Tôi gặp anh ấy là khi tôi chuyển lớp vào năm lớp 7 trung học. Từ trước đến nay tôi có biết mặt anh ấy, nhưng chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ. Chúng tôi chỉ là học sinh cùng khối với nhau, từ hôm chuyển lớp, do ngồi cạnh nhau nên chúng tôi cũng bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn.
“Tên tớ là Hamasaki Kotarou. Từ nay giúp đỡ nhau nha.”
“Mình là Mishima Yayoi. Rất mong được chiếu cố.”
Ấn tượng đầu tiên về anh ấy là một người có vẻ rất tốt bụng dịu dàng. Giọng điệu thì dịu dàng rồi, nhưng nụ cười ấm áp của anh ấy gây ấn tượng rất mạnh với tôi. Và sau khi bắt đầu nói chuyện, tôi mới biết chúng tôi có cùng sở thích với nhau. Sở thích đó chính là xem phim truyền hình.
Chúng tôi sẽ nói về cảm tưởng bộ phim ngày hôm trước đã xem, Còn nếu là phim có yếu tố kịch tính thì hai đứa thi nhau trổ tài lí luận.
Lí luận hay cảm tưởng của anh ấy lúc nào cũng thâm sâu hơn tôi, và lúc nào cũng khiến tôi phải chú ý. Không biết từ khi nào tôi đã thích những câu chuyện anh ấy kể. Dần tôi cũng cảm thấy rằng chúng tôi là cặp nam nữ thân nhất trong lớp này, và không biết từ khi nào chúng tôi đã bắt đầu gọi với nhau bằng tên riêng là Yayoi và Kota-kun.
Học kì một kết thúc và kì nghỉ hè sắp đến, lễ hội mùa hè hằng năm cũng sẽ được tổ chức ở ngôi đền gần nhà. Nhóm bốn người gồm tôi và Kota-kun sẽ cùng nhau đi chơi ở lễ hội mùa hè. Bốn người chúng tôi là bạn thân ở trường, mọi người lúc nào cũng vui vẻ và luôn luyên thuyên với nhau.
Bạn nữ trong nhóm là bạn thân của tôi, Yamane Hitomi-chan.
Hitomi-chan nổi tiếng toàn trường chứ không chỉ trong lớp nữa, cô ấy đã được nhiều người tỏ tình.
Thế nhưng dù có là anh lớp trên ngầu lòi hay bạn cùng khối tỏ tình đi nữa, thì cậu ấy đều từ chối hết, trong thâm tâm tôi thấy cậu ấy rất đỉnh.
Hôm nọ tôi có thử hỏi cậu ấy vì sao không hẹn hò ai đó, thì cậu ấy nói là “Mình đã có người mình yêu từ hồi năm nhất rồi.”
Tôi tò mò không biết người mà Hitomi-chan thầm thương trộm nhớ là ai, nhưng không biết lí do vì sao mà linh tính mách bảo rằng không được hỏi nên tôi nhịn luôn.
“Đù, Mishima với Yamane mặc yukata kìa! Đẹp ghê bây! Ê, Kotarou cũng thấy thế đúng không?”
“Ừ, phải đó. Hai cậu mặc yukata hợp lắm.”
Người đến điểm hẹn và cũng là người mở lời đầu tiên là Koganei Satoshi-kun.
Satoshi-kun là bạn thân từ hồi tiểu học của Kota-kun, và cậu ta cũng là người nổi tiếng như Hitomi-chan vậy.
Chính vì vẻ ngoài điển trai, chơi thể thao rất giỏi nên cậu ta rất được mấy cô gái thích.
Thế nhưng lạ ở chỗ là đến cả Satoshi-kun cũng không hẹn hò với ai, và nghe đâu ai tỏ tình cậu ta cũng từ chối.
Hitomi-chan thì có người trong mộng rồi, còn Satoshi-kun thì sao nhỉ?
Tôi chưa từng nghe gì về chuyện tình của Satoshi-kun cả.
Tôi thì thật ra ngay lúc này đã bắt đầu có cảm xúc trên cả mối quan hệ bạn cùng lớp đối với Kota-kun.
Thế nên tôi đã mặc yukata, tóc cũng cố chải chuốt cho chỉnh chu. Vì tôi biết khi đứng cạnh Hitomi-chan, kiểu gì tôi cũng lép vế vì vẻ ngoài, và tôi muốn Kota-kun nhìn tôi nhiều hơn thế.
Tuy vẫn chưa biết Kota-kun có phải lòng người nào chưa, nhưng kiểu gì tôi cũng sẽ thua ê chề trước vẻ ngoài của Hitomi-chan.
Nhưng tôi rất buồn và ấm ức khi Kota-kun chỉ nhìn mỗi Hitomi-chan…
Lễ hội ở ngôi đền này không có sự kiện đặc biệt gì, chỉ có mấy quầy hàng buôn bán nhưng không khí lễ hội được thắp sáng bởi những chiếc lồng đèn đỏ, cứ như tôi đang ở một thế giới khác, khiến tôi cảm thấy rất ấm áp.
Sau khi tận hưởng lễ hội được một lúc, chúng tôi ngồi trên ghế dài có bàn trong sân đền để nghỉ ngơi.
Sau đó Kota-kun nói “Tớ sẽ đi mua Takoyaki đây, chắc cũng mua hơi nhiều nên Yayoi đi với tớ luôn nha.”, tôi vui vẻ đi theo anh ấy như một con cún.
“Xin lỗi nha, cậu đang nghỉ mệt mà tớ lại kéo cậu đi cùng thế này.”
“Không có gì đâu. Tớ rất vui vì tớ luôn muốn đi chơi lễ cùng với Kota-kun mà.”
Khi tôi nói thế, Kota-kun có hơi đỏ mặt và quay đi chỗ khác.
Khi ngẫm lại những lời vừa nói, tôi cảm thấy giống như bản thân vừa mới tỏ tình, và tôi lập tức cảm thấy xấu hổ.
Sau đó đột nhiên Kota-kun nắm lấy tay tôi và kéo tôi đến phía sau một quầy ăn vắng người.
Tự dưng bị nắm tay kéo đi làm tôi không khỏi suy nghĩ chuyện gì, và khi nhìn mặt Kota-kun, trông anh ấy có hơi xấu hổ nhưng vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
Lúc ấy tim tôi như lỡ mất một nhịp.
“Tớ xin lỗi vì đã kéo cậu ra chỗ vắng thế này.”
“Không sao đâu, mà có chuyện gì thế?”
Tôi là một kẻ hèn nhát. [note54217]
Dù thừa biết Kota-kun sẽ nói gì, nhưng tôi vẫn giả bộ không biết và hỏi ngu lại.
“À thì, tớ thích Yayoi. Cậu không phiền nếu hẹn hò với tớ chứ?”
Tôi thật sự rất hạnh phúc và trả lời trong khi nước mắt tuôn rơi: “Vâng, em rất sẵn lòng!”
Kota-kun bối rối khi thấy tôi bật khóc, nhưng anh ấy cũng rụt rè đưa tay ra xoa đầu tôi.
Cảm giác ấy thật sự rất dễ chịu, và êm dịu đến mức khiến tôi càng khóc to hơn.