Hạ Lâm Chu nhíu mày ngạc nhiên nhìn cuộc gọi nhỡ trên WeChat, hắn không nghĩ Văn Tầm Xuyên sẽ gọi điện cho hắn, nhất là vào giờ này. Hắn không khỏi nhớ lại cái giọng nói câu dẫn trầm thấp gã nhắn cho hắn ban sáng, lại đi mua bánh bao súp cho hắn. Sau khi ăn Hạ Lâm Chu thấy ngon quá bèn nhìn địa chỉ trên bao bì lên mạng tra thử, thì biết cửa hàng này rất nổi tiếng, muốn mua phải xếp hàng rất lâu…
Hạ Lâm Chu gõ nhẹ lên avatar của gã, nghĩ thầm, anh dùng chiêu gì chơi tôi đây, lạt mềm buộc chặt à?
Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại lại vang lên. Hạ Lâm Chu nhìn màn hình, vẫn là ảnh của Văn Tầm Xuyên, hắn cảm thấy rất đắc ý. Hắng giọng một cái, Hạ Lâm Chu ấn nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến những tiếng ồn ào, nghe như đang trong bar. Hắn giả bộ như đang rất vội, nói, “Có chuyện gì?”
Không để Hạ Lâm Chu đắc ý được quá ba giây, một giọng nam trong trẻo vang lên, “Hạ thiếu gia, ngại quá vì quấy rầy, anh Xuyên ở bar của tôi uống say quá rồi, ngài…”
Không phải Văn Tầm Xuyên.
Hạ Lâm Chu nhăn mặt, ngắt lời nói: “Tên đó uống nhiều thì cậu gọi cho tôi làm gì?”
“Hạ thiếu gia ngài lại đây rước anh Xuyên về đi, bar tụi em còn phải đóng cửa nữa.”
“Hả, kêu tôi đi rước anh ta?” Giọng Hạ Lâm Chu rít cao thêm tám quãng, “Tôi là tài xế của anh ta đó à? Sao tôi phải đi?”
Đầu dây bên kia cười cười, “Chuyện ngài với anh Xuyên đã truyền khắp giới rồi, không cần phải giấu đâu, ngài mau qua đây đem ảnh về…”
Hạ Lâm Chu thật sự chẳng hiểu mô tê gì, “Truyền cái gì? Tôi với anh ta có cái gì mà truyền?”
“Khụ.” Đầu dây bên kia ấp úng lựa lời, “Mọi người nói ngài bị anh Xuyên hớp hồn, vì tình yêu chấp nhận làm , cảm động đất trời…”
“…”
Hạ Lâm Chu đen mặt, nghiến răng ken két.
“Hạ thiếu gia, ngài qua đón anh Xuyên đi…”
“Xuyên con mẹ cậu!” Hắn không nhịn được quát ầm lên, “Để tên đó đi chết luôn đi!”
“Hạ thiếu gia? Hạ thiếu ơi, Hạ…”
tút tút tút tút…
Ngắt điện thoại, Hạ Lâm Chu mở ngay khung chat của Văn Tầm Xuyên ra định kéo gã luôn vào danh sách đen, nhưng lại nhắc thấy tin nhắn thoại ban sáng gã gửi hắn.
Ma xui quỷ khiến gì không biết, hắn lại rê ngón tay lên, bấm nghe lại, để điện thoại kề sát bên tai.
Một giọng nói lười biếng khàn khàn truyền vào lỗ tai hắn, “Ừm…. Cậu ở đâu, mình tiện gặp nhau không?”
( ư ư Chu dễ thương quá huhuhuhu:((((()
Hạ Lâm Chu nhìn ánh đèn neon hết xanh rồi lại hồng trong quán bar, tự an ủi coi như làm việc thiện tích đức cho sau này.
Quán bar gần đóng cửa, sân nhảy ăn uống linh đình đã chẳng còn ai, trong quán chỉ còn lác đác vài khách, lộ ra bầu không khí yên tĩnh hiếm thấy trong một quán bar. Đèn tắt gần hết, ý tứ đuổi khách rõ mồn một.
Hạ Lâm Chu vừa đẩy cửa bước vào đã có người gọi, “Hạ thiếu gia, chỗ này.”
Văn Tầm Xuyên ngồi trên ghế cao trước quầy bar, đưa lưng về phía cửa, hơi nghiêng người nằm lên quầy, vạt áo len bị kéo lên để lộ vòng eo nhỏ.
Hạ Lâm Chu nhìn chăm chăm vào vòng eo, chân bước gần lại. Vừa đếu gần đã nghe mùi rượu nồng nặc.
“Hừm.” Hắn giật lại chai rượu trong tay Văn Tầm Xuyên ra, vỗ vỗ sau lưng gã thăm dò, “Này, Văn Tầm Xuyên?”
“Hở?” Văn Tầm Xuyên đang nằm dài lên quầy bar cố gắng ngồi thẳng dậy, cố gắng mở to đôi mắt nương theo ánh sáng vàng trên trần nhà cố gắng xác định người bên cạnh, bừng tỉnh, “Hả, sao lại là cậu?”
Hạ Lâm Chu nhìn gò má đã ửng hồng và đôi mắt mông lung vì rượu của gã, chỉ chỉ bartender đứng sau quầy, “Cậu ta gọi tôi tới.”
Bartender mảnh khảnh mặc áo bành tô nhún vai, lấy một hoá đơn ra đưa cho Hạ Lâm Chu, “Tiền rượu của anh Xuyên, hai ngàn bảy.” (khoảng triệu rưỡi vnd)
Mẹ, tự nhiên như hắn mới là người uống vậy. Hạ Lâm Chu chửi thầm, nhưng cũng vẫn móc bóp ra lấy tiền trả.
Nhập thanh toán hoá đơn xong, bartender đặt một cái hộp nhỏ lên quầy bar, mắt gian gian nhìn cả hai, rồi quyết định đẩy cái hộp về phía Văn Tầm Xuyên, “Hôm nay có chương trình khuyến mãi, hóa đơn trên hai ngàn tặng một hộp Durex. An toàn là trên hết, làm tình không bảo hộ, người thân hai hàng lệ rơi.”
Dứt lời, bartender chuồn đi ngay trong ánh mắt hình viên đạn của Hạ Lâm Chu.
Về việc tại sao Hạ Lâm Chu lại xuất hiện ở đây, Văn Tầm Xuyên cũng không quan tâm mấy. Gã chỉ quan tâm mỗi việc là đầu gã nặng trịch như ai vừa bỏ đá vào, lại còn đau như búa bổ. Gã đưa ta chống cằm, quay đầu nhìn Hạ Lâm Chu.
Ánh đèn vàng nhu hoà quẩn quanh gương mặt góc cạnh, hắt lên sườn mặt gã một màu vàng nhàn nhạt, thậm chí nhuộm cả hàng mi dày một màu mật ong, làm đôi con ngươi đen trở lên móng lánh. Gã hơi nhướn mày, vui vẻ gọi, “Này nhóc.”
“Nhóc con khỉ khô!” Hạ Lâm Chu vặt lại, rồi thấy mình đi tranh cãi với một con ma men chẳng ra nghĩa lý gì, hắn kéo cái ghế bên cạnh ra, ngồi xuống, liếc gã một cái, “Kêu tôi làm gi?”
Văn Tầm Xuyên nhìn hắn, “Có thuốc lá không?”
Hạ Lâm Chu móc trong áo khoác ra bao thuốc với bật lửa ném qua Văn Tầm Xuyên. Gã cười cười, nhỏm dậy sờ bao thuốc, “Nhóc con học gì không học đi học hút thuốc.”
Hạ Lâm Chu nhìn gã cầm nhầm bao thuốc lá thành bao cao su trên bàn, bặm môi gỡ gỡ nửa ngày, đành câm nín rút bao cao su ra nhét bao thuốc vào tay gã, “Anh hai à, anh say thế này rồi còn ráng hút thuốc.”
“Hút thuốc lá không tốt.” Văn Tầm Xuyên nói xong câu đó liền khoan thai ngậm một điếu, “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.”
Văn Tầm Xuyên uống say nhưng nói chuyện vẫn rất rõ ràng, nếu không phải cái gã bên cạnh miệng ngậm điếu thuốc, tay kia bật lửa nhưng huơ mãi không chạm được vào điếu thuốc để mồi lửa, hắn còn tưởng gã không say.
Hạ Lâm Chu thở dài, lẩm bẩm nói, “Chắc kiếp trước tôi thiếu nợ anh.”, Hắn duỗi tay rút điếu thuốc trong miệng Văn Tầm Xuyên ra đưa lên miệng mình châm lửa giùm rồi nhét lại vào miệng gã.
Thói ở sạch của Văn Tầm Xuyên bị rượu tạm thời dội mất nên gã không nhảy nhổm lên với việc làm “mất vệ sinh” này, gã vô tư rít một hơi dài, rồi hướng mặt Hạ Lâm Chu phà khói, trầm trầm nói, “Trẻ em không nên hút thuốc, ảnh hưởng chức năng thận.”
Hạ Lâm Chu đen mặt, vừa nghiêng đầu né tránh làn khói thuốc, đã nghe Văn Tầm Xuyên đột nhiên cười cười, ra vẻ tiếc nuối, “Ấy quên mất, súng bị hư rồi, thận yếu cũng không thành vấn đề nữa.”
Hạ Lâm Chu trợn trừng mắt, nghiến răng ken két, “Ăn nói thế không sợ bị đánh vỡ mồm à?”
Vừa dứt lời mặt hắn lại bị gã thổi thêm một luồng khói.
“Đồ điên!” Hai mắt Hạ Lâm Chu bị cay xè vì khói thuốc, hắn nhích người về phía sau tránh trò đùa dai của con ma men.
Một cánh tay rắn rỏi nhân lúc hắn không kịp phòng bị luồn qua eo, kéo hắn về, mùi rượu trộn với thuốc lá quen thuộc xộc vào khoang mũi. Hạ Lâm Chu vừa giương mắt lên, tầm nhìn đã lọt ngay vào một đôi mắt phượng đào hoa.
“Ôi, trên người cậu có chỗ không khỏe phải không?” Đôi mắt hẹp dài của Văn Tầm Xuyên híp lại, đựng đầy men say mơ hồ. Gã siết chặt tay kéo Hạ Lâm Chu sát vào người mình, “Muốn anh trai chữa trị cho cưng hôn?”
Hạ Lâm Chu như không thở được nữa, hầu kết khẽ động, hắn cố gắng giãy giụa, hỏi, “Trị thế quái nào…”
Gương mặt điển trai của Văn Tầm Xuyên sát lại gần trong gang tấc, một bàn tay lạnh lẽo đột ngột chụp lấy ót hắn, đôi môi mỏng mấp máy phả ra từng hơi thở nóng bỏng, “Tôi là dân chuyên nghiệp.”
Vừa dứt lời, môi Văn Tầm Xuyên chụp lên môi hắn.
Nụ hôn này hoàn toàn khác với trò đùa dai lần trước, mà Văn Tầm Xuyên cũng không có ý định làm qua quýt. Đầu lưỡi gã luồn vào môi Hạ Lâm Chu, không khó khăn gì cạy khớp hàm hắn ra, mang theo mùi thuốc lá gay mũi và mùi rượu ngọt nồng vào khoang miệng. Như một kẻ ngoại xâm cuồng bạo, gã thô lỗ xâm chiếm từng tấc khoang miệng Hạ Lâm Chu.
Mùi rượu quá nồng trong miệng làm Hạ Lâm Chu có cảm giác bị áp đảo, hắn không thích thế, bèn đè vai Văn Tầm Xuyên ý đồ phản công.
Văn Tầm Xuyên cũng không phản kháng. Gã thu đầu lưỡi về, hô hấp cả hai ngày càng dồn dập và nóng rực hơn…
Sau eo đột nhiên cảm thấy đau nhói, hình như còn có mùi gì khét két, Hạ Lâm Chu lúc này mới như sực tỉnh lại, vội vàng kéo tay Văn Tầm Xuyên còn vừa kẹp thuốc lá vừa ôm trên eo mình ra. Gã bị hắn hất tay, lảo đảo quay về tiếp tục nằm bẹp trên quầy bar.
Hạ Lâm Chu không thèm để ý đến gã nữa, hắn cởi áo khoác ra, đã thấy trên áo bị thuốc lá châm lủng một lỗ to tướng. “Đồ phá của!”
Văn Tầm Xuyên để khuỷu tay lên quầy bar, chống đầu nhìn hắn, “Cậu cương rồi.”