"Chào! Lâu rồi không gặp hen!"
Hitomi-chan và tôi luôn đi cùng nhau đến trường, và hôm nay khi tôi đến điểm hẹn thì gặp mặt Kota-kun.
Học kì một thì tôi không có đến trường với Kota-kun, nhưng kể từ khi hẹn hò thì Kota-kun đã được Hitomi-chan cho phép và cả ba chúng tôi cùng nhau đến trường. Đó cũng là lần đầu tiên tôi, Hitomi-chan và Kota-kun đi học chung với nhau, và từ đằng xa vang vọng tiếng Satoshi-kun tới.
"Ô, lâu rồi không gặp... tính nói thế nhưng mà mới tuần trước chứ đâu xa?"
"Cũng vào học kì mới rồi nên hầu như ngày nào mà chả gặp nhau, thế nên một tuần không gặp thì chúng ta cũng cảm thấy như một năm chớ bộ?"
"Ừm... Mà chắc thế?"
"Kotarou thì khỏi nói, mà đúng là lâu rồi tôi mới gặp lại Yamane đấy."
"Phải ha, hè này mình về quê nội nên mình chỉ ở đây hồi đầu và cuối hè à."
"Nói gì thì nói, tụi mình vẫn hay gặp nhau mà? Là bạn thân của Hitomi-chan thì mình có đặc ân đó nha!"
Nói thế xong, tôi bám lấy cánh tay Hitomi-chan và tuyên bố rằng cậu ấy là của tôi.
Hitomi-chan xấu hổ trước hành động của tôi và nói "Thật tình, mọi người đang nhìn kia kìa." và cố tránh khỏi tôi. Nhưng tôi phớt lờ Hitomi-chan và xông xáo lên nói "Thế thì cứ ôm tay cùng tới trường nào!".
Tôi biết, nếu cứ tiếp tục làm thế thì Hitomi-chan sẽ không thể từ chối tôi được. Tôi rất thích một Hitomi-chan luôn chiều chuộng tôi.
"Đi chậm lại chút nào!"
Tôi nghe thấy giọng Kota-kun từ phía sau. Sau đó Hitomi-chan nói gì đó như trêu chọc Kota-kun "Xin lỗi nha, mình mượn Yayoi xíu.".
Khi đó Hitomi-chan nở một nụ cười tinh nghịch, không hiểu sao trông cô ấy rất quyến rũ. Tôi mong rằng Kota-kun sẽ không bị lỡ nhịp bởi nụ cười kia.
Khi nhìn Kota-kun với vẻ lo lắng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì anh ấy vẫn như mọi khi.
Thiệt tình à! Hitomi-chan luôn làm cánh con trai phải lòng trong vô thức ấy. Mặc dù là bạn thân nhất nhưng quả nhiên lớn lên cô ấy vẫn là một người con gái đáng sợ.
Cuộc sống học đường không có gì khác biệt so với lúc trước và sau khi chúng tôi hẹn hò. Bởi vì trước đó tôi cũng hay nói chuyện với Kota-kun, và cũng hay dành thời gian nghỉ ngơi với Hitomi-chan và Satoshi-kun. Đó là lí do vì sao người ngoài cuộc không ai nhận ra rằng chúng tôi đã hẹn hò. Mà cũng không phải là tôi cố ý giấu diếm gì.
Đến tận tầm một tháng hơn của học kì hai thì mọi người mới biết chuyện chúng tôi đang hẹn hò. Rất nhiều bạn nữ cùng lớp kéo tới chỗ tôi mà đặt câu hỏi như "Yayoi-chan đang hẹn hò với Hamasaki-kun hả?". Vốn dĩ tôi cũng đâu muốn giấu gì, nên đã trả lời "Ừm, đúng rồi đó. Tụi mình bắt đầu hẹn hò từ trước kì nghỉ hè rồi cơ.". Sau đó thì cả hội con gái trở nên phấn khích và cao giọng lên "Kyaaa!!".
Tôi cũng tò mò vì sao họ lại phát hiện ra nên đã hỏi thử, hoá ra có vẻ như tần suất tôi đụng chạm cơ thể với Kota-kun ngày càng nhiều lên. Giờ ngẫm lại thì thấy bản thân cũng đã quá quen thuộc với điều đó, khi nhận ra thì cũng là lúc tôi lập tức đỏ mặt.
Nhìn khuôn mặt đỏ chói của tôi, hội con gái liền tới giễu cợt "Yayoi-chan đúng là thiếu nữ mà, dễ thương quá đi!", nhưng lạ là tôi không hề ghét bỏ gì câu nói đó.
"Chuyện hẹn hò của tụi mình ai ai cũng biết cả rồi.".
Trên đường đi học về nhà.
Tôi đang đi bộ cùng với Kota-kun.
Satoshi-kun thì ngày nào cũng hoạt động câu lạc bộ, còn Hitomi-chan thì hai lần trong tuần, nói trắng ra là tôi là người đi về với Kota-kun nhiều nhất đám.
"Ể, vậy á? Mà cũng đâu phải là tớ giấu diếm gì, tớ còn không biết là mọi người chưa nhận ra luôn đấy."
"Chắc là tụi mình từ học kì một đã bám dính với nhau rồi cũng nên."
"Mà cũng phải. Cơ mà vì sao họ lại nhận ra nhỉ?"
"Hừm, tuy hơi xấu hổ nhưng họ nhận ra chuyện em đã đụng chạm với anh nhiều hơn trước đó."
"À, anh hiểu rồi..."
Kota-kun chắc cũng nhớ ra rồi.
Chúng tôi đã hôn và ôm nhau hồi hè, nên tôi nghĩ có vẻ như giác quan của tôi giờ nó chai lì rồi.
"Thôi thì anh cũng không có ý giấu gì đâu, nếu mọi người đã thế thì tụi mình cũng không cần phải thay đổi làm gì nhỉ?"
"Vâng, em cũng nghĩ thế. Chúng ta hãy cứ là chúng ta như trước giờ nha anh."
"Ừm, Yayoi. Anh yêu em."
Kota-kun nói thế và đưa tay về tôi.
Chúng tôi không thường xuyên nắm tay lúc đi học hay lúc về, nhưng giờ mọi người biết cả rồi nên chúng tôi cũng không cần phải để ý làm gì.
Tôi đan xen các ngón tay của mình với bàn tay của anh, và làm chuyện mọi người gọi là sợi dây tơ hồng.
Ôm nhau dễ chịu thật đấy, nhưng hai bàn tay nắm lấy nhau như sự gắn kết của đôi tình nhân càng khiến tôi hạnh phúc hơn.
Khi hai chúng tôi đang tình tứ đi bộ thì thoáng cái đã gần đến nhà.
Ôi, vậy là hôm nay chúng ta phải chia tay rồi, khi nghĩ về điều đó, tôi bắt đầu cảm thấy cô đơn.
Khi đang buồn nẫu ruột thì đột nhiên có một giọng lớn từ phía sau chúng tôi "A~! Onii-chan!".
Tôi quay lại và cảnh báo người đã hét lớn: "Mutsuki! Kota-kun sẽ giật mình nếu em hét to vậy đó!".
Mutsuki bắt đầu bước đi nhanh hơn và khi đến bên cạnh Kota-kun, em ấy nói với giọng ngọt ngào "Làm gì có chuyện đó, ha Onii-chan?".
Con bé này có biết anh ấy là bạn trai của tôi không thế?
Tôi rất khó chịu với thái độ của Mutsuki, nhưng khi em ấy nói "Anh về nhà rồi sao? Tới đây rồi thì vào nhà em chơi chút đi anh?" thì tôi đã thầm khen ngợi con bé "Được lắm Mutsuki!".
Bộ tôi đơn giản thế sao?
Kota-kun nhìn tôi một lúc với vẻ mặt bối rối, nhưng khi tôi nói "Em cũng muốn anh vào nhà em chơi nữa.", thì anh ấy cũng chiều theo "Vậy thì anh làm phiền một lúc vậy.".
Mutsuki rất vui và nói "Hay quá!", nhưng tôi còn vui hơn nữa, tôi siết chặt bàn tay đang nắm lấy Kota-kun và thì thầm vào tai anh "Em cảm ơn anh, em vui lắm.".
Ngày hôm đó, Kota-kun đã ăn tối ở nhà tôi.
Thực ra thì anh ấy đã đến nhà tôi chơi nhiều lần trong kì nghỉ hè nên anh ấy đã thân thiết với không chỉ Mutsuki mà còn cả mẹ của tôi. Hơn nữa, tôi rất vui vì anh ấy đã gặp cha và ông đã khen với tôi rằng "Cậu trai đó có vẻ được đấy con.".
Trước đây tôi có nghe là cha mẹ cũng muốn có đứa con trai, họ nói là thế nhưng không có nghĩa là họ xem thường, ngược lại họ còn thật lòng yêu thương chúng tôi nên tôi chưa hề cảm thấy có lỗi với họ.
Chỉ là có thể thôi, cha mẹ sẽ yêu thương Kota-kun như con trai ruột của mình không chừng.
Tôi rất vui vì bạn trai của mình được mọi người yêu mến.
Và hơn hết, tôi rất vui khi Kota-kun nói rằng "Nhà Yayoi ai ai cũng tốt bụng hết ha. Anh rất thích người nhà của em đó.".
**********************************
P/S: Sẽ cố mỗi ngày một tập để tới cảnh NTR, tôi phải bấm bụng tự nhủ rằng đây chỉ là xây dựng rumcum để sau này đạp đổ nó sẽ rất vui.