Cốc trà sữa thứ năm mươi tư: Tô Ngang hoàn toàn tỉnh táo.
---------------------------------
Khi kì nghỉ đông sắp hết, Lê Chí Minh và Trần Uyển rốt cuộc cũng ly hôn.
Lê Dương không biết mẹ mình và cái ông họ Lương có phải sắp cưới nhau không, dù sao dạo này tâm trạng của mẹ thật sự rất tốt, suốt ngày đăng bài trong vòng bạn bè.
Cậu không định cản trở, đương nhiên cũng không định khách sáo nói câu chúc mừng.
Nói câu đấy chẳng phải thiếu tinh tế lắm sao.
Thời gian Lê Chí Minh về nhà càng hiếm, sau khi ly hôn liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Không phải nghe bố mình lầm bầm lải nhải, Lê Dương cảm thấy rất thanh tịnh.
Bước vào kì mới tất cả đều béo lên một vòng, đặc biệt là bạn mập.
“Lê ca, thật hâm mộ mày, ăn mà không mập!” Bạn mập ghé lên bàn Lê Dương thê lương rên rẩm.
“Đấy là vì tao không ăn nhiều.” Lê Dương đang tìm một tập đề, lục hộc bàn hết nửa ngày.
Bạn mập tò mò châu đầu xem: “Tìm gì đó Lê ca?”
Lê Dương nhíu mày, “Đồ.”
“…… Đồ gì?”
Lê Dương hếch cằm với bạn cùng bàn, “Ông có thấy tập đề của tôi không?”
Bạn cùng bàn đẩy đẩy mắt kính, “Không thấy.”
Lê Dương tặc lưỡi, dựa lưng vào ghế, nhíu mày nhớ xem mình vứt tập đề Diệp Dụ đưa ở đâu.
Lê Dương thở dài, đứng dậy đi tìm Diệp Dụ, tính xin một tập đề khác.
Bạn mập sờ đầu, không rõ nguyên do.
Trong văn phòng.
“Không thấy đề đâu?” Diệp Dụ dừng một chút, “Nhưng tập đề đó thầy chỉ có hai bản, chưa sao chép lại.”
Lê Dương đút tay trong túi, cũng rất bất lực.
Tập đề kia cậu chưa kịp làm, nhưng lúc nhìn sơ qua thì thấy có khá nhiều câu mới mẻ độc đáo.
Thế mà giờ không biết đi đâu rồi.
“Hay là vậy, em hỏi mượn Lý Giai Duệ đi, cầm của bạn ấy sao chép bản khác cũng được.”
“……” Lê Dương xoa xoa mũi, nhất thời không biết có nên phản đối không.
Thôi, cũng chỉ là tập đề.
Ngày nào Lý Giai Duệ cũng trừng cậu muốn rớt hai con ngươi khỏi tròng, sao có thể cho cậu mượn được chứ?
Lê Dương đi rồi, một cái đầu cẩn thận lòi ra từ dưới bàn, “Đi chưa?”
Diệp Dụ trượt ghế ra sau một chút, bất đắc dĩ nhìn hắn.
Lý Nhiên bò ra ngoài, ngẩng đầu hơi vội, “Bộp” một tiếng đập vào bàn.
Tức khắc có mấy ngôi sao xẹt qua mắt hắn, đụng muốn ngu luôn.
Diệp Dụ hoảng sợ, ngồi xổm xuống xoa chỗ hắn bị đụng: “Không sao chứ?”
Lý Nhiên nhe răng trợn mắt: “…… Có sao lắm.”
“Mau ra đây.” Diệp Dụ kéo hắn ra, nhíu mày kiểm tra vết tích trên đầu hắn.
Lý Nhiên nhìn dáng vẻ y chau mày gần trong gang tấc, hầu kết liền giật giật.
Chỗ bị đụng tự dưng không còn đau như trước nữa.
“Hình như hơi sưng……”
Diệp Dụ nói chưa dứt lời, sườn mặt đột nhiên phớt qua một cảm giác ấm áp mềm mại.
Lý Nhiên ngã trên vai y, tủi thân nói: “Đau chết mất, thầy Diệp xoa giúp em.”
Diệp Dụ chớp chớp mắt, quay lại nhìn mái đầu đang đặt trên vai mình.
…… Vừa nãy hình như …… Lý Nhiên …… hôn y?
—— Tên này cố ý.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Diệp Dụ hơi mất tự nhiên, y đẩy đẩy đầu Lý Nhiên, “Dậy, em bao lớn rồi?”
Thành công làm xong chuyện mình muốn làm trước khi Lê Dương tiến vào, Lý Nhiên khoan khoái ngồi về trên ghế dựa.
“Ầy, nãy bé học bá tìm anh chi đó?” Hắn tán dóc với Diệp Dụ, một tay chống trên bàn, ngắm Diệp Dụ cúi đầu phê bài tập.
Cảm thấy càng nhìn càng đẹp.
Diệp Dụ thuận miệng đáp: “Mất đề ôn, cuộc thi yêu cầu.”
“Ô, không ngờ bé học bá bất cẩn vậy luôn đó,” Lý Nhiên trợn mắt nói dối, “Em chưa bao giờ làm mất đồ đâu.”
Diệp Dụ lại lắc đầu, “Bình thường chưa từng thấy Lê Dương làm mất đồ, hôm nay là lần đầu tiên không tìm thấy đề ôn.”
“Đề đó rất quan trọng?”
“Cũng tương đối, với trình độ của em ấy, loại đề này chỉ mang tác dụng khai thác tầm nhìn, rèn luyện mà thôi.”
“Giỏi thật.” Lý Nhiên nhướng mày, thật ra hắn cũng không biết cái đề kia tròn méo như nào.
Thế nhưng hắn cảm thấy, có thể khiến một thầy giáo nói ra câu này, hẳn đều phải ở cấp học thần.
Hắn nhắn WeChat cho Thiệu Nhất.
【 Nhiên Nhiên của bạn 】 Bé học bá nhà mày đỉnh gớm.
Thiệu Nhất chưa trả lời.
Không biết có phải bị hai chữ “nhà mày” chặn họng không.
“Thế anh còn chọn làm gì? Cử thẳng Lê Dương đi thi là được rồi.” Lý Nhiên thuận miệng nói.
Hắn biết ngoài Lê Dương, Diệp Dụ còn chọn thêm một học sinh khác dự trù cho cuộc thi, hình như người được đi chỉ có một.
Cho nên sẽ để hai người thi với nhau trước.
“Bé học bá thân với em như vậy, thành tích tốt như vậy, còn cần phải thi sao?”
Hắn thật sự chỉ tuỳ tiện nói thế thôi, Diệp Dụ bó tay cười cười.
Nhưng bọn họ không hề biết, có một người đang đứng ngoài cửa.
Lý Giai Duệ cúi đầu, siết chặt tờ đề trong tay, xoay người chạy mất.
Trong văn phòng, Diệp Dụ lắc đầu, “Như thế không công bằng, hơn nữa bạn học kia thành tích cũng rất tốt.”
Lý Nhiên nhún nhún vai.
“Hôm nay không có tiết sao?”
“Có nha.”
Diệp Dụ ngẩng đầu liếc hắn, “Lại trốn học?”
“Hông có nha.” Lý Nhiên bĩu môi, “Buổi chiều em mới học, còn sớm mà anh.”
Xem điệu bộ hề hề vô lại của hắn, Diệp Dụ lắc đầu cười theo.
Lê Dương không có bài làm thì hơi tiếc nuối, thế nhưng trong chốc lát cũng cho qua.
Cậu nằm ngoài lên bàn suy nghĩ vẩn vơ.
Thiệu Nhất
Rốt cuộc
Có phải đã
Thích cậu?
Cậu cảm thấy mình hơi đa tình, nhưng cũng cảm thấy nghĩ thế không có gì vô lí.
Dù sao Lê ba ba mị lực bắn ra bốn phía mà.
Vả lại ban nãy Lý Nhiên còn gửi cho cậu một đoạn tin nhắn rất khó hiểu.
—— Bé học bá, nói em nghe cái này. Thật ra í, Thiệu Nhất sống không dễ chút nào đâu. Trước đây chuyện nhà nó nhiều lắm, nói phức tạp thì không đến nỗi phức tạp, nói không phức tạp thì cũng có chút phức tạp. Cho nên con người nó đôi khi hơi bảo thủ, đợi một khoảng thời gian nữa, có khi nó sẽ thông suốt thôi! Anh xem trọng mày lắm nha bé học bá ~
Lúc nhận cái tin nhắn dài ngoằng này cậu không có đọc kỹ, tưởng rằng Lý Nhiên lại động kinh.
Nhưng giờ nghĩ lại…… Quả thực chỗ nào cũng không bình thường!
Hiện tại cậu cực kì muốn biết những gì Thiệu Nhất đã trải qua.
Muốn biết hết những chuyện không rõ là phức tạp hay không phức tạp.
Muốn biết nhất chính là rốt cuộc Thiệu Nhất có thích mình hay không.
Muốn tới nỗi ruột gan cồn cào.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, từ bỏ.
Thôi thôi, làm bài đã.
Vừa mở mắt ra cậu liền bị cái đầu trước mặt doạ sợ.
Lão Tiêu: “Ồ, tỉnh rồi?”
Cả lớp nén cười hóng sang bên này.
Lê Dương: “……”
Lê Dương ho khan một tiếng, hết sức bình tĩnh: “Vâng.”
Lão Tiêu hừ nói, “Tối qua đi ăn trộm à? Lờ đà lờ đờ, tiết tôi cũng dám ngủ? Điểm cao quá nên kiêu ngạo rồi?”
Lê Dương lôi sách ngữ văn trong ngăn kéo ra, liếc sang số trang của bạn cùng bàn.
Lão Tiêu vỗ bạn cùng bàn cái bộp, “Giở sai rồi! Trang !”
Bạn cùng bàn che đầu, không dám giận cũng không dám nói.
Lão Tiêu chắp tay sau lưng bước về phía bục giảng, vừa đi vừa mắng: “Tôi giảng hay thế này mà các cô cậu hết ngủ lại thất thần, ngồi thẳng hết lên cho tôi! Bắt được anh nào nằm bò anh đấy phải chép sách!”
Cả lớp xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi thẳng lên một chút.
Loại hình phạt biến thái như chép sách của lão Tiêu thật sự rất hữu dụng.
Lão Tiêu nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại tại một chỗ, sau đó híp mắt, ném viên phấn qua.
Tô Ngang bị ném cho giật mình, đứng bật dậy.
“Tô Ngang! Hôm qua anh cũng đi ăn trộm à?” Lão Tiêu nhìn cậu ta, “Ngồi xuống cho tôi, nghe giảng!”
Tô Ngang chưa phản ứng kịp, vẫn còn kinh hãi không biết thằng nào không có mắt dám ném phấn vào đầu mình.
Bạn cùng bàn kéo Tô Ngang đang mơ màng ngồi xuống.
Sợ bị liên luỵ.
Lê Dương vốn cũng không ngủ, lúc này lại càng tỉnh táo.
Cậu nhìn hai quầng thâm dưới mắt Tô Ngang, nhướng mày.
Chả lẽ đi ăn trộm thật?
【LiY】 Tối qua mày làm gì?
【ww】 Đua hạng ở quán net, chuyện cũ không đề cập.
【ww】[ ngáp /] Lão Tiêu thật tàn nhẫn mà, tiết sau môn gì? Tao xem có ngủ được không.
【LiY】 Vật lý.
【ww】!
【ww】 Thôi xong, chết rồi.
Thầy vật lý còn phiền hơn cả lão Tiêu.
Xách cặp mắt híp đi qua đi lại, ai ngẩn người thất thần buồn ngủ từng động tác nhỏ, ổng đều có thể phát hiện, sau đó lặng lẽ đi tới cạnh người đó, thình lình đập bàn cái bốp, cũng không sợ doạ chết con người ta.
Biến thái hơn nữa là ổng sẽ chụp ảnh lại, gửi về cho phụ huynh.
Nếu bạn cùng bàn nhắc nhở, ổng sẽ tìm cớ phạt luôn bạn cùng bàn.
Vậy nên vừa đến tiết ổng, mắt của cả lớp sẽ trừng lên như chuông đồng.
Quả thực như yêu quái.
Học sinh lớp sáu bị ổng hãm hại liên miên, giận mà không dám nói gì.
Tô Ngang gắng gượng trải qua tiết vật lý, gắng tới nỗi tưởng như giây tiếp theo mình có thể đạp đất phi thăng.
May mắn đây là tiết cuối cùng, cậu ta chịu đựng xong, nhắm mắt đứng lên dọn sách vở, chuẩn bị về thẳng nhà ăn cơm.
À, ăn cơm để sau, ngủ trước đã.
Bằng không đến tiết buổi chiều chắc chắn tèo thật.
Cậu ta lim dim ra về, lúc đi ngang qua con hẻm cạnh trường học thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen quen.
Cậu dừng bước chân, nhìn thoáng vào bên trong.
Không thấy ai, hẳn là vọng ra từ khúc ngoặt.
Giọng ấy vẫn đang nói, quen thuộc tới nỗi ngày nào đến lớp cậu cũng nghe được.
“…… Tôi còn mà, chờ tôi thi xong chắc chắn là có! Cuộc thi, cuộc thi có tiền thưởng……”
Là Lý Giai Duệ.
Một giọng khác dường như bật cười, nghe rất khinh thường.
“Ông đây không cần biết mày thi thố gì, chỉ biết một tháng là kỳ hạn cuối cùng.”
Lý Giai Duệ trầm mặc trong chốc lát, thở hổn hển đỡ mắt kính.
“Được…… Nhưng mấy người có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Giúp tôi xử một người, ngày .”
Tô Ngang hoàn toàn tỉnh táo.
Ôi…… đờ…… mờ……
Cậu ta nhớ mang máng, cái cuộc thi mà mình không quan tâm lắm kia, trước ngày thi vòng loại cấp trường một ngày, chính là ngày .
HẾT CHƯƠNG .
Hôm nay mình đi xe ôm công nghệ bị té trước trạm bus, mình té ông lái xe ko té hay chưa:D Mọi người trừng mắt nhìn mình xấu hổ dã man luôn nhưng mà cũng thấy may mắn vì không bị gì nghiêm trọng. Cả nhà xem phim Trung Quốc có nhớ mấy cảnh lúc nhân vật bị tông xe máu chảy đầy đầu, mắt lim dim tai ù ù chỉ thấy được đống người mờ mờ đang chăm chăm nhìn mình hông, hic cảm giác lúc đó chắc lạnh lẽo lắm luôn á. Mà dạo này mình bị gì vậy ta, hôm trước vừa té xuống lỗ cống xong ta nói ko biết do số hay do người nữa:D