Chân của Trịnh Thành Yến nhắm thẳng ngay ngực Niệm Mị, cô liền vươn đôi tay mảnh khảnh của mình lên. Trịnh Thành Yến thấy thế nụ cười càng thêm đắc ý, cho rằng một bàn tay là có thể ngăn cản được cô ta sao? Cô ta chính là người đã luyện bảy năm đấy!
Tay Niệm Mị không một chút khách khí mà bổ lên trên đùi của Trịnh Thành Yến. Nhìn cánh tay không hề có lực đạo của Niệm Mị, một đám người bỗng lắc lắc đầu, họ đều cảm thấy Niệm Mị chắc chắn sẽ không tránh khỏi một chân này.
Tay Niệm Mị nhẹ nhàng dừng trên cẳng chân của Trịnh Thành Yến, nụ cười đắc ý trên mặt cô ta bông trở nên cứng lại.
"Hừm hừ!"
Nơi cẳng chân giống như bị người dùng rìu chém ngang qua, nhưng thói quen nhiều năm khiến cô ta cho dù có đau đến phát khóc cũng sẽ không phát ra một tiếng thét chói tai nào.
Cú đá cực kì mạnh mẽ của Trịnh Thành Yến bị bàn tay của Niệm Mị nhẹ nhàng đánh xuống, cứ thế trực tiếp rơi.
Một chân chống đỡ khiến cô ta suýt chút nữa không giữ vững được thân thể của mình.
Từ Linh cau mày, phát hiện chị họ nhà mình có chút kì lạ.
Trịnh Thành Yến cúi đầu, giấu đi đôi mắt tràn đầy phẫn nộ, thử giật giật chân mình, phát hiện nó còn có cảm giác nên mới yên lòng.
"Học tỷ, lại đến chứ?"
Niệm Mị ôn hòa nhìn Trịnh Thành Yến đang cúi đầu.
Trịnh Thành Yến dậm nhẹ chân vừa mới bị Niệm Mị đánh một chút, sau khi phát hiện chỉ là có chút đau nhẹ, ngoài ra không có gì trở ngại, mới lui ra phía sau vài bước.
Cô ta nhằm về phía Niệm Mị, chạy một cái lấy đà, muốn nhảy dựng lên nhắm ngay một chân lên mặt Niệm Mị.
Ngay vào lúc một chân của cô ta chuẩn bị nhảy lên khỏi mặt đất thì chân còn lại bỗng nhiên cứng đờ mất cảm giác. Động tác nhảy đánh cứ thế mà bị ngừng lại, cả người theo đó trực tiếp ngã xuống, úp mặt xuống đất.[1]
"Haha!" Niệm Mị cười nhạo vang lên, còn những người khác thì không biết nên bày ra biểu cảm gì.
"Học tỷ, đánh không thắng thì cứ nói, muốn nhận thua cũng không cần làm lễ lớn như vậy đâu!"
Rõ ràng vẫn là giọng nói ôn hòa, vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng kia, nhưng khi nói ra lại khiến người tức đến ngứa răng!
"Ha ha!" Nam Phi cũng không chút khách khí mà nở nụ cười, mà có người dẫn đầu thì ngay sau đó một đám người kia tất cả đều cười rộ lên.
Trịnh Thành Yến úp mặt xuống đất, không hề nâng lên, nên không ai thấy được ánh mắt trên khuôn mặt kia cặp kia đã chớp động hung quang.
Niệm Mị đi đến bên cạnh Trịnh Thành Yến, mặc kệ cô ta có đồng ý hay không cứ như vậy mà đỡ cô ta lên.
Trịnh Thành Yến bị té, trên mặt hiện lên một mảng đỏ lớn, dưới cánh mũi treo hai dòng máu mũi.
"Haiz, thứ nhất và thứ hai đúng là khác biệt nha, là vĩnh viễn cũng chỉ giỏi đến thế thôi!"
Niệm Mị trầm giọng cảm thán, lại lần nữa thành công cho Trịnh Thành Yến thêm một cái thích.
Nụ cười trên mặt Kiển Dịch Vân hơi cứng lại, mi mắt rũ xuống. Bàn tay bên người bị hắn nắm chặt, cô đây là đang nói khoảng cách giữa cô và hắn sao?
Thứ nhất... Và thứ hai...
"Cô câm miệng!" Trịnh Thành Yến cuối cùng cũng không kiềm nén được tức giận trong người mình, rống lên một tiếng với Niệm Mị rồi sau đó đẩy cô ra, khập khiễng rời đi.
"Ai nha, thật là ngại quá, lỡ đả thương huấn luyện viên, cho nên hôm nay chúng ta không có huấn luyện rồi!"
Nụ cười lẫn giọng nói dịu dàng của Niệm Mị lộ ra một chút vô tội.
"Hừ, cô đừng quá đắc ý!"
Từ Linh trừng mắt liếc nhìn Niệm Mị một cái, sau đó đuổi theo bước chân của Trịnh Thành Yến.
Tới khoảng giữa trưa, chân của Trịnh Thành Yến cũng đã khôi phục bình thường, cô ta liền lạnh lùng đi tới khóa mười.
Tuy rằng cô ta cũng không muốn tiếp tục, nhưng mà nếu không dạy nhóm người này năm ngày thì cô ta vĩnh viễn cũng không thể tốt nghiệp.
"Huấn luyện của chúng ta lần này vẫn như cũ là cách đấu..."
Trịnh Thành Yến lạnh lùng đứng trước mặt đám người Niệm Mị giảng dạy. Nói yếu điểm của cách đấu xong thì để cho bọn họ một chọi một mà luyện tập.
Lần này cô ta không thèm nhìn Niệm Mị, cũng không tới gây khó xử cho Niệm Mị. Tựa hồ như chuyện hồi sáng nay vẫn chưa xảy ra vậy.
Niệm Mị và Kiển Dịch Vân tổ đội hai người tiến hành luyện tập. Ánh mắt ôn hòa của Niệm Mị nhìn thẳng Kiển Dịch Vân, không hiểu sao hắn bỗng cảm thấy sống lưng có chút lạnh.