Trả Nợ

chương 23: cơm hộp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giờ cơm trưa, Văn Tầm Xuyên uể oải ngồi trong canteen nhân viên ăn cái món cà tím nhưng có mùi cá hương, trầm mặc móc di động mở bừa một tập “Đầu lưỡi Trung Hoa”, định tự thôi miên vị giác của mình.

() “Đầu lưỡi Trung Hoa” (舌尖上的中国 – A Bite of China) là một bộ phim tài liệu về lịch sử thực phẩm, ăn uống và nấu ăn ở Trung Quốc

Gã ăn chưa được hai miếng thì điện thoại nhận được cuộc gọi từ số điện thoại bàn trong nhà.

Văn Tầm Xuyên trợn trạo nuốt miếng cơm khô cằn, nghe điện, “Sao vậy?”

“Tôi đói bụng?” Hạ Lâm Chu nói.

“Đói bụng thì ăn cơm.” Văn Tầm Xuyên khó chịu, “Bộ cậu nói chuyện với tôi là tự nhiên no à?”

“Tôi không có tiền.”

“Trong tủ lạnh…”

“Chỉ có hai chai nước khoáng.”

“Tầng dưới còn…” Rõ ràng còn một túi sủi cảo đông lạnh với nửa bao mì sợi, nhưng Văn Tầm Xuyên không buồn nói tiếp nữa. Bắt đại thiếu gia vô dụng Hạ Lâm Chu dùng bếp ga gã sợ sẽ cháy luôn nhà mất.

“Vậy nhịn đói đi.”

Cúp điện thoại xong, Văn Tầm Xuyên mở app gọi giao thức ăn, mới nhớ ra quên hỏi Hạ Lâm Chu có kiêng khem thứ gì không, nhưng gã lười quá nên thôi, tự mình lướt app chọn món.

Bấm một hồi gã liền thấy thèm, trước mặt gã là món cà tím tanh lòm và thịt kho mặn đắng, trên app lại toàn những món ngon vật lạ. Văn Tầm Xuyên không do dự chọn cho mình phần cơm chiên hải sản . tệ xa hoa (khoảng k). Sau đó bấm chọn một phần cơm chiên tiêu xanh . tệ (k) còn được miễn phí vận chuyển cho Hạ Lâm Chu.

Nửa tiếng sau, Văn Tầm Xuyên xanh mét mặt mày nhìn hộp cơm chiên tiêu xanh đóng gói qua quít trước mặt mình, vội vàng mở điện thoại xem lại đơn đặt hàng, lúc này mới chịu tin là gã đã lỡ bấm nhầm địa chỉ mặc định là địa chỉ nhà cho hộp cơm hải sản, còn hộp cơm tiêu xanh này thì đến bệnh viện.

Gã run tay vừa mở cái nắp hộp dính đầy dầu mỡ kia, một nữ hộ sĩ vừa bước vào đã nói, “Bác sĩ Văn, anh có nghe mùi gì hăng hăng trong phòng không?”

Hạ Lâm Chu ngạc nhiên nhận túi cơm đóng gói rất cao cấp từ shipper mang vào nhà, ngồi xếp bằng trước bàn trà mở hộp, hết cả hồn với món cơm trưa hào nhoáng. “Ôi sướng!”

Hắn cầm hai con tôm bóc vỏ, đút cho Xuân Mai đang nhỏ nước dãi ngồi kế bên một con, cảm thán, “Cái tật mạnh miệng mềm lòng của cha mày đáng yêu ghê ha?”

Có lẽ vì là chiều thứ sáu nên bệnh nhân ca chiều đến đông hơn rất nhiều, Văn Tầm Xuyên bất đắc dĩ phải ở lại bệnh viện làm thêm. Đến khi bệnh nhân cuối cùng rời khỏi đã là giờ tối.

Cao điểm đi về đường nào cũng kẹt ke. Gã xoa xoa vai gáy đau nhức vừa chen vào dòng xe cộ chật ních như nêm, thì điện thoại báo nhận tin nhắn.

[Bar Cấm Sắc] Chào các thành viên thân mến, Hoan nghênh bạn đến bữa tiệc mừng năm thành lập của “Cấm sắc”, sẽ có nhạc sống và các trò chơi kích thích tưng bừng.

Đêm nay không ngủ. Giảm % cho tất cả đồ uống. Chúng tôi mong được gặp bạn.

Địa chỉ: xxxx Điện thoại: xxxxxx

Vì lần trước đi bar uống quá nhiều rượu suýt nữa làm bậy, trong nhà lại có thêm một con chó phải trông, Văn Tầm Xuyên đã hai tuần rồi chưa đi bar, nên nhìn tin nhắn này gã có hơi động lòng.

Về đến nhà Văn Tầm Xuyên thấy nhà tắt đèn tối hù. Gã bật đèn với vào nhà gọi hai tiếng cũng không nghe ai đáp lại, Hạ Lâm Chu với Xuân Mai đã đi đâu rồi.

Văn Tầm Xuyên tháo giày vào nhà, đảo mắt một vòng kiểm tra. Nhà vẫn bình thường, không đổ bể gì, duy chỉ có chồng hộp thức ăn tên nhóc kia ăn mà không thèm dẹp để y nguyên trên bàn sô pha làm gã nổi máu thôi.

“Ngoan ngoan, đến nhà rồi~”

Hạ Lâm Chu dẫn Xuân mai vào cửa, thấy nhà sáng đèn, bèn ngồi xổm ở huyền quan vừa lấy khăn ướt lau chân Xuân Mai vừa hỏi vọng vào, “Anh về rồi à?”

Cửa phòng ngủ khép hờ vọng ra một tiếng “Ừ.”

Hạ Lâm Chu lại nhớ đến lúc nãy Xuân Mai mừng rỡ liều mạng kéo hắn chạy tới chỗ mấy bác gái trung niên đang nhảy đầm, làm mấy bác hoảng loạn chạy chạy tứ tán, số còn lại thì còn khinh thường nhìn hắn, bèn hướng mặt về phòng ngủ gào lên, “Này Văn Tầm Xuyên có phải anh chọc tôi đến nghiện rồi không? Mẹ nó Quảng trường nhảy đầm thì nói là nhảy đầm, lại còn sàn nhảy lộ thiên, nhảy con mẹ anh!”

“Cậu biết vì sao cậu dễ dàng bị người ta lấy hình tôi lừa ngàn tệ không?” Văn Tầm Xuyên mặc áo sơ mi từ phòng ngủ ra, nhìn thấy hắn ngay lập tức cứng đờ.

Tên Hạ Lâm Chu đang mặc cái áo lông đắt tiền nhất trong tủ đồ của gã, cái áo lông màu đen đã dính đầy lông chó trắng, mà hắn lại chẳng hề để tâm gì, nâng chân chó dơ để ở trên người lau chân cho nó.

“Vì sao thế?” Hạ Lâm Chu ngẩng đầu nhìn gã, cũng lập tức cứng đờ.

Văn Tầm Xuyên hôm nay vuốt hết tóc mái lên, để lộ vầng trán cao rộng. Áo sơ mi màu đen bó sát, ôm lấy dáng người mảnh khảnh nhưng lại rất rắn chắc, cổ áo mở ra hai hút để lộ mảnh da thịt trắng bóc với xương quai xanh, gã khẽ nhấp môi, đôi mắt hẹp dài phóng tia nhìn sắc lẻm nhưng xuyên qua cặp kính gọng vàng ánh mắt như trở nên nhu hoà bớt, cả người gã toát ra một vẻ lạnh lùng cấm dục nhưng cũng rất gợi cảm mông lung.

Hạ Lâm Chu nhìn chăm chăm vào gã, ấp úng, “Vì…anh đẹp trai?”

Vừa dứt lời, Xuân Mai bên cạnh bỗng chồm lên liếm đầy lên mặt hắn. Hạ Lâm Chu vội ngả người ra sau né, chỉ vào Văn Tầm Xuyên nói, “Cha mày đi làm về kìa, ra mà mừng cha mày đi!”

Xuân Mai vẫn phớt lờ, tiếp tục dậm cái chân dơ hầy lên ngực hắn. Hạ Lâm Chu vất vả lắm mới kìm nó lại được, ngẩng lên thấy Văn Tầm Xuyên đang nhìn chăm chăm vào cái chân Xuân Mai để lên ngực mình, mắt như phóng ra tia lửa. Hắn cười cười gỡ chân chó ra, đứng dậy lầm bầm, “Sao thế? Anh ghen với cả chó à?”

Văn Tầm Xuyên đứng từ xa, không nghe rõ hắn nói gì, chỉ thấy nếu gã mà còn nhìn tên nhãi Hạ Lâm Chu thêm một giây nào nữa, máu nóng trong đầu gã sẽ phun ra xối xả mất.

Văn Tầm Xuyên hít sâu một hơi, xoay người vào phòng tắm, tháo kính mắt ra chuẩn bị mang kính áp tròng.

“Còn chưa nói vì sao mà?”

Hạ Lâm Chu khoanh tay dựa vào cửa phòng tắm đột ngột hỏi một câu làm Văn Tầm Xuyên giật bắn mình, ngón tay đeo kính áp tròng chọc luôn một cú trời giáng vào tròng mắt. Gã ôm mặt gầm lên, “Vì cậu ngu, cậu ngốc, cậu bị thiểu năng, bị down, bị suy giảm trí tuệ, IQ chỉ có !!”

Hạ Lâm Chu tự nhiên bị chửi xối xả vô tội muốn phản bác, nhưng thấy Văn Tầm Xuyên ôm mắt gập người cố gắng thở dốc, hắn lại cảm thấy xót lòng quá, “Anh… anh có sao không?”

“Mù rồi!” Văn Tầm Xuyên tức giận nói.

Gã hứng một vốc nước lên rửa mặt, kiểm tra con mắt vừa bị chọc vào một chút. Ừm bị đỏ lên rồi, nhưng nhìn không sao.

Hạ Lâm Chu chu chu môi, “Không phải tôi cố ý mà…”

“…” Văn Tầm Xuyên trừng mắt nhìn hắn, giơ tay đến kệ nước hoa chọn một lọ phun lên cổ tay rồi chà nhẹ ra sau ót.

Mùi nước hoa gỗ đàn nam tính toả ra trong không khí. Hạ Lâm Chu chun mũi ngửi ngửi, bình luận, “Dâm quá.”

Thấy Văn Tầm Xuyên phớt lờ đi ngang qua người, Hạ Lâm Chu gọi với theo, “Anh đi đâu đó?”

Văn Tầm Xuyên bị hắn hỏi đến phiền, “Liên quan gì đến cậu?”

“Đi bar phải không?” Hạ Lâm Chu ân cần lấy đồng hồ đeo tay trên bàn đưa cho gã, cười xởi lởi, “Dẫn tôi đi với.”

Văn Tầm Xuyên cúi đầu mang đồng hồ, ngẩng đầu lườm hắn một cái, “Có tiền đá phò à?”

“…” Hạ Lâm Chu nghẹn họng một hồi sau mới ấp úng, “Tôi không làm gì cả, uống rượu thôi không được sao?”

“À hả?” Văn Tầm Xuyên cong môi cười, “Có tiền uống rượu sao?”

“…”

Văn Tầm Xuyên xoay người nhìn hắn, “Khuyên cậu thật lòng, có thời gian thì đi tìm cái tên lừa tiền cậu đòi lại hết tiền, rồi đi đâu thì đi đi đừng ở đây ăn chực nữa.”

“Không đi.” Hạ Lâm Chu quả quyết, “Tiền đã cho không đòi lại.”

“Sĩ diện gì tầm này.” Văn Tầm Xuyên trừng hắn, xách chìa khoá ra cửa.

Hạ Lâm Chu vội chạy lên chắn ngang mặt gã, “Dẫn tôi đi.”

“Không dẫn”

“Dẫn tôi đi đi mà.”

“Không dẫn”

“Anh Xuyên à~”

“Gọi ông nội cũng vô dụng!”

“Mẹ nó, anh đừng quên tiền rượu lần trước của anh là do tôi trả đó!”

“…” Văn Tầm Xuyên câm nín nhìn thằng nhãi vừa giây trước còn cái gì mà đạo lý tiền đã cho không đòi lại, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, “Biến đi thay quần áo nhanh lên!”

Truyện Chữ Hay