7
Châu Cảnh Thừa chở Bạch Đường đến bệnh viện.
Đứa bé trong bụng cô ta vẫn không giữ được.
Bạch Đường khóc sướt mướt, Châu Cảnh Thừa an ủi cô ta, đi ra hành lang gọi điện cho tôi:
“Hạ Tri Hoan, em thật ác độc, em và Bạch Đường đều là phụ nữ, vì cái gì muốn làm khó nhau? Đứa bé trong bụng cô ấy đã mất rồi, bây giờ em đã hài lòng chưa?”
Tôi gật đầu: “Rất hài lòng.”
Nói xong, tôi hỏi lại: “Anh cũng biết phụ nữ làm khó nhau sao? Ai là người tốt mà mang bụng bầu vào nhà người khác để ở chứ? Lại còn dùng bồn tắm của nữ chủ nhân? Cô ta không đáng bị như vậy sao?”
“Anh không thể nói lại được em, em cứ nói ngang đi, đừng về cái nhà này nữa, anh không muốn nhìn thấy em.“ Châu Cảnh Tht nói xong liền cúp điện thoại.
Vốn dĩ, tôi không muốn về nhà, nhìn thấy anh ta và Bạch Đường.
Nhưng tôi anh ta nói như vậy, tôi không hài lòng rồi.
Tôi không muốn quay lại là việc của tôi, nhưng anh ta không thể không cho tôi quay lại.
Được thôi, nếu anh ta đã nói không cho tôi về nhà, vậy thì anh ta và Bạch Đường cũng đừng nghĩ đến chuyện quay về.
Tôi lập tức trở về nhà một chuyến.
Trên ga trải giường vẫn còn vết máu của Bạch Đường, thật là xui xẻo.
Tôi gọi một người làm theo giờ đến dọn dẹp, vứt ga trải giường và vỏ chăn đi rồi thay những cái mới.
Bên trong và bên ngoài bồn tắm được rửa nhiều lần bằng chất khử trùng.
Tôi còn nhờ cô quét dọn thu hết quần áo của Bạch Đường, ném vào thùng rác dưới nhà.
Tôi đã đổi mật mã ổ khóa nhà, sau đó lắp camera giám sát khắp nhà.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, tôi rời khỏi nhà.
Chờ Bạch Đường xuất viện, Châu Cảnh Thừa liền đưa cô ta về nhà.
Bạch Đường nhìn thấy quần áo của mình trong thùng rác, tức giận nhặt lên, hỏi Châu Cảnh Thừa: “Có phải Hạ Tri Hoan đã vứt chúng đi đúng không?”
“Trừ cô ấy ra thì còn ai nữa chứ? Bỏ đi, anh sẽ mua lại mới cho em ” Châu Cảnh Thừa đưa Bạch Đường về nhà.
Đến trước cửa nhà, Châu Cảnh Thừa ấn mật khẩu vào nhà.
Mật khẩu nhắc nhở bằng giọng nói là sai.
Châu Cảnh Thừa thử lại hai lần, nhưng vẫn sai.
Anh ta đã thử mở khóa lại bằng dấu vân tay của mình nhưng được thông báo rằng dấu vân tay không hợp lệ.
Bạch Đường, nói: “Chắc chắn là Hạ Tri Hoan đã quay lại, đổi mật khẩu và dấu vân tay đổi rồi.”
Châu Cảnh Thừa gọi điện thoại cho tôi, nhưng báo tín hiệu bận.
Tôi đã cho anh ta vào danh sách đen.
Châu Cảnh Thừa gọi thợ khóa tới cạy cửa.Tôi gọi điện cho quản lý tài sản: “Xin chào, có người đang bẻ khóa nhà tôi, xin hãy giúp tôi ngăn lại.”
Tôi thường xuyên liên hệ với công ty quản lý tài sản khi trong nhà có chuyện gì đó xảy ra. Tôi đã quên biết công ty quản lý tài sản này từ lâu rồi.
Khi nhân viên bất động sản đến, anh ấy nhìn thấy Châu Cảnh Thừa ở sau lưng tôi đưa một người phụ nữ lạ về nhà. Anh âyt lập tức đề nghị Châu Cảnh Thừa xác nhận mật khẩu, không được cạy cửa.
Sau khi người thợ mở khóa biết được tình hình, anh ta không dám giúp đỡ cạy khóa mà cầm theo hộp dụng cụ rời đi.
Những người hàng xóm khác ra xem, chỉ vào Bạch Đường, nói: “Người phụ nữ này là ai vậy? Sau khi cô ta đến, nữ chủ nhân của ngôi nhà này đã dọn ra ngoài, đúng là không biết xấu hổ.”
“Bây giờ nếp sống cởi mở như vậy sao? Hai vợ chồng người ta đang sống rất tốt, sao cô ta lại đến đây góp thêm náo nhiệt chứ?”
“Gấp gáp làm người thứ ba, thật là ghê tởm?”
“Nam chủ nhà cũng vậy, tôi thực sự không hiểu nổi.”
Vẻ mặt Bạch Đường vừa đỏ vừa trắng khi người hàng xóm nói như vậy.
Cô ta quay người bỏ đi, Châu Cảnh Thừa đuổi theo.
Bạch Đường ở trên xe nói với Châu Cảnh Thừa: “Cảnh Thừa, không ngờ lại mang đến cho anh nhiều phiền toái như vậy, em sẽ chuyển đến khách sạn.”
Vừa rồi Châu Cảnh Thừa bị hàng xóm nói đến không còn mặt mũi nữa, gật đầu: “Được, anh sẽ đặt khách sạn cho em.”
8
Châu Cảnh Thừa đặt khách sạn cho Bạch Đường trong một tháng.
Số tiền bỏ ra là tài sản chung của vợ chồng chúng tôi.
Người bạn thân nhất của tôi nhắc nhở: “Cậu phải ngăn cản việc anh ta chuyển nhượng tài sản của mình.”
Tôi sớm đã nghĩ đến điều này rồi. Anh ta luôn có thói quen tiết kiệm tiền cá nhân.
Bây giờ gặp tình huống như thế này, anh ta nhất định sẽ chuyển nhượng tài sản để chừa cho mình một lối thoát.
Tôi muốn thu giữ bằng chứng cho thấy anh ta đã chuyển nhượng tài sản thuộc sở hữu chung.
Đến lúc nộp đơn ly hôn, tôi có thể lấy thêm tài sản cho mình.
Tôi còn thuê thám tử tư theo dõi Bạch Đường và Châu Cảnh Thừa bất cứ lúc nào, để thu thập bằng chứng ngoại tình trong hôn nhân của anh ta.
Anh ta công ty tôi, chặn tôi trước cửa: “Như em mong muốn, Bạch Đường đã ở trong phòng khách sạn, bây giờ em có thể cho anh biết mật khẩu nhà của em được chưa?”
Tôi không muốn dây dưa với anh ta nên đã gửi mật khẩu cho anh ta.
Bạch Đường ở trong khách sạn dưỡng thương một thời gian, mỗi ngày Châu Cảnh Thừa đều dùng nguyên liệu cao cấp để nấu canh cho cô ta.
Anh ta còn đặt tổ yến ăn liền cho cô ta trong một tháng, buổi sáng và buổi tối một cốc.
Anh ta cũng đưa cô ta đi mua sắm, mua cho cô ta rất nhiều quần áo mới và những vật dụng cần thiết hàng ngày.
Thám tử tư đã chụp lại tất cả những điều này.
Khi nhìn vào bức ảnh, tôi chỉ cảm thấy ban đầu tôi đúng là bị mù rồi.
Bình thường tôi sống thắt lưng buộc bụng*, đó lại là lý do để anh ta phung phí cho người phụ nữ khác?
(*)省吃俭用 [shěng chī jiǎn yòng]: ăn tiêu tiết kiệm.
Bạch Đường yêu cầu Châu Cảnh Thừa vay năm mươi nghìn nhân dân tệ với lý do mua quà cưới của anh trai không đủ.
Châu Cảnh Thừa cho cô ta mượn mà không nói cho tôi biết.
Trong đầu hai người bọn họ đều có những tính toán nhỏ, Bạch Đường cho rằng sau khi cô ta và Châu Cảnh Thừa hòa hợp thì không cần phải trả lại tiền.
Châu Cảnh Thừa thầm nghĩ, nếu chúng tôi thực sự ly hôn, số tiền này có thể được chuyển đi và giữ làm của riêng anh ta.
Một tháng sau, Châu Cảnh Thừa thấy Bạch Đường không vui, liền đề nghị cô ta đi nhảy bungee.
Anh ta nói rằng nhảy bungee có thể khiến mọi người quên đi những phiền muộn.
Ngoại trừ sự sống và cái chết, những thứ khác đều là chuyện nhỏ.
Bạch Đường đồng ý, theo anh ta đi nhảy bungee.
Bạch Đường còn đăng lên vòng bạn bè trên WeChat: “Cú nhảy bungee đầu tiên trong đời tôi.”
Trong ảnh, mặc dù Châu Cảnh Thừa không xuất hiện, nhưng Bạch Đường lại chụp ảnh nắm tay anh ta.
Trong ảnh, Châu Cảnh Thừa không đeo nhẫn cưới trên đầu ngón tay.
Sau khi nhảy bungee, họ đến quán bar nhảy nhót, say khướt.
Châu Cảnh Thừa đỡ Bạch Đường về khách sạn, không thấy ra khỏi phòng cô ta nữa.
Sau khi thám tử tư báo tin, tôi dẫn người đi bắt gian, bắt được cảnh giường chiếu của Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường.
Mặc dù tôi và Châu Cảnh Thừa đã ly hôn nhưng chúng tôi vẫn chưa chính thức hoàn tất thủ tục. Anh ta thực sự đang ngoại tình trong hôn nhân.
Với bằng chứng anh ta chuyển nhượng tài sản chung và ngoại tình trong hôn nhân, tôi chính thức đệ đơn ly hôn.
Ngày hôm sau, sau khi Châu Cảnh Thừa tỉnh táo lại, anh ta đã đến tìm tôi để nói chuyện.
Anh ta tỏ vẻ hối hận, nói: “Tri Hoan, anh sai rồi. Ngày hôm qua, tất cả là do anh uống quá nhiều, sẽ không có lần sau đâu. Xin em hãy tha thứ cho anh, quá khứ đã qua rồi, chúng ta hãy sống thật tốt nhé.”
Tôi biết anh ta không thực sự hối hận.
Anh ta chỉ mới ý thức được sự phát triển của tình hình nằm ngoài tầm kiểm soát của anh ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, danh tiếng của anh ta sẽ bị hủy hoại, dọn sạch sẽ ra khỏi nhà.
Tôi lắc đầu, dùng giọng điệu bình tĩnh và quả quyết nói: “Đã quá muộn rồi, quay lại cũng vô ích, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn thôi.”
“Thật sự không còn cơ hội hòa giải sao?”
Châu Cảnh Thừa vẫn không cam lòng, nói: “Không phải em vẫn luôn muốn đi du lịch ở Cộng hòa Maldives sao? Bây giờ anh sẽ đặt vé máy bay và khách sạn, chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch, cứ cho là anh nhận lỗi với em, sau này em muốn đi đâu, anh đều đi cùng em.”
Tôi nhớ khi cưới nhau, chúng tôi đã bàn đến việc đi Maldives hưởng tuần trăng mật, nhưng sau đó quyết định không đi vì muốn tiết kiệm tiền.
Nhưng số tiền gần đây mà anh ta đã bỏ ra cho Bạch Đường không chỉ là chuyến đi đến Maldives.
“Ha.” Tôi cười lạnh, nói: “Châu Cảnh Thừa, sao anh lại ngây thơ như vậy? Từ giờ trở đi, những nơi mà tôi muốn đến sẽ không có anh nữa, tôi có thể tự mình đến đó.”
Dù cho anh ta có nói gì thì tôi cũng nhất quyết ly hôn với anh ta.
Việc Châu Cảnh Thừa vãn hồi tôi không thành, càng củng cố quyết tâm giữ lấy Bạch Đường của anh ta.
Anh ta và Bạch Đường vẫn rất thân thiết.
9
Ba tháng sau, phán quyết ly hôn được đưa ra. Châu Cảnh Thừa là người có lỗi, bị đuổi ra khỏi nhà.
Lúc này, anh ta và Bạch Đường đang cãi nhau nảy lửa, cô ta giục anh ta ly hôn với tôi càng sớm càng tốt, cô ta không muốn ở trong khách sạn không có danh phận, địa vị nữa.
Châu Cảnh Thừa giấu sạch sẽ chuyện bị đuổi ra khỏi nhà, nói với Bạch Đường là nhà và xe đã bán rồi, chia cho anh ta một nửa số tiền.
Bạch Đường trong lòng rạo rực mơ ước được cưới anh ta.
Tôi đã bán nhà và xe, số tiền đó đều là của tôi.
Châu Cảnh Thừa không có tiền tiết kiệm, chỉ có tiền lương.
Tôi cũng lấy lại số tiền Châu Cảnh Thừa cho Bạch Đường mượn, tiêu cho Bạch Đường.
Anh ta không dám nhờ Bạch Đường, chỉ đành mượn tiền của một người bạn để giải quyết trước.
Tôi mua một căn hộ nhỏ để ở, nghỉ việc và dùng một ít tiền để bắt đầu kinh doanh.
Một ngày nọ, tôi đến một quán cà phê, đang xếp hàng chờ thì gặp Bạch Đường.
“Chị Tri Hoan, thật là trùng hợp.” Cô ta mỉm cười chào tôi, vô tình hay cố ý vuốt v e chiếc nhẫn kim cương trên đầu ngón tay, khoe khoang: “Cảnh Thừa cầu hôn em, đám cưới của chúng tôi dự kiến diễn ra vào tháng sau. Ồ, em quên mất chưa gửi cho chị thiệp mời, em sẽ đưa cho chị sau.
Nếu chiếc nhẫn kim cương cô ta đang đeo là thật thì nó có giá hàng trăm nghìn.
Ngày thường, Châu Cảnh Thừa tiêu xài hoang phí, tiền lương hàng tháng của anh ta cũng không còn dư bao nhiêu, muốn bỏ ra hàng trăm nghìn để mua một chiếc nhẫn kim cương cũng khó khăn.
Nó trông giống như một chiếc nhẫn kim cương giả.
Tôi bình tĩnh và hào phóng trả lời: “Không cần gửi đâu, tôi không có thời gian, đợi lần sau đi.”
Vẻ mặt cô ta hơi thay đổi: “Yên tâm, em và Cảnh Thừa sẽ cùng nhau già đi. Cuộc hôn nhân này là cả đời, sẽ không có lần sau đâu.”
Ánh mắt tôi rơi vào chiếc nhẫn kim cương trên đầu ngón tay cô: “Ồ, có vẻ như cô không hiểu biết nhiều về hàng tốt hay xấu, muốn cả thứ rác rưởi, nhẫn kim cương giả cũng không phân biệt được.”
Cô ta vuốt v e chiếc nhẫn kim cương trên đầu ngón tay, vặn lại: “Mở mắt ra mà nhìn xem. Đây là một chiếc nhẫn kim cương thật. Cảnh Thừa mua nó với giá 18,8 nghìn tệ. Anh ấy chưa bao giờ tặng một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền như vậy khi chị kết hôn phải không? Chị nói thế là vì ghen tị, phải không?”
Đúng là khi tôi và Châu Cảnh Thừa kết hôn, anh ta không tặng tôi chiếc nhẫn kim cương đắt tiền như vậy.
Chúng tôi cùng nhau mua nhẫn cưới để dễ đeo mà không ảnh hưởng đến làm việc nhà, chúng tôi đã chọn kiểu dáng đơn giản nhất chỉ có giá hơn mười nghìn nhân dân tệ.
Tôi cười lớn: “Haha, Châu Cảnh Thừa đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, với mức lương hơn mười nghìn tệ, cô cho rằng trong ba tháng anh ta có thể mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương trị giá 18,8 nghìn tệ sao? Cô dễ bị lừa quá.”
Bạch Đường khó có thể tin được, nói: “Cái gì? Châu Cảnh Thừa ly hôn với chị, bị đuổi ra khỏi nhà? Không có khả năng, anh ấy nói anh ấy có một nửa tài sản của căn nhà, chị đừng có lừa tôi!”
Khóe miệng tôi hiện lên một nụ cười nhẹ: “Tôi có lừa cô hay không, cô tra cái không phải là biết rồi sao? Lúc đầu, tôi bắt gian hai người trên giường, không phải chỉ đơn giản là để làm khó đôi cẩu nam nữ hai người sao, đúng rồi có một cửa hàng trang sức bên cạnh. Cô có muốn lấy chiếc nhẫn kim cương của mình đi kiểm tra không? Xem là tôi lừa cô, hay là anh ta lừa cô.”
Xếp hàng đến lượt Bạch Đường, nhân viên pha chế hỏi cô ta muốn uống loại cà phê nào.
Cô ta nói: “Không cần đâu.”
Sau đó, cô ta vội vã rời khỏi quán cà phê.