Cốc trà sữa thứ năm mươi mốt: Người khiến mình không đành lòng chậm trễ.
---------------------------
“Em bây giờ, có chút muốn hôn anh.”
Lê Dương nói xong câu này liền nhìn chằm chằm Thiệu Nhất, tuy hơi ngượng nhưng cậu vẫn muốn xem anh phản ứng thế nào.
Vả lại làm gì có đạo lí nói xong câu này liền chuồn mất.
Chẳng rõ hôm nay cậu bị làm sao, hay là say coca rồi nhỉ? Chỉ là rất muốn nói cho Thiệu Nhất biết, cậu cực kì thích anh.
—— Em thích anh, anh có thể làm người yêu em không?
Thiệu Nhất lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt có chút tối tăm.
Đến tận khi cậu sắp vùi trọn trong chăn mới giơ tay xoa đầu cậu, che mắt cậu lại, nhẹ giọng nói, “Bạn nhỏ không được tuỳ hiện hôn người khác, ngủ đi.”
“……” Lê Dương ngẩn ngơ nửa ngày, suy nghĩ cẩn thận mới nhận ra, hình như mình…… bị từ chối?
Nhưng không sao, từ chối thì từ chối, cậu cũng không nghĩ Thiệu Nhất sẽ gật đầu nói được.
Hơn nữa hiện tại cậu đang nằm trên giường Thiệu Nhất đấy, chả nhẽ Thiệu Nhất đuổi cậu đi?
Học bá mà, lúc cần vô lại thì phải vô lại chứ.
Cậu vâng lời nhắm mắt, lông mi quét lên lòng bàn tay Thiệu Nhất.
Tương lai còn dài.
Đợi khi cậu dần dần thiếp ngủ, tay Thiệu Nhất vẫn đặt trên mắt cậu.
Anh buông tay ra, nhìn gương mặt say ngủ của Lê Dương, thở dài.
Một chốc ngủ không được, anh ra ngoài châm điếu thuốc.
Rít một hơi lại nhớ tới gì đó, chậm rãi nhả khói thuốc, dụt tắt.
Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng.
Khi Lê Dương thức dậy, Thiệu Nhất đã không còn ở đó nữa.
Đợi nguôi ngoai cơn buồn ngủ, cậu đột nhiên nhớ tới tối qua mình chập mạch buột miệng đòi hôn người ta, sau đó giật nảy, hoàn toàn tỉnh táo.
Đờ mờ đờ mờ đờ mờ!
Não mình bị rớt sao!
Thế nhưng bình tĩnh xong cậu lại phát hiện, cho cậu một cơ hội nữa, cậu vẫn sẽ nói như vậy.
Đại khái là vì Thiệu Nhất quá dịu dàng.
Một Thiệu Nhất đến từ chối cũng dịu dàng như thế, cậu quá thích.
Lê Dương ngẩn ngơ một lát, lấy điện thoại xem giờ.
Trên điện thoại có tin nhắn mới.
—— Đi trước, chìa khóa trên chốc tủ cạnh cửa.
Lê Dương nhìn nhìn, thế mà đọc ra một chút cảm giác chồng … chồng già?
Moá.
Lú lẫn rồi.
Cậu qua loa ăn bữa sáng, chuẩn bị nhích mông sang nhà ông nội, chỗ ông nội có quần áo đồ dùng của cậu, không cần về nhà lấy.
Cậu nghĩ ngợi, vẫn nhắn tin trả lời Thiệu Nhất.
— Hôm nay em sang nhà ông nội, không cầm chìa khoá đâu.
Thiệu Nhất nhanh chóng rep lại một câu đã biết.
Lê Dương ngồi trên tàu, thất thần nghĩ, thực ra mình cũng rất muốn cầm theo nha.
Tiệm trà sữa.
“ mẹ thằng chó, đuổi bố mày làm gì!” Lý Nhiên tằng hắng, mở mic, “Người ta mới chơi lần đầu mà, tiểu ca ca phía sau tha cho người ta đi ~”
Mấy hôm trước hắn vừa mua máy biến giọng, ngự tỷ loli thiếu nữ đều dùng qua, khá là hữu ích.
Quả nhiên phía sau lập tức buông thương xuống.
“Ra là một em gái, vậy thả cho em đường sống nha!” Giọng anh trai kia rất tự nhiên hùng hồn.
“Cảm ơn tiểu ca ca, vạn tuế!”
Thiệu Nhất đeo tai nghe nhạc không lớn, cảm thấy lỗ tai rát rát.
“Lý Nhiên, câm miệng.”
Lý Nhiên quay đầu nhìn anh, “Không đấy.”
Hắn lại bắt đầu lẳng lơ, “Tiểu ca ca lợi hại quá à! Sau này mang em theo được hông? Em cũng muốn ăn gà! Người ta chưa được ăn lần nào đâu đó!”
Trong PUBG khi người chơi chiến thắng sẽ xuất hiện dòng chữ “Winner Winner Chicken Dinner” nên ăn gà = thắng trận.
“Ha ha ha! Được được! Đợi chút thêm bạn tốt!”
Thiệu Nhất không chịu nổi nữa, từ trên ghế nằm ngồi dậy, “Hay mày đeo tai nghe vào đi?”
Lý Nhiên tìm được chỗ dựa liền thành công oanh tạc tiến đến vòng chung kết, sau đó cùng vị đồng đội vẫn yên lặng cả trận của mình kết liễu luôn ông anh đang đắm chìm trong viễn cảnh dìu dắt em gái tươi đẹp, hoàn mỹ nhận được “Winner Winner Chicken Dinner”.
Lý Nhiên thỏa mãn cười ha hả, nói cho có lệ, “Rồi rồi rồi, đeo đeo đeo.”
Ông anh bên kia ôm điện thoại đần mặt……
Lý Nhiên bỏ máy xuống, nhìn Thiệu Nhất, “Nè Thiệu Nhi, hình như hôm nay tâm trạng mày không tốt đúng không?”
“Có sao.” Thiệu Nhất nằm trở về, nhắm mắt dưỡng thần.
“Cuộc sống tươi đẹp thế này, mày lại suốt ngày cáu kỉnh, không ổn, không ổn.” Lý Nhiên rung đùi đắc ý một hồi, không thấy Thiệu Nhất để ý đến mình bèn híp híp mắt, ghé qua hỏi, “Đúng rồi, dạo này sao không thấy bé học bá nhỉ? Người đâu?”
Thiệu Nhất không đổi sắc, “Sao mày không tự đi hỏi?”
“Thì chẳng phải hai tụi mày thân nhau sao? Tao hỏi làm gì.” Lý Nhiên nhoẻn miệng hề hề cười gian, “Chả nhẽ mày là vì Lê Dương mới……. À há?”
Thiệu Nhất mở mắt ra, cảm thấy câu nói bạn nhỏ hay dùng cũng không tệ.
“Liên quan rắm gì tới mày.”
“Ô ô, sao lại học Tiểu Lê Tử của chúng ta nói chuyện thế kia?” Lý Nhiên sớm đã cảm thấy hai người này không bình thường, hôm nay phải hỏi cho ra lẽ, “Mày với ẻm, hai người, có chuyện gì hả?”
Thiệu Nhất xoa xoa ấn đường, “Chuyện gì là chuyện gì?”
Lý Nhiên khinh thường xì một tiếng, “Mày đừng nói với tao mày không nhận ra bé học bá thích mày đấy nhé?”
Thiệu Nhất dừng một chút, nhướng mày.
“Mấy chyện của tụi mày ấy,” Lý Nhiên vươn hai đầu ngón tay trỏ vào hai mắt mình, “Không thể gạt được pháp nhãn của tao đâu!”
Thiệu Nhất không nói chuyện, cũng không định để ý hắn.
Lý Nhiên kiên trì: “Tao cảm thấy cách mày đối xử với ẻm cũng rất đặc biệt nha, có phải mày cũng có chút ý kia không hả? Hửm? Có phải hay không??”
“Phải thì thế nào, không phải thì thế nào. Mày không câm miệng được à.”
“……” Lý Nhiên chậc chậc chậc, đúng là không câm miệng, “Mày phản ứng như vậy, hẳn tám chín phần mười?”
Thiệu Nhất à một tiếng.
“Không ngờ nha không ngờ nha, mày rốt cuộc cũng có ngày này?” Lý Nhiên suy tư một hồi, cuối cùng vẫn cảm thán, “Mà không phải chứ, tại sao mày lại thích con trai?”
“Là mày giấu quá kĩ hay Tiểu Lê Tử của chúng ta quá thu hút vậy?”
Thiệu Nhất thở dài.
Sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói, “Chắc là cả hai.”
“ moá cuối cùng nó cũng thừa nhận.” Lý Nhiên thở ra, dừng nút ghi âm trên điện thoại.
Thiệu Nhất híp mắt nhìn hắn, “Tự mày xoá hay để tao?”
Lý Nhiên nhảy dựng lên, lui về phía sau, “Không được nhúc nhích! Tao đang ở WecChat Lê Dương đấy!”
“……” Thiệu Nhất bất lực, “…… Mày đừng gửi em ấy.”
“Muộn rồi,” Lý Nhiên cười rất thiếu đánh, “Đã gửi.”
Thiệu Nhất đứng lên, “Mày muốn chết?”
“Ấy ấy ấy, lừa mày thôi lừa mày thôi!” Lý Nhiên vội vã trốn sang bên cạnh, hắn lắc lắc màn hình di động, là ảnh nền, “Không gửi không gửi!”
Thiệu Nhất nhìn hắn một cái, ngồi trở về.
Lý Nhiên nhanh tay chép bản sao, sau đó ngẩng đầu tò mò: “Vì sao thế? Hai đứa thích nhau, cả nhà mừng vui không được à?”
Thiệu Nhất rũ mắt, đầy đầu là dáng vẻ của bạn nhỏ.
Bạn nhỏ mặt không kiên nhẫn, bạn nhỏ đánh bóng rổ, bạn nhỏ tựa lên vai anh ngủ, bạn nhỏ dưới ánh trăng lông mi rất dài, bạn nhỏ rất quan trọng hình tượng…… Thật nhiều thật nhiều bạn nhỏ.
Anh…… rất rất thích bạn nhỏ ấy.
“Trước đây chẳng phải tao đã nói với mày, tao chưa gặp được, người khiến mình không đành lòng chậm trễ sao?” Giọng Thiệu Nhất rất đỗi dịu dàng, “Giờ đã gặp được rồi.”
“Cho nên, vẫn là không đành chậm trễ em ấy.”
Qua buổi chiều Lê Dương mới tới nhà ông nội.
Cậu chưa nhắn tin báo ông, chân cẳng ông không tốt, cậu không muốn ông đi đường xa như vậy đến nhà ga đón mình.
Nhưng không ngờ vừa xuống tàu, cậu liền trông thấy ông nội mặc áo bông đỏ thẫm đang nhìn ngóng xung quanh.
Lê Dương vội vàng chạy qua.
“Tiểu Dương! Bên này!” Ông nội phấn khích vẫy tay.
“Ông nội, sao ông lại tới?” Lê Dương vội đỡ lấy ông, “Nấu xong cá rồi sao?”
Ông nội cười, “Nhờ chú Mã con đưa đi, con chưa về mà ông nấu cá chẳng phải nguội mất à?”
“Ông nói có lí, không chừng vậy thật.”
Lê Dương gần một năm chưa gặp ông nội, ông nội rất vui vẻ, cả đường nói không ngừng.
Con phố có nhà ai chuyển đến, nhà ai phơi thịt khô mấy hôm trước bị trộm, trung tâm người cao tuổi dạo này có hoạt động gì, mỗi một việc vặt, ông nội đều phấn chấn thuật lại, Lê Dương cũng thỉnh thoảng tiếp vài câu.
Lúc đi ngang qua sân nhà cách vách, con trai chú Mã đang ở trong mổ gà.
Con gà lôi bay tán loạn trong mảnh sân, tiếng kêu thật là thảm thiết.
“Sao kêu dữ vậy cà,” Ông nội liếc thử một cái, “Tiểu Mã Tử, có mổ được không? Để ông giúp?”
Tiểu Mã Tử rất ngượng ngùng, hề hề cười, “Không cần đâu ông Lê ạ!”
Hắn thấy Lê Dương, lên tiếng chào, “Ô Tiểu Lê tới rồi!”
Lê Dương cũng chào lại, “Anh Tiểu Mã.”
Con trai chú Mã là đứa trẻ lớn nhất trong đám trẻ đồng lứa, khi còn bé toàn thống lĩnh cả bọn đi chơi, có điều sau này hắn bỏ học đi làm công, cũng đã nhiều năm chưa gặp.
Tiểu Mã vốn định sờ đầu cậu, nhớ tới tay mình đầy lông gà thì bỏ xuống.
“Tiểu Lê càng lớn càng đẹp trai nhỉ.”
Lê Dương cười một tiếng, “Anh Tiểu Mã cũng đẹp trai.”
Ông nội bên cạnh cười, “Tiểu Mã tất nhiên đẹp trai, có con gái tìm đến tận nhà cơ mà!”
Mặt Tiểu Mã đỏ lên với tốc độ mắt thường thấy được, “Ông Lê đừng nói bừa!”
Ông nội cười ha hả, quay đầu nói với Lê Dương, “Đi thôi nào, chúng ta về nhà mổ cá!”
“Thằng nhóc Tiểu Mã này, cứ bảo nhìn nó thành thật ngốc ngốc đi? Thế mà có con gái theo đấy,” Ông nội hạ giọng như tiết lộ bí mật, “Hôm trước nó mới về, có hai cô bé tìm tới cửa, đều nói thích Tiểu Mã, ui cha làm chú Mã con mừng chết luôn! Cả phố đều đã biết, Tiểu Mã đưa hai cô bé về nhà!”
Ông nội duỗi tay giơ hai ngón.
Lê Dương nhịn cười, “Thế cô Mã nói sao ạ?”
“Cô Mã con không ưng được ai, nói là ngoài sức tưởng tượng, không phải người bình thường.” Ông nội bĩu môi, “Nhưng ông thấy cũng được mà, hôm qua mới tới đây, có một cô bé hoạt bát lắm, còn cướp việc để làm.”
Lê Dương gật đầu, “Anh Tiểu Mã lợi hại.”
Ông nội vào phòng bếp, xách cá ra đặt lên thớt, Lê Dương dựa cửa nhìn ông nội mổ cá.
“Tiểu Dương của ông có cô bé nào thích không?” Ông nội cười hỏi, “Đã mười bảy mười tám, chưa có đối tượng à?”
Lê Dương sờ sờ mũi, “…… Chưa ạ.”
“Vậy là không được, như ông nội con ngày trẻ, đấy, tầm tuổi con đấy, con có nhớ ông Tôn phố đối diện không? Năm đó ổng đeo đuổi bà nội con, bà nội con nhất quyết không ưng ổng,” Ông nội vừa cạo vẩy cá vừa khoác lác, “Khóc la phải gả cho ông nha!”
“Ông cứ ỷ bà nội không biết, bịa đặt bà nội như vậy.”
“Ài, ai bảo bà con đi sớm,” Ông nội cười than, “Không thì ông cũng không sợ bà ấy đâu!”
“Dạ dạ dạ,” Lê Dương phụ họa, “Ông lợi hại nhất.”
Ông nội liếc mắt nhìn cậu, “Có thích cô bé nào không?”
Lê Dương dừng một chút.
Tại sao cả mẹ cả ông đều thích hỏi vấn đề này vậy.
“Không ạ.”
“Ông nói con nghe, gặp được người mình thích là phải xuống tay liền, bằng không sẽ giống ông Tôn của con, bị người khác giành mất đấy!”
Lê Dương cong môi.
“Vâng…… Phải xuống tay nhanh thôi ạ.”
HẾT CHƯƠNG .