.
Sau khi ta trở về nhà ngày thứ hai, mẫu thân gọi ta cùng nàng đi Đại Phúc tự ngoài thành cầu phúc.
Mẫu thân nói, muốn cầu thần phật phù hộ phụ thân bình an khoẻ mạnh.
Dù cho người biết phụ thân ta vốn chỉ đang giả bệnh.
Tuy vậy, mẫu thân vẫn muốn vì phụ thân mà lặn lội đi cầu phúc.
Khi vào trong điện thờ, ta quy củ quỳ một bên chờ đợi.
Cho đến khi mẫu thân vào phòng nghỉ ngơi ta mới mang theo nha hoàn đi loanh hoanh trong chùa.
Đi một chuyến lại đụng phải Tề Minh Tiêu và Lưu Tích Nhược.
Lưu Tích Nhược nhẹ nhàng liếc nhìn ta, cười mà như không cười nói: "Tỷ tỷ đi cầu phúc sao? Xác thực là phải cầu, mong thần phật ban cho tỷ một mối lương duyên nha."
Nói xong còn không nhịn được bật cười thành tiếng, ý vị trào phúng mười phần.
"Đã bảo là ta không phải không có tỷ muội. Tỷ tỷ ruột của ta chỉ có duy nhất một vị phu nhân của Tri phủ Hàng Châu. Tại sao ngươi cứ thích nhận làm muội muội của ta? Là ghét bỏ song thân nhà mình hay ngươi muốn làm muội muội của ta đến rồi?"
Gặp được những kẻ xấu xa, nhẫn nhịn nhường nhịn thường sẽ bị bắt nạt.
Lưu Tích Nhược nheo mắt lại, khoé miệng cong cong: "Lý thị, ngươi xác định đầu thai vô cùng tốt, hưởng biết bao vinh hoa phú quý, tốt hơn rất nhiều so với ta. Nhưng ngoại trừ gia thế, ngươi còn lại được gì đâu?"
Ta cười chế giễu: "Gia thế hơn thì vẫn là hơn. Ngươi chạy đến mặt ta tranh cãi thì cũng có thay đổi được sự thật đâu."
Lưu Tích Nhược nhíu mày phẫn nộ còn ta thì vẫn cười đến xán lạn vui vẻ.
Ngươi càng cáu giận bà đây càng cao hứng.
Tề Minh Tiêu lúc này mới chậm rãi lên tiếng, lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống nói với ta: "Lý Hữu Ninh, thái phó gặp chuyện ngươi cũng biết rồi đi. Nguyên do là đắc tội Lâm Nhất tướng quân nên phải chịu giáo huấn."
"Ta khuyên ngươi kêu phụ thân ngươi chủ động từ chức, lại chủ động nhận sai. Ta lại ra mặt cầu tình, có lẽ vẫn còn đường ra."
Ta có chút không kiên nhẫn cười lạnh: "Tề Minh Tiêu, ngươi có phải đang cảm thấy mình thật trọng tình trọng nghĩa. Lại còn có thể thay nhạc phụ trước cầu tình."
Tề Minh Tiêu nhíu mày, vẫn mang tư thái cao cao tại thượng nói với ta: "Việc triều đình ngươi không hiểu đâu. Tiền đồ của thái phó ảnh hưởng trực tiếp đến Lý gia, ngươi đừng tuỳ hứng."
Nghe thấy ngữ khí bố thí của hắn, ta xác thật có chút buồn nôn.
Trước đây ta đúng thật là bị mỡ heo che tâm, mắt bị mù mới có thể thích loại người này.
"Tề tướng quân vẫn là quản tốt chính bản thân đi, cẩn thận lật thuyền trong mương."
Tề Minh Tiêu nghe vậy liền tức giận nói với ta: "Lý Hữu Ninh, không nghĩ miệng lưỡi ngươi lại bén nhọn giống như đám đàn bà chanh chua ngoài phố chợ vậy."
Ta nghe đến đây liền cười khẩy trả lời: "Đám đàn bà ngoài phố chợ trong miệng ngươi có vấn đề gì sao? Cũng là vì mưu sinh mà thôi. So đi so lại thì nhân cách vẫn tốt hơn đôi cẩu nam nữ các ngươi rất nhiều."
Sau khi ta nói xong, Bảo nhi cùng Châu nhi vô cùng kích động. Các nàng vốn muốn lên tiếng đã lâu, lại ngại Tề Minh Tiêu vẫn là tướng quân. Ai ngờ ta một mình chấp cả đôi vẫn không chịu chút thua thiệt nào.
Lưu Tích Nhược chui vào trong ngực Tề Minh Tiêu, nức nở nói: "Tướng quân chúng ta vẫn là đi thôi. Ta không muốn hài tử trong bụng bị bất kì sơ sót nào."
"Đừng sợ." Tề Minh Tiêu nhẹ giọng an ủi nàng. Sau đó nghiêm giọng nói với ta.
"Lý Hữu Ninh, ngươi phách lối quen tính. Cứ chờ mà xem."
Nói xong liền cho ta ánh mắt ngươi tự cầu nhiều phúc, ôm Lưu Tích Nhược đi về hướng khác.
Bảo nhi cùng Châu nhi vô cùng tức giận.
Ta an ủi các nàng: "Đừng giận, nghiệp quật sớm thôi, chờ mà xem."