Cốc trà sữa thứ ba mươi hai: Không cần vượt mặt.
-------------------
“ má,” Lê Dương bị doạ sốc, “Anh nói cái gì?!”
Lý Nhiên không ngồi ghế nữa, cũng ngồi xổm xuống, cùng Lê Dương mắt nhỏ trừng mắt to.
Lý Nhiên: “Em chắc chứ?”
Lê Dương: “Anh thật sự hôn rồi?”
Lý Nhiên: “Thực sự có bạn gái?”
Lê Dương: “Thầy Diệp không gọi cảnh sát?”
“Gọi cảnh sát làm gì!” Lý Nhiên khịt mũi, “Anh chỉ uống say thôi! Uống say thôi hiểu không!”
Hôm qua lo liệu cho bọn nhóc được thả xong, xác nhận Lê Dương không có việc gì, hắn liền đi uống rượu tiếp.
Dạo gần đây hắn trăm phương ngàn kế tìm cách tiếp cận Diệp Dụ, cố ý sắp xếp đủ loại gặp gỡ tình cờ, mẹ nó hắn có từng theo đuổi ai nghiêm túc như vậy chưa? Vất vả lắm mới thân hơn một chút, hắn vừa lả lơi vài ba câu, Diệp Dụ đã lập tức kéo số hắn vào danh sách block.
Hắn không tài nào hiểu nổi.
Đến mức đấy sao?
Huống hồ lúc ấy Diệp Dụ chẳng có biểu hiện gì, cùng lắm chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, sao một chốc sau hắn liền thấy mình bị chặn rồi?
Giây phút đó tâm trạng hắn thật sự là đậu má.
Bỏ đi vậy.
Bị chặn thì bỏ thôi.
Lý Nhiên hắn thiếu gì người.
Lý Nhiên cho rằng bản thân có thể quên Diệp Dụ rất nhanh mà đi tìm niềm vui mới, nhưng sau một tuần, hắn vẫn cảm thấy bực bội.
Bực bội không biết vì sao.
Cuối cùng uống tới say nghiêng say ngả, xui rủi thế nào đụng phải Diệp Dụ.
Lúc ấy Diệp Dụ đang tranh chấp gì đó với một người đàn ông, lôi lôi kéo kéo.
Lý Nhiên trông thấy, dứt khoát bảo tài xế dừng xe, sau đó làm một việc mà dù có tự nhấn đầu mình xuống bồn cầu cũng không thể nào sửa nổi.
Hắn xông lại dộng cho gã kia một đấm, hình như còn chửi bới tông ti họ hàng nhà người ta, kế tiếp lôi Diệp Dụ chưa kịp phản ứng vào một con hẻm gần đó, khảng khái hôn lên.
Khi ấy trong đầu hắn suy nghĩ gì thế nhỉ?
Hình như là thấy Diệp Dụ tròn mắt nhìn mình, bèn thầm nghĩ mẹ kiếp sao đẹp quá vậy?
Đang lúc Diệp Dụ bận giãy giụa, đầu óc Lý Nhiên nhão như vữa hồ, cảm thấy bản thân thật không biết xấu hổ, sao có thể hấp tấp như thế chứ?!
Người ta cũng đã
Chặn!
Số!
Mày!
Rồi!
!
Lý Nhiên tự phỉ nhổ mình, nhưng đầu hắn chuếnh choáng quá, không biết phải chữa cháy làm sao.
…… Cuối cùng hắn tháo chạy.
Chạy!
Chạy như một thằng thiểu năng vậy!
Sau đó hắn về nhà ngủ thẳng một giấc, lúc tỉnh dậy liền cảm thấy rối tinh rối mù.
Chỉ muốn uống cốc trà sữa thanh tẩy đầu óc thôi, thế nào lại xui xẻo đụng trúng Diệp Dụ cũng đi mua trà sữa!
Ngay thời khắc Diệp Dụ đẩy cửa tiến vào, hắn liền co chân co cẳng trốn vào phòng tối.
Đã bao giờ hắn phải sợ sệt thế này chưa? Thật uất ức quá mà!
Nhưng hắn không muốn đối mặt với chất vất hay chỉ trích của Diệp Dụ, mà dù Diệp Dụ không nói gì hắn, hắn cũng không muốn đối diện với ánh mắt ấy nữa.
Mẹ nó, đời trước hắn vay nặng lãi Diệp Dụ có phải không?
Hắn vốn rối rắm sẵn rồi, Lê Dương còn châm thêm lửa: “Say rượu hôn bừa cũng không được, em mà là thầy Diệp em sẽ xiên chết anh.”
“……” Lý Nhiên chậm rãi che kín lỗ tai.
Cửa bị đẩy mở, ánh sáng theo khe hở rọi vào.
Thiệu Nhất tựa lên khung cửa nhìn hai người họ ngồi xổm trừng nhau.
“…… Hai ngươi làm gì đấy?” Thiệu Nhất hơi mắc cười, “Chờ đủ chưa? Mau ra đi, người ta về rồi.”
Lê Dương đứng lên, đi ra ngoài.
Lý Nhiên lò dò theo sau lưng hai người họ, xác nhận bên ngoài đã không còn một bóng người mới nhẹ nhàng thở phào, đĩnh đạc đi ra chỗ ghế lười nằm xuống, gác chân lên thật cao.
Diệp Dụ không ở đây, hắn liền rất thả lỏng, “Lê Dương, thầy Diệp của mấy đứa cũng thích uống trà sữa hả?”
Lê Dương bị chiếm chỗ cũng không có ý đuổi người.
Lý Nhiên còn tò mò sao nhóc con hôm nay biết kính già yêu trẻ thế, ngóc đầu dậy thăm dò, liền thấy Lê Dương cong khoé môi cười thích thú.
Ngay cả Thiệu Nhất cũng dựa vào tủ lạnh rũ mắt cười.
Rõ ràng có biến mà…… Lý Nhiên chợt nghe thoang thoáng tiếng đẩy cửa, tự giác cứng đờ.
Sau đó hắn liền nghe Lê Dương ngoan ngoãn chào hỏi.
“Thầy Diệp ạ.”
Người vừa từ quán bar đi ra nay đã vòng ngược trở vào, vẻ mặt thản nhiên như không thấy đôi chân nhếch cao nào đó khẽ khọt thu lại.
Diệp Dụ gật đầu với Lê Dương, lấy một chiếc móc chìa khoá đặt trên quầy bar, nói với Thiệu Nhất: “Ông chủ Thiệu, đây là đồ lần trước Lý Nhiên đánh rơi.”
Y lại dặn dò Lê Dương vài câu, “Nghỉ ngơi cho tốt, lo về nhà sớm.”
“Vâng thầy, em biết rồi ạ.”
Lý Nhiên vừa vất vả thu chân lại xong, liền nghe được Diệp Dụ nhắc tới tên mình, trong đầu càng rối rắm, nhất thời không biết bản thân nên nghĩ gì.
Diệp Dụ nói xong liền lễ phép gật đầu, xoay người đi mất.
Lê Dương ngó cái móc chìa khóa kia, quay sang hỏi Lý Nhiên đang chìm trong biển ý thức, “Anh còn rơi đồ chỗ thầy Diệp nữa hả?”
Lý Nhiên mờ mịt ngẩng đầu, sau đó như nhớ ra được điều gì, hắn vội vàng giật cái móc về trong tay.
Lê Dương cảm khái: “Thầy Diệp tốt tính thật đấy.”
Lý Nhiên nhìn chằm chằm cái móc một lúc lâu, đột nhiên cười, “Đúng vậy, sao người này tốt tính thế nhỉ.”
“……”
Lý Nhiên thẳng lưng, ánh mắt sáng quắc nhìn Lê Dương.
“……” Đầu Lê Dương giật giật, “Anh sao đấy?”
“Em chắc chắn Diệp Dụ có bạn gái à?”
“Em không chắc.”
Lý Nhiên phấn khích đập lên đùi mình cái bép, “Sao lúc nãy em nói có hả!”
Lê Dương vô cảm, “Thầy Diệp không chính miệng tuyên bố, sao em dám chắc được.”
“Mặc kệ,” Lý Nhiên kiên định nói, “Ông đây muốn thử lại một lần.”
Trông cái bản mặt kiên định của hắn, Lê Dương lười mắng mỏ.
Cậu quay đầu hỏi Thiệu Nhất, “Anh còn cái ghế lười khác không?”
“……” Thiệu Nhất lôi đâu ra lắm ghế lười như vậy, cũng đâu phải đặt xuống là xong, anh cho rằng Lê Dương đứng lâu không thoải mái, “Đau đầu?”
“Không phải, không thích đứng,” Lê Dương cau mày, vẻ mặt không vui, “Mệt.”
“Em mới đứng được bao lâu chứ hả? Còn trẻ đã thế, đến già phải làm sao bây giờ?” Lý Nhiên lại gác chân lên cao, lúc hắn không phiền lòng thì có thể lải nhải rất nhiều.
“Với cả đàn ông con trai sao đứng một lát đã than mệt rồi? Mai này biết làm hài lòng nửa kia thế nào đây? Hử?”
Lê Dương: “…………”
Thiệu Nhất che cái miệng bà tám của Lý Nhiên lại, “Đừng nói bậy, em ấy còn nhỏ.”
Lê Dương theo bản năng phản bác, “Em không……”
Đột nhiên cậu nghĩ thời điểm này mà phản bác thì không tốt lắm, trầm mặc chốc lát, cậu thỏa hiệp gật đầu: “Đúng thế, em vị thành niên.”
Lý Nhiên kéo tay Thiệu Nhất ra, chậc một tiếng, “Cũng không nhỏ nữa.”
Hắn lại nghĩ ra gì đó, “Ấy đúng rồi anh quên mất em không thích con gái.”
Hắn vừa nghiêm trang vừa bỡn cợt hỏi cậu, “Em ở trên hay ở dưới vậy?”
Lê Dương nhìn hắn, trong mắt có dòng chữ “Anh điên rồi” to ơi là to.
“Lý Nhiên.” Thiệu Nhất nghiêm giọng hô một tiếng.
Lý Nhiên nhìn anh một cái, mới phát hiện vấn đề mình hỏi hình như hơi nhạy cảm.
“Miệng anh tiện quá,” Lý Nhiên nhận lỗi phất tay “Bạn nhỏ nhanh nhanh quên câu ban nãy đi nha.”
Thiệu Nhất vỗ vỗ đầu Lê Dương, “Nó quen vậy rồi, em cứ xem như không nghe thấy.”
Lê Dương: “…… Ò.”
Thật tình cũng không sao.
Có điều cậu cho rằng cậu hẳn là người ở trên đó.
Bẩm sinh , cậu tự tin lắm.
Sau khi tan tiết tự học buổi tối, Lê Dương về ký túc xá lấy quần áo.
Vừa lúc gặp gỡ Tô Ngang và bạn mập đang đi mua bữa khuya.
“Ôi chao ơi anh Lê!!!” Bạn mập phóng đến, “Muốn chết em mà!!!”
Lê Dương bình tĩnh né ra.
Tô Ngang đi tới nắn nắn bả vai cậu, “Hôm nay mày về nhà à?”
“À không.”
“Chứ mày lấy quần áo làm gì?”
“Tao về nhà mới không cần lấy quần áo.”
“Cũng đúng.” Tô Ngang sờ sờ đầu, nói cái khác, “Hôm nay mày không đi học, mọi người trong lớp đều đoán già đoán non tại sao, còn có đứa đi hỏi lão Tiêu nữa, nhưng mà lão Tiêu đuổi bọn nó đi học bài, không trả lời.”
Lê Dương nhíu mày, “Bọn nó rảnh quá nhỉ?”
Bạn mập thò vào, “Không phải, hình như là Lý Giai Duệ nói gì đó, tao không rõ lắm.”
Lê Dương nhếch môi, “Quản thằng đần đó làm gì.”
“Anh Lê, thi giữa kỳ nhất định phải vượt mặt nó nhé, cho nó chừa thói khoe khoang.”
“Vượt mặt?” Lê Dương nhướng mày, “Không cần.”
Chờ Lê Dương đi rồi bạn mập vẫn chưa hiểu rõ ý cậu, “Không cần? Tại sao chứ? Anh Lê tính bỏ học hả?”
Tô Ngang trìu mến xoa đầu bạn mập, “Anh Lê mày muốn nói rằng nó không cần vượt mặt Lý Giai Duệ, vì cơ bản chưa từng bị vượt qua.”
“Ông trời của tôi ơi,” Bạn mập lẩm bẩm, “Quá…… đẹp trai rồi!”
Lê Dương về tiệm trà sữa, chạm mặt một người không quen lắm.
Lại là Hứa Kha.
Lê Dương không tính chào hỏi cậu ta, nhưng Hứa Kha rất là chủ động: “Hello Lê Dương!”
Lê Dương lạnh nhạt gật đầu một cái, không nói năng gì.
Bởi gánh nặng thần tượng quá nghiêm trọng, cậu vẫn luôn đội mũ, vành mũ còn kéo thật thấp, thế nên trông càng lạnh lùng hơn.
“Đang nghĩ liệu có thể tình cờ gặp cậu hay không, không ngờ thật sự trùng hợp đến vậy.”
Như không thấy được thái độ xa cách của Lê Dương, Hứa Kha vẫn cười nói bình thường.
“Ừm.”
“Sao tự dưng cậu đội mũ thế? Trước đây chưa thấy cậu đội bao giờ.”
Lê Dương vô cảm, “Cậu gặp tôi được mấy lần?”
Hứa Kha không bị sự lạnh lẽo của cậu làm phật ý tí nào, ngược lại còn giống như đang vui vẻ.
Lê Dương cảm thấy đầu óc thằng này có vấn đề.
“Nhưng giờ muộn mất rồi, tớ phải về trường nữa, tạm biệt nhé.” Hứa Kha phất phất tay, cười tủm tỉm, như thể thật sự chỉ là ngẫu nhiên gặp được Lê Dương, tới trước mặt cậu xoát độ tồn tại một chút, rồi cứ thế rời đi.
Lê Dương không quan tâm tên này, vòng vào quầy bar, đợi Thiệu Nhất đóng cửa.
Buổi tối có rất nhiều nữ sinh không sợ béo vẫn uống trà sữa, đương nhiên cũng có không ít nam sinh, một mình Thiệu Nhất xoay xở hơi vất vả.
Lê Dương nhìn một lúc, quyết định giúp anh.
Dù sao cũng muốn ở nhờ nhà người ta mà.
Cậu nhận việc tính hoá đơn thối tiền lẻ.
Lê học bá đầu óc thông minh, trí nhớ tốt, uống trà sữa chỗ Thiệu Nhất mấy tháng đã học thuộc giá cả sơ sơ, cái nào không nhớ rõ, cậu liếc lại tên cũng không tốn nhiều sức lực, thế nên làm việc rất nhẹ nhàng trôi chảy.
“Mười tám,” Lê Dương lấy tiền, “Ba cốc chiêu bài.”
Thiệu Nhất mỉm cười nhìn cậu một cái, chuyên tâm làm trà sữa.
Tận đến khi tắm rửa xong lên giường, Lê Dương mới phát hiện có điểm không đúng.
Lý Nhiên hôm nay đã nói như vậy, chắc chắn Thiệu Nhất cũng biết xu hướng tính dục của cậu rồi. Cậu cứ một hai đòi ngủ chung giường với anh thế, liệu có giống như đang có.. ý kia?
Lê Dương nhíu mày trầm tư trong chốc lát.
Vì sao nằm cùng giường với Tô Ngang cậu chẳng hề lăn tăn, mà đến phiên Thiệu Nhất cậu lại nghĩ nhiều thế nhỉ?
Lê Dương xoa xoa đầu.
Thôi, không nghĩ nữa.
Ý gì thì ý.
Nghĩ đau cả đầu.
HẾT CHƯƠNG .
Tác giả có lời muốn nói:
Ý kia là ý gì? (?°???°)?
Bạn edit nói:
Ngày mai ngày mốt không có chương mới nha.