫu chuyện phiếm cùng người thân.
Vương Thiếu Phong đưa Lăng Tịnh Hy tới một ghế đá, hắn nhàn nhã ngồi xuống, nhìn về bọn trẻ đang chạy nhảy trong sân.
“ Cậu … không hận tôi sao ?”
Đó là điều Lăng Tịnh Hy luôn ấp ủ bấy lâu nay, dù do anh trai hắn cố ý bày ra nhưng nếu cô chịu nói sớm thì hắn sẽ không đau khổ như bây giờ.
Vương Thiếu Phong vẻ mặt trầm tư như vẫn thư thái nói, mắt nhìn về xa xăm.
“ Nếu là hai năm trước, tôi sẽ hận đến tận xương tủy nhưng … bây giờ tôi đã biết nên hận hay không cũng không quan trọng.”
“ Tôi biết mình có lỗi với cậu nhưng tôi có thể thề là không hề muốn tổn thương đến cậu … tôi có nỗi khổ riêng.”
“ Nỗi khổ của chị là vì anh trai tôi giết cha mẹ chị ? … hay vì cha mẹ chị phản bội cha mẹ tôi ?”
Vương Thiếu Phong nói xong, mặt không cảm xúc nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Tôi nói vậy có đúng không … Diệp Thiên Ngân.”