Tận đến giữa trưa tan học, bạn mập vẫn còn tức giận bất bình.
“Lý Giai Duệ sao thế nhỉ?” Tô Ngang cũng thắc mắc, “Bài đầu tiên đâu có làm tốt vậy? Không phải trước giờ chỉ loanh quanh ở hạng thôi hả? Mới được một lần đứng nhất đã lên mặt rồi.”
Bản thân Lê Dương lại không để ý, “Quản nó làm gì.”
Tô Ngang vỗ tay: “Anh Lê của tao thật rộng lượng.”
Đến khi vào tiệm trà sữa ngồi, bạn mập hãy còn lải nhải về Lý Giai Duệ, miệng thì nhóp nhép trân châu.
“Sao nó lại như thế nhỉ?” Bạn mập rất bất mãn, “Hẹp hòi như thế.”
Cậu ta còn nhớ ngày hè hôm ấy, quả bóng rổ vừa nảy tới tay Lý Giai Duệ đã bị ném đi ngay. Vốn lúc đó cậu ta không nghĩ nhiều, cảm thấy Lý Giai Duệ cũng không tới nỗi, nhưng những lời nó nói ở lớp hôm nay thật không thể chấp nhận được.
“Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là tôi dồn sức vào việc học, không dùng thời gian học đi làm việc khác thôi.”
Bạn mập vừa nhớ tới cả người liền khó chịu, luôn tốt tính như cậu cũng ngứa tay muốn đấm nó.
“Lê ca, mày cẩn thận ngẫm lại coi, mày có từng chọc nó lần nào chưa? Chứ không sao nó cứ nhắm vào mày vậy.”
Thiệu Nhất ngẩng đầu hỏi một câu, “Có chuyện gì thế?”
Tô Ngang bán rẻ bạn bè: “Lê ba ba không làm ba ba nữa ạ, đệ nhất vạn năm rốt cuộc bị người soán ngôi rồi, khắp chốn mừng vui!”
Thiệu Nhất lấy từ ngăn tủ bịch bánh quy nhỏ ném cho Lê Dương.
Lê Dương chả hiểu: “Gì đấy?”
“An ủi em,” Thiệu Nhất vỗ vai cậu, “Đứng thứ hai cũng không tệ.”
Lê Dương xuỳ một tiếng.
“Ông đây mà cần an ủi?”
Nói thì nói thế, nhưng tay vẫn bóc bánh ăn.
“Được rồi được rồi, không đề cập tới thằng ngốc đó nữa.” Tô Ngang uống một ngụm trà sữa, cười đến sung sướng, “Giờ nghĩ mình đấu trận chung kết xong thì đi đâu ăn mừng này?”
Lê Dương cảm thấy Tô Ngang thật quá huênh hoang, “Mày tự tin đấu với Nhất Trung xong còn đi ăn mừng được à?”
Tô Ngang gật đầu như lẽ đương nhiên: “Chứ sao không? Trước đây gặp Nhất Trung toàn ở trận đầu, lần này là trận chung kết đó! Sung sướng biết chừng nào! Có không thắng ông đây cũng muốn đi ăn mừng nhá!”
Tô Ngang cùng bạn mập thảo luận chuyện đi đâu chơi đến khí thế ngút trời.
Thấy Lê Dương không hứng thú mấy, Thiệu Nhất hỏi cậu, “Chân khỏi hẳn chưa?”
Lê Dương ậm ờ.
“Thật sự khỏi hẳn rồi?” Thiệu Nhất nhìn cậu, kề sát vào nói bằng thứ âm lượng chỉ anh và cậu nghe, “Nếu tiếp tục có vấn đề sẽ để lại di chứng thật đấy.”
Lê Dương cảm thấy Thiệu Nhất quả là dong dài, cậu qua loa đáp, “Khỏi hẳn rồi, tung tăng được nhảy nhót được, cần em lộn nhào một cái cho anh xem không hở?”
Thiệu Nhất cười, “Không cần, anh chỉ sợ có việc gì thầy các em lại bắt đền anh thôi.”
“Sao bắt đền anh?”
“Anh,” Thiệu Nhất chỉ chỉ chính mình, “Không báo cáo bên trên cũng xem như tòng phạm chứ nhỉ?”
Lê Dương bật cười, lắc đầu, “Thế không được, anh phải tính là chủ mưu.”
Thiệu Nhất nhướng mày, anh bóp nhẹ gáy Lê Dương, “Sao anh lại thành chủ mưu rồi? Tự em ngã cũng đổ tại anh?”
“Tại anh mà,” Lê Dương gật đầu, nghiêm túc nói bừa, “Anh đẹp trai quá, làm em choáng váng.”
Thiệu Nhất cạn lời: “…… Thế anh phải cảm ơn em không nhỉ?”
Lê Dương híp mắt cười, “Đừng khách sáo.”
Hôm diễn ra trận chung kết bóng rổ, toàn bộ nhà thi đấu đều vô cùng náo nhiệt.
Hầu như tất cả học sinh của Thành Trung và Nhất Trung đều tới cổ vũ tiếp sức trường mình.
Khá nhiều học sinh trường khác cũng tới chung vui.
Bọn Lê Dương vừa xuống xe đã giáp mặt đám Tam Trung hôm trước.
Tụi nó nheo mắt, mang theo ý bất thiện đánh giá bọn cậu, dáng vẻ còn rất kiêu căng.
Một cái nhìn Lê Dương cũng lười cho tụi nó, lập tức đi về phía nhà thi đấu.
Hồ Phi bị ánh mắt của bọn Tam Trung chọc cho ngứa ngáy, không nhịn được mắng ra miệng, “Mắt lác hả mậy, bọn đần kia nhìn cái mẹ gì vậy?”
“Hình như mấy mùa trước đấu qua đấu lại cuối cùng chung kết toàn là Tam Trung với Nhất Trung thôi á, giờ thành tụi mình nên bọn nó không phục chăng?”
Tô Ngang nguýt dài: “Đấy là mấy lần trước bọn nó không gặp mình thôi, gặp rồi mới biết ai bố ai con.”
“Đúng ời, vận anh Lê năm nay bạo nổ mà, hai trận trước đều né được Nhất Trung,” Bạn mập kết luận, “Chùa Linh Thương linh quá trời!”
Sau khi vào sân, đám bọn họ lại bất ngờ gặp một người.
Hứa Kha mỉm cười đi về phía họ, “Các cậu đến có hơi muộn, Nhất Trung đã đến từ lâu rồi.”
“……”
“……”
Liên quan gì ông?
Đội bóng rổ Thành Trung bối rối nhìn nhau, không biết vị huynh đệ kia rốt cuộc có ý gì.
Hứa Kha thấy vẻ mặt của họ sai sai, bèn giải thích: “Tôi tới cổ vũ các cậu đấy, nhìn này.”
Cậu ta giơ lên dải lụa nhỏ rực rỡ trong tay, trước khi vào nhà thi đấu ai cũng sẽ được phát, mỗi đội một màu khác nhau.
Dải lụa của Hứa Kha viết tên Thành Trung.
Lê Dương lễ độ gật đầu, “Cảm ơn, bọn tôi đi trước.”
Tô Ngang đi bên cạnh Lê Dương, nhỏ giọng hỏi: “Lê này, mày coi tên Hứa Kha đó…… Nó rốt cuộc muốn gì? Tao thấy cái ánh mắt nó nhìn mày, éc……”
Lê Dương nhướng mày hỏi: “Như nào?”
Tô Ngang cũng không nói rõ: “Kì cục lắm…… Một thằng con trai nhìn một thằng con trai khác như vậy… má.”
Sắc mặt cậu ta xanh rồi trắng, hoang mang nói: “Có khi nào nó là…… Là ấy ấy không, rồi nó muốn ấy ấy mày?”
“Ấy ấy là cái đéo gì?”
Tô Ngang hậm hực nói toạc ra, “Tức là, nó gay ấy! Rồi rồi…… Hiểu chưa!?”
“Không thì sao lần trước nó cười với mày kiểu đó, lại còn xin WeChat mày nữa chứ!”
Lê Dương tự ngẫm một chút tính khả thi của giả thuyết này, sau đó gật gù, “Hợp lí đấy nhỉ?”
Tô Ngang ngồi xổm bên cạnh cậu, nhìn cậu bình thản thay giày khởi động, lại nguýt một tiếng, “Có thằng ẻo thích mày, mày không nghĩ gì à?”
“Có gì để nghĩ đâu,” Lê Dương rất dửng dưng, “Bố Lê của mày mị lực bắn tứ phía, không cần nghi ngờ.”
Không phải cậu chưa từng gặp cậu trai nào có ý, chỉ là cậu không thích ai thôi.
Tô Ngang híp mắt nhìn cậu, “Sao mày lại mặc đồ của Phẩm Như hả?”
Đây là một câu thoại trong phim 回家的诱惑 (tên Việt Nam là Hoa Hồng Có Gai). Hồng Thế Hiền (chồng của nữ chính Phẩm Như) hỏi câu này với Ngãi Lợi là bạn thân Phẩm Như. Gia đình Phẩm Như cưu mang Ngãi Lợi nhưng Ngãi Lợi trả ơn bằng cách ngoại tình với Hồng Thế Hiền, mặc quần áo của Phẩm Như để thêm kích thích, Hồng Thế Hiền còn khen đó là ý hay. Hai người này cấu kết hãm hại nữ chính, sau đó nữ chính quay về phục thù. Chắc ý Tô Ngang là cái thói kiêu căng của em Lê giống con mẹ Ngãi Lợi.
Lê Dương cười lạnh một tiếng, đá chân cậu ta, “Đi thôi Tô Thế Hiền, phải lên sân rồi.”
Bên họ khởi động kĩ càng từ tốn, vì biết thực lực người ta chênh lệch, tâm thế thi đấu của họ cũng thả lỏng, bởi thế mà thể hiện càng tốt hơn.
Nghỉ giữa trận, bên Nhất Trung đi sang chào hỏi bọn họ.
“Mấy ông lại giỏi lên nữa rồi.”
“Đúng đấy, thầy mấy ông cho mấy ông tập cái chế độ quỷ quái gì vậy?”
Thành thực mà nói, tuy bên họ đánh bóng rổ không bằng Nhất Trung, nhưng mấy người Nhất Trung khá tốt tính, nhất là hôm nay có Tam Trung hình thành đối lập, tự đáy lòng bọn Tô Ngang phải công nhận, Nhất Trung thật sự rất đáng yêu.
Đội trưởng Nhất Trung còn giơ nắm tay cổ vũ họ: “Mấy ông được lắm, chút nữa tiếp tục nhé!”
Thiệu Nhất hôm nay cũng tới, còn mang theo máy ảnh.
Anh vẫn nhớ lời dặn dò ân cần của mẹ.
Chụp lén?
Đương nhiên là không thể chụp lén rồi.
“Nào, Lê ca nhìn máy ảnh nào.” Thiệu Nhất gọi Lê Dương một tiếng.
Lê Dương nhíu mày, “Sao tự dưng anh gọi em như thế?”
Thiệu Nhất cười, “Vì anh muốn chụp em nha.”
“Chụp đi, hôm nay em thoáng lắm, thích chụp thì chụp.” Dù sao hoàn cảnh hôm nay không thể tránh việc bị chụp được, thà để Thiệu Nhất chụp còn hơn, ít nhất có ảnh đẹp.
Thiệu Nhất: “Làm cái pose đi.”
“……” Lê Dương thấy phiền nha.
Nhưng cậu vẫn đờ mặt nhìn máy ảnh ——
Giơ tay chữ V.
Trên khán đài có nữ sinh nhìn thấy, kích động hô: “Trời đất ơi đáng yêu quá đi!”
Thiệu Nhất nhìn dáng tay của cậu mà cười: “Cười một cái nào?”
Lê Dương đánh sượt một tiếng, sau đó nhếch miệng cười.
Thiệu Nhất thở dài, “Thôi, em đừng nhìn máy ảnh nữa, cứ hoạt động tự nhiên vậy.”
Lê Dương giơ ngón giữa về phía anh, sau đó xoay người đi uống nước.
Thiệu Nhất chụp một tấm cậu ngửa đầu uống nước.
Cậu trai tinh khôi sạch sẽ, rơi vào ống kính của anh, đôi mắt khẽ híp, khớp xương rõ ràng, tay cầm chai nước hơi dùng lực.
Thiệu Nhất xoá phông, chỉ để lại một cậu bạn nhỏ.
Anh ngắm nghía bức ảnh, cảm thấy khá xinh đẹp, mẹ hẳn sẽ vừa lòng.
Lê Dương thò sang níu lấy tay anh xem ảnh, tự thấy rất đẹp, nhưng lời nói ra vẫn một mực khiêm tốn, “Chụp không tệ, cảm ơn anh chủ Thiệu.”
Sau đó Thiệu Nhất nhìn cậu buông chai nước xuống, một lần nữa tiến vào sân.
Thiệu Nhất lại giơ máy ảnh lên.
Tô Ngang vỗ vỗ Lê Dương: “Cố lên nha anh Lê! Có không thắng cũng phải soái bung hội trường!”
Hồ Phi: “Đúng! Thua cũng phải thua oai phong mạnh mẽ!”
Mà Lê Dương thật sự không phụ kì vọng, giữa đám mãnh hổ Nhất Trung tung một cú slam dunk nổ tung toàn thể khán đài.
Slam dunk – úp rổ
Thiệu Nhất nhanh chóng nhấn chụp.
Anh bỗng nhiên nghĩ, bạn nhỏ thế này, dường như anh chưa từng thấy trước đây.
Bản thân anh cũng có những phút giây tươi sáng, nhưng sau ấy lại là những thời khắc chìm vào bóng đêm. Còn cậu ——
Giống như chỉ cần nhìn cậu thôi, cũng đủ để chói mắt rồi.
HẾT CHƯƠNG .
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Nhiên: Mày cảm thấy anh bạn nhỏ thế nào?
Thiệu Nhất ( tự hỏi ing): Ừm…… Em ấy rất chói mắt
Lê Dương: [ngoan ngoãn vâng lời chủ nghĩa Mác /jpg]
Lý Nhiên: Ồ ~[ buồn cười /]
Tô Ngang: Ồ ~[ nhướng mày /]
Hướng ý: Ồ ~[ cười xấu xa /]
Bạn mập:…… Ồ? [ anh da đen chấm hỏi /jpg]