Ăn xong một bữa BBQ đã gần giờ.
Lý Nhiên vẫn cứ ân cần đưa Diệp Dụ về nhà, Lê Dương thì nhìn đồng hồ trầm mặc.
Thiệu Nhất trông dáng vẻ cậu, hỏi: “Không về trường sao?”
Lê Dương chậc một tiếng, “Chắc giờ đóng cửa rồi.”
“Không sao,” Thiệu Nhất đứng lên vỗ vỗ cậu, “Qua chỗ anh này?”
Lê Dương liếc mắt nhìn anh.
Thiệu Nhất cười cười, “Ngủ giường, đi thôi nào.”
Lê Dương không đáp lại.
…… Anh mà biết ông đây thích anh, anh còn dám để ông ngủ giường anh không hả?
Lần trước Lê Dương ở chỗ Thiệu Nhất hai ngày có để lại khăn mặt, lần này không cần mua mới nữa.
Hai người đang chuẩn bị gọi xe đi về, chợt có bóng người nghiêng nghiêng ngả ngả chạy tới bắt xe.
Bọn họ quay đầu nhìn, là một cô gái sắc mặt tái nhợt, chân tay luống cuống, áo quần còn xộc xệch.
Cô gái này Thiệu Nhất có quen.
“…… Lưu Nghi Nhiên?”
Lưu Nghi Nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, vừa mừng rỡ vừa hoảng loạn quay sang.
“Thiệu Nhất?!”
Thiệu Nhất nhìn phía sau cô, là một khách sạn.
Anh nhíu mày, “Cô làm sao thế?”
“Em, em……” Mặt Lưu Nghi Nhiên lúc trắng lúc xanh, mắt long lanh lệ. Cô bất an quay đầu nhìn ngó phía sau, tiến lên túm chặt góc áo Thiệu Nhất.
Lê Dương nhướng mày.
Bà chị này…… là ai đây?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Từ khách sạn có đám người vọt tới, năm sáu tên cầm cây côn bảo vệ.
Cầm đầu là một người mặc tây trang mang giày da, nhân mô cẩu dạng, híp đôi mắt nhỏ đánh giá bọn họ.
人模狗样 (mặt người thân chó) – vẻ bề ngoài lịch sự, chính trực, thực chất bụng dạ hèn hạ, xấu xa.
Lưu Nghi Nhiên túm chặt góc áo Thiệu Nhất, Thiệu Nhất nhìn về phía cô, bắt gặp ý tứ cầu xin trong ánh mắt.
Cuối cùng tên Mắt Nhỏ dừng tầm nhìn trên mặt Lưu Nghi Nhiên.
“Lưu đại tiểu thư, cô chạy cái gì? Còn không mau ngoan ngoãn lại đây?” Gã kiêu căng nói, “Chờ tôi sang mời cô nữa à?”
Lưu Nghi Nhiên cúi đầu không nhìn gã, chỉ là thân mình có chút run lên.
Mắt Nhỏ làm mặt hung ác, “Muốn gì đây, hôm nay chính cô gật đầu, giờ lại đòi đổi ý hả? Kinh doanh ai chơi vậy!”
Lưu Nghi Nhiên đột ngột ngẩng đầu, lã chã chực khóc: “Anh! Rõ ràng là các người chuốc say tôi! Ba tôi……”
Hôm nay cô theo một người bác tới tiệc rượu này, vốn dĩ cô không muốn, nhưng ông bác đó bảo chỉ là bồi rượu thôi, không phải bán thân, uống vài ly không chừng chọc ông chủ lớn vui vẻ, chuyện nhà cô có thể được đỡ đần.
Cô tin lời bác, trong bữa tiệc vẫn luôn chịu đựng tên Mắt Nhỏ chọc ghẹo, bị chuốc tới say chuếnh choáng, người ta nói gì với mình cũng nghe không rõ, đến khi bị Mắt Nhỏ sờ chân mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Nhưng đám người trong phòng không hề bận tâm tới sự kinh hoảng bối rối của cô, một cô ả trang điểm loè loẹt còn chê cô chuyện bé xé to rồi cười khanh khách.
Người đàn ông ngồi cạnh ôm choàng lấy cô, cô cho gã một tát, sau đó mới vội vã chạy ra đây.
Mắt Nhỏ nghe thấy cô nói vậy, cười lạnh một tiếng, hung tợn ngắt lời: “Ba cô?! Ba cô còn chẳng lo nổi thân mình! Sao, hoặc là cô trả tiền thay ba cô, hoặc là ngoan ngoãn đi vào uống rượu cho tôi……”
Gã chưa nói hết câu, nhưng hàm ý mọi người đều minh bạch.
Thiệu Nhất nhíu mày.
Người này nói chuyện không đứng đắn, không biết là cái thứ gì.
Gặp phải loại chuyện này, thật phiền toái.
Anh tiến lên đằng trước, che Lưu Nghi Nhiên phía sau, “Giờ anh muốn gì đây? Cứ nói với tôi xem nào?”
Mắt Nhỏ đối diện đôi mắt vững vàng của Thiệu Nhất, lời thô tục đến miệng lại rối lung tung beng, gã nhíu mày, “Mày mẹ nó là ai?!”
“Tôi là anh trai cô ấy,” Thiệu Nhất đứng khoanh tay, “Thế anh là ai?”
Mắt Nhỏ híp híp, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh một câu, người bên cạnh tỏ vẻ nghi hoặc, không chắc chắn lắc đầu.
“Lưu Quốc An có con trai bao giờ, sao tao lại không biết?”
Lê Dương nhíu mày nhìn chằm chằm người đối diện, sau đó nhìn qua Lưu Nghi Nhiên sắp dán hẳn lên người Thiệu Nhất, tâm tình hết sức phức tạp.
Thiệu Nhất mặt không đổi sắc dịch người ra.
“Chuyện anh không biết còn nhiều lắm, về hỏi kĩ đi rồi hẵng ra đây sủa.”
Mắt Nhỏ nghiến răng, rất không cam lòng.
Lưu Nghi Nhiên này đẹp thì có đẹp, nhưng bướng cũng quá bướng.
Vất vả lắm mới lấy chuyện ba cô ta phá sản lừa được tới đây, kết quả lại để cô ta chạy mất. Còn lòi ra một thằng anh trai, nhìn không dễ chọc.
Gã đâu thể làm dữ quá, một kẻ đòi nợ thuê thôi, không có cái bản lĩnh này, chỉ đành vừa dỗ vừa hù, bà cô kia mà có chuyện gì thật, gã cũng không hốt nổi.
Cho nên gã liếc đám Thiệu Nhất một lượt, chỉ chỉ Lưu Nghi Nhiên: “Chờ đó! Tao đợi tới lúc mày quỳ xin tao!”
Lưu Nghi Nhiên giận dữ ngẩng đầu, “phi” một ngụm về hướng tên Mắt Nhỏ.
Đám người đó đi khuất, Thiệu Nhất quay đầu nhìn Lưu Nghi Nhiên.
“Cần tôi đưa cô về không?”
Lưu Nghi Nhiên vẫn chưa bình tĩnh hẳn, túm góc áo anh, hốc mắt hồng hồng, gật gật đầu.
Thiệu Nhất giãn khoảng cách với cô một chút, đưa chìa khóa cho Lê Dương, vỗ đầu em bé, “Em về trước ngủ đi, ngày mai còn đi học.”
Lê Dương nhận lấy chìa khóa, nhìn qua Lưu Nghi Nhiên cứ nắm áo Thiệu Nhất hoài, gật đầu: “Ò.”
Sau đó cậu một mình bắt taxi về chỗ Thiệu Nhất.
Cậu ngồi trên xe, nghe tài xế tự tiêu khiển ngân nga “Nhất huyễn dân tộc phong”.
Cảnh sắc nước ta rực rỡ nhất (tên bài hát).
Tâm trạng hơi loạn xạ.
Chuyện vừa rồi quá đột ngột, cậu vẫn chưa phản ứng kịp.
Đoán chừng là cái ông Mắt Nhỏ hung hãn kia muốn ép buộc con gái nhà người ta làm chuyện cầm thú, vừa lúc bị bọn họ bắt được. Nếu là gặp trúng người khác, không biết cô gái kia sẽ ra sao.
Dù đã hơi muộn, nhưng xong chuyện cẩn thận ngẫm lại, Lê Dương vẫn thấy có chút chua.
Người nào không mù đều nhận ra chị kia thích Thiệu Nhất.
Hơn nữa thị lực cậu . nha.
Thiệu Nhất sao được nhiều người nhớ thương quá vậy? Bọn con gái trường cậu suốt ngày chụp lén thì thôi đi, giờ còn lòi ra gì gì Nhiên nữa.
Trông có vẻ thân thiết quá ha?
Lại còn anh trai, có anh trai là được la lối sao.
“Em là đám mây đẹp nhất lòng tôi, khiến tôi thật muốn giữ em ở lại! Ở lại! Chậm rãi hát lên……”
Lê Dương cảm thấy chú tài xế này quá ồn ào, một đoạn hát đi hát lại bảy tám lần.
Ông tướng Lê hết kiên nhẫn: “Bài này hát nhiều rồi đó ông anh, đổi qua bài khác được không?”
Những tưởng lúc này tài xế sẽ im lặng, không ngờ chỉ là trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên lại hát lên.
“Mình học tiếng loài mèo kêu nhé, kêu cùng anh méo meo méo meo……”
Trán Lê Dương thình thịch nhảy, muốn kêu dừng xe hết sức.
Tài xế rất không tự giác, hát tới khoan khoái vui tươi.
Thiệu Nhất đưa Lưu Nghi Nhiên đến cửa nhà, Lưu Nghi Nhiên muốn mời anh vào uống ly trà, Thiệu Nhất khéo léo từ chối.
“Muộn rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi.” Thiệu Nhất dứt lời liền muốn đi về.
Lưu Nghi Nhiên đột nhiên giữ anh lại.
“Cảm, cảm ơn anh……” Lưu Nghi Nhiên cúi đầu, “Em, em cũng không biết có gây phiền phức cho anh không, bọn kia rất ghi thù……”
Thiệu Nhất ngắt lời cô: “Được rồi, bao giờ phiền phức thì nói sau. Cô vào nhà trước đi, tôi cũng phải đi đây.”
Anh biết rõ tình cảm của Lưu Nghi Nhiên, nhưng anh thật sự không có ý gì với cô ấy.
Anh cũng không phải kiểu người nhiệt tình lắm, không quá rộng lòng nghĩa hiệp, như Lưu Nghi Nhiên tự nói đó, hôm nay anh giúp người ta thì có thể ngay mai anh sẽ bị lây phiền. Nhưng hôm nay chính mắt anh trông thấy chuyện này, Lưu Nghi Nhiên là bạn học cũ, còn là cháu gái của ông sếp anh hiện tại, anh không thể nào mặc kệ được.
Anh là lạnh nhạt từ trong xương cốt, những năm qua đã thấy đủ nhân tình ấm lạnh, hiện tại rất không thích chủ động dây dưa chuốc phiền.
Biết bao lâu rồi anh không ra tay vì nghĩa như hôm nay chứ……
Thế nhưng chuyện lần này nếu không có ai hỗ trợ, một cô gái tay không tấc sắt chỉ có thể chịu thiệt thòi.
Hơn nữa, Lê Dương còn đang đứng bên cạnh nhìn, anh dường như…… không muốn để lại cho bạn nhỏ ấn tượng xấu về mình.
Lưu Nghi Nhiên nghe Thiệu Nhất nói vậy, có hơi sốt ruột, một lần nữa túm lấy góc áo anh, cắn môi, “Em, em có lời muốn nói……”
Thiệu Nhất thở dài, không đáp.
Lưu Nghi Nhiên tưởng anh chịu nghe, vội vội vàng vàng mở miệng: “Em, thật ra em……”
Nói một nửa mặt cô lại đỏ ửng, nhắm mắt vào mới nói tiếp được.
“Em rất…… thích anh. Từ cấp ba đã thích, em…… thật ra lúc ấy đã muốn nói cho anh biết, dù anh không đồng ý cũng không sao.
“…… Có điều vào năm lớp , anh đột nhiên như thay đổi thành một người khác, ai anh cũng mặc…… Em, em liền chôn những lời này xuống đáy lòng, nhưng hiện tại em thật sự rất muốn rất muốn nói cho anh biết, em thích anh! Là thật lòng thích…… Nhà em đang có chuyện lớn, sau này có khả năng sẽ phiền phức rất nhiều, nếu có thể, anh có thể nào, giống như hôm nay…… bảo vệ em không?”
Câu cuối cùng cô hỏi rất cẩn thận rụt rè, tiếng nói cũng thành thỏ thẻ, cô giương mắt nhìn Thiệu Nhất.
“Thật xin lỗi, hôm nay giúp cô chỉ vì tình cờ gặp được, sau này … Tôi bất lực.” Thiệu Nhất tạm dừng, “Vả lại, tôi không phải người tốt gì cho cam, cô thật sự không nên phí thời gian lên người tôi.”
Lưu Nghi Nhiên ngơ ngẩn, hồi lâu sau mới khó khăn mỉm cười, “Em biết mà… Anh chắc chắn sẽ từ chối.”
“Thế em có thể hỏi một câu không…… Anh hiện tại, đã thích ai chưa?”
Thiệu Nhất trở về tiểu khu liền trông thấy một bóng người ngồi trên băng ghế dưới đèn đường.
Là bạn nhỏ nào đó vẻ mặt rất không kiên nhẫn.
Anh đi qua, biết rõ còn cố hỏi: “Ơ, đây không phải học bá sao? Làm gì còn ngồi chỗ này?”
Lê Dương liếc anh, “…… Sớm quá ngủ không được, chờ anh.”
Thiệu Nhất nín cười, gật gật đầu, “Thế có cần ngồi thêm chốc nữa không?”
Lê Dương đứng lên, vỗ vỗ quần, rất lạnh lùng: “Không cần.”
Thiệu Nhất đứng không nhúc nhích.
Lê Dương căng não đi lên trước hai bước, Thiệu Nhất vẫn cứ bất động.
Cậu xoay đầu: “Anh không ngủ à?”
Thiệu Nhất cười ra tiếng, đi đến khoác vai bạn nhỏ kéo vào trong.
“Ngủ chứ.”
Lê Dương cứng đờ, tiếp tục bình tĩnh đi theo Thiệu Nhất.
Thiệu Nhất giữ tư thế này bóp nhẹ mặt bạn nhỏ, “Sao không vui nữa rồi?”
Hỏi tới cái này lỗ tai Lê Dương liền ong ong lên.
“Một ông chú suốt cả đường đi học tiếng mèo kêu bên tai anh, là anh anh có vui được không?”
“Ông chú này thời thượng ghê đó nha.”
“Cứt ấy, phiền muốn chết.” Lê Dương liếc anh một cái, “Anh vui lắm nhỉ?”
Thiệu Nhất nhướng mày, “Sao lại nghĩ vậy?”
Lê Dương mặt vô cảm đọc một chuỗi thành ngữ: “Tội ác chất chồng, khinh nam bá nữ, hoa lê dính hạt mưa, anh hùng cứu mỹ nhân, nhào vào trong ngực, lấy thân báo đáp, đôi bên tình nguyện……”
tui chỉ chú thích một cái thôi - hoa lê dính hạt mưa là “lê hoa đái vũ” vốn tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Thiệu Nhất che miệng cậu lại: “Như thế nào là đôi bên tình nguyện?”
“Không phải anh chủ động lắm hả? Còn muốn đưa người ta về nhà.” Tự Lê Dương cũng không phát hiện mình hiện tại chua biết bao nhiêu.
Thiệu Nhất nhướng mày, cười như không cười nhìn cậu, đợi nửa ngày mới rề rà giải thích.
“Dù sao cũng là con gái, tối muộn còn gặp chuyện như vậy, đưa về nhà không phải việc nên làm sao?”
Lê Dương ồ một tiếng, nghe vẫn rất khíu chọ.
“Liên quan gì tới em.”
Thiệu Nhất bật cười, gật đầu nói: “Ừ rồi, không liên quan tới ngài.”
Lê Dương nhìn anh một cái, tránh anh ra tự đi lên trước.
“Biết đường không?”
Lê Dương quay đầu giơ ngón giữa với anh, xùy một tiếng: “Dăm ba cái đường ai mà không biết.”
Thiệu Nhất lẽo đẽo theo sau cậu.
Thật là mạnh miệng nha, cái bạn nhỏ này.
Cơ mà anh lại cảm thấy…… như vậy rất là đáng yêu.
HẾT CHƯƠNG .
Tác giả có lời muốn nói:
Lê Dương: Tui, yêu tinh quả chanh.